Trùng Sinh Chi Huynh Đệ Tình Thâm

chương 73

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Rạng sáng bốn giờ. An Trạch ngồi cạnh giường, nhìn không chuyển mắt người đang mệt mỏi nằm úp trên giường.

Toàn thân trên dưới của An Lạc bị bao phủ bởi một loạt dấu hôn xanh xanh tím tím, những vết tích hiển hiện chứng minh cuộc hoan ái kịch liệt vừa kết thúc. Những vết sẹo cũ bị dấu hôn che giấu hoàn toàn. Dù vậy, cảm giác đau đớn trong lòng An Trạch vẫn không hề thuyên giảm được chút nào.

Cậu chỉ có thể dùng phương thức như vậy để chứng minh cậu yêu anh nhiều như thế nào.

Nhìn sườn mặt trầm tĩnh của anh, ánh mắt sâu đậm phức tạp của An Trạch dần dâng lên một nỗi trìu mến khó mà che giấu được.

Cậu vươn tay, nhẹ nhàng vén lọn tóc vương bên tai anh, khẽ gọi: “Anh ơi.”

“Ưm…” An Lạc tỉnh dậy bởi động tác rất nhỏ đó, hé mở con mắt vì quá mệt mỏi mà buồn ngủ cùng cực, anh nghiêng đầu nhìn An Trạch, có chút thắc mắc hỏi cậu, “Còn chưa ngủ sao?”

An Trạch khẽ cười, thấp giọng: “Em mang anh đi tắm nhé, thứ đó ở bên trong sẽ khiến thân thể khó chịu.” Nói xong liền cúi người, khẽ khàng ôm lấy An Lạc đang trần truồng.

“Ừm…” An Lạc đã mệt đến cực điểm, cố giữ lấy một chút ý thức cuối cùng, phối hợp mà ôm lấy cổ An Trạch, để cậu ôm vào phòng tắm. Xấu hổ hay gì gì đó đã không còn từ lâu rồi, An Lạc chỉ biết là, trong thân thể giữ lại một lượng lớn dịch thể dấp dính quả thực rất khó chịu, điều quan trọng nhất hiện tại là tắm rửa rồi sau đó nhanh chóng đi ngủ.

An Trạch xả một bồn tắm đầy nước ấm, sau khi thò tay xuống kiểm tra độ ấm cậu mới nhẹ nhàng thả An Lạc vào, kiên trì tẩy rửa cho anh, ngón tay thâm nhập vào phía sau, cẩn thận lấy ra dịch thể trong người anh, thuận tiện kiểm tra thương thế của anh. Cũng may là tuy điên cuồng nhưng vẫn còn chừng mực, cũng không làm anh bị thương, chỉ là chỗ đó khẽ sưng đỏ lên một chút.

An Trạch dùng hai ngón tay kéo căng phía sau ra, để dòng nước ấm áp tràn vào người anh, tỉ mỉ rửa hai lần, sau khi xác nhận đã rửa sạch cậu liền bế An Lạc ra, dùng khăn tắm lau khô người cho anh, để anh tựa vào lòng mình, lấy thuốc mỡ mát lạnh bôi vào chỗ bị thương.

Sau khi trở lại phòng ngủ đã là bốn rưỡi. An Trạch đổi sang một ga trải giường mới, bế An Lạc lên giường, đắp chăn cẩn thận cho anh, sau đó xoay người đi rót một cốc nước cho anh: “Anh ơi, uống nước đi.”

Kêu cả một đêm, giọng nói của An Lạc quả thực có chút khàn khàn, cổ họng khô khốc bức bách cần uống nước. Nhận cốc nước cậu đưa rồi uống mấy ngụm, dòng nước ấm vừa đủ hiển nhiên là đã được thử qua. An Trạch từ trước đến nay luôn là một người chăm sóc rất chu đáo.

An Lạc nhìn cậu, thấy cậu đang ngồi bên giường nhìn mình, ánh mắt như con cún khổng lồ đang chờ được chủ nhân khen ngợi… Lòng mềm nhũn, nói “Cảm ơn” rồi uống hết cốc nước cậu đưa.

An Trạch thấy vui bèn nở nụ cười, nhận lại cái cốc rỗng từ tay anh rồi đặt lên tủ đầu giường, sau đó xoay người kéo rèm cửa sổ, rồi mới trèo lên giường nằm xuống cạnh An Lạc, nhẹ nhàng ôm anh vào lòng.

An Lạc vốn rất buồn ngủ, vừa nãy được An Trạch tắm rửa cho, còn uống một cốc nước, lúc này lại rất tỉnh táo. Anh đưa mắt nhìn đồng hồ trên tường, đã bốn rưỡi sáng. An Lạc sợ mai không thể dậy đúng giờ, bèn ngẩng đầu nhìn An Trạch: “An Trạch, anh hẹn gặp An Dương vào buổi trưa, trước mười giờ nhớ phải gọi anh dậy nhé.”

An Trạch khẽ cười, “Vâng.”

“Tới tối anh sẽ hẹn gặp Tiểu Duệ, nói với nó rằng anh muốn gia nhập Quang Minh Hội. Tam gia có thể không hoàn toàn tin tưởng anh, tới đó rồi anh sẽ tùy cơ ứng biến. Nếu về sau có chuyện gì, anh sẽ ra buồng điện thoại công cộng gọi điện cho em.”

An Trạch gật đầu, “Vâng.”

