Trùng Sinh Chi Hệ Thống Tự Cứu Của Nhân Vật Phản Diện

chương 96: đâm máy bay kỳ ngộ ký 4

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đương nhiên, manh động được gọi là manh động, chính là vì nó thường thường được ngăn chặn, không thể thực thi.

Mạc Bắc Quân giày cũng không cởi, liền như vậy nằm ở chiếc giường mới hắn còn chưa ngủ lần nào, Thượng Thanh Hoa xót ruột vô cùng.

"Đại vương, nơi này là Thương Khung Sơn."

Một cái gối mang lực sát thương cực mạnh bay tới, đập Thượng Thanh Hoa đến mức nhe răng trợn mắt.

Thượng Thanh Hoa nhặt cái gối lên, khéo léo nói: "Đại vương, đây là giường của ta a."

Mạc Bắc Quân dựng thẳng một ngón tay, lắc lắc.

Gã lãnh diễm cao quý nói hai chữ: "Của ta."

Đã hiểu.

Bởi vì cả người hắn đều là của Mạc Bắc Quân, cho nên đồ vật của hắn đương nhiên cũng là của Mạc Bắc Quân. Tất nhiên, giường cũng là của Mạc Bắc Quân.

Về phần suy luận ngược có được thành lập hay không? Vào lúc này nên lý luận kiểu Chaien: Đồ của mày chính là đồ của tao, đồ của tao thì vẫn là của tao.

Thượng Thanh Hoa phẫn nộ lăn xuống ghế, yên lặng dọn dẹp mảnh vỡ chén trà dưới chân, bắt đầu vừa lẩm nhẩm khúc "Ta nằm đất ngươi ngủ giường, ta ăn gừng ngươi uống canh thịt", vừa chỉnh lý phòng mới.

Tốt xấu thưởng cho mình cái gối, trước đó ngay cả gối còn không có ấy chứ. Biết thỏa mãn là hạnh phúc, ôm gối ngủ, quỳ thỉnh an.

Thượng Thanh Hoa ngày hôm nay cũng chăm chỉ như một chú ong vui vẻ.

Mạc Bắc Quân ở Nhàn Nhân Cư ngủ ba ngày, lại không một tiếng động biến mất.

Lúc này Thượng Thanh Hoa mới cảm nhận sâu sắc mình buff Mạc Bắc Quân phi khoa học tới chừng nào —— ba ngày. Trong vòng ngày, không có cảnh báo, không có nghi ngờ, cái gì cũng không có! Cứ thế không một ai phát hiện, có Ma tộc nghênh ngang ở lại An Định Phong, coi đệ tử (hậu cần) tinh anh là trâu ngựa sai khiến!

Như "nhà nông chuyển mình hát ca vang", Thượng Thanh Hoa rất là kích động chơi bời một hồi, cho đến khi nhận được nhiệm vụ lão phong chủ An Định Phong phái xuống.

(Nhà nông chuyển mình hát ca vang: 翻身农奴把歌唱 là tên một bài hát dân ca, giai điệu vui vẻ, mang đậm sắc thái dân tộc)

Tuy nói nhiệm vụ của An Định Phong chẳng qua là việc vặt trong sinh hoạt, khác biệt chỉ là chiến đấu ở hậu phương hay phấn đấu ở tiền tuyến, nhưng, càng gần sinh vật nguy hiểm, khó tránh khỏi lo sợ bất an.

Chẳng hạn như, vào thời điểm Bách Chiến Phong với oán linh chém giết đang hăng mà xông lên đưa thuốc bổ máu, nhiệm vụ kiểu này nhìn sao cũng hung tàn dã man!

Cũng may Mạc Bắc Quân vẫn rất biết che chở người ta.

Thượng Thanh Hoa vốn tưởng rằng gã đã quên béng mình rồi, không ngờ nhiều lần lâm vào khốn cảnh, đều được mấy sinh vật kỳ dị nhìn sao cũng giống Ma tộc thuận tiện cứu vớt, bảo vệ mạng nhỏ.

... Đây đích xác xem như có ý "Đi theo ta được sống tử tế, ta che chở ngươi" đi?

Thượng Thanh Hoa không nhịn được cảm thấy, ôm đùi gì gì đó, vẫn là khá hữu dụng, khá tất yếu.

Bằng không căn bản sống không đến bây giờ!

Thuận tiện, hệ thống đại thần lời ít ý nhiều truyền đạt một chỉ lệnh mới cho Thượng Thanh Hoa: Trong vòng ba năm trở thành đệ tử thủ tịch An Định Phong.

Ngoại trừ khi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, cần thể hiện mặt tốt dưới sự "chiếu cố" của Mạc Bắc Quân, muốn làm đệ tử thủ tịch, cũng tốn không ít tâm tư trong nội bộ Thương Khung Sơn.

Xét thấy mỗi người đều biết, chỉ số thông minh của vật hi sinh và nhân vật phụ trong bộ sách 《 Cuồng ngạo tiên ma đồ 》chỉ có , vì thế cái gọi là cung tâm kế đại khái cũng chỉ là trình độ này:

Giả thiết lão phong chủ An Định Phong đã có đệ tử thủ tịch A, hết sức ưu tú (ưu tú = bưng trà đưa nước giặt quần áo gấp chăn mọi thứ tinh thông có thể nói là một tay đảm việc nhà), một ngày nào đó lão phong chủ yêu cầu A nướng bánh vị, đưa đến một phong. Việc Thượng Thanh Hoa cần làm, chính là mỗi lần đều lén la lén lút rắc một đống muối hoặc đường lên đám bánh mà A tỉ mỉ nướng ra, khiến chúng trở nên vô cùng khó ăn. Quá trình như trên lặp lại lượt. OK, lão phong chủ rốt cuộc đã hoàn toàn thất vọng với đại đệ tử.

Ngẫm lại đi: Ngay cả cái bánh cũng nướng không xong, ngươi còn có thể làm gì.

Lúc này, Thượng Thanh Hoa lại thể hiện nhiều hơn trù nghệ cao siêu của hắn, là có thể thành công thượng vị!

Đây gọi là: Chỉ số thông minh không đủ, điểm bựa tới bù. Nếu không làm được tốt nhất, vậy thì làm cho bựa nhất.

Tình tiết thiểu năng đến mức có thể khiến độc giả điên cuồng ném đá, cũng là một loại thành công!

