Trùng Sinh Chi Hệ Thống Tự Cứu Của Nhân Vật Phản Diện

chương 14: bối cảnh có thể đừng dung tục vậy không

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau khi hôn mê không biết bao lâu, Thẩm Thanh Thu mới thừa sống thiếu chết tỉnh lại.

Mở mắt nhìn thấy lụa trắng quen thuộc trên đỉnh đầu, liền biết đang ở trong Thanh Tĩnh xá trên Thanh Tĩnh Phong của hắn. Việc Ma tộc làm loạn đã được bình định rồi. Hắn hít vào một hơi, muốn duỗi cái thắt lưng, chợt phát hiện phòng cửa mở ra, một người bước vào.

Minh Phàm bưng một khay chén đĩa, thấy hắn tỉnh, quăng chén đĩa ở trên bàn, hô lớn.

“Cuối cùng sư phụ cũng tỉnh rồi!”

Còn có một người đứng ở ngoài cửa. Lạc Băng Hà đứng ở cửa, dường như muốn tiến vào, nhưng đi rồi lại ngừng.

Minh Phàm hô hào một phen, quay đầu lại thấy y, quát lớn nói: “Sao ngươi còn đứng ở chỗ này?” rồi nói với Thẩm Thanh Thu: “Không biết tiểu tử này mắc bệnh gì, nhất định muốn đứng ở chỗ này, giống như khúc gỗ vậy, không biết sư tôn nhìn thấy ngươi liền phiền lòng sao? Đuổi y đi y cũng không đi.”

Thẩm Thanh Thu yếu ớt khoát tay: “…Không sao. Tùy y.”

Minh Phàm nói: “Liễu sư thúc của Bách Chiến Phong nói người tỉnh thì nói cho sư thúc biết. Ta, ta đi gọi Liễu sư thúc, Mộc sư bá và chưởng môn!”, nói xong câu này liền hì hục lao ra ngoài.

Xem ra mình ngủ một giấc này thật là lâu… Nhạc Thanh Nguyên đã trở lại Thương Khung Sơn phái. Về phần “Mộc sư bá”, tất nhiên là nói Mộc Thanh Phương của Thiên Thảo Phong. Thiên Thảo Phong thiện dược, tinh thông y thuật, đó là điều tất yếu.

Lạc Băng Hà tránh đường ra, thấy hắn đi xa, còn không chịu rời đi, chỉ bình tĩnh nhìn phòng trong.

Thẩm Thanh Thu chầm chậm ngồi thẳng, nói: “Phải chăng có lời muốn nói? Vậy cứ vào đi.”

Lạc Băng Hà theo lời đi vào trong phòng, bỗng nhiên phịch một tiếng, quỳ xuống trước giường hắn.

Thẩm Thanh Thu: “…!!!”

Hệ thống mày đợi đã? Sao lại thế này? Tao chỉ là ngủ một giấc thôi mà, sao tỉnh lại đã thành mode gì đây? Rốt cuộc tao ngủ bao lâu? Hiện tại đã là mười năm sau chưa?

Lạc Băng Hà quỳ xuống xong, ngẩng đầu, ánh mắt cực nóng mà lại áy náy: “Thỉnh sư tôn tha thứ đệ tử dĩ vãng ngu muội vô tri.”

Bốn chữ ngu muội vô tri, đặt lên ai cũng không thể đặt lên người Lạc Băng Hà được a?

“Đệ tử ban đầu chỉ cho rằng, sư tôn không hết lòng quan tâm mình. Mãi đến sau ba trận tỉ thí, ta mới hiểu được khổ tâm ngày xưa của sư tôn.”

Thẩm Thanh Thu: Không không không, ban đầu sư tôn kia của ngươi đích thực không quan tâm ngươi, hắn ước gì ngươi chết đi, thật đó… Có điều, rốt cuộc ngươi hiểu khổ tâm gì của ta cơ? Ngươi nói thử coi, bản thân ta cũng rất hiếu kỳ!

Lạc Băng Hà lại không nói tiếp, chỉ nghiêm túc nói: “Từ nay về sau, đệ tử nhất định tận tâm tận lực phục vụ sư tôn, làm theo lệnh của sư tôn.”

Thẩm Thanh Thu ánh mắt phức tạp mà nhìn y.

Tâm tính của đứa nhỏ này hiện giờ, thật là… lương thiện quá a!

Cứu y một hồi, đánh chửi lăng nhục trước kia tất cả đều quên sạch hết rồi?!

Cứ như vậy, sau này hắn còn có thể hạ độc thủ, đánh y rơi xuống vực thẳm Vô Gian sao.