“À phải rồi… Ưh…” Khuôn mặt của An Trạch đột nhiên trở nên mơ hồ. An Lạc lắc đầu thật mạnh, một cơn buồn ngủ đột nhiên xuất hiện, còn nặng hơn lúc nãy, nặng đến mức thậm chí không thể khống chế nổi.

Thấy An Trạch vẫn tỏ ra trấn định, lòng An Lạc hoảng sợ, ngẩng đầu hỏi: “Em.. Vừa nãy cho anh uống gì?”

An Trạch bình tĩnh đáp: “Trong nước có bỏ thêm thuốc ngủ có tác dụng kéo dài giấc tiếng. Anh à, anh nên ngủ một giấc, không nên suy nghĩ nhiều.”

“An Trạch…”

“Yên tâm, em sẽ giúp anh xử lý tốt tất cả mọi chuyện.” An Trạch nhẹ nhàng hôn lên trán người trong lòng, thấp giọng, “Ngủ ngon nhé, anh.”

“Rõ ràng em đã đồng ý…” An Lạc hãy còn ngọ nguậy không ngủ, muốn lý luận với cậu.

“Em dối anh.” An Trạch cắt đứt lời anh, cúi đầu nhìn vào mắt An Lạc, dịu dàng nói từng câu từng chữ, “Làm sao em có thể để anh đi mạo hiểm chứ?”

“…”

“ Em sẽ không bao giờ để anh bị thương nữa, anh à.”

—— Đêm nay nó cố ý!

Trước khi nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, ấn tượng cuối cùng còn đọng lại trong đầu An Lạc, đó là ánh mắt tràn đầy trìu mến, yêu thương, và kiên định của An Trạch.

Bảy rưỡi sáng, An Trạch đột nhiên nhận được điện thoại của An Dương.

Điện thoại kết nối, An Dương liền mở miệng hỏi: “An Trạch, đối phó được anh cậu rồi chứ?”

An Trạch gật đầu, “Anh ấy sẽ ngủ một giấc, tôi sẽ không để anh ấy xảy ra chuyện nữa.”

An Dương hiểu ra thì cười, “Quả nhiên.”

Tối hôm qua, An Dương tỏ vẻ là đã đồng ý với nguyện vọng của An Lạc, nhưng đó chỉ là một màn kịch anh phối hợp diễn với An Trạch mà thôi. Trước khi rời khỏi nhà hàng nơi bí mật gặp nhau, An Trạch đã gửi cho An Dương một tin nhắn “Sáng mai gọi điện cho tôi”. An Dương biết là An Trạch nhất định sẽ đối phó được với anh trai của cậu, bất kể là bằng cách gì.

An Lạc tính tình cố chấp, nếu đã quyết định chuyện gì thì sẽ rất khó để thay đổi, hơn nữa anh còn mắc nợ Trần Duệ, ý muốn không màng nguy hiểm đi cứu Trần Duệ căn bản là không thể lung lay được, muốn thuyết phục anh quả thực là khó như lên trời. Bởi vậy, An Trạch hiểu rõ tính cách của anh mới có thể chọn cách lấy lùi làm tiến, đầu tiên cứ đáp ứng ý kiến của anh, trong lúc anh không phòng bị thì cho anh uống thuốc ngủ.

Tuy làm như vậy sẽ làm An Lạc rất thất vọng, nhưng so với khả năng anh gặp phải nguy hiểm, An Trạch thà tình nguyện một lần làm người xấu, để đảm bảo sự an toàn cho người yêu dấu.

An Trạch quay đầu nhìn An Lạc đang say ngủ trên giường, nhẹ nhàng đắp chăn cho anh, hông quấn khăn đi ra ban công, bình tĩnh nói: “An Dương, tôi có cách điều động lực lượng quân bộ toàn lực hiệp trợ anh. Hành động cụ thể thế nào, đợi tôi đi gặp ông nội trước đã. Anh hãy liên hệ với cảnh sát nằm vùng trước, xác định thời gian giao dịch ma túy tiếp theo mà Tam gia sẽ tiến hành, lúc đó chúng ta sẽ bắt quả tang ngay tại trận.”

Thật ra An Dương đã sớm đoán ra được cách làm của An Trạch, cậu đã ở quân khu Tây Lâm mấy năm, có rất nhiều bạn bè bên đó, hơn nữa còn có bối cảnh của An Quang Diệu. Nếu dùng lực lượng vũ trang của quân bộ hiệp trợ tổ chuyên án đặc biệt, cơ hội tiêu diệt Quang Minh Hội sẽ càng chắc chắn hơn.

An Dương mỉm cười: “Tôi biết nói gì nữa đây, buổi chiều tôi sẽ gọi điện cho cậu.”

Sau khi nói chuyện xong với An Dương, An Trạch bèn gọi điện cho An Quang Diệu.

Điện thoại được kết nối, An Quang Diệu cười nói: “An Trạch à, làm sao vậy?”

An Trạch thấp giọng: “Ông nội, cháu có chuyện rất quan trọng muốn nói với ông, ông có ở nhà không ạ?”

An Quang Diệu đáp: “Đúng lúc lắm, ông cũng có chuyện muốn nói với cháu. Giờ cháu lái xe về đi.”

Lúc An Trạch lái xe tới An gia thì An Quang Diệu vừa ăn xong bữa sáng. Trong nhà chỉ có ông và bảo mẫu. Tinh thần của ông có vẻ không tốt lắm, mắc bệnh tim nhiều năm đã khiến ông cụ từng oai phong lẫm liệt một thời này tiều tụy đi vô cùng.