Tình tiết kiểu này ở Cuồng ngạo tiên ma đồ nhiều không sao kể xiết, độc giả hàng năm tụ tập ném đá có thể nói là một đại kỳ quan của khu bình luận sách Chung Điểm. Ném đá lợi hại nhất chính là vị Tuyệt thế dưa leo kia.

Nghĩ đến đây, Thượng Thanh Hoa không nhịn được có chút nhớ đám bạn ở khu bình luận sách và vị nhân huynh này.

Thật nhớ tư thế oai hùng gào thét "Đâm Máy Bay Lên Giời, chính vì cái tư tưởng này của ngươi, nên mới chỉ là một tay viết văn ngựa đực hạng ba!!!" không biết mệt của hắn a!

Nhưng mà, lên làm đệ tử thủ tịch của An Định Phong, phiền não chỉ tăng không giảm.

Chẳng hạn như, trước kia làm ngoại môn đệ tử, không có cơ hội cùng Thẩm Thanh Thu, Liễu Thanh Ca xuống núi làm nhiệm vụ.

Đây má nó phải rút máu độc của bao nhiêu kiếp mới trúng được cái giải đặc biệt này.

Thương Khung Sơn vô cùng chú trọng tình cảm gắn bó giữa đồng bối, mấy đệ tử thủ tịch định kỳ cùng cày nhiệm vụ vốn là chuyện thường. Phân công lần này của ba người rất rõ ràng. Liễu Thanh Ca là tay đánh tiên phong. Thẩm Thanh Thu trung phong, phụ trách lá mặt lá trái, tập kích và bổ đao, với cả lay động cây quạt giả ngầu (gạch bỏ toàn bộ).

Thượng Thanh Hoa thì sao?

Đương nhiên là phụ trách đánh xe ngựa, đặt nhà trọ, vác đồ vật, cùng với tất cả thu chi của chuyến đi này. Hậu cần mà.

Nếu như thế thật thì dễ dàng quá rồi.

"Nói là vào ban đêm, nhìn vào trong miệng giếng, sẽ trông thấy hình phản chiếu của mình trong đó mỉm cười vẫy tay, thình lình kéo người vào dìm chết. Có khi còn có thể nhìn thấy thân nhân đã mất... Khụ khụ, Thẩm sư huynh Liễu sư đệ các người... nghe ta nói xong đã được không..."

Thượng Thanh Hoa bỏ quyển trục xuống.

Tay áo Thẩm Thanh Thu có đặt một quyển sách, bất cứ lúc nào nơi nào cũng có thể tự mình giả ngầu, giờ phút này đang đứng dưới bóng của cây đa, bày ra dáng vẻ có thi thư mang khí hoa của hắn. Còn Liễu Thanh Ca đã sớm đứng ở bên miệng giếng, ngó vào xem.

Liễu Thanh Ca muốn tốc chiến tốc thắng miễn cùng đi tiếp với Thẩm Thanh Thu, Thẩm Thanh Thu muốn Liễu Thanh Ca làm khổ sai xong thì lượn sớm một chút, song phương đều không muốn tới gần đối phương làm buồn nôn chính mình, mỗi người đều có suy nghĩ riêng, không ai nghe hắn tận tâm tận trách giải thích nhiệm vụ.

Liễu Thanh Ca ngẩng đầu, nói: "Không có."

Thượng Thanh Hoa hiểu. Ý là "Hình phản chiếu của ta ở trong không vẫy tay mỉm cười với ta". Hắn buông tay nói: "Này... Hay là, đổi Thẩm sư huynh tới thử xem?"

Thẩm Thanh Thu thu sách, thay bằng quạt, lững thững đi đến bên cạnh giếng: "Làm phiền nhường chút."

Liễu Thanh Ca sớm "nhường" đến vài chục bước có dư. Thẩm Thanh Thu thờ ơ nhìn nhìn trong giếng, hình như cũng không có thu hoạch gì.

Thượng Thanh Hoa lật quyển trục tới rào rạo: "Thật là kỳ lạ a trên đây rõ ràng nói như vậy..."

Chỉ tiếc, lật có vang đến mấy, cũng không át được âm thanh không có ý tốt của Thẩm Thanh Thu: "Bọn ta đều thử rồi, có phải tới phiên ngươi không?"

Quả nhiên, trên thế giới này ngay cả yêu quái cũng bắt nạt kẻ yếu. Khi hai người họ xem, cái vẹo gì cũng không có, đến phiên Thượng Thanh Hoa, thì hắn lại nhìn thấy hình phản chiếu của mình đang gãi đầu.

Liễu Thanh Ca không nói hai lời, nắm chuôi kiếm, Thừa Loan ra khỏi vỏ, thế như cầu vồng hùng dũng đâm vào trong giếng.

Im ắng một lát, mặt giếng bình lặng bỗng bốc lên bọt khí. Thượng Thanh Hoa thức thời lui từng bước, tạo nên khoảng cách an toàn. Chỉ nghe một trận gào khóc thảm thiết, một lượng lớn hồn phách dạng bông xông ra từ miệng giếng!

Liễu Thanh Ca đánh tan một đám đầu nữ nhân đuổi theo hắn cắn, nói: "Lui ra!"

Dựa theo lệ thường, một khi đấu võ, đệ tử An Định Phong không trợ giúp thì nên lượn đi thật xa, chỗ nào mát thì ra chỗ đó. Đáng tiếc Thượng Thanh Hoa lần này tính lầm, lượn còn chưa đủ xa, đi tới đi lui đều bị vây quanh bởi oán linh tan thành khói trắng. Việc đã đến nước này, hắn đành phải thể hiện bản lĩnh cây nhà lá vườn, đảo mắt trắng một cái, nằm vật ra ngay tại chỗ.

Chiêu giả chết này vĩnh viễn không trật đi đâu được!

Trong hỗn chiến, Liễu Thanh Ca với Thẩm Thanh Thu không cẩn thận tựa lưng vào nhau, hai người đồng thời lộ ra vẻ mặt chán ghét, Thẩm Thanh Thu trở tay ném ra một cái bạo kích, bay qua sát đầu vai Liễu Thanh Ca. Liễu Thanh Ca nổi giận, lập tức cũng đánh trả.

Thế thì hay rồi, chủ lực chiến đấu hoàn toàn không để ý tới kẻ địch, tự mình đánh mình. Thẩm Thanh Thu mắng: "Ngươi mù à? Đánh đi đâu thế?!"

