Trùng Sinh Chi Dược Thiện Nhân Sinh

chương 48

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Con đi lên!” Ngay lúc hai vị sư huynh đồng thời ra trận cũng không thể trấn an tâm tình buồn bực của Hàn Vũ, Ngụy Quốc Thủ trên lầu đột nhiên thò đầu từ lan can gọi Hàn Vũ.

Hàn Vũ ưỡn ngực, nhìn thoáng qua hai vị sư huynh ngồi đối diện mình nhàn nhã uống trà.

Dẫn tới hai người nhất trí xoát xoát cho ánh mắt cổ vũ, Hàn Vũ buồn bực trong lòng thầm mắng không phúc hậu.

Xoay người lên lầu, đi tới trước cửa phòng sách của Ngụy Quốc Thủ, còn chưa gõ cửa, bên trong đã truyền ra tiếng không biết là đang vui hay giận của Ngụy Quốc Thủ, “Còn không mau vào!”

Hàn Vũ chỉnh lại nét mặt, ra vẻ dịu ngoan bước vào.

Vừa vào cửa đã nhìn thấy Ngụy Quốc Thủ ngồi sau bàn học to lớn trong phòng sách, nghiêm mặt, trên mặt không có cảm xúc rõ ràng, thấy Hàn Vũ tiến vào, chỉ hơi dùng ánh mắt bảo cậu ngồi xuống một cái ghế khác trước bàn học.

Dưới giá sách cạnh bàn học là Tả Duy Đường, ra vẻ đứng đắn, hơi khép mí mắt nhìn xuống đất, cũng không nhìn ra cảm xúc.

Tim Hàn Vũ đột nhiên nhấc cao, thái độ của sư phụ là sao, vừa rồi bọn họ nói cái gì, vừa nghĩ, vừa ngồi vào ghế trước mặt Ngụy Quốc Thủ.

Ngụy Quốc Thủ nhìn học trò nhỏ trước mặt, đối với Hàn Vũ, ban đầu Ngụy Quốc Thủ quả thật không tiêu tốn tâm tư nhiều bằng ba người trước, thứ nhất, tuổi ông đã lớn, tinh lực không bằng trước kia; thứ hai, tư chất Hàn Vũ so với mấy học trò khác, nhất là đại đệ tử mà nói, quả thật kém không ít.

Nhưng vài ba lần giảng dạy, lại thấy được trên người Hàn Vũ thái độ nghiêm túc với công việc, cùng với cậu nhóc có thể tâm bình khí hòa tiếp nhận mọi thứ của mình, thái độ bằng lòng học hỏi này cũng khiến Ngụy Quốc Thủ thoáng cảm động.

Mà quan trọng nhất là, đứa nhỏ này, trong mắt ông, tuổi không khác với cháu ngoại mình, còn là đứa từ nhỏ không có cha mẹ nuôi dạy, nhưng đáng quý là, chẳng những không đi sai đường, tuổi còn nhỏ, đã nhìn sự việc tương đối thông suốt.

Đối với mình, đối với Kinh Vĩ Quốc, đối với người cậu nhóc để trong lòng, đều có thể thật lòng thật dạ đối tốt!

Những gì cậu nhóc có thể làm, thật ra phần lớn mọi người đều làm được, chỉ là có vài người, khi làm luôn kèm theo trao đổi lợi ích trong đó, một vài người khác cũng làm được, nhưng không có thời gian cũng không có tâm tư để làm, cho nên ngược lại Hàn Vũ vì bọn họ làm một ít việc nhỏ bé lại rất đáng quý.

Trong mấy học trò, đứa lớn nhất bận rộn chuyện bệnh viện của mình, đứa thứ hai là con gái mình, gả ra nước ngoài rồi, rất ít có cơ hội gặp mặt, đứa thứ ba Kinh Vĩ Quốc cũng bận sự nghiệp giảng dạy, ngược lại mỗi tuần Hàn Vũ còn nhớ đến thăm ông, thời gian dài, Ngụy Quốc Thủ đối đãi với cậu giống như đối đãi với cháu!

Cho dù tinh lực không đủ, ông cũng thường xuyên chỉ dạy Hàn Vũ học tập, mà không giống như trước kia, giao cho Kinh Vĩ Quốc chỉ dạy nhiều hơn.

Nhưng hiện tại…..

Ngụy Quốc Thủ như nghĩ tới cái gì, mờ mịt mà bất mãn trừng Tả Duy Đường ngồi một bên.

Tả Duy Đường cúi đầu, cảm nhận được tầm mắt bắn tới, đầu cúi càng thấp, khóe miệng lại hơi nhếch lên.

Ngụy Quốc Thủ vươn tay gõ bàn, nhìn Hàn Vũ: “Con nghĩ thế nào?”

