Trùng Sinh Chi Hệ Thống Tự Cứu Của Nhân Vật Phản Diện

chương 30: cày thần khí giả chết

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Có Công Nghi Tiêu chỉ dẫn, ba người rất nhanh phá trận pháp Huyễn Hoa Cung, tìm được mục tiêu phương vị.

Nguyên tác miêu tả địa điểm sinh trưởng của Nhật Nguyệt Lộ Hoa Chi cũng không nhiều, chỉ là đề cập sơ lược “đó là một hang đá bị cây xanh lá biếc bao trùm”. Dù sao đồ vật này không liên hệ mật thiết đến nam chính (cùng dàn hậu cung của y), ngược lại là một trong những đạo cụ an bài cho kẻ đối đầu Lạc Băng Hà dùng để đối phó nam chính. Vì nhớ tới chút nội dung như vậy, Thượng Thanh Hoa thật sự là liều cả cái mạng già.

Mà nguyên nhân chính là như thế, Thẩm Thanh Thu mới dám hành động. Nếu như là quan hệ đến tình tiết chính, là kỳ hoa tiên thảo dùng luyện cấp cho Lạc Băng Hà, hắn còn lâu mới có gan đi cướp. Đồ của kẻ địch nam chính, tùy tiện giành có lẽ không sao!

Kết cục giành tài nguyên với nam chính còn không phải là trộm gà không thành còn mất đấu gạo sao!

Cho dù phương vị cụ thể không rõ ràng lắm, cũng may tuy rừng rậm Bạch Lộ lớn, hang đá cũng chỉ có một.

Thẩm Thanh Thu búng ngón tay, đầu ngón tay hiện lên một ngọn lửa sáng vàng. Sau đó bắn ra, ngọn lửa lắc lư cái đuôi bơi tới chỗ sâu trong hang đá tối đen ẩm ướt, ở phía trước mở đường.

Vừa mới đầu, đường đá còn có thể vừa ba người đi song song, càng về sau, càng hẹp lại, phải nghiêng thân mình mới có thể thông qua. Hơn nữa, tám khúc chín lượn, loạn giống như ruột của cự thú.

Ánh sáng ảm đạm, ngay cả ngọn lửa Thẩm Thanh Thu hóa ra cũng lúc sáng lúc tối, hắn bắn thêm mấy ngọn nữa ra, mấy quả cầu lửa truy đuổi lẫn nhau. Công Nghi Tiêu cản phía sau, Thượng Thanh Hoa vốn định ở bên ngoài hang đá chờ, bị Thẩm Thanh Thu lôi vào. Không biết hắn sợ hãi hay là sao, thỉnh thoảng sờ sờ cánh tay của Thẩm Thanh Thu, sờ đến hắn cánh tay nổi da gà.

Cuối cùng, Thẩm Thanh Thu rốt cuộc không nhịn được, e ngại còn có người ngoài, thấp giọng nói: “Có thể đừng bóp ta không?”

Không thấy trả lời. Có điều không sờ nữa. Thẩm Thanh Thu tiếp tục mò mẫm phía trước, ai biết Thượng Thanh Hoa lại đá chân hắn một cái.

Thẩm Thanh Thu không nhịn được thốt ra: “Đệch!”

Âm thanh của Thượng Thanh Hoa xa xa từ phía sau truyền đến: “Thẩm — sư — huynh! Ngươi — nói — cái — gì?”

Thanh âm của hắn quanh quẩn trong đường đá quanh co khúc khuỷu, tựa hồ bị kéo dài không ít.

Thì ra bất tri bất giác, Thẩm Thanh Thu càng đi càng nhanh, Thượng Thanh Hoa lại lề mà lề mề, liên lụy cả Công Nghi Tiêu ở phía sau cũng đi không nhanh, hắn đã bỏ hai người còn lại một đoạn xa.

Không phải Thượng Thanh Hoa, vậy vừa rồi vẫn sờ người hắn là ai?

Hoặc là nói, thứ sờ hắn, là cái gì?

Thẩm Thanh Thu đột nhiên dừng lại.

Hắn mặt không biểu cảm vỗ vỗ cánh tay, muốn làm nguôi gai ốc sởn trên da.

Mấy ngọn lửa còn treo trên không trung, âm thầm thiêu đốt.

Địch trong tối, ta ngoài sáng.

