Trùng Sinh Chi Dược Thiện Nhân Sinh

chương 53

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Quý Ly vừa vào cửa, trên mặt liền treo lên chút ngu đần, ngây ngốc nhìn người đàn ông trong nhà đang đi tới trước cửa, hai tay khoanh trước ngực, mang theo một tia dò xét đánh giá cô từ trên xuống dưới — bộ dạng thật uy vũ cũng thật không dễ ở chung!

Quý Ly bị đánh giá, không tự giác thẳng sống lưng, đột nhiên có cảm giác bị giáo quan quân sự quét hình.

Cô vội vàng liếc qua Hàn Vũ đứng bên cạnh mình, trên mặt bày ra biểu cảm đứng đắn nhất, trong lòng lại thở dài một tiếng, cô vẫn cảm thấy anh Ngũ nhà mình tuy nhìn còn trẻ, nhưng khí tức cho tới nay vẫn rất thành thục, vốn cho rằng có thể nào cũng là người nuôi người khác, hiện tại xem ra, không chừng anh Ngũ mới là bên được nuôi.

Vừa nghĩ vậy, cô tự giác mình nhất định phải thăm dò tình thế, thuận thế mà lên, ngàn vạn lần không thể ôm sai đùi, nghĩ vậy, lập tức trưng ra khuôn mặt nịnh nọt lấy lòng gọi Tả Duy Đường, “Chào anh rể!”

(Quý Ly dùng từ là ‘ca phu’ biến tấu từ ‘tỷ phu’ = chồng của chị, như vậy ‘ca phu’ = chồng của anh, nên tui thuần việt thành anh rể luôn)

Cô vừa gọi như thế, biến thành Hàn Vũ đang muốn vào bên trong lảo đảo một cái sém ngã ngửa, cố định thân mình, lập tức quay đầu trừng cô, “Gọi loạn cái gì đó?”

Quý Ly rụt cổ, xoa mũi ngượng ngùng cười.

“Anh rể?” Tả Duy Đường bị xưng hô của Quý Ly gợi lên hứng thú, thoáng thu hồi ánh mắt như tia laser, vẻ mặt vẫn là kiểu không rõ vui giận, giống như đang nhấm nuốt ý tứ hai chữ kia.

Quý Ly đứng một bên thấy Tả Duy Đường vẫn là vẻ không nhìn ra biểu cảm, không biết trả lời làm sao, nghĩ, anh Ngũ bình thường hay nói mình hay khoe cái xấu của mình ra, anh rể này trông có vẻ không được vui! Đang lúc Quý Ly nghĩ vậy, Tả Duy Đường bên kia đột nhiên đổi giọng, giống như đang hứng thú.

“Xưng hô này không tệ.” Nói xong, khóe miệng còn nhếch lên chút ý cười, nhìn Quý Ly, “Vào đi!”

Quý Ly xem tình trạng này, trong lòng thở ra một hơi thật lớn, ánh mắt lập tức sáng lên mấy độ, biết chong chóng chỉ hướng gió nhạy bén của mình lại chỉ đúng đường rồi, ngoài miệng nhẹ than một tiếng, giống như con thỏ hai ba bước nhảy vào trong, quăng lại một mình Hàn Vũ đứng ở huyền quan dở khóc dở cười nhìn giao phong trong chớp mắt giữa hai người.

Đợi khi Hàn Vũ lê bước chân, cọ vào trong, Quý Ly đã cùng Tả Duy Đường ngồi xuống sofa hàn huyên, tuy Quý Ly vẫn đang hưng phấn khó hiểu, nhưng nói năng vẫn duy trì được lễ phép và tiến lùi.

Hàn Vũ cười cười, muốn bước qua chỗ họ, nhưng mới đi vài bước, đã dừng chân.

“Anh rể….. Anh với anh Ngũ nhà em quen nhau lúc nào vậy?”

“Đã lâu rồi……” Tả Duy Đường hàm hồ đáp, chọc Quý Ly há to miệng.