Sau khi An Lạc từ Vancouver trở về, An Trạch chỉ gọi điện báo một tiếng bình an cho ông. Chuyện An Lạc khôi phục ký ức cũng nói qua điện thoại cho ông biết. Hai ngày nay quả thực rất bận rộn, rất hỗn loạn, An Trạch cũng không có thời gian cùng An Lạc về nhà thăm ông nội. Giờ này khi thấy khuôn mặt gầy đi của ông, lòng An Trạch không khỏi có chút áy náy. Cậu bước tới cạnh ông, nhẹ nhàng cầm tay ông: “Ông nội, thân thể ông thế nào rồi? Đỡ nhiều chưa ạ?”

An Quang Diệu cười: “Già rồi, cháu không phải lo, ông vẫn ở nhà suốt, cái bệnh đau thắt cơ tim này mấy ngay nay cũng không tái phát.” Nói xong chỉ sang vị trí bên cạnh, “Nào, An Trạch, ngồi xuống đây, ông có vài chuyện muốn nói với cháu.”

An Trạch vốn có chuyện gấp muốn bàn bạc với ông, nhưng thấy ánh mắt ông nghiêm túc tựa như có rất nhiều điều muốn nói, An Trạch xuất phát từ lễ phép không ngắt lời ông, đành phải ngồi xuống cạnh ông, thấp giọng hỏi: “Ông nội, ông nói đi, là chuyện gì ạ?”

An Quang Diệu im lặng một hồi, rồi mới nói: “Cháu bảo anh cháu đã khôi phục toàn bộ ký ức, thế nó có nói cho cháu biết nguồn gốc cái tên của nó không?”

An Trạch gật đầu, “Lúc sinh ra, anh được thầy bói đoán là mệnh trung khuyết thủy, ông bèn liệt kê ra một vài chữ có ba nét chấm thủy để anh tự chọn, rồi anh chọn chữ ‘Lạc’, phải không ạ?”

An Quang Diệu cười, gật đầu, “Thật ra năm đó, ngoài việc đoán anh cháu mệnh trung khuyết thủy, ông ấy còn nói riêng cho ông biết, số phận của anh cháu cực kỳ phức tạp. Chữ ‘Lạc – 洛’ là chữ ba nét chấm thủy thêm chữ ‘Các – 各’, chữ ‘Các’ giao nhau, đặt chung với nhau thành nghĩa ‘dòng sông giao thoa’. Sông đã định là phiêu bạt gập ghềnh, cuộc đời của anh cháu không thể yên ổn, thậm chí đến cuối cùng sẽ sống cô độc suốt quãng đời còn lại. Lúc đó ông nghe xong cũng không tin, nhưng cho đến năm anh cháu bảy tuổi thì…

“Năm nó bảy tuổi, mẹ nó gặp tai nạn mà chết, nó mất trí nhớ, còn thất lạc đứa em trai. Ông chỉ nói với nó là Trần Dịch ra nước ngoài mà không nói thật cho nó biết. Thật ra, năm ấy, bố của nó, cũng đã qua đời…”

An Trạch khiếp sợ nhìn ông nội, “Bố anh ấy đã qua đời? Ý ông là, bố đẻ của anh ấy không phải là bố cháu?!”

An Quang Diệu gật đầu: “Tiểu Lạc nó, không phải là anh ruột của cháu.”

“…”

“Bố đẻ của nó là Trần Dịch, nó với Tiểu Duệ mới là anh em ruột cùng cha cùng mẹ. Năm ấy An Chi vội vã ly hôn với Úc Đông, là bởi nó đã có con với Trần Dịch. Chuyện này ngoại trừ vợ chồng con bé với bố cháu ra, cũng chỉ có ông là biết sự thật.”

An Trạch ngây người, nhất thời không biết nói gì.

Tuy trong lòng mơ hồ phát hiện ra điều gì đó, cũng cảm thấy năm đó An Chi ly hôn với bố rất kỳ lạ, chẳng có một người đàn ông nào lại ly hôn với người vợ đang mang thai, cũng không có người phụ nữ nào đang mang thai lại vội vã bỏ chồng mình mà bí mật sinh con cả, cho dù dùng tình cảm tan vỡ để giải thích cũng thực sự rất gượng ép.

An Chi và An Úc Đông không nói rõ sự thật, coi như An Lạc là con của hai người, có lẽ là sợ An Quang Diệu sẽ quá mức đau lòng.

Hôm nay nghe An Quang Diệu nói vậy, An Trạch rốt cục cũng bừng tỉnh.

Chỉ là, lòng An Trạch không thể chấp nhận sự thật đáng sợ: An Lạc không phải là anh ruột của cậu! Từ nhỏ lớn lên cùng anh, trong tim An Trạch, An Lạc chính là anh trai của cậu, tình cảm của cậu với An Lạc còn sâu đậm hơn cả tình anh em ruột!

An Quang Diệu nhìn khuôn mặt biến sắc trong nháy mắt của An Trạch, bất đắc dĩ thở dài: “Đừng trách ông giấu diếm các cháu nhiều năm như vậy, ông sợ sau khi các cháu biết sự thật sẽ đối xử tệ với nó, cho nên mới không nói gì…”

“Sau khi An Chi qua đời, ông không kịp quay về nhận Tiểu Duệ. Vợ qua đời con mất tích, điều đó đã đả kích khiến Trần Dịch hoàn toàn suy sụp, cậu ta ngày qua ngày cứ uống rượu suốt. Rốt cuộc trong một lần uống rượu cậu ta đã xông vào một chiếc xe tải trên đường cái… Trước khi lâm chung trong bệnh viện, cậu ta xin ông chăm sóc Tiểu Lạc, nói ra sự thật cho ông biết, còn cầu xin ông không nói cho anh cháu biết. Chí ít làm như vậy, có thể làm cho Tiểu Lạc nghĩ rằng nó còn bố và các em, thêm cả những thân nhân trong An gia…

“Mà thực ra, An Lạc chỉ còn lại một mình trên đời, không còn bất cứ thân nhân nào có quan hệ huyết thống.”