Thẩm Thanh Thu tay trái lật một cái, từ trong tay áo lật ra mấy miếng phù chú, tay phải dần dần rút ra Tu Nhã Kiếm.

Kiếm quang dần dần sáng rõ, bất luận phía trước hay là phía sau, đều là nham thạch đen nhánh, tản ra mùi ẩm ướt.

Hắn chợt nhớ tới, vừa rồi chân bị đập trúng, cảm giác tựa hồ không phải dùng chân đá. Ngược lại như là… đụng đầu!

Thẩm Thanh Thu cúi đầu thật mạnh, vừa vặn đụng chính diện một khuôn mặt trắng bệch sưng vù trên mặt đất.

Thẩm Thanh Thu tay trái tung bùa chú về phía khuôn mặt kia, trong phút chốc ánh lửa sáng như điện cháy thành một đoàn trong đường đá chật hẹp. Tay phải hắn vốn định rút kiếm, kết quả không gian quá nhỏ, còn chưa rút hết một nửa cánh tay đã đập phải vách đá, chuôi kiếm cũng đụng phải nham thạch, phát ra một tiếng choang.

Vật kia mềm mại không xương, giống con cự xà trườn trên mặt đất, né tránh cực nhanh, phù chú khoảng cách gần như vậy cư nhiên cũng không bắn trúng, ngược lại so với hắn hành động càng linh hoạt hơn. Thẩm Thanh Thu rút hai lần mới rút được kiếm ra, chỉ trễ một bước đã thấy nó vù vù quay đầu bò đi. Bên kia đúng là phương hướng Thượng Thanh Hoa và Công Nghi Tiêu theo tới. Hắn quát to: “Có cái gì đang qua đó! Để ý!”

Thượng Thanh Hoa vừa nghe, lập tức quay đầu nói: “Thiếu hiệp, mau! Chúng ta đổi vị trí!” Làm công tác hậu cần, sao có thể đủ sức đứng ở đầu mũi thuyền đấu tranh anh dũng!

Công Nghi Tiêu làm theo lời, có điều đường đá chật khiến người phát bực, sau khi nghiêng người chỉ để lại khoảng trống một nắm tay, y căn bản qua không nổi. Thượng Thanh Hoa lại nghe Thẩm Thanh Thu ở bên kia rống: “Trên mặt đất! Nhìn trên mặt đất! Nó bò trên mặt đất!” Vừa quay đầu một cái, đã thấy một con xà nhân oạch oạch trượt lại đây.

Thượng Thanh Hoa quyết định thật nhanh, lập tức nằm vật xuống!

Công Nghi Tiêu cũng chưa từng thấy qua quái vật quỷ dị như vậy, ngây người một chút, bỗng nhiên thấy Thượng tiền bối ngã sấp, hoảng sợ, kịp phản ứng, nói tiếng: “Đắc tội!” rồi nhảy qua…

Bất luận khó coi như thế nào, hậu cần và quân tiên phong cuối cùng đã trao đổi vị trí…

Thẩm Thanh Thu lại bảo: “Đừng rút kiếm…” Cái chữ “kiếm” còn chưa nói xong, Công Nghi Tiêu liền hồ đồ rút kiếm, kết quả đương nhiên là giẫm lên vết xe đổ, kiếm rút đến một nửa, chuôi kiếm liền đánh lên vách tường đá.

Thẩm Thanh Thu rút kiếm đuổi tới, trong lòng kêu lên: “Haiz, ngốc quá!”

Công Nghi Tiêu oan uổng lắm.

Kỳ thật Thẩm Thanh Thu cũng rõ ràng, chỉ có thể nói y phản ứng quá nhanh, chưa nghe hò xong đã hành động rồi, đổi là ai cũng sẽ là kết quả này. Nhưng mà, bởi vì dĩ vãng phàm là thời điểm thỉnh thoảng liên thủ với Lạc Băng Hà, thường thường mình có những lời không cần phải nói ra, Lạc Băng Hà có thể ngầm hiểu, ứng đối hoàn mỹ, so sánh hai người, Thẩm Thanh Thu lại nhớ tới đồ đệ đỡ phải lo kia.

Đường đá này vặn vẹo uốn khúc, lại rất u ám, cực lợi cho vật kia hành động, Thẩm Thanh Thu lại tung phù chú, nó đã sớm bò đi không thấy bóng dáng.