“Anh Ngũ thật biết giấu nha, em vẫn không nhìn ra đó!”

“Cậu ta không nói với em?” Tả Duy Đường hơi kinh ngạc, khóe mắt liếc qua Hàn Vũ không khỏi nhíu lại, “Hai người không phải thường gặp nhau sao?”

“Làm gì có? Lúc anh Ngũ gặp em, trừ bàn chuyện sản phẩm dưỡng da, đều xem em như trẻ con, mang em theo chơi, cũng không nói chuyện lớn cho em biết.”

“Phải không? Trẻ con à…..” Trên mặt Tả Duy Đường lộ ra vài phần ý cười thật tâm, lại bất động thanh sắc tiếp tục trò chuyện với Quý Ly, “Anh Ngũ em thật ra luôn như vậy…..”

“Đúng đúng đúng! Anh Ngũ á……” Bùm bùm bùm, giống như một đứa nhóc khoe khoang triệt để, kể hết toàn bộ đủ mọi chuyện từ lúc cô và Hàn Vũ quen biết tới nay.

Hàn Vũ giơ tay che trán, cô nhóc này, lúc ở dưới lầu còn dạ dạ vâng vâng nói muốn giúp mình đánh giá, nói nghiêm túc như vậy, kết quả lúc này mới vừa ngồi xuống không được bao lâu, dăm ba câu, cô muốn biết cái gì cũng chưa tìm hiểu được, tự mình đã tuôn ra một đống chuyện.

Thấy cô nhóc nói không ngừng được, cậu bước nhanh qua, vươn tay gõ đầu cô, “Nói bậy gì đó?”

Quý Ly vừa thấy Hàn Vũ đi tới, bĩu môi lầm bầm một câu, lập tức ném cậu qua một bên, nhìn Tả Duy Đường, “Anh rể, mau, trông vợ anh đi, đối đãi với khách như vậy!”

Hàn Vũ nghe xong, hai bên má co rút, nụ cười trên miệng không giữ nổi nữa, trên tay dùng thêm lực muốn đánh con nhóc chết tiệt thấy lợi quên nghĩa, lại bị Tả Duy Đường vươn tay kéo xuống bên cạnh, nửa ôm người ngồi xuống.

“Con nít mà, em so đo với em ấy làm gì?” Tả Duy Đường cố ý vô tình nhét thêm xưng hô con nít, trong giọng nói có một loại cao hứng quái dị.

Hàn Vũ bị cảm xúc cao hứng bất thình lình của y làm hoang mang, mà Quý Ly bên kia sofa không nói gì nhìn “người lớn” ôm một đứa “con nít” khác nói mình con nít!

Này là tiêu chuẩn kép sao? Anh Ngũ cũng không lớn hơn cô bao nhiêu……

(gốc 双重标准 = song trọng tiêu chuẩn, chỉ cùng một hành vi nào đó, người thực hiện khác nhau dẫn tới đánh giá khen chê khác nhau. Hoặc là nói, một quần thể hoặc cá nhân được cho phép thực hiện loại hành vi này, nhưng quần thể hoặc cá nhân khác thì bị cấm thực hiện….. nguồn, wiki TQ – cám ơn bạn Na đã giúp đỡ khúc này)

Giữa trưa Hàn Vũ kéo Quý Ly vào bếp hỗ trợ làm cơm, thật lo lắng ném cô nhóc ngoài kia, bị bán còn muốn tự tiến cử giúp người ta kiếm tiền mà!

Vào bếp, mở tủ lạnh ra xem, tủ lạnh tối hôm qua bị dọn sạch, không biết lúc nào lại được nhét đầy, tuy đồ vật để lung tung, mấy nguyên liệu cũng không có quy luật gì, nhưng tự dưng Hàn Vũ nhìn chằm chằm tủ lạnh cười ngây ngô.