Nói đến đây, An Quang Diệu đau khổ im lặng.

Lòng An Trạch đột nhiên dâng lên một cảm giác đau đớn mãnh liệt, cảm giác đau thương đó tựa như trái tim cậu đang bị một đôi tay bóp chặt.

Hóa ra bố mẹ của An Lạc đã mất từ lâu, em trai cũng thất lạc nhiều năm, bơ vơ một mình rồi mất trí nhớ, được ông nội tốt bụng giữ lại An gia. Nếu năm đó ông nội không áy náy trong lòng mà mang An Lạc về nhà, An Trạch không thể tưởng tượng nổi An Lạc bảy tuổi sẽ sống như thế nào, thậm chí có thể anh sẽ bị đưa vào cô nhi viện…

Cuộc đời của anh, quả nhiên trắc trở ngổn ngang như cái tên ‘Lạc” anh đã chọn năm xưa.

Ông cháu hai người im lặng một hồi lâu, sau An Quang Diệu mới thấp giọng nói: “Hôm nay ông nói cho cháu biết những chuyện này là mong sau này cháu có thể tiếp tục tôn trọng anh cháu, đối xử tốt với nó. Ông đã lập di chúc, chia một phần tư gia sản của An gia cho nó, còn cho nó một khoản tiền… Cháu đừng để bụng nhé, không phải là ông bất công, đây là phần mà ông mắc nợ gia đình của nó.”

An Trạch nghiêm túc gật đầu, “Ông yên tâm, cháu xin thề rằng nhất định sẽ đối xử thật tốt với anh ấy, tuyệt đối không để anh ấy phải chịu uất ức.”

Nghe được lời cam kết thận trọng của An Trạch, An Quang Diệu bấy giờ mới yên lòng, “Có lời cam đoan này của cháu, ông cũng yên tâm rồi. Ông sợ nhất là sau này anh em các cháu lại tranh quyền đoạt lợi mà phản bội nhau.”

“Sao có thể xảy ra ạ?” An Trạch khẽ cười, “Thứ anh ấy muốn, cháu vĩnh viễn sẽ không tranh giành của anh ấy.”

—— Ông nội, ông không biết cháu yêu anh, thương anh, chăm anh nhiều như thế nào mà còn chưa đủ, làm sao có thể vì một chút tiền tài quyền lợi mà phản bội anh ấy chứ?

Đương nhiên, An Trạch cũng không dám nói những lời này ra khỏi miệng. Cậu sợ ông nội sau khi nghe được sự thật này thì sẽ đảo mắt mà tái phát bệnh tim mất. Có thể đây chính là duyên phận đã được định trước. Nếu năm đó bố mẹ của An Lạc không qua đời rồi được ông nội đưa về An gia, thì anh và cậu sẽ không gặp nhau, sẽ không yêu nhau, cũng sẽ không thay đổi được cuộc sống cô độc suốt đời, vận mệnh cử mục vô thân của anh.

举目无亲: có nghĩa là đưa mắt nhìn không thấy ai thân quen, hình dung người ở quê hoặc người cô đơn không ai nương tựa.

Ông cháu hai người nói chuyện chân thành với nhau, khiến An Trạch càng thêm kiên định việc bảo vệ người kia.

Không phải anh ruột thì sao? Quan hệ huyết thống sẽ không tạo thành trở ngại với bọn họ, không có quan hệ huyết thống cũng sẽ chẳng chia lìa bọn họ. Tình cảm của hai người đến nước này đã không cần phải để ý đến những điều thế tục này nữa rồi. An Trạch chỉ biết là, cậu yêu An Lạc, bất chấp thân phận bối cảnh, kiếp trước kiếp này của An Lạc. Người cậu nhận định chính là An Lạc này.

Nếu Lạc Hà đã định trước là phiêu bạt. Vậy, An Trạch nguyện ý làm đầm lầy cho anh bỏ neo, cho anh một phần bình thản và yên tĩnh.

An Quang Diệu nhìn An Trạch, thành khẩn nói: “Sau này hai anh em các cháu phải tương trợ lẫn nhau, nhớ kỹ, nó mãi mãi là anh trai của cháu.”

Anh ấy không chỉ là anh trai, mà còn là người yêu.

An Trạch khẽ cười: “Cháu biết rồi, ông nội. Ông hãy yên tâm, cháu sẽ không bắt nạt anh ấy đâu.”

An Quang Diệu gật đầu, cười nói: “Ông tin tưởng nhất là cháu đấy, chuyện này ông cứ để trong lòng bao nhiêu năm, nghĩ mãi cũng chỉ có thể nói với cháu thôi. An Nham, An Mạch, cả anh cháu nữa, cứ tạm thời giấu chúng nó, đến lúc thích hợp thì mới nói cho chúng nó biết.”

An Trạch gật đầu, “Cháu biết sẽ phải làm như thế nào.”