Công Nghi Tiêu khó tin nói: “Thẩm tiền bối, vừa rồi cái kia, có phải là ma vật trước đó các người gặp ở rừng Bạch Lộ?”

Thẩm Thanh Thu gật đầu, nói: “Chính là nó. Cũng không biết, hai bên giáp công, thứ này làm sao trốn đi được.”

Thượng Thanh Hoa mặt không đổi sắc, từ trên mặt đất bò lên, phủi phủi bụi trên quần áo, nói: “Bò lên người ta mà đi đó”.

Công Nghi Tiêu: “…”

Thẩm Thanh Thu: “… Đi thôi. Lần này đều theo sát nhau.”

Không cần hắn nói, lần này, Thượng Thanh Hoa chết cũng không chịu cách hắn quá khoảng cách hai thước!

Rẽ đến mức đầu cũng váng, ba người rốt cuộc rẽ ra khỏi đường đá. Đi vào chỗ sâu nhất trong hang đá, trước mặt rộng mở trong sáng.

Trước đó Thẩm Thanh Thu vẫn nghĩ không hiểu, chỗ sâu của nhất hang đá này, phải là nhật nguyệt thôi chiếu, vì sao còn có thể mọc ra thứ như “Nhật Nguyệt Lộ Hoa Chi” vừa nghe đã biết là tụ tập linh khí thiên địa tinh hoa nhật nguyệt, điều này rốt cuộc đã thông suốt.

Thì ra, đỉnh cao nhất của cái động này, có một lỗ hổng lớn thông với trời. Ánh sáng nhật nguyệt trực tiếp thông qua lỗ hổng này chiếu xuống, giống như ánh đèn sân khấu, điểm lên giữa hồ trong động. Mà điểm kia, tất nhiên chính là thổ địa sinh dưỡng ra Nhật Nguyệt Lộ Hoa Chi.

Khối thổ địa nho nhỏ kia được một cái hồ nhỏ phản tinh quang ánh sáng ngọc vây quanh.

Thượng Thanh Hoa “ô” một tiếng, khẳng định nói: “Lộ Thủy hồ. Không sai.”

Bối cảnh do hắn đặt ra, mới có thể kết luận chặt chẽ. Cho dù là cây cỏ, thân làm tác giả, cũng sẽ không lầm. Thẩm Thanh Thu nhận được xác nhận, lúc này mới thở ra một hơi. Xem ra là tìm đúng nơi rồi.

Đây cũng không phải là hồ nước bình thường. Mà là sương mai vô hạn. Nước + sương sớm vô hạn, linh khí sung mãn, tẩm bổ Nhật Nguyệt Lộ Hoa Chi. Mà thịt chi chín xong, được ngâm trong nước và đất, có năng lực tẩm bổ ngược sương sớm, tuần hoàn như thế, linh khí sinh sôi không thôi, vĩnh viễn không có lúc khô kiệt.

(Chi ở đây là một loại nấm, kiểu như linh chi)

Công Nghi Tiêu tán thưởng rất nhiều, cũng rốt cuộc hiểu được mục đích chuyến đi của hai vị phong chủ Thương Khung Sơn phái.

Có điều y cũng không hiểu ý nghĩa vật này đối với họ, ngược lại kỳ lạ, Thương Khung Sơn phái cũng là đại phái số một số hai, kỳ trân dị hoa mỗi ngày thu thập được, chỉ nhiều không ít, Lộ Hoa Chi tuy là hiếm thấy tinh xảo, nhưng cũng không đến mức quan trọng như vậy, vất vả hai vị phong chủ ngàn dặm xa xôi tự mình đến hái.

Hiện tại trong mắt Thẩm Thanh Thu chỉ còn lại đám thịt chi trăng trắng trên mảnh đất giữa hồ kia.

Đây là hy vọng để sống đó đúng hông nèo!

Hắn vung vạt áo, dứt khoát bước vào trong hồ. Nước hồ Lộ Thủy đều là thứ tốt, ngâm chút càng khỏe mạnh!

Đi vài chục bước, nước sương dâng quá eo, không nóng không lạnh, thấm vào da, giống như có thể làm dịu lòng người, khiến người ta vui vẻ thoải mái. Thẩm Thanh Thu nhìn mấy chục tiểu lộ chi trắng như đậu trước mắt, hít sâu một hơi, vươn tay. Thật cẩn thận, mỗi một cái đều mang theo một chút đất rút lên, trực tiếp thu vào trong tay áo.