Quý Ly ló đầu qua ngó vào, oa một tiếng, “Anh Ngũ trong tủ lạnh nhà anh thật đúng là cái gì cũng có, không thể tưởng được là chỗ của hai người đàn ông ở chung, sắp vượt qua nhiệt tình lắp đầy tủ lạnh của mẹ em rồi.”

Hàn Vũ cười nhìn cô một cái, lấy ra một đống nguyên liệu cần dùng, toàn bộ đưa hết cho Quý Ly ôm, sau đó đóng cửa tủ lạnh, “Sống luôn phải đặt ăn lên hạng nhất mà!”

Cô nhóc nghe cách nói này của cậu, không khỏi ngẩn ra, theo bản năng quay đầu nhìn người đàn ông ngồi trên sofa ngoài phòng khách, lật xem tài liệu.

Người này trừ bỏ ban đầu nói nhảm với cô vài câu, sau đó không quá phản ứng cô, cô cũng là được Hàn Vũ ám chỉ mới hiểu ra, người này ngay từ đầu thái độ khách sáo với mình đều là nể mặt mũi Hàn Vũ, cùng mình nói nhảm vài câu, moi được thứ y muốn biết, sẽ không còn khách sáo và lễ độ trong đó.

Người như vậy…. Thật ra Quý Ly hơi phản cảm trong lòng, cảm thấy không tốt, cảm thấy Hàn Vũ ở cùng y….. là đạp hư Hàn Vũ, nhưng hiện tại……

Cô nhìn nhìn Hàn Vũ bận tới bận lui, lại quay đầu nhìn người đàn ông bên ngoài, thỉnh thoảng thấy người đó ngẩng đầu nhìn vào bếp, ánh mắt chưa từng dừng lại một chút trên người cô, vòng vo hai vòng quanh người Hàn Vũ, lại cúi đầu, tiếp tục đọc văn kiện trong tay.

Mà ánh mắt trong phút chốc đó — Quý Ly không thể nói rõ, cô cảm thấy không quá giống ánh mắt cô lĩnh ngộ được trong tất cả tiểu thuyết và câu chuyện, nhưng lại có vài phần giống nhau.

……..

Hàn Vũ mang theo Quý Ly bận rộn trong bếp, trông cô nhóc thông thạo cực kì, có thể thấy được ở nhà cũng được mẹ dạy rất nhiều, hai người tốn một tiếng, làm không ít đồ ăn ngon, ba người một bàn món ngon gia đình, mĩ mãn ăn cơm trưa.

Sau khi ăn xong Hàn Vũ nghĩ nghĩ, cảm thấy mình nên tự tới chung quanh công ty Tả Duy Đường xem có mặt bằng thích hợp không, tìm lý do cùng cô nhóc ra ngoài.

Lúc ra cửa, vẻ mặt buồn bực của Tả Duy Đường chọc cô nhóc từ khi vào bếp đã không quá vui vẻ sung sướng một phen. Lúc xuống lầu, còn thường thường phát ra hai tiếng cười ngây ngô, Hàn Vũ tức không có chỗ xả.

“Cười cái gì? Cười ngu luôn rồi!”

“Anh Ngũ, oán khí anh rể em thiệt nặng, hiếm khi anh có ngày nghỉ, không bồi anh ấy lại lông bông với em!”

“Hửm…..” Hàn Vũ ngẩn ra, sau đó ngẩng đầu nhìn nhìn khu nhà phía sau, cười vỗ vỗ ót cô nhóc, “Ngày còn dài, sao không bồi chứ?”

“Nhanh lên, gọi xe, thừa dịp trời còn sớm, chúng ta đi qua xem có mặt bằng thích hợp không….” Chuyển đề tài, không để Quý Ly tiếp tục vấn đề bầu bạn hay không bầu bạn.

Hai người gọi xe tới dưới cao ốc công ty Tả Duy Đường, nhìn lướt qua chung quanh, liền biết làm một tiệm cơm ở gần đây là không có hy vọng gì, giá đất chỗ này tấc đất tấc vàng không nói, chủ yếu là, bốn phía căn bản không thấy cửa hàng mặt tiền nào kinh doanh không tốt cần sang nhượng.