“?” Hàn Vũ nhìn lại Ngụy Quốc Thủ, cái gì nghĩ thế nào?

“…….” Ngụy Quốc Thủ bị ánh mắt hỏi lại của Hàn Vũ khiến ngực càng nghẹn, “Chuyện con và Tiểu Đường, nó đã nói hết với ta, ta biết tính tình nó, thật sự xấu xa, Tiểu Ngũ, hiện tại con nói rõ một năm một mười với sư phụ, con nghĩ thế nào?”

Hàn Vũ nhìn bộ dạng Ngụy Quốc Thủ tha tha thiết thiết, hốc mắt không khỏi nóng lên, cậu che giấu cúi đầu, xoay mặt nhìn Tả Duy Đường ngồi bên, đáng tiếc trừ cái bản mặt bình tĩnh không gợn sóng kia, cái gì cũng nhìn không ra.

Hàn Vũ lẳng lặng nhìn thoáng qua Ngụy Quốc Thủ, nghẹn họng mở miệng, “Sư phụ……. con vốn đã thích nam…..”

Ngụy Quốc Thủ ngẩn người, không giống như tức giận, có chút suy sụp, nhưng vẫn thấu hiểu, “Ừm….. Việc này, A Mẫn, chính là chỗ sư tỷ con bên kia ta đã thấy nhiều, hiện tại con nói với sư phụ, con và thằng nhóc thúi này ở chung là nghĩ thế nào? Con là thích….. thích…..”

Ngụy Quốc Thủ vẫn không quá thích ứng nói ra chuyện nam thích nam này, tuy mấy năm nay ông cũng coi như thấy nhiều, nhưng dù sao không thật sự dính trên người đứa nhỏ nhà mình.

Mà Tả Duy Đường, tuy ông biết, nhưng chưa từng thấy y làm bậy trước mặt mình, Tả Duy Đường cũng chưa từng mang đàn ông tới gặp ông, cho nên, trong lòng Ngụy Quốc Thủ, nhận thức với chuyện này còn dừng lại trên mặt lý luận.

Cuối cùng, ông hàm hồ cho qua, “Chính là thích gì đó, con còn nhỏ, tâm tư nó thế nào con cũng đoán không chuẩn, nó không xứng với con!”

Nói xong câu cuối, trong trong ngoài ngoài đều tỏ vẻ chỉ trích Tả Duy Đường lừa bán Hàn Vũ.

Hàn Vũ dừng một chút, chậm rãi thuận theo ý mình, nhìn thoáng qua Tả Duy Đường vẫn như trước ngồi trên sofa, sau đó nói: “Sư phụ, con cảm thấy tụi con như vậy rất tốt, anh ta lớn hơn con mười tuổi đó, cho dù anh ta lừa con, con cũng không sợ, không phải tục ngữ nói, đàn ông ba mươi mới là một đóa hoa sao, cho dù anh ta lừa con mười năm, con cũng vừa vặn tới độ tuổi tốt nhất!”

Vừa nói, vừa trộm ngó sắc mặt Tả Duy Đường, quả nhiên không trưng được cái mặt nạ vững chắc đó nữa, sắc mặt càng âm trầm, mí mắt không khép nữa, trong con ngươi mang đầy lửa giận, muốn bùng nổ trên người Hàn Vũ.

Hàn Vũ thấy một màn đó, rốt cuộc nhếch khóe miệng, cười càng chân thành, tuy đoán không ra y và sư phụ đã đạt thành hiệp nghị gì, nhưng thấy sư phụ kêu mình nói chuyện, lại không bảo y tránh đi, có thể đoán được bảy tám phần — trước mặt sư phụ muốn nghe tôi nói thật, khi nào anh nói thật trước đi rồi lại bàn.

Hàn Vũ lý luận về tuổi tác xong, tâm tình lập tức sảng khoái. Càng nói, chính cậu càng nghĩ thông, luận thân thể tuổi tác, cậu nhỏ hơn Tả Duy Đường mười tuổi, nói chuyện không khách khí, tuổi trẻ chính là nguồn vốn.

Ngụy Quốc Thủ nghe luận điệu của Hàn Vũ, tuy trong lòng vẫn không quá vui, nhưng xem sắc mặt và ngôn ngữ của Hàn Vũ, đột nhiên ý thức được, nhóc học trò này của mình có lúc ngoan thì ngoan đó, không ngang bướng gì, nhưng cũng không hoàn toàn là đứa ngốc.

Vừa nghĩ vậy, ông không khỏi cười một tiếng, ngẫm lại chuyện vừa nãy mình nói với Tả Duy Đường, hiện tại tuy bảy tám phần đã chứng thực được lời y nói, cơ bản cũng chỉ có thể theo y muốn, nhưng xem sắc mặt hiện tại, hiển nhiên y lỳ trong này không muốn ra ngoài, lời muốn nghe được nhất, vẫn không thể nghe được.