Tay áo Càn Khôn không gian vô hạn, là lương phẩm tất phải chuẩn bị ở nhà tu tiên hưu nhàn, chưởng môn Thương Khung Sơn phái Nhạc Thanh Nguyên thân tặng, người bình thường còn lâu ta mới nói!

Tuy rằng hiện tại những lộ chi này còn nhỏ, hình dạng giống như mầm đậu, nhưng đợi hắn tìm một nơi linh khí dư thừa phong thuỷ cực tốt để trồng, cộng thêm nuôi lớn có kế hoạch, chúng nó chính là cọng cỏ cứu mạng a!

Thẩm Thanh Thu đối với mấy vật nhỏ này, thật sự là nâng trong tay sợ bay, ngậm trong miệng sợ tan.

Thời điểm hắn nhổ có do dự một chút. Dù sao lộ chi sinh trưởng ở chỗ này, coi như là trụ cột của kỳ quan, nhổ hết, giống như có chút không phúc hậu. Bối rối một phen, lại nghĩ nghĩ, còn không biết biện pháp này có được hay không, ngộ nhỡ trồng hỏng, thêm mấy nhành còn có thể bổ cứu, chỉ có thể cầu không sai sót gì. Bảo hiểm trên hết.

Nhành lộ chi cuối cùng nắm ở trong tay, còn chưa có ném vào trong tay áo, Thẩm Thanh Thu đột nhiên nghe được phía sau truyền đến tiếng động rút kiếm.

Hắn vừa quay đầu lại, Công Nghi Tiêu đã cầm kiếm nơi tay, cùng Thượng Thanh Hoa đều như gặp đại địch, chăm chú nhìn theo hắn.

Thẩm Thanh Thu ngừng thở, đột nhiên, mặt hồ nhảy ra một đồ vật dài còn cực lớn, giống như một con cá lớn, trực diện đánh về phía Thẩm Thanh Thu. Một gương mặt trắng đờ đẫn nghênh diện bay tới. Đúng là thứ một đường bám theo họ!

Đồng thời, kiếm quyết trong tay Công Nghi Tiêu đã thành, trường kiếm nhanh như chớp bay về phía vật kia. Nhưng nó giảo hoạt lại linh mẫn, nhào vào Thẩm Thanh Thu không trúng, chìm vào trong hồ, không còn hiện lên, quẫy đến mức đất cát lắng đọng nhiều năm dưới đáy hồ đều bay lên, đục ngầu không chịu nổi. Công Nghi Tiêu triệu hồi kiếm tiên, nói: “Thẩm tiền bối mau lên đây!”

Thẩm Thanh Thu lại cười nói: “Đừng hoảng hốt. Ta bắt cá đùa vui một chút.”

Hắn đứng ở tại chỗ bất động, chậm rãi lấy ra từ trong lồng ngực một tấm phù chú.

Công Nghi Tiêu nói: “Đối phó thứ này một tấm bùa chỉ sợ không…”

Từ “đủ” còn chưa nói ra, đã thấy Thẩm Thanh Thu sờ tay, một tấm bùa nháy mắt biến thành một tá.

Công Nghi Tiêu: “…”

Thẩm Thanh Thu cầm lấy một tá phù chú kia, một quyền đánh vào trong nước. Một, hai, ba.

Vài tiếng nổ lớn!

Mặt hồ nổ tung mười hai cột nước cao mấy trượng!

Xà nhân vốn nấp dưới đáy hồ cũng bị nổ cho bay khỏi mặt nước, tung lên cao, rơi thật mạnh xuống mặt đất cạnh chân của Thượng Thanh Hoa.

Thẩm Thanh Thu lên bờ. Tắm nước sương tắm đến mức chẳng vội lau khô người. Hắn ôm tay nói: “Nhìn xem, đây rốt cuộc là trò vui gì?”

Công Nghi Tiêu lật vật kia lên.

Vừa lật lại, ba người kinh hãi.

Một lúc lâu sau, Thẩm Thanh Thu mới quay đầu, hỏi Thượng Thanh Hoa: “Đây là gì?”

Thượng Thanh Hoa rặn ra ba chữ: “… Không có biết!”