Cô nhóc ngớ ra, ngược lại Hàn Vũ đã sớm dự đoán được sẽ như vậy, nên không quá luống cuống, mang theo Quý Ly, lấy cao ốc công ty Tả Duy Đường làm cột mốc chậm rãi dạo quanh.

Dạo một buổi chiều, hai người uổng công mà về, Hàn Vũ đưa Quý Ly về trước cửa trường học, dặn dò Quý Ly chuyện mặt bằng có thể chậm rãi tìm, không vội, gần cao ốc không có, mở rộng một vòng ra tìm cũng được. Sau đó chính mình về trường, trên đường nghĩ nghĩ lại gọi điện cho Tả Duy Đường.

Là gọi vào máy bàn trong nhà, mới vang hai tiếng đã có người nhận.

“Tôi về trường.” Hàn Vũ mở lời.

“Ừm.” Đầu kia rầu rĩ đáp lại.

Hàn Vũ ngơ ngác cầm di động không nói một lúc lâu, đầu kia cũng chỉ lưu lại tiếng hít thở, thật lâu, Hàn Vũ mới giống như hồi thần, nhẹ giọng nói vào điện thoại: “Hôm nay Quý Ly hỏi tôi hiếm có ngày nghỉ sao không để bồi anh.”

“À…..” Người bên kia điện thoại giống như khơi dậy hứng thú, rất hứng thú hỏi, “Em trả lời thế nào?”

“Ừm….. Tôi nói….” Hàn Vũ dừng một chút, “Thời gian còn rất dài rất dài…….”

Luôn cần có người làm bạn, mới có thể từng bước tiến tới.

Một câu sau Hàn Vũ không nói ra, mà người bên kia điện thoại giống như đoán được ý tứ sau đó, hoặc dường như đột nhiên không thèm để ý, cũng không truy hỏi tiếp, hai người cứ cầm điện thoại như thế, cùng một lúc nhếch khóe miệng, treo lên một nụ cười.

……

Hàn Vũ quay về trường học, thừa dịp một lần nghỉ giữa giờ, cọ xe Kinh Vĩ Quốc, qua chỗ Ngụy Quốc Thủ, dăm ba câu nói rõ chuyện cậu muốn làm cùng với trước mắt gặp mấy vấn đề cần mượn nhân mạch, Ngụy Quốc Thủ không một chút do dự, trực tiếp bảo Hàn Vũ để tài liệu lại chỗ ông, trở về chuẩn bị mấy chuyện còn lại là được.

Hàn Vũ mĩ mãn huýt sáo một đường về trường học, trước khi xuống xe, lại ý thức được, sư phụ giúp mình chuyện lớn nhất rồi, không thể để sư huynh nhàn rỗi được, vì thế lại mặt dày nhờ Kinh Vĩ Quốc thiết kế vài món dược thiện đặc sắc cho cửa hàng mình, chính cậu bao cân bao lượng cậu vẫn rất hiểu rõ.

Bảo cậu làm theo sách gì đó, cậu có thể làm tốt, nhưng nói tới sáng tạo, tri thức cậu nắm giữ vẫn rất thiếu thốn, một tiệm cơm không có món đặc sắc của nó, cho dù treo danh hiệu dược thiện điều dưỡng, cũng không tồn tại được lâu!

Cậu vừa mở miệng, Kinh Vĩ Quốc đã đồng ý, sau đó hỏi Hàn Vũ có yêu cầu và hiệu quả trị liệu gì cho dược thiện, Hàn Vũ nghĩ nghĩ hiện tại mọi người đều tồn tại một ít trạng thái khí huyết không đủ, tuần hoàn trong cơ thể rối loạn, để Kinh Vĩ Quốc làm ra mấy món, tận lực thích hợp đại chúng, bên cạnh việc có công hiệu nhất định, còn phải ăn ngon, tiện, lẹ!

