Tác giả : Thời Bất Đãi Ngã
Edit: Tử Hầu bà bà
Chương
Thẩm Niệm nhận thư, Nguyễn Cát Khánh rời đi với vẻ mặt tủi thân, bóng lưng rất cô đơn. Biết rõ biểu hiện của hắn là cố ý nhưng trong lòng Thẩm Niệm cảm thấy Nguyễn Cát Khánh thật thú vị.
Người như vậy ở trước mặt Hoàng đế, chí ít không để Hoàng đế lúc nào cũng căng thẳng.
Thẩm Niệm cầm thư trở về tẩm điện, đã thấy Tề Quân Mộ lười biếng tựa vào đầu giường của long sàng, tóc không buộc, quần áo hơi lộn xộn, vừa nhìn đã biết trạng thái vừa tỉnh ngủ.
Thẩm Niệm bước nhanh tới rồi nói: “Sao Hoàng thượng lại tỉnh?”
Đuôi mày của Tề Quân Mộ nhướng lên, nói đùa: “Em thật vô tình, vừa rồi còn nằm cùng trên một chiếc giường, xuống giường liền lạnh nhạt với ta, có phải quá đáng hay không.”
Thẩm Niệm không biết vì sao, mặt hơi phát nóng, hắn ho hai tiếng rồi bất đắc dĩ nói: “Đây là thư của quốc chủ Tây Địch, Hoàng thượng hãy xem trước đi ạ.”
Tề Quân Mộ mỉm cười nhìn Thẩm Niệm, sau đó vỗ vỗ bên giường.
Thẩm Niệm trố mắt sau đó lắc đầu đi tới bên giường rồi ngồi xuống.
Có lẽ vì tư thế của hắn quá mất tự nhiên, Tề Quân Mộ vươn tay kéo hắn lại, nhưng lại hơi quá sức, kéo hắn lên giường, ngã lên trên người của minh.
Thẩm Niệm sợ làm y bị thường vội vàng dùng cánh tay muốn nâng cơ thể lên, Tề Quân Mộ nói: “Ngồi chỗ này thì có thú vị gì, cùng nằm xuống.”
Thẩm Niệm do dự một hồi rồi nói: “Vậy được.”
Tề Quân Mộ vui vẻ, y thích tính cách không làm ra vẻ của Thẩm Niệm.
Sau khi hai người cùng nằm xuống giường, Tề Quân Mộ mở thư của Tây Địch.
Thư của quốc vương Tây Địch rất dài, đầu tiên là bày tỏ sự vui mừng và kính yêu đối với Đại Tề, lại biểu đạt ý nguyện quan hệ tốt đẹp giữa hai nước từ bao đời nay, sau đó nói tân hoàng Đại Tề đăng cơ, Tây Địch bọn họ muốn được nhìn thấy phong thái tân Hoàng của Đại Tề, muốn phái sứ thần đến đây chúc mừng tân Hoàng.
Cuối cùng quốc chủ của Tây Địch nhắc tới nguyện ý quan hệ tốt đẹp giữa hai nước trong mấy đời, cho nên muốn cưới công chúa Đại Tề làm vợ.
Nhìn thấy dòng cuối cùng, Tề Quân Mộ bật người dậy, kiếp trước không có chuyện này. Tây Địch và Đại Tề gặp nhau cũng là ba năm sau khi y đăng cơ, đồng thời đối mặt chính là giao chiến, nào có cái gì là sứ thần xin cưới công chúa.
“Lòng muông dạ thú.” Tề Quân Mộ xem thư cũng không giấu Thẩm Niệm, sau khi Thẩm Niệm xem xong lỡ miệng lên tiếng.
Tề Quân Mộ hoàn hồn, ánh mắt sâu thẳm của y nhìn Thẩm Niệm bên cạnh mình nói: “Thẩm khanh của trẫm nói gì cũng đúng.”
Thẩm Niệm âm thầm điều chỉnh lại biểu cảm trên mặt để bản thân thoạt nhìn như có sóng lớn cũng chẳng sợ, hắn nói: “Dùng công chúa hòa thân đổi lại sự bình an vô sự, vô luận thế nào cũng chỉ là tạm thời. Tây Địch và Bắc Nhung như nhau, địa thể không tốt gì mấy, lúc nào cũng nhìn chăm chăm vào lãnh thổ của Đại Tề, bọn họ cầu hòa cũng tốt mà cầu thân cũng được, đều là thủ đoạn vì sau này cắn Đại Tề một cái. ”
“Cả triều văn võ chỉ có mỗi mình em nói ra được lời này.” Tề Quân Mộ chậm rãi đứng lên cầm theo xấp thư của Tây Địch, sau đó tùy tiện đặt trên đầu giường: “Đại bộ phận đều nghĩ dùng một công chúa hòa bình tạm thời là chuyện có lợi vô cùng.”