Liễu Thanh Ca cũng không nhã nhặn hơn hắn là bao: "Ai đánh trước? Ai mù trước?!"

Thượng Thanh Hoa nằm trên mặt đất, đảo mắt trắng. Hắn nhìn thấy rõ ràng, vừa rồi nghiêng phía trên của Liễu Thanh Ca có bóng dáng một con ma trắng, chiêu ấy của Thẩm Thanh Thu lướt qua đầu vai Liễu Thanh Ca. Đánh tan nó. Mắt thấy hai người chém nhau càng lúc càng hăng, sắp giết đến đỏ cả mắt rồi, hắn cũng chẳng màng giả chết nữa, ngồi lên kêu yếu ớt: "Các người đừng cãi nhau nữa. Liễu sư đệ ngươi hiểu lầm rồi, kỳ thật vừa nãy Thẩm sư huynh hắn là..."

Thẩm Thanh Thu vung tay, vách tường bên đầu Thượng Thanh Hoa bị tạc ra mấy vết nứt sâu thẳm, bụi đá tuôn rơi ào ào.

Thẩm Thanh Thu lạnh vù vù nói: "Muốn chết thì chết cho triệt để, đừng dậy nửa đường."

Thượng Thanh Hoa một câu cũng không nói, ngã xuống tiếp tục an tâm nằm ngay đơ.

Phong ấn giếng yêu và đám oán linh nó thu được không sót một con vào trong vật chứa, Thượng Thanh Hoa đưa xe ngựa tới, Liễu Thanh Ca nhìn không chớp mắt, đi về phía đường khác. Thượng Thanh Hoa vội nói: "Liễu sư đệ, ngươi đi đâu vậy?"

Liễu Thanh Ca hừ nói: "Ta không đồng hành với kẻ đánh lén đồng môn."

Thẩm Thanh Thu vỗ tay cười nói: "Như thế rất tốt, ta cũng không muốn đồng hành với kẻ ngu si tứ chi phát triển. Thượng sư đệ, đi thôi."

Hắn nhéo nhéo bả vai Thượng Thanh Hoa, Thượng Thanh Hoa ya ya ya nhe răng trợn mắt đồng ý. Khó khăn lắm mới thoát được ma trảo, hắn đuổi theo Liễu Thanh Ca, dặn dò: "Liễu sư đệ, sư huynh có một câu muốn khuyên. Không có việc gì thì đừng một mình luyện công, dễ tẩu hỏa nhập ma."

Liễu Thanh Ca còn chưa nói gì, đầu kia Thẩm Thanh Thu đã gõ quạt vào thành xe. Thượng Thanh Hoa vội chạy về.

Dọc đường đi, hắn vừa đánh xe, vừa nhìn chăm chú Thẩm Thanh Thu.

Thẩm Thanh Thu vốn đang dựa thùng xe đọc sách, bị hắn nhìn đến mức mặt càng ngày càng lạnh, híp mắt: "Ngươi nhìn ta làm gì?"

Thượng Thanh Hoa xấu hổ rụt rè nói: "... Thẩm sư huynh, kỳ thật ta không muốn nhắc nhở ngươi đâu. Có điều ngươi đã thành tâm thành ý hỏi, ta đây liền... Sách của ngươi cầm ngược rồi."

"..."

Thẩm Thanh Thu nháy mắt đỏ mặt, đột nhiên rút kiếm.

"Không không không không không đừng manh động!!!"

Cái tên Thẩm Thanh Thu này da mặt mỏng nhất, giáp mặt dìm hàng hắn, hắn có thể nhớ ngươi cả đời. Thượng Thanh Hoa có chút hối hận mình lanh mồm lanh miệng nhất thời. Có điều kẻ dày công tôi luyện công lực giả ngầu như Thẩm Thanh Thu mà cũng cầm ngược sách được, xem ra vừa rồi tức giận không nhẹ.

Cũng đúng, vất vả lắm mới làm một việc tốt, kết quả không như ý muốn. Không như ý muốn thì ngươi cứ nói thẳng với Liễu Thanh Ca thôi, nói vừa rồi là ta muốn giúp ngươi, hắn lại không chịu. Ngươi không chịu thì để ta giúp ngươi giải thích, hắn lại không xuống nước được, không biết có phải ngại ngùng hay không. Làm người không thể quanh co vòng vèo, tự mình giày vò chính mình.

Thẩm Thanh Thu mắt như rắn rết, Thượng Thanh Hoa mồ hôi lạnh chảy đầy lưng.

Một lúc lâu sau, Thẩm Thanh Thu mới ngồi trở về, thu kiếm vào vỏ, cố gắng bình ổn, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Thượng Thanh Hoa, ngươi câm miệng, được không?"

Thượng Thanh Hoa ngứa ruột khó nhịn, giơ tay nói: "Ta có thể nói thêm câu nữa không?"

Thẩm Thanh Thu tay phải xoa bóp huyệt thái dương, gật đầu một cái, ý bảo chuẩn tấu. Thượng Thanh Hoa nghiêm túc nhìn hắn, nói ra những lời thấm thía nhất kể từ sau khi bị dòng điện ngẫu nhiên kéo vào Cuồng ngạo tiên ma đồ:

"Nếu sau này ngươi nhìn thấy có người tẩu hỏa nhập ma, ngươi đừng gấp, cũng đừng tùy tiện muốn lên hỗ trợ cứu người. Ngàn vạn lần phải trấn định, đi ra ngoài gọi người, đừng tự mình động thủ. Nếu không, tuyệt đối sẽ chữa lợn lành thành lợn què, từ đó sa ngã, cả đời không thể trở mình, nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch!"

Thẩm Thanh Thu chẳng hiểu gì cả: "Người khác tẩu hỏa nhập ma liên quan gì đến ta. Tại sao ta phải gấp, tại sao ta phải giúp đỡ?"

Thượng Thanh Hoa cả mặt "Ta biết ngay là phản ứng này mà", nói: "Tóm lại ngươi nhớ kỹ là được rồi."

Đợi đến khi Thượng Thanh Hoa làm phong chủ, rốt cuộc hắn cũng không cần làm phận thấp kém một cách lộ liễu nữa rồi.

Bận muốn chết thì vẫn cứ bận muốn chết, có điều tốt xấu từ nha hoàn cấp thấp trở thành đại nội tổng quản, coi như là bước tiến nhảy vọt đi.