Đúng thật không biết. Sinh vật này lờ mờ là dáng vẻ một người, đầu đầy tóc dài, cả người xương sụn, làn da vừa thô ráp vừa cứng, hơn nữa đây một khối kia một khối, trải rộng vảy, giống con mãng xà lột da lột chưa sạch.

Tuy rằng trước đó Thẩm Thanh Thu cho rằng nó là nữ quỷ, nhưng cẩn thận xem khuôn mặt của nó, tuy rằng sưng vù, vẫn miễn cưỡng có thể nhìn ra, bộ dạng là một gương mặt nam nhân.

Thượng Thanh Hoa khoát tay nói: “Ta tuyệt đối không…” viết ra quái vật thế này.

Thẩm Thanh Thu nói: “… Ta tin.”

Nếu nguyên tác số lượng từ miêu tả trò vui này vượt quá , không lý do nào hắn không nhớ rõ!

Công Nghi Tiêu nghe không hiểu các tiền bối đang nói cái gì, nói ra suy đoán của bản thân: “Theo vãn bối thấy, quái vật kia, chưa chắc trời sinh là hình dạng như vậy.”

Thẩm Thanh Thu cảm thấy có chút đạo lý. Nhìn nó hình thù kỳ quái, sao cũng không giống như là một loài, mà giống một loài dị dạng, hoặc là vật lai tạp.

Hắn trầm ngâm nói: “Thiên phạt, lời nguyền, hoặc là tu giả tu luyện cấm thuật thất bại.”

Ba loại trên, vô cùng có khả năng tạo ra quái vật loại này.

Nó vẫn gắt gao nhìn chằm chằm tay áo của Thẩm Thanh Thu. Tuy rằng thứ này tướng mạo dữ tợn đáng sợ, khiến người ta buồn nôn, ánh mắt trong đống tóc rối, lại vô cùng trong suốt, giống hệt như nước hồ Lộ Thủy.

Thẩm Thanh Thu bừng tỉnh đại ngộ nói: “Thảo nào nó muốn công kích chúng ta.”

Hai người còn lại sửng sốt. Thẩm Thanh Thu nói: “Thứ này, là sống nhờ nước sương của hồ Lộ Thủy. Các người xem.” Hắn chỉ nói: “Ánh mắt nó tuyệt đối là mỗi ngày uống sương sớm mới dưỡng thành như vậy. Bên trong vảy còn có một ít rêu xanh hơi đỏ, cùng màu trên vách đá không sai biệt lắm, nhất định là trường kỳ ẩn núp trong lối ra vào của hang đá này.”

Như thế liền nói thông rồi. Nếu để đoàn người Thẩm Thanh Thu hái hết Nhật Nguyệt Lộ Hoa Chi, tương đương với hủy hoại động lực linh khí tuần hoàn, hồ Lộ Thủy thời gian dài không thể đi vào tuần hoàn, sẽ dần dần hao hết linh khí, trở thành một cái đầm nước thải, thậm chí khô kiệt. Cho nên thứ này mới một đường theo đuôi, thời cơ công kích.

Trong tay của hắn giữ nhành lộ chi non nớt, lúc này để nghiệm chứng, lấy ra quơ quơ, quả nhiên, mắt quái vật kia tỏa ánh sáng, vội vàng ngẩng đầu, nhe ra một miệng đầy răng trắng.

Công Nghi Tiêu quát: “Muốn chết!” Phản thủ cầm chuôi kiếm, động tác có vài phần sát ý.

Xà nam kia gian nan bò trên mặt đất. Thẩm Thanh Thu nhìn, có chút đáng thương, thấy thế vội nói: “Chậm đã.”

Công Nghi Tiêu quả nhiên ngừng, khó hiểu nói: “Tiền bối?”

Thẩm Thanh Thu nói: “Dân cư phụ cận rừng Bạch Lộ qua nhiều năm như vậy đều bình yên vô sự, nói rõ… xà nam này, cho tới bây giờ chưa từng làm điều ác, không cần đuổi cùng giết tận.”

Lời này không giả. Nếu thứ này thật sự sát thương nhân mạng, Huyễn Hoa Cung đã sớm phát hiện nó hơn nữa diệt trừ tận gốc. Nguyên nhân chính là chưa từng tác quái, cho nên mới không chết. Lại nói tiếp, nó mỗi ngày đều đến hang đá này dẫn sương sớm, ngược lại là đoàn người Thẩm Thanh Thu xâm nhập, quấy rầy công việc hàng ngày của nó.