An Quang Diệu nhìn đứa cháu nhỏ tuổi nhất nhưng chững chạc trưởng thành nhất này, vui mừng mà cười. Im lặng một chốc, đột nhiên nhớ ra mục đích An Trạch tới tìm mình, An Quang Diệu thắc mắc: “Đúng rồi An Trạch, cháu có chuyện gì quan trọng mà sáng sớm đã tới tìm ông?”

An Quang Diệu rốt cục cũng quay về chủ đề chính. An Trạch cũng thu hồi tâm trạng phức tạp khi biết được sự thật, ngẩng đầu nhìn ông: “Ông nội, ông đã nghe qua cái tên Tam gia bao giờ chưa?”

An Quang Diệu hơi nhíu mày.

Nhìn phản ứng của ông, An Trạch biết ông đã từng nghe tới cái tên Tam gia. Để không nói ra toàn bộ chân tướng khiến ông không thể chịu được, An Trạch không thể làm gì khác là chọn trọng điểm đơn giản mà nói: “Tam gia là thủ lĩnh của tập đoàn buôn lậu ma túy Quang Minh Hội, thân phận thực sự của ông ta chính là bố của Từ Thiếu Khiêm, Từ Tử Minh.”

An Quang Diệu có chút kinh ngạc, “Anh ba của Từ gia? Không phải anh ta đã chết vì tai nạn xe rồi sao?”

“Ông ta làm ra cái chết giả, sau đó bí mật thành lập Quang Minh Hội, tham gia vào việc buôn bán ma túy.”

An Quang Diệu im lặng một hồi, rồi gật đầu, “Thì ra là thế. Cháu đột nhiên nhắc đến anh ta làm gì?”

An Trạch mỉm cười: “Ông nội, cháu có một tin tốt muốn nói cho ông. Sau khi Tiểu Duệ mất tích, cậu ta đã gặp Từ Tử Minh đã giả chết. Từ Tử Minh thu nhận cậu ta, đồng thời đưa cậu ta ra nước ngoài. Hiện giờ, bọn họ đều đã về nước.”

“Tiểu Duệ?!” An Quang Diệu tràn đầy khiếp sợ và vui sướng, “Cháu nói là, các cháu đã tìm được Tiểu Duệ?”

“Đúng vậy, chúng cháu đã tìm được Trần Duệ, anh An Lạc muốn muốn cứu cậu ta, mà cách tốt nhất để cứu cậu ta là phối hợp với cảnh sát, triệt đề hủy diệt Quang Minh Hội. Nếu không, Tam gia nhất định sẽ không bỏ qua cậu ta!”

An Quang Diệu kích động cầm tay An Trạch, “Được, được, ông có thể hỗ trợ được cái gì cháu cứ nói đi!!”

Quả nhiên, nhắc tới Trần Duệ, ông nội nhất định sẽ đồng ý tất cả yêu cầu.

An Trạch suy nghĩ một chút rồi nói: “Cháu biết ông nội có một người bạn vào sinh ra tử trong quân đội, lúc xuất ngũ cháu cứ lo bên quân khu không thả người, kết quả, chỉ một cuộc gọi của ông mà ngày thứ hai cháu đã được phê chuẩn… Nói thật thì, người kia có phải là tướng quân Lâm không ạ?”

Tướng quân Lâm là tổng tư lệnh của quân khu Tây Lâm, là tướng lĩnh tối cao của toàn bộ quân khu.

Lần trước cùng cảnh sát hợp tác chặn lại chiếc máy bay vận chuyển ma túy trên không, chính là do ông đã hạ lệnh trực tiếp. Nếu lần này ông tiếp tục đứng ra trợ giúp, đối với An Dương mà nói thì nhất định sẽ như hổ mọc thêm cánh.

An Quang Diệu cười nói: “Quả nhiên không thể gạt được cháu. Ông ấy là bạn thanh mai trúc mã của ông, học đại học trong trường quân đội. Cũng may bọn ông làm bạn bao nhiêu năm như vậy mà chưa từng gián đoạn một lần. Lần trước cháu xuất ngũ quả thực là do ông ấy giúp đỡ, nếu không thì cũng khó xử lý lắm.”

An Trạch gật đầu, “Lúc còn trong bộ đội, ông ấy cũng rất chiếu cố tới cháu. Hóa ra là nể mặt mũi của ông. Ông nội, lần này có thể tiếp tục nhờ ông ấy ra mặt không ạ?”

An Quang Diệu thoáng dừng lại, “Ông có thể hỏi ông ấy, chỉ là, ông không biết quân đội có thể đứng ra tham gia vào chuyện này hay không. Tuy Tiểu Lâm sẽ nể mặt ông, nhưng ông ấy cũng là một người rất có nguyên tắc.”

An Trạch vội nói: “Có thể, dưới tình huống đặc biệt không quân vẫn có thể hiệp trợ lực lượng vũ trang mặt đất trợ giúp không quân, chỉ cần tướng quân Lâm gật đầu, hơn nữa cảnh sát đồng ý, lính hàng không của quân khu Tây Lâm có thể trực tiếp tham gia. Ông nội, ông nghĩ cách thuyết phục ông Lâm nhé, bắt Tam gia coi như vì dân trừ hại, cháu hy vọng ông ấy sẽ đồng ý.”

An Quang Diệu im lặng một hồi, rồi nói: “Được, ông sẽ gọi điện cho ông ấy.”

An Trạch nói: “Còn Từ gia bên kia, hy vọng ông có thể nói chuyện với chú tư của Từ Thiếu Khiêm. Từ Tử Chính hiện tại là người quản lý của Từ gia, dù sao chú ấy cũng là trưởng bối của cháu, cháu không thể đứng ra đòi điều kiện với chú ấy.”

