Trùng Sinh Chi Dược Thiện Nhân Sinh

chương 44

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cá nấu thịt sợi, gà xắt miếng xào tương, thăn bò cay, ngũ vị hương…..” Hàn Vũ cắn đầu bút ngồi trên sofa nghiên cứu mấy món ăn cơm tất niên những năm trước mẹ ở nhà chuẩn bị, nghiên cứu nửa ngày không có kết quả, vươn chân đá Tả Duy Đường ngồi bên lật báo.

“Đêm nay mấy người bạn của anh thật sự tới đây đón giao thừa?” Cũng không về nhà?

“Ờ.” Một tay Tả Duy Đường kẹp cái chân quấy rối trên người mình, đè lại, tay kia giở báo, lật trang xem tiếp.

“Rốt cuộc bao nhiêu người tới a? Mấy món này bọn họ ăn quen không? Năm ngoái mấy người ăn thế nào?” Hàn Vũ rụt chân, phát hiện không rụt được chân mình về, đơn giản nhét chân vào bụng đối phương sưởi ấm.

Em nấu thịt heo là được, năm ngoái đều gọi đồ ăn ngoài.” Tả Duy Đường nhìn nhìn bàn chân mang vớ lông đặt tại bụng dưới của mình, đột nhiên cảm thấy được không chỉ bụng, ngay cả trong lòng cũng tự dưng mềm mại.

“Đừng làm món xào, phiền toái, cứ hầm một nồi đi! Đều là mấy tên cao lớn thô kệch, đứa nào ăn ra được hương vị không giống nhau chứ!” Liếc mắt tới mười tám món đối phương liệt kê ra một đống, bỏ thêm một câu.

“…….” Hóa ra trừ bỏ ngài, một đám này chính là cấp dưới heo của đại gia ngài a! Hàn Vũ yên lặng thu hồi thực đơn của mình, dùng đầu bút nâng cằm nghĩ nghĩ, gạch bỏ gần mười món xào trên đó, đổi thành vài món hầm phân lượng lớn.

Đùa nghịch xong, Hàn Vũ lập tức đứng lên, cầm thực đơn vào bếp đối chiếu nguyên liệu.

Chốc lát sau, lại xoay người ra ngoài mặc áo lông vào.

“Đi đâu?” Tả Duy Đường giương mắt hỏi.

“Còn thiếu vài thứ, tôi đi mua, thuận tiện mang cơm trưa về, sắp giữa trưa rồi.” Hàn Vũ vừa quấn khăn quàng cổ vừa nói.

Tay lật báo của Tả Duy Đường khựng lại, “Đừng ra ngoài, thiếu cái gì tôi bảo bọn họ mang qua đây.”

“?” Hàn Vũ nhìn y.

“Sớm một chút muộn một chút cũng vậy, bảo bọn họ mang đồ tới khỏi để ăn chực.” Tả Duy Đường không để ý nói.

Hàn Vũ yên lặng cởi từng vòng khăn quàng đã đeo lên, cậu đột nhiên cảm thấy mình vô tình đào một cái hố, sau đó ném chính mình vào.

Vốn tính toán kéo tới buổi tối mới gặp người, thậm chí có thể mượn cớ buổi tối cậu phải vội vàng nấu cơm, rề rà tới lúc cả đám uống say, đi ra lắc lư một cái là xong, hiện tại toàn bộ sụp đổ.

Lúc Hàn Vũ còn đang cởi khăn quàng cổ, Tả Duy Đường đã bấm số gọi đi.

“Mang cho tôi hai phần đồ ăn TQ, thuận tiện mua chút nguyên liệu tới đây.” Ngay cả xưng hô cũng không có, đã trực tiếp ra lệnh.

“Cậu quản tôi có ăn hết hai phần không cái gì, nhanh tới đây!……. Mua đồ gì…….. chờ chút.” Nói xong, ngẩng đầu nhìn Hàn Vũ, “Em thiếu cái gì?”

Hàn Vũ giật mình, vươn tay đưa tờ giấy ra trước mặt đối phương, nhẹ giọng nói: “Đánh dấu đều phải mua.”

Nói xong nhẹ nhàng đẩy tờ giấy cho y, còn mình thì vào phòng sách.

Cửa vừa đóng, Hàn Vũ đã vươn tay xoa xoa mi tâm — càng ngày càng không nằm trong phạm vi có thể khống chế! Mà khiến cậu khủng hoảng nhất là, trong cục diện thế này, vậy mà cậu lại bắt đầu sinh ra cảm xúc vui vẻ chịu đựng.

“Tinh tinh —–“

Hàn Vũ sửng sốt, ngẩng đầu khỏi suy nghĩ hỗn loạn của mình, nhìn về phía máy tính mình bật từ sáng sớm, là tiếng có người tìm trên Wangwang.