Nếu hắn đã mở miệng, Công Nghi Tiêu nghĩ nghĩ, cũng thu kiếm vào vỏ. Chỉ nhìn Thẩm Thanh Thu một bộ từ bi giống như các đại sư của Chiêu Hoa Tự, y nào biết, Thẩm Thanh Thu cho tới bây giờ luôn chú ý tới mấy dị thú dở hơi, đã sớm nói rồi, hứng thú của hắn với sinh vật bất minh, luôn xa hơn nhiều các em gái muôn hoa khoe sắc. Nghĩ là biết, hắn dùng một loại ánh mắt tràn đầy tình yêu (…), nhìn vào sinh vật mềm nhũn nằm úp sấp trên mặt đất.

Nhưng ai cũng không chú ý tới, sinh vật trên mặt đất đang hơi hơi phát run.

Thân hình dị dạng âm thầm ngậm lấy một mầm non lộ chi nhỏ bé yếu ớt. Hai tròng mắt sáng ngời không hài hòa, ngập tràn sóng ngầm mãnh liệt vui mừng như điên.

Sau khi rời hang đá, Công Nghi Tiêu tự giác ngồi xuống vị trí lái xe.

Y hỏi: “Thẩm tiền bối, vãn bối có một chuyện không rõ, vì sao… xà nam kia, lúc trước không hái đi những lộ chi này, mà chỉ uống nước sương trong hồ?”

Thẩm Thanh Thu nói: “Lúc ngươi mới tiến vào, có thấy chùm tia sáng từ khung đỉnh sơn động chiếu tới không? Trước đó trong rừng Bạch Lộ, bọn ta bị nó một đường dây dưa, trong đó một lần, nó bị dương quang thân kiếm phản xạ tổn thương, lúc này mới lui. Ta đoán, chỉ sợ thứ này không thể ra sáng, nhất là ánh nắng ánh trăng. Cho nên nó chỉ có thể hành động ở bóng cây trong rừng và hang đá, đáy nước. Lộ chi suốt ngày được ánh sáng nhật nguyệt bao phủ, đương nhiên nó không thể tới gần.”

So với lý luận giáo dục bách khoa, Huyễn Hoa Cung càng chú trọng thực chiến, Công Nghi Tiêu không hiểu lắm, tán dương nói: “Thì ra là thế. Thẩm tiền bối không những từ bi, còn hiểu rộng biết nhiều, vãn bối quả nhiên còn có rất nhiều chỗ phải học tập.”

Thẩm Thanh Thu cười gượng vài tiếng, coi như tỏ vẻ khiêm tốn. Rõ ràng người nói chuyện không nói lời thoại có tính thu nhận kiến thức gì, lại bất giác tỏ vẻ khâm phục nhân vật khác, với nhân vật chỉ số thông minh cao lại có tài ăn nói như thế này, cảnh tượng này thật làm cho người ta đau trứng. Muốn vinh dự cũng vinh dự không nổi, chỉ có một cảm giác vô lực rất sâu sắc =. =

Ra khỏi rừng Bạch Lộ, Công Nghi Tiêu còn muốn giữ lại, mời hai người lên Huyễn Hoa Cung ngồi, báo cáo lão cung chủ. Thẩm Thanh Thu chối từ nói: “Việc đã xong, đã được ngươi tương trợ, không nên quấy rầy thêm nữa.”

Đùa à, lên Huyễn Hoa Cung làm gì? Cho các ngươi xem chúng ta vừa mới lấy được Nhật Nguyệt Lộ Hoa Chi? Ngộ nhỡ cấp cao các người nghĩ không thông, nhất định phải thảo luận một chút quyền sở hữu của nó thì sao?

Thẩm Thanh Thu cười nói: “Tuy rằng việc này vội vàng, có điều ngày sau Công Nghi quân nhất định phải tới Thương Khung Sơn một chuyến, Thanh Tĩnh Phong tĩnh hậu.”

Thượng Thanh Hoa nói: “Đúng. An Định Phong không có gì hay để chơi, lên Thanh Tĩnh Phong đi, Thẩm tiền bối của ngươi nhất định chiếu cố ngươi tử tế.”

Công Nghi Tiêu mừng rỡ. Y biết Thanh Tĩnh Phong cũng giống như tên, ưa thanh tĩnh, không thích khách lạ quấy rầy, tươi cười rạng rỡ nói: “Những lời này của Thẩm tiền bối ta sẽ nhớ kỹ, ngày sau chắc chắn có lúc quấy rầy.”