An Quang Diệu gật đầu: “Yên tâm, ông biết nói như thế nào.”

Tướng quân họ Lâm kia quả nhiên không từ chối, dạo gần đây vẫn luôn thái bình, quân nhân trẻ tuổi trong quân khu Tây Lâm cả ngày ngoại trừ rèn luyện thân thể ra thì chỉ có diễn tập các loại, thật sự rất buồn chán, hiếm khi có được nơi thực chiến cần sử dụng đến họ. Các nam nhi trẻ tuổi nhận được mệnh lệnh đều ma quyền sát chưởng nhiệt huyết sôi trào. Vu Càn Khôn còn chủ động làm đầu lĩnh quân tiên phong.

摩拳擦掌: có nghĩa là xắn tay áo lên, ý chỉ sẵn sàng cho một việc nào đó.

Một loạt máy bay chỉnh tề sắp hàng tại sân bay của quân khu Tây Lâm, bộ đội hàng không vũ trang hoàn tất chờ xuất phát.

Hai giờ chiều, An Trạch lần thứ hai gọi điện cho An Dương.

“An Trạch, bên cậu thế nào rồi?”

“Quân khu đã chuẩn bị ổn thỏa, còn chờ bố trí hành động cụ thể thôi.”

An Dương mỉm cười: “Nằm vùng của chúng tôi vừa mật báo, ngay mười hai giờ đêm nay, Tam gia sẽ mang một lượng lớn ma túy tiến hành giao dịch với một kẻ buôn lậu từ Việt Nam. Địa điểm giao dịch là chân núi ngoại ô phía tây, cảnh sát đã bố trí xong xuôi rồi.”

An Trạch nói: “Đến lúc đó toàn bộ hỏa lực sẽ khai hỏa, khó tránh khỏi thương vong, nhất định phải đảm bảo an toàn cho Trần Duệ.”

An Dương cười: “Yên tâm, Trần Duệ cũng là nhân chứng quan trọng của cảnh sát, chúng tôi sẽ bảo vệ cậu ta.”

Bốn giờ chiều, tập đoàn giải trí Hoa An, phòng làm việc của tổng giám đốc.

An Trạch ngồi ở bàn làm việc đọc văn kiện trong tay, hai đầu lông mày không khỏi nhíu lại.

Đột nhiên vang lên một tiếng đập cửa, An Trạch ngẩng đầu nhìn bóng người xuất hiện láng máng qua mắt cửa, thấp giọng: “Mời vào.”

Người bước vào là Từ Thiếu Khiêm. Y có vóc dáng thon dài, hôm nay chỉ mặc tùy ý một chiếc áo sơmi trắng và quần tây màu đen, trên khuôn mặt anh tuấn vẫn mang cặp kính gọng bạc lạnh lùng, đôi mắt sau cặp kính lạnh lẽo không hề có độ ấm, đôi môi hơi mỏng mím thành một đường, tỏa ra một hơi thở hờ hững và ngạo mạn không nói nên lời.

“Tìm tôi có việc gì?” Từ Thiếu Khiêm mở miệng, đối diện với ánh mắt thâm trầm của An Trạch, hờ hững nói thêm một câu, “Tổng giám đốc An.”

An Trạch nhìn y, im lặng một hồi rồi nói: “Những chuyện về bố anh, tôi nghĩ, hẳn anh đã được nghe từ chú tư nhà anh rồi.”

Từ Thiếu Khiêm nhíu mày, “Bởi vậy, hôm nay cậu gọi tôi tới đây là để tính toán nợ cũ?”

An Trạch lắc đầu: “Anh vô tội, bố anh đã qua đời từ nhiều năm trước, anh cũng không biết ông ta đã làm gì, Tam gia hiện tại cũng không liên quan đến anh. Nhưng… tôi không so đo ân oán của quá khứ, cũng không có nghĩa là tôi sẽ quên. Vết thương trên người anh tôi, từng giờ từng phút đều nhắc nhở tôi rằng anh ấy đã từng phải chịu khổ sở như thế nào.”

Ánh mắt sắc bén của An Trạch nhìn thẳng vào Từ Thiếu Khiêm, “Thiếu Khiêm, tôi không truy cứu không phải vì sợ các anh, chỉ là tôi cần cân nhắc lợi ích ở mọi phương diện. An gia và Từ gia nếu có một này hoàn toàn rạn nứt, kết quả chỉ có thể là lưỡng bại câu thương. Chỉ cần chú tư của anh yên phận tiếp tục công việc làm ăn của chú ấy, tôi có thể coi như là mọi việc của Tam gia đều không liên quan đến Từ gia.”

Vẻ mặt Từ Thiếu Khiêm có phần cứng ngắc, y trầm mặc một hồi lâu rồi mới nói: “Chiều hôm nay chú tư đã tìm tôi nói chuyện, chú ấy nói sẽ không nhúng tay vào chuyện này nữa. Nếu người kia đã chọn cái chết để rời bỏ Từ gia vào hai mươi năm trước, như vậy trong lòng chúng tôi ông ta đã là một người đã chết và được chôn trong mộ viên rồi. Tam gia của hiện nay xuất hiện, không có bất cứ quan hệ nào với Từ gia.”

An Trạch gật đầu, “Như vậy thì tốt.” Nói xong thì đẩy hợp đồng ra trước mặt Từ Thiếu Khiêm, “Chúng ta nói sang chuyện khác. Tôi vừa nhận được văn kiện này, anh muốn hủy hợp đồng với Hoa An?”