(gốc 旺旺 viết tắt của 阿里旺旺 là kênh trò chuyện của Taobao)

Giờ này, còn có người có tâm tư tìm cậu qua Wangwang, trừ ‘Hai Con Hồ Ly Nhỏ’ không có người thứ hai.

Cậu tới trước bàn, mở Wangwang đang nhấp nháy.

[Đồ đã gửi tới địa chỉ cậu yêu cầu, trừ kiện hàng đưa cho trưởng bối bị trả về, cái khác đều biểu hiện đã ký nhận, phần trả về sẽ trả lại tài khoản của cậu. PS: năm mới vui vẻ, cám ơn hàng tết cậu tặng, hai thằng oắt con thích lắm]

Hàn Vũ nhìn đoạn hội thoại không có cảm xúc này, không khỏi cười cười, trừ phần tặng cho trưởng bối, cái khác đều ký nhận, nói cách khác, đồ tốt cậu đặt mua bên Hai Con Hồ Ly Nhỏ, trừ phần lấy danh nghĩ Tả Duy Đường đưa tới nhà y, chỗ sư huynh, Quý Ly và mấy người bạn cùng phòng bao gồm cả Kỳ Lân đều đã nhận đồ.

Chỉ là, phần bị từ chối kia thật tiếc — Không nói đó là phần mình bỏ vốn nhất, chỉ là bản thân hao hết tâm cơ từ chỗ Tả Duy Đường tìm được điện thoại của mẹ Tả, lại moi ra địa chỉ nhà họ Tả tốn bao nhiêu tâm huyết đều phí công!

Chỗ mấy người bạn, trừ tặng Kinh Vĩ Quốc mấy loại dược liệu tốt, những người khác đều tặng một ít “đồ chơi nhỏ” trong miệng chủ tiệm, cụ thể là cái gì, Hàn Vũ chỉ phân chia cấp bậc giá trị, thanh toán tiền tương ứng, cũng chưa từng hỏi.

Mà đối vói chủ tiệm Hai Con Hồ Ly Nhỏ hợp khẩu vị của mình, Hàn Vũ không biết làm sao cảm tạ tình nghĩa chọn đồ cho người khác, nhìn đồ để đó không dùng mang đi bán trong tiệm người ta là biết, thứ tốt người ta không thiếu.

Cuối cùng, Hàn Vũ chỉ có thể lấy danh nghĩa hàng tết, mua cho hai đứa nhỏ nghe nói là năm tuổi của anh ta một ít đồ chơi có lợi cho phát triển trí tuệ, cũng chơi ác đặt may hai bộ đồng phục có đuôi với tai cáo, nhét vào đống đặc sản cậu đặt mua các nơi lúc trước gửi qua.

Không nghĩ tới còn nhận được một câu cảm ơn chuẩn mực của chủ tiệm, Hàn Vũ hơi hơi đỏ tai.

Ngay lúc Hàn Vũ muốn nhắn lại một hai câu tỏ vẻ khách sáo, cửa phòng sách bị đẩy ra, Tả Duy Đường đút tay trong túi đi tới.

Phòng sách này vẫn là Hàn Vũ mò mẫn ra, kệ sách bàn học và sofa bàn trà thậm chí một vài vật trang trí rất nhỏ và gối tựa đều đầy đủ, chỉ còn thiếu mỗi một ít sách, trước mắt cũng chỉ có một tầng trên kệ sách đặt mấy cuốn lần đó Hàn Vũ vác về từ hiệu sách.

Hàn Vũ từ màn hình máy tính nâng mắt lên nhìn đối phương một cái, nhanh chóng cúi đầu, gõ vài chữ trên bàn phím, tắt giao diện Wangwang.

[Tiền không cần trả lại, món đồ đó giúp tôi gửi lại qua bưu điện lần nữa, lần này không ghi tên. PS: mấy đứa nhóc thích là tốt rồi, cũng chúc anh năm mới vui vẻ!]

“Lát nữa bọn họ sẽ tới.” Tả Duy Đường đứng trước kệ sách nhìn Hàn Vũ.

Hàn Vũ lưu loát chỉnh lý mấy thứ trên máy tính, nghĩ nghĩ, hôm nay nhất định sẽ bận, đơn giản tắt điện thoại. Sau đó, nghe Tả Duy Đường nói vậy, nhất thời còn chưa phản ứng được, đợi tới khi hiểu được “bọn họ” trong miệng Tả Duy Đường đại biểu cho số nhiều, có thể là ám chỉ vốn buổi tối mới tới, hiện tại đều đến đông đủ, trong lòng bỗng dưng lung lay một chút.

“Sao mới giờ này đều đến hết rồi?” Hàn Vũ ngắt ngắt mũi.