Thẩm Thanh Thu im lặng một lát, nói: “Ngươi hiểu được là tốt rồi. Ngươi đứng lên trước đi.”

Tuy rằng một chút hắn cũng không hiểu, Lạc Băng Hà rốt cuộc ngươi lĩnh ngộ được gì a?

Thấy Lạc Băng Hà chầm chậm đứng lên, lại vẫn không chịu rời đi, ngược lại hơi xấu hổ, tựa hồ có lời gì muốn nói. Thẩm Thanh Thu hỏi: “Còn có chuyện gì sao?”

Lạc Băng Hà nói: “Sư tôn ngủ rất nhiều ngày, vừa mới tỉnh lại, không biết liệu có đói chăng?”

Thẩm Thanh Thu giờ mới chú ý tới mình đã đói tới da bụng dán vào da lưng rồi, vừa nghe thấy có ăn ánh mắt liền rực lên, vội hỏi: “Rất đói. Ngươi bưng lên đi.”

Lạc Băng Hà lập tức chạy tới phòng bếp, nhiều ngày nay y mỗi ngày cách một canh giờ đều nấu một chén cháo, cuối cùng cũng có công dụng. Tranh thủ cháo còn nóng bưng lên bàn, Lạc Băng Hà giúp đỡ Thẩm Thanh Thu từ trên giường ngồi dậy. Nhiệt tình ân cần khác người, còn thiếu không đút vào miệng Thẩm Thanh Thu nữa thôi. Cánh tay Thẩm Thanh Thu nổi da gà một chút, tự mình cầm lấy ăn vài miếng, thấy Lạc Băng Hà còn đứng ở bên giường, chăm chăm nhìn hắn.

Thẩm Thanh Thu nghĩ nghĩ, bừng tỉnh đại ngộ, thản nhiên nói: “Mùi vị không tệ.”

Kỳ thật mùi vị đâu chỉ không tệ, Thẩm Thanh Thu quả thực có cảm giác lệ rơi đầy mặt.

Thanh Tĩnh Phong vừa nghe đã biết là một đỉnh tươi mát nhạt nhẽo, ngay cả phong cách đầu bếp cũng theo con đường này, ăn lâu như vậy miệng Thẩm Thanh Thu cũng sắp nhạt thành chim rồi. Còn chén trong tay, tuy rằng cũng là cháo, nhưng có lẽ là vấn đề gia vị hoặc tay nghề, so với cháo ngày trước nấu nước suông quả là không cùng đẳng cấp.

Hạt cháo trắng muốt, hành thái nhỏ, thịt băm tươi ngon, còn có gừng thái chỉ vừa đủ, so với đầu bếp trưởng nhà Thẩm Viên trong thế giới ban đầu làm cũng không kém là bao!

Lạc Băng Hà nghe hắn khen, ánh mắt nhất thời sáng lên, nói: “Nếu sư tôn thích, mỗi ngày đệ tử đều thay đổi món cho sư tôn thì thế nào?”

Thẩm Thanh Thu nhất thời sặc một cái.

Lạc Băng Hà vội vỗ lưng cho hắn. Thẩm Thanh Thu xua tay nói không có việc gì. Hắn chỉ là có chút kinh sợ.

Tài nấu ăn của Lạc Băng Hà là vũ khí tất sát để cua gái, thật không ngờ hắn lại có vinh dự này, ăn được món mà trong nguyên tác chỉ vài em gái hậu cung mới ăn được, “sự chăm sóc of Lạc Băng Hà”.

Càng hãi hơn chính là lời thoại a lời thoại. Câu “Mỗi ngày đều thay đổi món (cơm) cho ngươi”, không phải là dùng để Lạc Băng Hà nịnh mấy vị đại tiểu thư đến mức tâm hoa nộ phóng cam nguyện nhập hậu cung sao?

Đồ có thể ăn bừa, lời không thể nói bừa ha!

Thấy Thẩm Thanh Thu biểu cảm quỷ dị, Lạc Băng Hà tựa hồ hơi có bất an, hỏi: “Sư tôn không vui sao?”

Thẩm Thanh Thu nghĩ nghĩ, kệ nó, làm không công cho ta mà ta không cần thì chính là đồ ngu, hơn nữa nam chính trâu bò làm đầu bếp miễn phí cho ta, tính ra cũng là tư bản đáng tự hào!

Lập tức vẻ mặt ôn hoà nói: “Vi sư rất là thích. Vậy về sau những việc này liền giao cho ngươi.”