“Ta lại cảm thấy binh lực của Đại Tề đã đủ mạnh, bọn họ thủ ở bốn phía biên giới, đã có thể bảo vệ được bốn phía Đại Tề.” Thẩm Niệm khẽ nói.
Tề Quân Mộ gật đầu: “Nước giàu binh mạnh, ai cũng không dám chọc vào.”
Thẩm Niệm ừ một tiếng, hắn là người đứng lên từ người chết, hắn đã lập vô số công lao, nắm quyền một phương, nhưng hắn là người không thích chiến tranh nhất. Chiến trang vĩnh viễn rất tàn khốc, không ai biết người sống hôm nay liệu ngày mai có còn nói chuyện được với mình hay không.
Chỉ là đã nhìn rất nhiều sinh tử ly biệt, mỗi khi nhớ lại chính bản thân hắn cũng không chịu nổi.
Tề Quân Mộ nhìn thấy sắc mặt của Thẩm Niệm có chút khác thường, y ôm người vào trong lòng nói: “Em nghĩ trẫm nên đồng ý sao?”
Thẩm Niệm hoàn hồn, suy nghĩ nghiêm túc rồi nói: “Sử giả có thể đến Đại Tề, còn điều khác thì đừng hòng nghĩ tới. Mộng đẹp chỉ cần đi ngủ, ai cũng làm được.”
Nói trắng ra thì mơ mộng hão huyền thì ai chả có?
Sau khi nghe hắn nói thì Tề Quân Mộ cúi đầu bật cười, sau đó thì thầm nói: “Thẩm Niệm, trẫm còn chưa hiểu em đủ sâu, trước đây trẫm vậy mà không phát hiện lời em nói đều nói những câu trong tim của ta.”
“Hoàng thượng …” Thẩm Niệm với gương mặt nghiêm túc đang chuẩn bị nói tiếp, chẳng qua hắn vừa mở miệng liền không thốt ra tiếng.
Bởi vì ngón trỏ tay phải của Tề Quân Mộ đang đặt lên môi của hắn, hơi nóng của nó không cao, lực cũng nhẹ, nhưng Thẩm Niệm lại cảm thấy ngón tay ấy nặng như ngọn núi.
Đôi mắt của hắn đảo qua đảo lại không dám đối mặt với Tề Quân Mộ.
Không biết qua bao lâu, hắn cảm thấy ngón tay trên môi rời đi, sau đó có cái gì ấm áp chạm vào môi hắn, chạm vào rồi cách ra, nhẹ như chưa từng tồn tại.
Thẩm Niệm chợt ngẩng đầu đã thấy Hoàng đế ngồi dậy, trên mặt đã không còn vẻ trầm tĩnh như xưa, thậm chí có một chút lúng túng và hoảng loạn. Hoàng đế ho vài tiếng rồi nói: “Thời gian không còn sớm nữa, trẫm ngủ đủ rồi, dậy thôi.”
Ban đầu tim của Thẩm Niệm đập như trống nhưng khi nhìn thấy biểu cảm như thế của Hoàng đế, tim đột nhiên bình tĩnh lại.
Trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất, Hoàng đế ở mặt này hình như rất ngây thơ.
Nghĩ đến đây, tâm trạng của Thẩm Niệm cực kỳ vui vẻ.
Hắn từ từ ngồi dậy nói: “Thần buộc tóc cho Hoàng thượng nhé.” Nói đến đây hắn bỗng dừng lại một chút, trên mặt hiện nét ngượng ngùng: “Tay nghề buộc tóc của thần cũng thường thôi, Hoàng thượng đừng ghét bỏ.”
Tề Quân Mộ nói: “Tất nhiên sẽ không ghét.”
Thật ra Thẩm Niệm cũng không biết định buộc tóc, không biết buộc tóc cho bản thân chớ nói chi buộc cho người khác.
Ở trong quân doanh, hắn rất lười, buộc rất tùy tiện. Bây giờ đối với người mình thích, động tác có chút vụng về không biết nên bắt đầu từ đâu.bg-ssp-{height:px}
Trên gương mặt Tề Quân Mộ ngược lại không có biểu cảm gì, bất ngờ có bị kéo đau thì cũng không kêu lên một tiếng.