Nghe nói vị chủ nhân Thanh Tĩnh Phong không đắc tội nổi kia bị bệnh một hồi. Bệnh khỏi xong, Khung Đỉnh Phong kín tiếng mở một hội nghị bí mật.

Phiến điện Khung Đỉnh Phong. Phong chủ mười hai phong đến đủ mười một người.

Nhạc Thanh Nguyên ngưng thần nói: "Mọi người có thấy, Thanh Thu sư đệ... mấy ngày nay rất kỳ lạ không."

Các vị phong chủ đều phụ họa. Liễu Thanh Ca nghiêm nghị nói: "Đâu chỉ là lạ."

Tề Thanh Thê nói thầm: "Quả đúng là biến thành một người khác."

Thượng Thanh Hoa chính là vào lúc này phong trần mệt mỏi bước vào phiến điện. Mấy năm gần đây, hạt dưa vị cốt dừa của Thiên Thảo Phong bán ở ngoài không tệ, hắn đã bôn tẩu mấy tháng tiêu thụ bên ngoài. Vừa trở về đã bị kéo tới họp chẳng hiểu ra sao, còn có chút không hiểu rõ tình hình, hắn chà xát tay nói: "Cái này, ta đã một thời gian không gặp Thẩm sư huynh, chư vị có thể nói xem, cụ thể là lạ ra làm sao không?"

Nhạc Thanh Nguyên nói: "Đệ ấy có thể tâm bình khí hòa nói chuyện với ta hơn một canh giờ."

"..." Thượng Thanh Hoa sợ hãi nói: "Ai nha má ơi! Lạ quá đi! Thật sự là rất lạ!"

Giữa hai người này có một nút thắt chết. Nút thắt này chưa giải, chắc chắn không có khả năng hòa hợp. Trước đó trong vòng câu đảm bảo không vui tan rã mới là thái độ bình thường, một canh giờ tâm bình khí hòa giao lưu, trình độ này há chỉ huyền huyễn thôi đâu!

Liễu Thanh Ca nói: "Hắn ở Linh Tê động... giúp ta một tay."

Thượng Thanh Hoa lúc này mới nhớ, đúng vậy, tuyến thời gian này, Liễu Thanh Ca đáng nhẽ đã bị Thẩm Thanh Thu giúp ngược chết rồi mới đúng, sao còn có thể vui vẻ ngồi nơi này họp?!

Chẳng lẽ là việc năm đó đánh giếng yêu, mình nhắc nhở Thẩm Thanh Thu đã phát huy tác dụng?

Những người khác tiếp tục tổng kết đủ chỗ dị thường gần đây của Thẩm Thanh Thu, cái gì mà vì đánh đuổi yêu nữ Ma tộc không biết tốt xấu mà chính mình bị thương, cái gì mà quan ái đệ tử dùng thân bảo hộ... Thượng Thanh Hoa nghe mà méo hết cả mặt.

Hắn nghĩ tới nghĩ lui, thiết lập xả thân vì người khác thế này, nhìn sao cũng OOC nghiêm trọng a!

Hắn không nhịn được nói: "Dừng lại. Hắn... không phải là bị đoạt xá chứ? Ngụy sư huynh, đài thử kiếm chỗ các huynh thế nào, hắn từng đi qua chưa?"

Trên đài thử kiếm Vạn Kiếm Phong, Ngụy Thanh Nguy có kỳ kiếm "Hồng Kính" chưa có ai có thể rút ra, phàm là oan hồn ác linh tới gần, thân kiếm sẽ tự động ra khỏi vỏ. Nếu Thẩm Thanh Thu thực sự bị thứ không sạch sẽ chiếm cứ, chỉ cần hắn tới gần đài thử kiếm, Hồng Kính đương nhiên phải kêu cảnh báo thật lớn.

Nhưng mà, Ngụy Thanh Nguy nói: "Hắn đi qua ba lượt, còn thử rút ba lượt, không hề có động tĩnh gì."

"Trên người đệ ấy không có quỷ khí." Nhạc Thanh Nguyên chầm chậm nói: "Ta không cảm nhận được dấu hiệu bị đoạt xá."

Tề Thanh Thê khoát tay nói: "Nếu đoạt xá, hoàn toàn nói không thông. Đoạt xá kiểu gì cũng phải có mưu đồ chứ. Mấy ngày nay hắn đều không có việc gì, so với trước kia càng nhàn."

Nghị luận một hồi, chưa kết luận được. Cuối cùng, Mộc Thanh Phương nói: "Cũng chưa chắc là đoạt xá, theo ta thấy, nói không chừng là bệnh cũ của Thẩm sư huynh lại tái phát."

Chúng phong chủ đưa mắt nhìn nhau.

"Bệnh cũ" là gì, không cần nói rõ, mọi người đều hiểu.

Thẩm Thanh Thu thân là kẻ tranh cường háo thắng tâm cao khí ngạo, nóng lòng cầu thành cũng không phải ngày đầu tiên, không chừng là hắn lại lén tu luyện, kết quả tẩu hỏa nhập ma.

Mộc Thanh Phương tiếp tục phân tích nói: "Ta từng nghe quá không ít ví dụ, người bị tảng đá đập vào đầu, hoặc bị kích thích mạnh, có đôi khi sẽ mất đi một ít ký ức quá khứ. Vậy thì tẩu hỏa nhập ma mà quên mất dĩ vãng tính tình đại biến, cũng không hẳn không thể."

Nhạc Thanh Nguyên nói: "Vậy còn có khả năng khôi phục không?"

Tề Thanh Thê nhăn nhó: "Chưởng môn sư huynh, chẳng lẽ huynh còn hy vọng hắn nhớ ra, khôi phục cái kiểu... đối nhân xử thế như trước."

Nhạc Thanh Nguyên giật mình: "Ta? Ta cũng không biết."

Y nghiêm túc nói: "Tuy rằng đệ ấy như bây giờ cũng rất tốt... Chỉ là, có thể nhớ ra, vẫn là nhớ ra thì tốt hơn."

Có phong chủ khó hiểu nói: "Dĩ vãng hắn thấy chưởng môn sư huynh và đồng môn chưa từng chào hỏi tử tế, cũng không đăng môn bái phỏng, nói chuyện trong bông có kim, kỳ quái, có cái gì tốt. Vẫn là như bây giờ tốt hơn."