Rốt cuộc không phải tiếp tục ăn canh suông uống nước lã rồi! Vi sư cũng là lãnh đạo cần được chăm sóc đặc biệt!

Được chấp thuận, bầu không khí quanh Lạc Băng Hà lại lập tức xuân về hoa nở. Thẩm Thanh Thu nhìn dáng vẻ của y, không biết tại sao, bỗng nhiên đặc biệt muốn sờ sờ đầu của y.

Sau khi đuổi đi Lạc Băng Hà (làm culi không công cho người ta) còn vui vẻ ra mặt, Thẩm Thanh Thu gõ hệ thống.

“Hệ thống, tao hỏi mày chuyện này chút ha.” Hắn đắn đo một chút, “Tình tiết chỗ vực thẳm Vô Gian… không đi không được?”

Hệ thống: 【 nếu Lạc Băng Hà bỏ qua tình tiết “Vực thẳm Vô Gian”, độ sướng -. 】

Thẩm Thanh Thu nghe rõ con số ở cuối, một ngụm máu Lăng Tiêu lại theo thói quen đi lên. Quên đi, phun a phun a phun mãi cũng thành quen.

Kỳ thật hắn cân nhắc xong thì đã có kết luận, nếu không thể đánh nhốt Lạc Băng Hà vào vực thẳm Vô Gian, vậy y sẽ không mở được bàn tay vàng. Nhân vật chính không thể trâu, còn đâu sướng độ?

Cho nên, tình tiết của vực thẳm Vô Gian, không đi không được. Mà với tư cách phản diện đáng khinh nhất, cặn bã nhất của quyển sách, tất nhiên nhiệm vụ này liền quang vinh dừng ở trên đầu của hắn.

Hắn còn chưa từ bỏ ý định mà hỏi lại một chút, chỉ là có chút thổn thức, Lạc Băng Hà giống như mặt trời nhỏ của hiện tại, chủ định sẽ sa đọa thành BOSS âm u lãnh huyết của toàn bộ sách. Ngay cả một kẻ đáng ra phải chết nhưng lại sống như hắn cũng không thể thay đổi sự thực này.

Hắn, chủ định phải một chưởng đánh nhân vật chính rơi xuống vực thẳm Vô Gian, mở ra một thế hệ nam nhân truyền kỳ trâu bò!

Thẩm Thanh Thu càng lo lắng cho tương lai của mình.

Mặc kệ, độ sướng trực tiếp giảm đi , chết rồi thì không cảm nhận được nữa.

Làm thôi, Lạc Băng Hà mở bàn tay vàng hắc hóa xong, tuyệt đối sẽ không tha cho hắn.

Đây là chuyện gì thế này!

Lạc Băng Hà chân trước đi không bao lâu, vài sư huynh sư đệ chân sau liền đến thăm bệnh.

Thẩm Thanh Thu nằm ở trên giường, cầm trong tay quyển trục, thấy Nhạc Thanh Nguyên bước vào, muốn xuống giường, Nhạc Thanh Nguyên vội ngăn hắn lại: “Thanh Thu đừng cử động. Hiện tại đệ không nên xuống giường. Nằm là được, để ý mấy lễ tiết này làm gì.” Chuyển hướng Mộc Thanh Phương ở phía sau: “Mộc sư đệ, đệ đến xem xem Thanh Thu đi.”

Trong lúc hôn mê, Mộc Thanh Phương đã chẩn bệnh cho Thẩm Thanh Thu một lần. Hiện tại gần như là tái khám, Thẩm Thanh Thu đưa cổ tay cho y, có lễ nói: “Làm phiền Mộc sư đệ.”

Mộc Thanh Phương gật gật đầu, ngồi ở bên giường, ngón tay đặt trên mạch môn của hắn. Với y thuật của phong chủ Thiên Thảo Phong, dù nghi nan tạp chứng thế nào, chẩn đoán và đối sách cũng chỉ cần trong chớp mắt. Nhưng y vẫn nghiêm túc một lúc lâu, mới dùng sắc mặt nghiêm trọng mà rời ngón tay.

Nhạc Thanh Nguyên hỏi: “Như thế nào?”

Thẩm Thanh Thu không chút ngại ngần, chúi đầu vào hỏi: “Rốt cuộc độc này có giải được không?”

Tay áo Liễu Thanh Ca lay động, ngồi xuống bên cạnh bàn, hừ nói: “Độc này tên là Không Thể Giải, ngươi nói coi?”

Thẩm Thanh Thu thở dài nói: “Vậy Mộc sư đệ nói rõ xem ta còn có thể sống mấy năm? Mấy tháng? Hay là mấy ngày?”