Mãi đến khi Thẩm Niệm vất vả buộc tóc cho y xong, Tề Quân Mộ nhìn bản thân trong gương đồng, im lặng phút chốc vẫn trái lương tâm nói một câu ‘không tệ’.
Thẩm Niệm nhìn Hoàng đế trong gương đồng, vui vẻ.
Hoàng đế từ trong gương đồng nhìn thấy Thẩm Niệm, sau đó cũng cười.
Tề Quân Mộ đứng lên nhìn long tháp, Thẩm Niệm rất tự nhiên tiến tới giường cầm thư qua.
Tề Quân Mộ cùng hắn đi ra ngoài tẩm điện, vừa đi vừa nói: “Khi A Chước quay về kinh, em mang theo cấm vệ Bắc Sơn tự mình đến đình Bái Biệt đón hắn.”
Thẩm Niệm cười nói: “Có phải Hoàng thượng muốn nhìn thấy cấm vệ Bắc Sơn trong tay ta có nghe lời đúng không?”
“Tất nhiên.” Tề Quân Mộ nói: “Đây chính là tính mạng bản thân và gia đình của trẫm, trẫm tất nhiên muốn nhìn thấy thành quả từ trong tay Thẩm khanh.”
“Vậy Hoàng thượng tin Cẩn thân vương không?” Thẩm Niệm do dự vẫn nói hỏi.
Nếu hắn mang cấm vê Bắc Sơn đến đón Tề Quân Chước, nói dễ nghe thì là nghênh đón, nói khó nghe chính là đến bắt người, đến lúc đó toàn bộ kinh thành đều biết thái độ của Hoàng đế đối với Tề Quân Chước, bản thân Tề Quân Chước nghĩ như thế nào?
Thẩm Niệm cùng Tề Quân Chước tiếp xúc không lâu, hai bên có sở thích giống nhau, nếu như gặp gỡ đã lâu thì chắc chắn sẽ trở thành bạn chí cốt.
Hắn cũng biết Tề Quân Mộ coi trọng người em trai này như thế nào, trong lòng tất nhiên không hy vọng lời đồn đại trong kinh thành là thật.
Tề Quân Mộ nhếch khóe miệng lên, y nói: “Thẩm Niệm, hiện tại trẫm có tin một người hay không, mà là hiện nay thế cục trong kinh thành rất rối ren. Mỗi ngày trẫm đều bề bộn nhiều việc, mỗi ngày đều phải suy nghĩ rất nhiều xem ai là kẻ chủ mưu sau màn. Vì sao nữ thích khách kia lại ám sát Ôn Diệu, còn phải nghĩ trong vấn đề này chung quy liên quan đến ai nữa.”
Nói đến đây Tề Quân Mộ gõ gõ trên bàn, y nói: “Em nói xem vì sao Tây Địch đột nhiên phái sứ giả đến, liệu có liên quan đến Duệ vương không?”
Thẩm Niệm nhíu mày, hắn nói: “Việc này liên quan đến Hoàng thượng, vi thần không dám suy đoán lung tung.”
“Cho nên mới nói, việc này khó làm.” Tề Quân Mộ cười nói: “Nếu như không liên quan đến ngôi vị hoàng đế, mọi chuyện có thể chậm rãi bàn bạc, nhưng có liên quan thì người ở trong thế cờ này sẽ lo lắng rất nhiều, em nói xem cho dù là em cũng sẽ lo trước lo sau.”
“Thần hiểu rồi.” Thẩm Niệm nói.
Hiện tại không phải chuyện Tề Quân Mộ có tin Tề Quân Chước hay không, mà là vũng nước trong kinh thành quá sâu, cũng không biết rốt cuộc là ai đã quấy đục lên, hoặc có lẽ là những kẻ nào.
Chắc chắn sẽ có kẻ nhân cơ hội mò cá, cũng có người mặc kệ không động thủ, nhưng sẽ chờ nhìn xem trò cười của Hoàng đế.
Tề Quân Mộ khẽ cười, y lắc đầu nói nhỏ: “Thẩm Niệm, hiện tại trẫm đem tất cả mọi người ném lên mặt bàn, em nói xem chuyện này đến kết cục sẽ trở nên đặc biệt thú vị hay không.”
Thẩm Niệm không hiểu.
Tề Quân Mộ cầm lấy tay hắn, viết lên lòng bàn tay hắn, Cẩn thân vương, Duệ vương, Bình vương, Tây Địch, Bắc Nhung, Ôn gia, Anh vương. Viết đến cuối, Hoàng đế do dự, sau đó dùng lại.