Nhạc Thanh Nguyên mỉm cười, cũng không nói lời nào. Mộc Thanh Phương khó xử nói: "Lần trước khi ta viết đơn thuốc cho Không thể giải, có thuận tiện xem qua giúp hắn. Không có gì rõ ràng, khó nắm bắt được, e là chỉ có thể thuận theo tự nhiên."

Sau khi cho ra kết luận "Phong chủ Thanh Tĩnh Phong mất trí nhớ, cả nhà cùng vui", tan họp.

Hội nghị lần này qua đi, Thượng Thanh Hoa cảm thấy, căn cứ dị trạng này, hắn buộc phải (tiện lúc đưa kinh phí cho Thanh Tĩnh Phong) thị sát một phen.

Trước khi thị sát, Thượng Thanh Hoa đến Bách Chiến Phong trước.

Theo lý thuyết, các đỉnh Thương Khung Sơn luận kinh nghiệm, Thanh Tĩnh Phong xếp thứ hai, Bách Chiến Phong xếp thứ bảy, đưa xong Khung Đỉnh Phong vị trí đầu, ngay sau đó nên ấn trình tự đưa Thanh Tĩnh Phong trước mới đúng. Nhưng thứ nhất, Thẩm Thanh Thu quá khó hầu, mỗi lần Thượng Thanh Hoa đều phải vắt hết óc nghĩ xem nói chuyện thế nào mới không đắc tội hắn; thứ hai, Bách Chiến Phong giỏi đánh hiếu chiến, đưa kinh phí cho họ trước, Thượng Thanh Hoa an tâm hơn.

An tâm thế nào hả? Ừm, chính là cái kiểu an tâm như một hộ cá thể kinh doanh mặt tiền giao phí bảo kê cho ác bá địa phương vậy đó...

Nghênh đón hắn chính là sư đệ Quý Giác của Liễu Thanh Ca, nhiệt tình trước sau như một, song phương hàn huyên vài câu, giao tiếp xong, Quý Giác nói: "Vậy Thượng sư huynh đi thong thả, ta quay về diễn võ trường đây."

Thượng Thanh Hoa nhìn vẻ mặt y, có vẻ không muốn mình đi nhanh như vậy, hỏi: "Gần đây Liễu sư đệ thường xuyên ở lại trên Bách Chiến Phong mà. Là vị sư đệ nào cảnh giới đại tăng vậy?"

Hàng năm Liễu Thanh Ca ra ngoài tìm người ẩu đả, trên Bách Chiến Phong không ai là đối thủ của hắn, một tháng nhiều nhất chỉ quay về một lần. Khi nào Bách Chiến Phong tập kết thành đội đến Thiên Thảo Phong trị liệu, khi đó là lúc hắn trở về. Nhưng mà gần đây, cánh cửa sơn môn của Thiên Thảo Phong đều sắp bị các đại gia Bách Chiến Phong đạp hỏng, kinh phí cũng căng thẳng, Mộc Thanh Phương luôn luôn tìm Thượng Thanh Hoa dàn xếp một phen, hắn cảm thấy kỳ lạ, nghĩ thầm phải chăng Bách Chiến Phong mới xuất hiện kỳ tài nào có thể đánh được với Liễu Thanh Ca, vì vậy mới hỏi như thế.

Quý Giác buồn bực nói: "Cũng không phải là đỉnh của bọn ta. Là Thẩm Thanh Thu."

Thượng Thanh Hoa vốn không mong nghe được đáp án long trời lở đất gì, mỉm cười gật đầu: "Ờ, Thẩm Thanh Thu a... Thẩm Thanh Thu?!"

Tiêu hóa lượng tin tức cực đại mà ba chữ kia mang lại, Thượng Thanh Hoa suýt nữa hãi đến mức trực tiếp phi thăng.

Thẩm Thanh Thu? Ở Bách Chiến Phong? Hơn nữa ở diễn võ trường Bách Chiến Phong? Làm gì? Bị Liễu Thanh Ca đơn phương ẩu đả sao? Không đúng, với khả năng kéo điểm thù hận của hắn thì có lẽ là bị đánh hội đồng —— chết người thì phải làm sao? Hắn chính là phản diện quan trọng a! Ngộ nhỡ hắn bị đánh chết thì Băng ca phải tặng cho ai để ngược đây?!

Quý Giác: "... Thượng sư huynh ngươi đây là ánh mắt gì! Đừng nhìn ta như vậy, bọn ta không có giết người! Thẩm Thanh Thu còn sống, ai cũng chưa làm gì hắn cả! Ngươi nên hỏi là hắn làm gì bọn ta!"

Vì thế, Thượng Thanh Hoa đi theo y một đường chạy bước nhỏ tới diễn võ trường.

Trên đài cao đá huyền vũ, Liễu Thanh Ca cùng Thẩm Thanh Thu cư nhiên thật sự so kiếm rất quy củ.

Động tác của Liễu Thanh Ca chậm nhiều hơn bình thường, thay vì nói là so kiếm, chi bằng nói là đang mớm chiêu. Ánh mắt cũng coi như bình thản, không hề có sát khí của dĩ vãng.

Đúng lúc này, Thẩm Thanh Thu một kiếm đâm vào không khí, hắn chau mày, tay trái hơi hơi cử động.

Trái tim của Thượng Thanh Hoa siết lại, khóe mắt thoáng nhìn Quý Giác bên cạnh cũng rùng mình, tựa hồ có xúc động muốn kêu lên.

Hai người liếc nhau, tự hiểu suy nghĩ đối phương.

Quý Giác lòng còn sợ hãi, thấp giọng nói: "Ta luôn cảm thấy Thẩm Thanh Thu lập tức sẽ thả ít khói độc ám khí gì gì đó."

Thượng Thanh Hoa đồng cảm sâu sắc: "Anh hùng cùng chung ý kiến!" Xem ra lý giải của Quý sư đệ đối với nhân vật này vô cùng thông suốt. Không hổ từng cùng Thẩm Thanh Thu vung tay ở kỹ viện, mất hết thể diện kẻ thù cũ của hai đỉnh...

Thẩm Thanh Thu thu hồi Tu Nhã, đứng thẳng suy nghĩ. Hắn một không cười lạnh, hai không lườm người, nhìn như vậy, mày nhuận mắt hòa, cũng có chút phong thái quân tử khiêm khiêm tu nhã.

Giây lát, Thẩm Thanh Thu nói: "Không hiểu."