Nghĩ đến đây, Ngụy Quốc Thủ không phúc hậu vui vẻ trong lòng một trận, nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ nghiêm túc uy nghiêm, nhìn Hàn Vũ nói: “Con thấy tốt thì là tốt! Đừng làm chuyện ngu ngốc, cho dù thích….. cũng có thể tìm đứa tốt hơn.”

Một câu hàm hồ không rõ, Hàn Vũ nghe được khóe mắt càng cay.

Nghĩ tới mình đời trước, ước ao cũng chỉ đơn giản như hiện tại, cậu chính là cậu, chỉ hy vọng có trưởng bối thấy rõ con người cậu, còn có thể có một phần thông cảm và ủng hộ.

Hàn Vũ hỗn loạn nghĩ, không khỏi lại nhìn Tả Duy Đường, nhớ tới lời y từng nói, đi bao xa, không phải cứ dậm chân tại chỗ là có thể đoán trước!

Ngụy Quốc Thủ ngó ngó Hàn Vũ, lại ngó ngó Tả Duy Đường ngồi trên sofa sắc mặt không tốt lắm, trong lòng thoáng thở ra một hơi, chắp tay sau lưng chậm rãi rời khỏi phòng sách, thấy Hàn Vũ muốn đuổi theo, lập tức phẩy tay với cậu, “Theo cái gì mà theo, ta ra đằng sau xem nhóm bảo bối của ta!”

Một tủ dược liệu tốt của ông hơn hai mươi ngày không gặp rồi, nhớ tới đau cả tâm can mà!

Két một tiếng, cửa mở rồi lại đóng, trong phòng chỉ còn lại Hàn Vũ và Tả Duy Đường.

Trong nháy mắt cửa đóng, Hàn Vũ không khỏi rụt vai, sửng sốt một hồi, mới xoay người.

“A!” Vừa quay người, lập tức bị dọa hít một ngụm khí lạnh, ngây ngốc nhìn người sau lưng không biết từ bao giờ, đã chuyển qua bên cạnh mình, sắc mặt đen thùi lùi kia, giống y như nhảy ra đòi nợ.

“Hừm….. Tôi lừa em mười năm, cũng vừa vặn tới độ tuổi tốt nhất?” Tả Duy Đường cười như không cười nhìn cậu, mặt mày đen như mực, đều là khí thế mây đen đè núi.

“Mười năm sau, tôi già chỉ còn bã, em thì phong cảnh chín mùi, càng dễ tìm người, hử?”

“Tôi không biết…… hóa ra em còn có tâm tư này…….” Tả Duy Đường liếc cậu.

“Ha ha……” Hàn Vũ ngây ngô cười hai tiếng, sờ sờ cổ mình, cứ cảm thấy hệ thống sưởi trong phòng mở không đủ lớn, chỗ gần cổ rét run, “Cái này không phải chỉ chỉ là tiền đề và giả thiết sao? Tất cả tiền đề không phải là anh lừa tôi sao? Anh muốn lừa tôi, chẳng lẽ tôi còn tiếp tục ôm đùi anh không buông?”

Sắc mặt Tả Duy Đường càng không tốt, híp mắt nặng nề nhìn Hàn Vũ, giống như muốn nhìn thấu trong đầu cậu rốt cuộc chứa cái gì, thật lâu sau, y mới từ từ nói: “Em là nói, nếu giả thiết và tiền đề vĩnh viễn không phát sinh, em sẽ vĩnh viễn không có tâm tư khác?”

Hàn Vũ nhìn chung quanh, không trả lời thẳng, “Cái gì tâm tư khác?”

Tả Duy Đường thấy cậu không ngay mặt trả lời, không khỏi càng tức, con mồi đều đã bị y ăn sạch vào bụng, vậy mà còn nghĩ tới một ngày từ trong bụng y chạy ra?

Tả Duy Đường đè nén cơn tức trong lòng mình, tiếp tục phát huy kiên nhẫn không ngừng tăng cao khi đối diện với Hàn Vũ, “Tất cả tiền đề của giả thiết đều không thể có ngày xảy ra, có phải em sẽ không nghĩ tới rời đi, vĩnh viễn ở lại…..” Mấy từ sau đó trở nên vô cùng mơ hồ, hiển nhiên không quen nói mấy câu thế này.

Mà Hàn Vũ dựa vào vô cùng gần lại nghe được rõ ràng, cũng kinh ngạc giương mắt nhìn y một cái, người đàn ông này còn có thể có ngày nói ra những lời ôn nhu thế này.