“Đến xem em.” Tả Duy Đường không ngẩng đầu nói.

“…….” Thật ra chính là đạo lý tới sở thú xem động vật quý hiếm đúng không? Cuối cùng Hàn Vũ vẫn nuốt những lời này xuống, nếu thật sự hỏi ra, không phải gián tiếp thừa nhận mình đồng giá với động vật trong sở thú?

Hàn Vũ ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, mới chín giờ hơn, đám người kia có gấp thế nào cũng phải gần mười một giờ mới có thể tới nhỉ?

Dù sao Tả Duy Đường đã dặn bọn họ đi mua đồ mà?

Vừa nghĩ vậy, Hàn Vũ tự cảm thấy trong khoảng thời gian này tìm chút chuyện cho mình làm, không thể ngồi chờ không, ngược lại có vẻ hạ giá bản thân, cũng dễ khiến tâm tình mình hỗn loạn.

Đột nhiên nghĩ, năm mới vừa qua sẽ cách thời gian đi học không xa, nhiệm vụ đọc sách sư phụ giao mới chỉ làm được một nửa, Hàn Vũ lập tức biết mình nên làm gì.

Cậu ngó ngó Tả Duy Đường không có việc gì đứng trước giá sách, cũng đi qua lấy quyển sách, tới sofa trước bàn trà ngồi xuống bắt đầu đọc.

Tả Duy Đường thấy cậu lạnh nhạt như thế, hoàn toàn không còn chút bài xích và nôn nóng như lúc đầu biết bạn mình muốn tới đây, không khỏi nhếch khóe miệng, cũng học theo cậu tới trước kệ sách thong thả tìm một cuốn, chỉ là đảo mắt qua, không có một quyển nào là bình thường trong mắt y.

Đột nhiên —-

“Rinh rinh rinh…….” Một hồi chuông điện vang lên.

Hai người không hẹn cùng nhìn nhau, trong mắt Hàn Vũ lóe lên nghi ngờ — bạn anh mọc cánh bay qua?

Trừ mấy người đó, Hàn Vũ thật sự không biết vào hôm nay, lúc này, ai sẽ tới nơi này.

Tả Duy Đường nhún nhún vai, tỏ vẻ không biết, xoay người muốn ra ngoài mở cửa, Hàn Vũ cầm sách nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn đứng lên, nhét sách lại trên kệ, theo ra ngoài.

“Thủ lĩnh, sao anh lại nghĩ tới chuyện muốn bọn em mua đồ sống tới?” Một bóng dáng da ngăm đen cường tráng dẫn đầu nhảy vào.

“Đúng đó, lão đại, không lẽ giống như bốn mắt nói, anh tìm cho bọn em một chị dâu à?” Người theo sau hắn có vẻ trầm ổn hơn nhiều, vừa phụ họa lời đối phương, vừa đi vào trong.

“Vừa vào cửa đã phản kích! Các cậu được lắm a!” Người đàn ông đeo gọng kính tơ vàng nhìn vô cùng khôn khóe vào cuối cùng, ôm tay ung dung nhìn hai người phía trước.

“Quay lại!” Tả Duy Đường bỗng nhiên hét lớn, gọi hai tên loẹt xoẹt loẹt xoẹt chuẩn bị đi vào trong.

“Ách!” Hai người kinh hãi, không hiểu dậm chân xoay người, “Làm sao vậy?”

“Đổi giày!” Tả Duy Đường khoanh tay, dùng mắt ý bảo hai người quay lại huyền quan, lấy dép lê trong tủ giày ra thay.

“A…….” Chẳng những hai người đã đi vào vài bước, kể cả người đàn ông khôn khéo còn đứng ở huyền quan cũng là vẻ mặt kinh ngạc há to miệng nhìn Tả Duy Đường.

Cũng may mấy người dường như vô cùng quen thuộc tính nết Tả Duy Đường, tuy rất kinh ngạc, nhưng đều ranh như quỷ, biết nếu Tả Duy Đường đã lên tiếng, tốt nhất đáp lại không phải là tìm tòi nghiên cứu tại sao hay thế nào, mà là, lập tức nghe theo.

Một loạt động tác ở cửa đổi giày của ba người vô cùng vội vàng hỗn loạn, rốt cuộc trước khi Tả Duy Đường lại lên tiếng lần nữa, toàn bộ đổi giày xong, tên nhóc đen còn đặc biệt hý hoáy chỉnh ngay ngắn ba đôi giày, sau đó lấy lòng nhìn về phía Tả Duy Đường.

Hình ảnh một hàng ba người lần lượt vào cửa, Hàn Vũ nhìn mà bật cười trong lòng, đồng thời cũng lập túc nắm chắc bảy tám phần tính cách mấy người.