Từ Thiếu Khiêm nhướn mày: “Chẳng lẽ cậu cho rằng, tôi nên tiếp tục ở lại Hoa An, làm thủ hạ cho An Trạch cậu?”

An Trạch ngẩng đầu nhìn y, vẻ mặt nghiêm túc: “Năm anh ký hợp đồng với Hoa An là do mẹ tôi ký tên, cho anh điều kiện như An Nham là đãi ngộ tốt nhất của công ty. Anh đã ký hợp đồng với Hoa An tám năm, chúng tôi cũng thực hiện toàn bộ nghĩa vụ theo hợp đồng, làm anh trở thành Ảnh Đế, nổi tiếng vô vàn. Nói thật, công ty cũng chưa từng bạc đãi anh, đột nhiên hôm nay anh lại muốn hủy hợp đồng, vậy phải đưa ra một lý do đủ để thuyết phục tôi.”

Từ Thiếu Khiêm không trả lời.

An Trạch thoáng dừng lại, nhíu mày: “Chẳng lẽ là vì An Nham?”

Từ Thiếu Khiêm im lặng, sau đó thở sâu, thấp giọng nói: “Hẳn là cậu đã biết rõ cảm xúc của tôi. Nếu là cậu, cậu có thể dễ dàng tha thứ cho anh cậu suốt này thay người yêu như thay áo, còn kiêu căng lúc ẩn lúc hiện trước mặt cậu không?”

“…” An Trạch vừa tưởng tượng ra hình ảnh kia thì chỉ cảm thấy phát điên, Từ Thiếu Khiêm nhẫn nhịn lâu như vậy quả thực cũng quá khó khăn cho y. An Nham tính tình tiêu sái bất kham như thế, trong giới giải trí anh ta là người có tin đồn nhiều nhất, rất chịu khó thay bạn gái. Anh ta còn có câu danh ngôn nào đó, “Minh tinh mà không có scandal thì không phải minh tinh giỏi.”

Từ Thiếu Khiêm lạnh mặt: “Nếu tôi ở lại đây, cậu không lo nghĩ cho sự an toàn của thân thể An Nham sao? Lý do này đủ chưa?”

Sắc mặt An Trạch có phần cứng ngắc. Tuy vẫn nghĩ giữa Từ Thiếu Khiêm và An Nham có chút vấn đề, nhưng không nghĩ rằng, Từ Thiếu Khiêm luôn luôn lạnh lùng cao ngạo lại thầm mến An Nham. Đây quả thực là một tin tức chấn động, không chừng đến lúc An Nham biết thì anh ta sẽ hoảng hồn mất.

Từ Thiếu Khiêm lạnh lùng: “Tôi sẽ bồi thường toàn bộ phí hủy hợp đồng. Nếu cậu còn ý kiến gì, chúng ta sẽ gặp nhau ở tòa án.”

An Trạch không kiềm được mà bất đắc dĩ xoa xoa trán. An Nham từ nhỏ nghịch ngợm phá phách cả ngày đến phiền phức, nhưng dù sao cũng là anh trai cậu, giữa Từ Thiếu Khiêm và An Nham, An Trạch không thể làm gì khác là đứng về phía An Nham. Yêu phải loại người phong lưu hoa tâm như An Nham, Từ Thiếu Khiêm chỉ có thể tự nhận là không may.

Có thể, sự ra đi của y là một chuyện tốt với An Nham.

An Trạch khẽ thở dài, ngẩng đầu nói: “Phí hủy hợp đồng không cần phải trả, cũng không cần tồi tệ đến mức đưa lên tòa án, coi như là công ty cho anh lợi nhuận cuối năm.”

Từ Thiếu Khiêm quay đầu, có chút kinh ngạc nhìn An Trạch.

An Trạch khẽ cười, “Anh ở Hoa An nhiều năm như vậy, hôm nay muốn ra đi, chúng tôi cũng hảo tụ hảo tán. Tôi sẽ không vô vị đến mức chèn ép anh, chuyện của anh với An Nham tôi cũng sẽ không nhúng tay vào. Nhưng hai người đều là minh tinh, không nên làm điều gì, anh hẳn cũng biết chừng mực.”

好聚好散, có nghĩa là dễ đến với nhau thì dễ chia tay, hoặc gặp gỡ vui vẻ, chia tay yên bình.

Chàng trai trẻ tuổi trước mặt, trong trí nhớ là cậu nhóc bé người nhưng chững chạc, luôn đứng ra bảo vệ anh trai, là cậu nhóc luôn đi theo đuôi An Lạc non nớt gọi “anh ơi”, giờ bất tri bất giác chậm rãi trưởng thành.

Lớn lên có thể một mình đảm đương một phần, thậm chí là trụ cột của toàn bộ An gia.

An Trạch hôm nay, đã chân chính có đầy đủ phong thái và năng lực của một người cầm quyền rồi.

Từ Thiếu Khiêm trầm mặc nhìn cậu, sau một hồi lâu mới thấp giọng nói: “An Trạch, thay tôi gửi lời… xin lỗi tới An Lạc.”

Cửa được nhẹ nhàng đóng lại, bóng lưng rời đi của Từ Thiếu Khiêm có vẻ kiên cường mà hiu quạnh.

An Trạch nhìn bóng lưng y, đột nhiên nhớ tới khoảng thời gian còn bé chơi đùa ầm ĩ với các anh.