Một loạt yêu cầu khiến mày Kinh Vĩ Quốc không ngừng nhướng cao, cuối cùng không nhịn được, một phát đá Hàn Vũ ra ngoài, xoay người lầm bầm vài tiếng, nhưng vẫn nhịn không được kiếm tờ giấy trắng nghĩ giúp Hàn Vũ.

Vừa nghĩ, vừa cảm thán, sư phụ thật đúng là thương Hàn Vũ như thương cháu, nhớ năm đó anh và đại sư huynh, làm gì có đãi ngộ tốt như vậy, đừng nói cái gì ngoại khoa tây y, chỉ cần giống Hàn Vũ, đùa nghịch một ít dược thiện hay phương thuốc dưỡng da gì đó, đều sẽ bị sư phụ mắng không nên thân.

Mà Hàn Vũ hiện tại gây sức ép đủ kiểu, chẳng những sư phụ không giận, còn tự mình giúp cậu nhóc xử lý một ít vấn đề.

Nghĩ, Kinh Vĩ Quốc không khỏi cười cười, Hàn Vũ như vậy, quả thật càng khiến người ta thương hơn đứa nhỏ bình thường, tuổi còn trẻ, không kiêu ngạo không nóng nảy không nói, làm việc còn ổn thỏa, tuy người ta thường nói đứa nhỏ biết khóc có kẹo ăn, nhưng không biết, trong xã hội hiện tại, đứa nhỏ biết khóc nhiều lắm, mà đứa ngoan hiền lại càng ngày càng ít.

Bên này có Quý Ly, Ngụy Quốc Thủ, Kinh Vĩ Quốc trong trong ngoài ngoài quan tâm tiệm dược thiện của Hàn Vũ, Hàn Vũ bên kia thì quy hoạch từng chút các vấn đề thiết kế cửa hàng và sắp xếp nhân viên.

Bản thân cậu học thiết kế, trang trí một cửa hàng ra dáng không phải việc khó, làm một cái logo, lại nghĩ một cái tên đáng tin không làm khó được cậu.

Nhưng tới chuyện sắp xếp nhân viên, Hàn Vũ lại rối rắm, cậu khẳng định không có thời gian đi quản lý một cửa tiệm như thế, cũng không thể chỉ dựa vào cậu vào bếp làm dược thiện, cậu nghĩ Quý Ly hẳn cũng không có thời gian và tinh lực đó, hiển nhiên bọn họ cần một quản lý tiệm và đầu bếp giúp bọn họ quản lý và kinh doanh cửa tiệm này.

Mặt khác, Hàn Vũ cũng muốn ở trong tiệm mình đặt quầy bán túi trà đông y các loại công hiệu, cùng với sản phẩm dưỡng da cậu mân mê ra, như vậy, có thể thêm một nguồn tiêu thụ cho sản phảm, cũng có thể để sản phẩm thêm một bước hướng ra thị trường.

Mà hai thứ này, thật ra chỉ chiếm tên đông dược và đông y mà thôi, chân chính buôn bán ra, hình thức vẫn kém rất nhiều, nhân tài cần lại không giống!

Rốt cuộc nên thuê nhân tài kiểu nào, lại làm sao tận lực sử dụng là vấn đề đầu tiên Hàn Vũ phải suy xét.

Tiếp đó Hàn Vũ lại nghĩ, tiệm mình dù sao cũng chiếm hai chữ dược thiện, trong đó còn liên lụy tới các loại trị liệu trong thân thể, tuy mình sẽ mở rộng thực đơn đủ loại hiệu quả cho tiệm, nhưng người đến ăn làm sao biết bản thân rốt cuộc cần gì?

Tuy nói ăn bổ không bằng thuốc bổ, ngẫu nhiên ăn một bữa, cũng chỉ giống ăn một bữa cơm không hợp khẩu vị, nhưng nếu ăn trường kỳ, chẳng những không điều dưỡng tốt thân thể khách hàng, còn có thể phản tác dụng, mà nếu thật xảy ra, tiệm của cậu, không cần bất luận kẻ nào chèn ép, đã trực tiếp đóng cửa!