“Tôi đã nói, cho dù đi, cũng là khi có điều kiện xảy ra, nếu không xảy ra, không phải cứ chậm rãi sống sao…..” Hàn Vũ úp mở câu này, ánh mắt cũng ngượng ngùng nhìn lại đối phương, vẫn lơ lửng ở hai bên sườn đối phương.

Nghe Hàn Vũ nói, lại nhìn nhìn bộ dạng bị ép quẫn bách hiện tại của cậu, tâm tình Tả Duy Đường không khỏi chuyển biến tốt, vươn tay niết tai đối phương, dọa cho Hàn Vũ đang âm thầm quẫn bách nhảy dựng, lập tức lui lại vài bước, hơi đè phòng nhìn y.

“Anh làm gì, đây là nhà sư phụ đó?”

Người đàn ông này, từ lúc thỏa mãn một lần, ở nhà, mặc kệ thời gian địa điểm, động dục là muốn làm….. Hiện tại, Hàn Vũ nghĩ tới đối phương vừa ái muội niết tai mình, lập tức cảm thấy có một luồng nhiệt chạy từ chân chạy lên.

Tả Duy Đường nhìn phản ứng thái quá của Hàn Vũ, ban đầu hơi ngẩn ra, sau đó rất nhanh phản ứng được Hàn Vũ nói cái gì, vốn Tả Duy Đường không có ý đó, lập tức hàm xúc không rõ cười cười, “Được, về nhà rồi làm.”

“…….” Hàn Vũ đột nhiên cảm thấy lông tóc sau lưng dựng đứng nhắc nhở mình, mình lại tự hại mình.

Hai người cùng Kinh Vĩ Quốc Mạc Phàm bồi Ngụy Quốc Thủ ăn cơm trưa, lại hàn huyên tới chiều, trước bữa tối thì tạm biệt rời đi, trước khi đi, Hàn Vũ mới nhớ ra, trước kia mình đặt quà tết trên mạng cho sư phụ, nhưng hiện tại năm mới đã qua rồi, tặng quà tết cũng không thích hợp, nên thuận tay mang tới đây, vẫn đặt trong xe Tả Duy Đường, quên lấy xuống, lúc đi mới nhớ ra, thuận tay cầm xuống.

Ngụy Quốc Thủ không quá để ý gật gật đầu, chờ Hàn Vũ đi rồi, thuận tay mở ra, lập tức cao hứng đỏ cả mặt, đều là một ít thảo dược vô cùng tốt lại cực hiếm có!

Ngụy Quốc Thủ vừa nhẹ tay nhẹ chân lật xem nhóm bảo bối vừa tới tay, vừa âm thầm nghĩ trong lòng, chuyện Tiểu Ngũ vẫn nên để tâm nhiều hơn, không nói cái khác, tính tình lão Tả kia ông biết, lão ta gây sự con lão, ông không ý kiến, chỉ hy vọng lão đừng duỗi tay lên người Tiểu Ngũ, còn có thằng cả nhà đó…….

Một đám người phá hư!

Ngụy Quốc Thủ quyết định cái gì, bên này Hàn Vũ theo Tả Duy Đường về nhà tuyệt không biết.

Điều duy nhất cậu biết là, vào cửa, vỏ bọc nhân loại của Tả Duy Đường đều ném hết, chỉ còn bản tính dã thú, đem cậu lật tới lật lui chỉ làm không nói, thú vui ác còn phát tác bắt cậu ở trên giường gọi y anh hai.

Cái khác không nói, nếu là thời điểm khác, gọi thì gọi, dù sao trong trường một đám nhóc còn nhỏ hơn tuổi tác tâm lý của cậu cũng ngày ngày tự xưng anh này anh nọ trước mặt cậu.

Nhưng cố tình lúc này, vốn bị đè làm đã khiến chút tự tôn nhỏ của đàn ông trong lòng Hàn Vũ bất mãn, thời điểm thế này, một tiếng anh đó thế nào cũng không gọi ra miệng được.

Ngược lại vừa vặn biến thành lý do nắm chết không buông của người nào đó, không kêu không cho nghỉ, cho đến khi chân trời sáng lên, Hàn Vũ thật sự bị dày vò thảm rốt cuộc chịu thua gọi một tiếng anh, mới được tha cho đi ngủ.

Hàn Vũ mệt cực mơ mơ màng màng, ý thức cuối cùng lóe lên trong đầu, lần này lại không phải lần đầu làm, nhưng Tả Duy Đường hôm nay lại càng hưng phấn, là vì cái gì, là do hai người trong phòng sách thảo luận một đoạn không đầu không đuôi giống như hứa hẹn lẫn nhau hả?

Truyện Chữ Hay