Mộc Thanh Phương lắc đầu, nói: “Tuy rằng không thể giải, nhưng có thể ức chế.”

Giọng y bình thản, không nhẹ không nặng, Thẩm Thanh Thu lại cảm thấy mình lời lắm rồi.

Độc này tuy rằng tên là “Không thể giải”, nhưng kỳ thật nó có thể giải.

Bởi vì trong nguyên tác, trong Tiên Minh Đại Hội, có vị tiểu sư muội yêu kiều Uyển Ước của một phái khác cũng trúng Ma tộc kỳ này.

Mấu chốt ở chỗ, nàng là gái của nhân vật chính.

Ngươi có thấy nam chính văn ngựa đực nào để gái của mình chết vì kỳ độc không?

Nếu có, đó là không đủ tư cách làm nam chính của văn ngựa đực!

Đó chính là văn ngựa đực thất bại bán vỉa hè cả vạn năm!

Cách giải cũng rất đơn giản! Chúng ta cùng xem một chút phát triển của nguyên tác.

Bởi vì lực bất khả kháng của tình tiết, tiểu sư muội Uyển Ước vì cứu nam chính, người vừa mới quen biết chưa tới một canh giờ, bị yêu nhân ma giới ám toán, thân nhiễm kỳ độc. Lạc Băng Hà thấy y không thể trốn tránh trách nhiệm, nên đã nhận trọng trách tìm thuốc giải cho tiểu sư muội Uyển Ước.

Vừa hay Tiên Minh Đại Hội tổ chức trong núi sâu, có một bông hoa lạ ngàn năm tuổi — thực xin lỗi cụ thể gọi là hoa gì hay là cỏ gì Thẩm Thanh Thu quên rồi, bởi vì các loại kỳ hoa trong 《 Cuồng ngạo tiên ma đồ 》 ít nhất có hơn năm mươi đóa, hơn nữa cái nào cũng có ít nhất ngàn năm tuổi, tính hết kỳ hoa kỳ thảo, tuyệt đối trên ba chữ số, ma nó mới nhớ được tên.

Đại thần Đâm Máy Bay Lên Giời, ngươi tưởng kỳ hoa là rau cải bán đại trà à, cho đám kỳ hoa chút ít tôn nghiêm quý hiếm được không!

Lạc Băng Hà cho rằng kỳ hoa trong truyền thuyết nhất định có thể giải độc trên người tiểu sư muội Uyển Ước, lao lực thiên tân vạn khổ đi hái cho nàng, riêng hái hoa mất liền ba ngày. Trong ba ngày này vừa hái hoa vừa đánh quái, hai người mắt đi mày lại bồi dưỡng tình cảm cách mạng nồng hậu. Độc trên người tiểu sư muội Uyển Ước càng ngày càng nặng, cả người mảnh mai vô lực, cuối cùng Lạc Băng Hà cũng hái được hoa. Hai người vui mừng quá đỗi, vội vàng cho tiểu sư muội Uyển Ước ăn sống hoa (…).

Nhưng mà, không có tác dụng! Độc không giải!

Hai người nản lòng thoái chí. Em gái cảm thấy mình là người sắp chết, nhất định phải để lại chút hồi ức mới không uổng cuộc đời này, vì thế thừa dịp thân thể mềm mại yếu đuối vô lực, liền đẩy ngã Lạc Băng Hà…

Lạc Băng Hà làm dáng vẻ chống cự một hồi rồi lấy lý do “Nàng đều là vì ta. Không đành lòng cự tuyệt tâm nguyện cuối cùng của nàng”, nửa chống nửa chịu mà nghe theo…

Vậy, độc, rốt cuộc là giải thế nào?

Sau màn chịch chịch chịch, độc của em gái tự nhiên được giải!

Lôi không? Tục không? Gượng ép không? Nhưng mà rất sướng a đúng hay không! Sướng lôi sướng lôi ha ha ha ha…

Bởi vì Lạc Băng Hà là máu lai người và ma mà. Hơn nữa một nửa huyết mạch Ma tộc kia là thánh quân đệ nhất Ma tộc truyền xuống, máu thiên ma thượng cổ! Một chút kỳ độc nho nhỏ của Ma tộc, căn bản không đủ dính răng, trong quá trình hai người chịch chịch chịch, sớm đã bị Lạc Băng Hà hút qua hóa thành tinh quang. Thuận tiện hấp thu cả thành phần dinh dưỡng của kỳ hoa mà em gái mới ăn sống xong, vì thế công lực lại thăng tiến a, chả cần tu!

Truyện Chữ Hay