Liễu Thanh Ca tùy tay hoa kiếm một cách sắc bén, nói: "Chỗ nào không hiểu?"

Một đệ tử bên cạnh Quý Giác bỗng nhiên rên rỉ nói: "Trời ạ, hắn lại không hiểu."

Một đệ tử khác nhỏ giọng nói: "Ta... Ta không được... Ta bụng không thoải mái ta đi xuống trước..."

Quý Giác vội nói: "Sư đệ chờ ta một chút, ta cũng..."

Sư đệ đẩy y về: "Ở lại đó! Chẳng phải ngươi mới về sao?!"

Trên đài, Thẩm Thanh Thu nói: "Vừa rồi mấy chiêu kia, nếu tay phải của ta xuất kiếm với ngươi, tay trái ra một bạo kích linh lực, tìm cơ hội đánh vào bụng ngươi, vẫn là có cơ hội thắng."

Liễu Thanh Ca xì nói: "Không thể."

Thẩm Thanh Thu kiên trì: "Có thể."

Liễu Thanh Ca: "Có thể thắng, vì sao ngươi không thử?"

Thẩm Thanh Thu rụt rè nói: "Đây chẳng phải luận bàn thôi sao, làm thật thì không tốt lắm."

Liễu Thanh Ca không nói nhiều với hắn, nhìn xuống dưới đài nói: "Đến một người!"

Tráng sĩ ung dung tự tại bị hắn tùy tay chọn phải, vẻ mặt thấy chết không sờn đi lên trên đài, dựa theo chỉ dẫn của Thẩm Thanh Thu mà đối chiến mấy chiêu với Liễu Thanh Ca, trực tiếp bị kiếm khí Thừa Loan đánh bay.

Lúc này Liễu Thanh Ca mới thu kiếm vào vỏ, nói với Thẩm Thanh Thu: "Đã thấy chưa? Không áp dụng được."

Thẩm Thanh Thu mở ra chiết phiến, phe phẩy trước ngực, cười dài nói: "Thấy rồi. Liễu sư đệ phản ứng quá nhanh. Quả nhiên không áp dụng được."

Quý Giác thấp giọng lên án với Thượng Thanh Hoa: "Mỗi lần hắn nói "Không hiểu", Liễu sư huynh sẽ tìm một người lên làm mẫu, mãi đến khi hắn hiểu mới thôi..."

Khó trách gần đây dân cư thương tật của Bách Chiến Phong chỉ tăng không giảm, Thiên Thảo Phong đông như trẩy hội.

Thượng Thanh Hoa chỉ có một ý tưởng.

Cái tên Thẩm Thanh Thu này tuyệt đối là cố ý!!!

Sau khi tan cuộc, Liễu Thanh Ca tiếp tục huấn (đánh) luyện (đập) Các đệ tử Bách Chiến Phong. Thẩm Thanh Thu và Thượng Thanh Hoa chào hỏi nhau, cùng đi xuống núi. Khi qua sơn môn, Quý Giác mang theo hai túi vải qua, muốn tặng cho Thẩm Thanh Thu và Thượng Thanh Hoa.

Thượng Thanh Hoa không hiểu, cởi dây thắt nhìn nhìn, chỉ thấy hai cục máu me nhầy nhụa lông lá xồm xoàm đang làm tổ ở bên trong: "Đây là..."

Quý Giác mặt không biểu cảm nói: "Quái lông ngắn Liễu sư huynh săn về, nghe nói mùi vị rất tốt, hai vị sư huynh có thể mang về phong tự nấu nướng."

Quái lông ngắn? Quái lông ngắn? Hắn có thiết lập ra quái vật này sao? Có thể ăn được? Ngươi nghiêm túc?!

Thẩm Thanh Thu nhìn qua cũng vô cùng nghi ngờ khả năng ăn được của thứ này: "Làm phiền rồi..."

Quý Giác lớn giọng nói: "Sư huynh nói, đây là quà đáp lễ lần trước Thanh Tĩnh Phong đưa tới lá trà."

Lá trà? Còn đưa lá trà?! Đây tính cái gì? Trao đổi lễ vật cho nhau?! Thượng Thanh Hoa trong lòng kêu á đù, trên mặt hì hì cười: "Nói như thế, ta đây là hưởng phúc của Thẩm sư huynh. Chỉ là không biết là lá trà ngon nào?"

Thẩm Thanh Thu hòa ái dễ gần nói: "Là ruộng trà nhà đại đệ tử Minh Phàm của ta hái. Về phần có ngon không, Thượng sư đệ thuận tiện đến Thanh Tĩnh Phong nếm thử một lần chẳng phải sẽ biết?"

Thượng Thanh Hoa nghiêm mặt nói: "Ta đây cũng đành hưởng thêm phúc của Liễu sư huynh vậy."

Thế là mỗi người một túi vải, nói đông nói tây, đi lên Thanh Tĩnh Phong.

Vừa vào sơn môn, gió lạnh tạt vào mặt, tiếng chim hót thoang thoảng, cực kỳ khác biệt với bên ngoài. Hai người giẫm lên lá trúc mềm mại rơi đầy đất, cảm giác thần khí tươi sáng.

Thẩm Thanh Thu chẳng biết tại sao, tâm trạng rất không tệ, nhìn nửa điểm cũng không giống dáng vẻ vừa mới bại bởi Liễu Thanh Ca, ngược lại còn bình thản khen: "Kiếm pháp của Liễu sư đệ thật không tệ."

Thượng Thanh Hoa không nhịn được nhắc nhở nói: "Thẩm sư huynh ngươi... thua mấy lần?"

Thẩm Thanh Thu nghĩ nghĩ: "Hử? Ừ, ngươi hỏi sáng nay? Cũng chỉ bảy tám lần thôi."

Vậy sao ngươi có thể bình tĩnh như vậy?!

Không phải nên nghiến răng nghiến lợi lê hoa đái vũ (...) chim én nỉ non phủi tay trở về bế quan ba tháng thề tái chiến sao?

Ngươi OOC biết không? Chuyên nghiệp chút được không?!

Thẩm Thanh Thu dùng cuống quạt gõ vào gáy: "Bại bởi phong chủ Bách Chiến Phong, cũng hết cách. Không bằng nói thắng mới là không bình thường đi."

"..." Thượng Thanh Hoa cảm giác không có cách nào trao đổi với hắn.