Nghĩ tới nghĩ lui, Hàn Vũ vẫn cảm thấy, phải làm một ít tờ rơi phổ cập khoa học trong tiệm, tận lực liệt kê các loại đặc thù tương ứng thể chất cơ thể, và nên ăn cái gì, cộng thêm hiệu quả điều dưỡng của nguyên liệu và dược liệu, để tự khách hàng học thêm một ít nguyên lý trong đó, đồng thời, còn phải để một bác sĩ trung y tọa trấn trong cửa hàng, không cần người lão luyện cao siêu, chỉ cần có thể giúp khách hàng khó tự phán định đặc thù thể chất bản thân đưa ra phán định tương ứng là được.

Chỉ là….. Những người này phải chạy đi đâu tìm?

Mang theo một loạt vấn đề tìm kiếm nhân tài, lại tới một cuối tuần, Hàn Vũ trở lại chỗ Tả Duy Đường một chút, nói với y, mình vẫn nhớ rõ y, ngồi xuống lúc có lúc không hàn huyên vài câu, chào một tiếng, xoay người chạy xuống lầu, ngay cả một ít khác thường Tả Duy Đường lộ ra trong lúc đó cũng không chú ý tới, gọi xe qua chỗ Ngụy Quốc Thủ hỏi một chút vấn đề tiến độ, thuận tiện xem có thể mượn chỗ ông một ít người cho mình dùng chút không.

Tả Duy Đường đứng ở ban công, híp mắt nhìn xuống, thấy Hàn Vũ ngồi vào taxi rời đi, ánh sáng trong mắt lóe lóe, có vẻ rất chán nản, Hàn Vũ gần đây bận rộn cái cậu gọi là sự nghiệp, y vẫn biết một phần.

Chỉ là, thời điểm trước, bận thì bận, có chuyện gì, cậu đều sẽ lấy chút kinh nghiệm từ mình, y còn nghĩ, đợi tới lúc bé con vì các loại vấn đề nhân mạch và giấy chứng nhận, thỉnh cầu với y, có thể để y lợi dụng thỏa thích một phen, nhưng lần Quý Ly tới đây hai tuần trước, Hàn Vũ gần như không nói với mình cậu đang làm gì.

Thậm chí, còn cố ý kiêng kị mình, gạt mình làm chuyện gì đó.

Hàn Vũ muốn làm cái gì, y không để ý; Hàn Vũ tìm sư phụ cậu nhờ giúp đỡ mà không tìm y, y cũng không cảm thấy có cái gì không thoải mái, nhưng mà, chuyện cậu gạt y làm……

Trầm mặc thật lâu, Tả Duy Đường lấy di động ra, mở danh bạ, dừng ở một dãy số chỉ có họ không có tên thật lâu, trong đầu đột nhiên hiện lên lời nói tối đó Hàn Vũ gọi điện cho y, thời gian còn rất dài rất dài…….

Cuối cùng vẫn bỏ qua số người này, tiếp tục kéo xuống, tới số của Hàn Vũ, bấm gọi.

“A lô…..”

“Trưa có về không?” Tả Duy Đường nhỏ giọng hỏi.

“Có về mà.” Hàn Vũ đầu bên kia khó hiểu đáp.

Tả Duy Đường khẽ ừ, không cúp điện thoại, vuốt ve di động, ánh mắt nhìn chằm chằm dưới lầu phát ngốc, đột nhiên cười khẽ, lại mở di động, tìm dãy số lúc nãy xem, bấm nút xóa, nhìn dãy số này biến mất khỏi di động mình.

Đã từng, dãy số này là nguồn tất cả tin tức cho y biết hướng đi của Hàn Vũ, cũng là nguồn gốc của phần tin tức hoạt động trong vòng một năm của Hàn Vũ đặt trên bàn y.

Truyện Chữ Hay