Khi y nói lời này, ý cười trong ánh mắt thực sự có chun chút giống Lạc Băng Hà, Thẩm Thanh Thu không khỏi sửng sốt, vội nói: “Đó là tất nhiên.”

Cùng Công Nghi Tiêu mỗi người một ngả xong, Thượng Thanh Hoa ở một bên chậc chậc cảm thán nói: “Giống a, thật là có chút giống.”

Thẩm Thanh Thu không nặng không nhẹ đá hắn một cước: “Giống méo gì?”

Thượng Thanh Hoa nói: “Trong lòng bản thân ngươi biết rõ, ta nói giống ai. Ta quan sát ngươi đã lâu rồi, có câu giấu ở trong lòng không nói không thoải mái. Ta cảm thấy, ngươi có phải là thật sự thương Lạc Băng Hà như bảo bối ngoan ngoãn đồ đệ tâm can không?”

Thẩm Thanh Thu đảo mắt trắng một cái, ngoáy ngoáy cái lỗ tai.

Thượng Thanh Hoa còn không biết sống chết, phân tích có đạo lý nói: “Nghe đệ tử Thanh Tĩnh Phong các ngươi nói, những ngày này trở về từ Tiên Minh Đại Hội, Thẩm sư huynh mỗi ngày đều hồn bay phách tán, tận chín tầng mây. Nhiều lần gọi Lạc Băng Hà thành tiếng, còn lập cái mộ kiếm thở ngắn than dài. Ngươi… kỳ thật có phải khuynh hướng M không a?”

Ta đờ mờ lại là “Hồn bay phách tán”! Cái từ này là muốn trở thành vết nhơ trong đời ông đây sao!

Đệ tử Thanh Tĩnh Phong ta mỗi người đi đều là lộ tuyến bụng chứa thơ sách tỏa hương hoa, khi nào thì biến thành thích tám nhảm như vậy, chuyện quái quỷ thế này cũng có thể nói lung tung khắp nơi, để hình tượng sư tôn đặt ở chỗ nào?!

Thẩm Thanh Thu bỗng nhiên cảm thấy một trận lạnh sống lưng.

Màn truy vấn lải nhà lải nhải của đại thần Đâm Máy Bay Lên Giời, quả thực giống như là cảnh tượng hường phấn khi nữ sinh trung học cùng ký túc xá tám nhảm với nhau kiểu: “Nói! Có phải mày thầm mến XXX không” “Không có thật đáng ghét người ta còn lâu mới thầm mến XXX ấy” “Nói xạo ~ Đừng có xấu hổ mà O(∩_∩)O ha ha ~” … Lôi điên rồi!

Đặt ở trên người hai đại nam nhân thật sự vô cùng ghê tởm!

Thượng Thanh Hoa thập phần vô tội, hắn kỳ thật là rất chính trực tỏ vẻ nghi hoặc, rõ ràng là trong lòng Thẩm Thanh Thu có tật, nghĩ quá nhiều.

Thẩm Thanh Thu không kiên nhẫn cắt ngang: “Sao ngươi còn không hành động?”

Thượng Thanh Hoa ngây ngẩn cả người: “Cái gì?”

Thẩm Thanh Thu nhìn hắn, đưa dây ngựa qua: “Công Nghi Tiêu đi rồi, dù sao cũng phải có một xa phu.”

“… Tại sao ngươi một lần cũng không làm?”

“Ngươi phải thông cảm một người bệnh trúng độc.”

Người bệnh cái đệch!

Là ai vừa rồi tay xé bùa quái vật làm nổ linh hồ chơi vui vẻ vậy a!

Cho xin chút mặt mũi!

Thẩm Thanh Thu nằm ở bên trong thùng xe, vung vẩy tay áo.

Thứ này chính là bùa bảo mệnh cuối cùng của hắn. Tính tính thời gian, cách thời điểm Lạc Băng Hà từ địa ngục Vô Gian trở về nhân giới, còn có thời gian năm năm, cũng đủ hắn hoàn thành một kiệt tác.

Hắn duy nhất tính sai, chỉ có một việc.

Đó chính là Lạc Băng Hà cư nhiên trở về nhanh như vậy.

Truyện Chữ Hay