Mất trí nhớ. Hắn nhất định là luyện công luyện đến tẩu hỏa nhập ma mất trí nhớ. Hình ảnh huynh hữu đệ cung đồng môn hài hòa hữu ái cư nhiên xuất hiện giữa Thẩm Thanh Thu và Liễu Thanh Ca —— thần linh hỡi, nói không chừng thêm mấy ngày nữa, Thẩm Thanh Thu với Lạc Băng Hà cũng có thể liếc mắt đưa tình!

Hình ảnh đáng sợ này vừa mới lóe qua trong đầu hắn, đã thấy một bóng trắng lướt qua. Trong lòng Thẩm Thanh Thu đột nhiên bị một thứ dính vào.

Cái thứ mềm một cục kia kêu lên: "Sư tôn!"

Thẩm Thanh Thu bị y bổ nhào tí nữa ngã ngửa, nghiêng cả người, vịn lấy một cành trúc, không dễ gì đứng vững, thấy Thượng Thanh Hoa đang mặt không biểu cảm lạnh nhạt quan sát.

Không thể trách Thượng Thanh Hoa biểu cảm cứng ngắc. Nhìn mầm non tiểu soái ca đang ôm lấy eo của Thẩm Thanh Thu chặt như vòng kim cô kia, vừa rồi Thượng Thanh Hoa gần như thốt ra một tiếng "Băng ca"!

Thẩm Thanh Thu một bàn tay cứng ngắc lay quạt, lúng ta lúng túng nói: "Gọi thì gọi, đừng có gọi dài cái cổ họng ra. Cả ngày nhào lên thân người ta, sư thúc ngươi còn ở chỗ này, ra thể thống gì!"

Lạc Băng Hà từ từ thu tay, đứng thẳng, nhu thuận hô một tiếng Thượng sư thúc trước, rồi mới nói: "Đệ tử làm xong bài tập buổi sáng, vẫn luôn ở đây chờ sư tôn về, nhất thời vui mừng, quên hết tất cả..."

Nội tâm đại thần Đâm Máy Bay Lên Giời gần như sụp đổ.

Lạc Băng Hà đổi thành kéo cánh tay Thẩm Thanh Thu: "Sư tôn, tại sao hôm nay đi lâu vậy?"

"Hôm nay nhiều người a."

Nhìn nụ cười thản nhiên tự đắc của Thẩm Thanh Thu, Thượng Thanh Hoa không nhịn được đoán xem hôm nay hắn "không hiểu" bao nhiêu lần, lại khiến Liễu Thanh Ca "làm mẫu" Cho hắn bao nhiêu lần.

Lạc Băng Hà tự nhiên tiếp nhận túi vải trong tay Thẩm Thanh Thu: "Lần sau ta có thể đi cùng không?"

"Vậy phải xem kiếm pháp của ngươi tiến bộ như thế nào." Thẩm Thanh Thu thuận miệng nói: "Bên trong túi không biết là quái vật gì, Liễu sư thúc của ngươi nói có thể ăn, ngươi xem xem có thể lột sạch lông được không, phải ăn như thế nào."

Ngươi coi Băng ca là thím đầu bếp à —— đồ làm của nam chính chỉ có nữ chính mới được ăn, tuân thủ bổn phận được không —— dẹp đi, Thượng Thanh Hoa chẳng còn hơi sức nữa.

"Ừm." Lạc Băng Hà vô cùng vui mừng đáp ứng, lắc lắc túi vải, thứ bên trong bỗng nhiên giãy dụa.

"Sư tôn, vẫn còn sống!"

Tới phòng tiếp khách trong trúc xá, đám đồ đệ của Thẩm Thanh Thu vẫn còn vây quanh cái bọc vải thay phiên nhau chọc sinh vật bất minh, chọc một cái quái lông ngắn kia liền phát ra tiếng kêu thê thảm, họ còn hưng phấn không thôi, xuýt xoa hiếu kỳ: "Sư tôn, thật là sống!"

"Sống thì phải làm sao? Hay là giết ăn?"

"Đừng mà, thật đáng thương..."

Thượng Thanh Hoa cố gắng lơ đi đám tiểu đệ tử ngồi lung tung này, cúi đầu uống trà, nội tâm run rẩy.

Nhớ rõ lần trước tới, các đệ tử đều vẻ mặt thâm thù đại hận, đứng thẳng như tùng ngồi vững như chuông, mỗi người tay cầm quyển sách cổ, giống như niệm chú đi đến đâu đọc đến đó, nói chuyện trích dẫn điển cố du dương trầm bổng. Lại nhìn hiện giờ... Đây là Thanh Tĩnh Phong nổi tiếng thanh niên văn nghệ làm màu xuất hiện lớp lớp đó sao?

Toàn bộ là một trại trẻ nhi đồng tăng động.

Thẩm Thanh Thu nói: "Sống thì nuôi đi."

Minh Phàm vội vàng phản đối: "Ăn đi, vẫn là ăn đi, chúng ta chưa nuôi bao giờ, không biết nó ăn bao nhiêu, thay nước dắt bộ gì đó cũng thật là phiền phức..."

Ninh Anh Anh chép miệng nói: "Thôi đi, nuôi cũng không do ngươi nuôi, sư tôn đương nhiên cho A Lạc nuôi rồi." Nàng ngẩng đầu hỏi: "Sư tôn, thứ đồ kỳ lạ này người bắt được ở đâu thế?"

"Phong chủ Bách Chiến Phong đưa. Đáp lễ lá trà."

Ninh Anh Anh nghe vậy, rầm rì nói: "Sư tôn, ta không thích Bách Chiến Phong, họ thật đáng ghét... Lần trước họ ỷ vào kiếm pháp bắt nạt A Lạc, còn đuổi theo đánh y..."

Thượng Thanh Hoa thầm nghĩ: Chuyện thường mà. Ác cảm của Bách Chiến Phong nhất mạch với Lạc Băng Hà là trời sinh mà có, đây là một loại phản cảm trực giác của sinh vật đơn bào đối với nhân tố tà ác. Lời này thật sự không phải dìm hàng Bách Chiến Phong, bản thân Thượng Thanh Hoa còn là fan ấy chứ.

Ninh Anh Anh quở trách xong, yêu cầu: "Sư tôn, ngươi nhất định phải giúp bọn ta hung hăng giáo huấn họ!"