Mãi đến khi Tề Quân Mộ buông tay, Thẩm Niệm chớp mắt, lại chớp mắt, sau đó là vẻ mặt khiếp sợ.
Tề Quân Mộ nói: “Trẫm căn bản không quan tâm là ai khuấy động giông bão trong kinh thành, chờ tất cả mọi người trở về kinh, kể cả trẫm đều thành người đứng lên mặt bàn, đến lúc đó ai là Lý Quỳ ai là Lý Quỷ không phải đều thấy rõ sao.”
Thẩm Niệm nắm chặt bàn tay trái, hắn không ngờ tới ngay cả Anh vương và Ôn gia mà Tề Quân Mộ cũng hoài nghi trong lòng.
Ôn gia bị hoài nghi, hắn không biết nguyên nhân, nhưng có thể hiểu, bởi vì thái độ của Hoàng đế đối với Ôn gia khá là chán ghét. Ôn gia có quan hệ thông gia với Lâm gia, Lâm gia chung quy là thế gia nhưng có một số chuyện sẽ giữ lợi ích cho nhà mình.
Bằng không khi biết rõ giữa Hoàng đế và Thái hậu có hiềm khích, mà vẫn để Lâm Ân thường xuyên vào cung.
Lâm gia muốn vừa được lọt vào mắt xanh của Thái hậu, lại muốn được Hoàng đế xem trọng.
Lâm gia, Nhạc gia và Ôn gia đều có quan hệ thông gia, từ mức độ nào đó mà nói là cùng tiến cùng lui. Cành lớn lá rậm rạp, có thể tưởng tượng được Ôn gia sẽ không đợi đến lúc bị Hoàng đế hoài nghi.
Nhưng Hoàng đế hoài nghi Anh vương thì quả thật là chuyện mà hắn không ngờ tới.
Anh vương chính là một vương gia hiền lành nhút nhát, lại là cùng thế hệ với Cảnh đế, bây giờ trên tay của Anh vương một chút thế lực cũng không có, cũng không hiểu tại sao Hoàng đế lại hoài nghi ông ta.
Nếu không quan hệ của hai người đã không bình thường, Thẩm Niệm thật muốn nói, Hoàng đế bị bệnh đa nghi trầm trọng trong người.
Đương nhiên, bây giờ Thẩm Niệm chắc chắn sẽ không nói những lời này, Hoàng đế có thể nói những điều này cho hắn có nghĩa là khá tín nhiệm hắn rồi.
Hắn cực kỳ cảm thấy đủ rồi.
Tề Quân Mộ vừa nhìn biểu cảm cua Thẩm Niệm là biết hắn đang suy nghĩ cái gì, y nở nụ cười nói: “Ở đây trẫm cũng không phải hoài nghi tất cả, bây giờ trẫm chính là bố trí kéo ra tất cả những kẻ có liên quan đến ngai vàng, trên đời này dù thay đổi đến muôn lần thì bản chất vẫn không thay đổi. Mặc kệ bên trong có bí mật gì, chỉ cần nghĩ trẫm không làm Hoàng đế thì ai có lợi, chuyện này lập tức sẽ dễ xử lý hơn.”
Nhờ ơn Cảnh đế, hiện tại Tề Quân Mộ có một vị hoàng thúc, rất nhiều chuyện dễ xử lý hơn nhiều.
Thẩm Niệm nắm chặt bàn tay, cảm giác trong này không phải mấy chữ không nhìn thấy mà là sự tín nhiệm khắc sâu trong xương.
“Em tin trẫm, trẫm tất nhiên cũng tin em.” Tề Quân Mộ khẽ nói: “Huống chi quan hệ giữa ta và em không phải bình thường, em là người ở phía sau ta, nếu tính mạng bản thân không thể giao phó cho em thì trẫm có thể giao phó cho ai đây?”
Kỳ thật Thẩm Niệm không ngờ tới hắn nói một câu mà có thể nói ra chuyện Hoàng đế lo lắng trong lòng, sau khi hắn suy nghĩ kỹ càng, tuy rằng làm chuyện này có chút thô bạo nhưng nhiều chuyện không thể chỉ nhìn bề ngoài.
Vô luận như thế nào, hắn đã đi theo Hoàng đế, Hoàng đế bảo hắn làm gì thì hắn làm cái đó.
Tề Quân Mộ lẳng lặng nhìn Thẩm Niệm đang chìm vào suy tư, y mím môi, muốn nói gì đó những cuối cùng cũng không thốt nên lời.