Tên nhóc đen kia tuy nhìn thì tùy tiện nhất, nhưng hành động thì lại có năng lực nhất, cùng Tả Duy Đường hai người cực giống giáo quan phụ trách huấn luyện quân sự cho bọn cậu ở trường.

Lại nhìn nhìn cảm giác lưu loát biểu hiện ra từ một ít hành động ngoan ngoãn nghe lệnh của hắn đối với Tả Duy Đường, tám chín phần mười là người đã theo Tả Duy Đường nhiều năm.

Người hơi cao một chút, khôi ngô một chút ngược lại bình thường hơn nhiều, giơ tay nhấc chân cũng không có gì khiến người ta đặc biệt chú ý, mà người đàn ông khôn khéo kia ngược lại đáng giá nhìn kĩ.

Trong nhiều người như vậy, rõ ràng hắn là người vào cuối cùng, cũng là người đầu tiên lướt qua Tả Duy Đường, phát hiện ra cậu đứng hơi chếch bên trái huyền quan.

Hàn Vũ hơi gật đầu cười cười với hắn, không nghĩ tới lại rước tới ánh mắt ngạc nhiên của đối phương, trong lòng càng thêm buồn cười. Xem ra mọi chuyện vẫn tốt hơn mình nghĩ nhiều.

“Ế……. Cậu là……” Tên nhóc đen tuy là người cuối cùng rời khỏi huyền quan, nhưng là người đầu tiên nhảy vào phòng khách. Vừa bước vào phòng khách, đã thấy Hàn Vũ vẫn luôn đứng một bên, không khỏi sửng sốt.

“Chào mọi người, tôi là Hàn Vũ.” Hàn Vũ mỉm cười chào hỏi mấy người.

Tên nhóc đen này phải nhìn kĩ mới thấy, chỉ là vóc dáng to chút, đen chút, tướng mạo cũng rất nổi bật, tuổi có vẻ cỡ hai sáu hai bảy, nếu chỉ xem mã ngoài, ngược lại là người nhỏ tuổi nhất trừ Hàn Vũ ra.

“À, Hàn Vũ.” Tên nhóc đen ngây ngốc lên tiếng, say đó quay đầu lại nhìn bọn Tả Duy Đường.

Tả Duy Đường không chút để ý đón lấy cơm trưa tên đàn ông khôn khéo mang tới, mở ra xem, một hộp thịt kho một hộp sườn, không tự giác nhớ tới vẻ mặt Hàn Vũ bữa đầu tiên ăn sườn chua ngọt, trên tay đã cầm hộp sườn đưa cho Hàn Vũ.

“Ăn cơm.”

Hàn Vũ trong ánh mắt nóng rực của ba người khác, đưa tay đón lấy hộp cơm, yên lặng không nói gì, ngó ngó đồng hồ trong phòng khách — mười giờ, bọn họ tính buổi chiều bốn giờ bắt đầu ăn cơm tất niên à?

Mặc dù nghĩ vậy, nhưng nhìn ba người mơ hồ lộ ra ánh mắt “tôi hiểu mà”, bảo cậu ngồi xuống nói chuyện, cậu càng không muốn.

Cho nên, Hàn Vũ chậm rãi tiêu sái vào bếp, chậm rãi lấy hộp cơm chịu nhiệt, lại chậm rãi bỏ cơm vô, cuối cùng nhét vào lò vi sóng — tuy đoàn người này tốc độ rất nhanh, nhưng không chống nổi thời tiết rét lạnh, hộp cơm tới tay đã sớm không có độ ấm.

Đợi Hàn Vũ chân chính ngồi trước cái bàn trong phòng ăn bắt đầu tiêu diệt cơm trưa của mình, Tả Duy Đường đã ngốn xong phần thuộc về mình, đang cùng ba tên khác phân tán ngồi bên bàn ăn nhìn Hàn Vũ ăn cơm.

Hàn Vũ nhìn nhìn mấy người trong tư thế vây xem cậu ăn cơm, dừng một chút, vẫn bưng hộp cơm của mình, ngồi xuống và cơm. Và hai miếng, thật sự chịu không nổi, rốt cuộc dừng động tác và cơm, nhìn mấy người, thành khẩn nói: “Nếu không, tôi đi lấy mấy cái chén, chia cho các anh một chút?”

“……” Trừ Tả Duy Đường mấy người đột nhiên nghẹn.

Liếc mắt nhìn nhau một cái, đột nhiên cười ha hả.

“Thủ lĩnh, anh tìm báu vật này ở đâu ra vậy?” Cười xong, tên nhóc đen vừa khoa trương lau nước mắt, vừa trêu chọc nhìn về phía Tả Duy Đường, hai người khác cũng gật đầu với biên độ cực nhỏ.

Truyện Chữ Hay