"Phụt ——" Thẩm Thanh Thu sặc một cái, chuyển hướng Thượng Thanh Hoa, khéo cười nói: "Khụ khụ... Đứa nhỏ này, nói linh tinh cái gì. Đồng môn thì phải hài hòa hữu ái, sao có thể hở tí là hung hăng giáo huấn được?"

Thượng Thanh Hoa liên tục nói phải, đáp lại với nụ cười gượng đồng dạng, liều mạng uống trà.

Em gái Anh Anh à, không cần sư tôn ngươi ra tay, Liễu Thanh Ca đã giáo huấn họ rất thảm rồi. Sự thật là Thẩm Thanh Thu phụ trách "Hài hòa hữu ái", Liễu Thanh Ca phụ trách "Hung hăng giáo huấn"... Không hổ là bản sắc ngụy quân tử!

Thượng Thanh Hoa cảm giác vui mừng sâu sắc, Thẩm Thanh Thu, cho dù tẩu hỏa nhập ma mất trí nhớ, cũng quả nhiên vẫn là Thẩm Thanh Thu nham hiểm kia!

Đúng lúc này, Lạc Băng Hà mang tới lá trà, vào phòng khách trình cho Thượng Thanh Hoa. Thẩm Thanh Thu nói: "Nào sư đệ, nhờ trước nay An Định Phong chiếu cố..."

Vẫn ngồi xổm dưới đất không chịu buông tha, Ninh Anh Anh kích động nói: "Sư tôn, người nhất định phải rửa hận cho A Lạc!"

"..." Thẩm Thanh Thu không thể nhịn được nữa: "Anh Anh, đi ra ngoài chơi đi."

Lạc Băng Hà vội nói: "Rửa hận gì đó ngàn vạn lần không cần. Chỉ là đệ tử tài nghệ không bằng người, làm mất mặt sư tôn và Thanh Tĩnh Phong."

Thẩm Thanh Thu an ủi: "Ngươi chỉ là căn cơ không tốt lắm, tạm thời không vội. Chỉ cần dụng công, bỏ thêm thời gian, nhất định có thể vượt qua họ."

Minh Phàm khinh thường nói: "Vượt qua Bách Chiến Phong, dựa vào y, chờ một trăm năm nữa đi."

Ninh Anh Anh phát giận: "Xem thường Thanh Tĩnh Phong chúng ta xem thường A Lạc như thế, ngươi lên Bách Chiến Phong luôn đi, xem bọn họ có chịu nhận ngươi không!"

Thẩm Thanh Thu đỡ trán: "Không phải kêu các ngươi ra ngoài chơi sao? Sao còn ở chỗ này? Băng Hà mau đưa họ ra ngoài, đừng ở chỗ này làm xấu mặt người ta."

"Được thôi sư tôn. Có điều con này rốt cuộc là ăn hay là nuôi..."

...

Thượng Thanh Hoa cảm giác mình sắp bị nhồi máu cơ tim.

Giáo viên tiểu học ưu tú Thẩm Thanh Thu với áo bông tri kỷ thương hiệu Lạc Băng Hà là cái quái quỷ gì đây!

Đờ mờ nó ngàn vạn lần đừng nói với ta Thẩm Thanh Thu thật là vì rửa hận cho Lạc Băng Hà mới đi Bách Chiến Phong trêu đùa người nhé!

Hình ảnh cha hiền con thảo... Nhổ nhổ nhổ, nâng khăn ngang mày... Nhổ nhổ nhổ, tương kính như tân này, so với việc Thẩm Thanh Thu cùng Liễu Thanh Ca luận bàn hòa bình còn huyền huyễn hơn. Cứ tiếp tục như vậy, nói không chừng có một ngày họ sẽ liếc mắt đưa tình thặc. Ta nhổ, nếu thực sự tới lúc đó, hắn liền nuốt hết cân rưỡi sít.

(Nâng khay ngang mày: do tích vợ của Lương Hồng thời Hậu Hán khi dâng cơm cho chồng ăn luôn nâng khay ngang mày.

Tương kính như tân: vợ chồng kính nhau như khách quý)

Đại thần Máy Bay thề xong, khó được cẩn thận nghĩ nghĩ, thành ngữ hắn dùng luôn không tốt, biết vài cái có hạn đều dùng để hình dung mỹ mạo của Liễu Minh Yên rồi. Tần suất cao nhất chính là "ngực sữa rung động" và "vô cùng mịn màng". "Tương kính như tân" dùng ở chỗ này chắc là không sai đi. Ừ, xem ý mặt chữ, chắc là không sai!

Lúc đó, đại thần Đâm Máy Bay Lên Giời cần cù thật thà phấn đấu sinh tồn còn chưa biết, phản diện cặn bã Thẩm Thanh Thu, đã được thay bằng cao thủ ném đá Tuyệt thế dưa leo.

Nhớ năm đó, thỉnh thoảng khi người này ném đá quá lợi hại, hắn sẽ thuận miệng nguyền rủa một chút, ác độc cầu nguyện dưa leo của hắn ta có tuyệt thế đến mấy cũng đừng mơ có đất dụng võ, ai ngờ trên trình độ nào đó, lời nguyền này đã ứng nghiệm.

Tâm trạng Băng ca mấy ngày nay đặc biệt không tốt.

Thượng Thanh Hoa có thể lý giải. Thân là nam chính ngựa đực nguyên tác có thể một mình thao tận trời xanh, hiện tại y đem Thẩm Thanh Thu về nhốt lại —— cư nhiên thật sự chỉ là nhốt lại. Chỉ mỗi nhốt lại, không làm gì khác.

Có thể tin được sao?! Hắn thân là nguyên tác giả còn không tin được!

Nếu Băng ca hiện tại còn có thể do hắn một cây bút thao túng, căn cứ nguyên tắc "Khiến nhân vật chính sướng, chính là khiến độc giả sướng", hắn nhất định lật qua lật lại như chiên bánh nướng để cho Lạc Băng Hà hấp Thẩm Thanh Thu mấy trăm lần a mấy trăm lần (Phương diện này tuyệt đối không có ân oán cá nhân giữa hắn với Tuyệt thế dưa leo. Tuyệt đối không có.) Tư thế đạo cụ nơi chốn mỗi lần đều không trùng lặp. Hấp chín mới dễ nói chuyện, hấp hoài hấp hoài tất nhiên sẽ có tình cảm rồi..

Truyện Chữ Hay