Hồi đó, bốn anh em An gia, hai anh em Chu gia, thêm hai anh em Từ gia, tất cả lúc nào cũng chơi chung với nhau. An Nham rất thích quấy rối, luôn luôn chọc An Lạc tức giận, An Trạch thì thích đứng ra bảo vệ An Lạc, An Mạch cầm phấn ngồi một mình vẽ loạn trên mặt đất, Từ Thiếu Khiêm thì từ đầu đến cuối đều lạnh lùng nhàn nhạt không có biểu cảm gì, còn hai anh em Chu Thái Bình và Chu Duyệt Bình thích chơi bóng trong sân. Một đám trẻ con tụ tập với nhau, ngày qua ngày đơn thuần mà vui vẻ.

Anh em Chu Thái Bình và Từ Thiếu Khiêm là bạn thân nhất từ nhỏ của An Lạc. Ký ức An Lạc mất đi năm bảy tuổi, đã cho anh một cuộc đời phong phú bị bỏ trống, đồng thời cũng lấy mất đi hình bóng của ký ức thất lạc.

Xem ra giờ đây, rốt cuộc quan hệ giữa Từ thiếu Khiêm và anh sẽ không thể trở lại như trước nữa.

An Trạch khẽ thở dài, cất văn kiện hủy hợp đồng của Từ Thiếu Khiêm vào ngăn kéo, xoay người ra khỏi phòng làm việc.

Chín giờ tối.

Một vài chiếc xe mang ký hiệu cảnh sát thành phố Tây Lâm lần lượt chạy trên con đường cái thông ra ngoại thành. Để không rút dây động rừng, An Dương đã hạ lệnh tắt toàn bộ hệ thống phát âm thanh, cả tổ chuyên án đặc biệt lặng yên không một tiếng động di chuyển về địa điểm giao dịch đêm nay của Quang Minh Hội.

Địa điểm giao dịch là dưới chân một ngọn núi ở ngoại thành.

Đây là nơi thuộc về khu vực chưa khai phá của thành phố, cực kỳ vắng vẻ, thường ngày hiếm có dấu chân đặt tới. Nếu không phải tin báo khẩn cấp của người nằm vùng, An Dương căn bản sẽ chẳng nghi ngờ nơi này.

Cảnh sát luôn cho rằng Quang Minh Hội sẽ tiến hành giao dịch ma túy trong khu vực thành phố, ngoài khách sạn Hoa An khi An Úc Đông còn sống ra, nhất định còn thêm mấy cứ điểm bí mật khác nữa. Nhưng kỳ lạ là, lần này Tam gia lại chọn một khu vực hoang vắng. Có lẽ là lo sợ bị giám sát, hơn nữa lần này số lượng ma túy giao dịch rất lớn, một lượng lớn người tụ tập có thể khiến cảnh sát nghi ngờ.

Chân núi có một nhà xưởng bỏ hoang. Khác với nhà xưởng mênh mông nơi An Lạc bị bắt cóc kia, nhà xưởng này là nơi từng chế tạo ô tô. Sau khi nhà xưởng đóng cửa, rất nhiều dụng cụ không được chuyển đi, bên trong chồng chất hàng loạt săm lốp xe, các loại vật liệu ống tuýp.

Toàn bộ xe cảnh sát dừng tại một nơi bí mật, An Dương dẫn anh em trong tổ chuyên án bắt đầu cấp tốc mai phục xung quanh nhà xưởng!

Đêm lạnh như nước.

Ánh trăng nhu hòa tỏa sáng, phủ lên nhà xưởng một tầng ánh sáng mông lung. Xung quanh rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng hô hấp của chính mình. Trong rừng cây rậm rạp trên núi, thỉnh thoảng truyền ra tiếng tru của sói hoang. Gió thổi qua, lá cây bị thổi ào ào rung động, cái bóng trên mặt đất như những con quỷ đang nhảy múa, khiến màn đêm tĩnh lặng trở nên thần bí và khủng bố.

Vu Càn Khôn dẫn đầu bộ đội vũ trang đang chờ mệnh lệnh của trung tâm chỉ huy.

Mười giờ ba mươi, mười một giờ, mười một giờ ba mươi…

Thời gian trôi qua từng giây, có muỗi chích lên mặt, nhưng An Dương vẫn không động đậy. Anh cầm kính viễn vọng, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm về hướng nhà xưởng.

Mười một giờ bốn mươi.

Xa xa đột nhiên truyền đến tiếng xe, một vài chiếc xe màu đen nhanh chóng tiến vào đường nhìn của mọi người. Xe dừng trước cửa nhà xưởng, từ trên xe xuống có hơn ba mươi người, tất cả đều mang vẻ mặt mải miết. Có người trong tay cầm vali da màu đen, có kẻ cầm súng, ánh mắt sắc bén lướt quanh bốn phía.

Người tới rất nhiều!

Có người làm cảnh sát bao nhiêu năm cũng chưa bao giờ chứng kiến một cảnh tượng bọn xã hội đen tổ chức tập hợp giao dịch kích thích như thế này!

Cơn hưng phấn khi con mồi sa lưới khiến các cảnh sát mai phục mấy tiếng đồng hồ ma quyền sát chưởng, nóng lòng muốn ra trận. Nhưng An Dương vẫn trấn định như cũ, lắc lắc tay, ý bảo mọi người bình tĩnh thêm một chút, chớ nên nóng nảy.

Một lát sau, lại có thêm mấy chiếc xe nữa chạy tới. Vẫn giống như trước, một loạt tên xuất hiện!

Truyện Chữ Hay