“Chú ơi, chú ơi, chú giúp cháu đi! Cháu thật sự quen anh ấy, anh ấy là học sinh quốc phòng trường này, ở trong kí túc xá này, chú xem chú xem, cháu còn có ảnh chụp của ảnh nè!” Cô bé giơ điện thoại mình lên ép buộc bảo vệ xem.
Hàn Vũ tới chỗ phòng bảo vệ tìm bưu kiện gửi tới cho mình, tâm tư ngẫu nhiên phân ra một hai phần cho cô gái hoa quý đang lắc lắc khuôn mặt nhỏ bên cạnh.
“Cháu à, không phải chú không giúp, mà là cháu ngay cả tên người ta cũng không biết, làm sao chú giúp cháu liên hệ a?” Bảo vệ ôn tồn giải thích.
“Vậy chú nói cho cháu biết kí túc xá nam của trường ở đâu, cháu tự đi a, cháu nhất định có thể tìm được.” Ánh mắt cô bé sáng lấp lánh.
Chú bảo vệ não bổ một phen tình huống một cô bé chạy tới kí túc xá nam lắc lư, khó xử lắc đầu, “Cháu à, nếu không cháu về trước xác nhận tin tức của đối phương đi rồi lại đến! Trong trường nhiều sinh viên lắm, cháu chạy tới ký túc xá nam cũng chưa chắc tìm được!”
Cô bé có nét mặt người phương Nam, thanh tú tinh xảo cực kỳ, chỉ là mở miệng chính là khẩu âm Đông Bắc sang sảng nồng đậm, cảm giác giao thoa quỷ dị này khiến Hàn Vũ âm thầm liếc mắt.
Rốt cuộc Hàn Vũ lật xuống vài cuốn sách dược và một ít đồ ăn mua trên mạng xong, lúc gần đi vừa mới nhìn thoáng qua cô bé, ánh mắt lơ đãng liếc một cái, liền thấy được ảnh chụp trong điện thoại của cô.
Đây là… lão đại?
Cô bé liếc mắt liền nhìn thấy khác thường của Hàn Vũ, thấy cậu nhìn chằm chằm di động của mình ngẩn người, con mắt đảo đảo hai vòng, lập tức kinh hỉ tiến lên ôm lấy cánh tay Hàn Vũ: “Nhị Ngưu, anh cũng học trường này sao? Vừa rồi anh đưa lưng về phía em, thật đúng là nhận không ra!”
Trong giọng nói tràn đầy cảm giác vui sướng rõ ràng do tha hương gặp được người quen cũ.
Nhị Ngưu?! Khóe miệng Hàn Vũ hung hăng co rút, bất động thanh sắc liếc cô bé.
Cô bé lập tức bày ra ánh mắt cầu xin, mắt to ướt át, chớp chớp nhìn Hàn Vũ.
“Nhị Ngưu, vừa vặn em muốn tới trường các anh tìm người đấy, chỉ là chú bảo vệ nói, các khu trong trường các anh không mở cho người ngoài, không thể tùy tiện đi vào, anh mang em vào đi! Em cam đoan không gây rối không làm phiền!” Cô bé thông minh nói rõ ý đồ mình đến đây.
Lại là Nhị Ngưu?! Đầu mày Hàn Vũ theo đó giựt giựt.
“Chú Lý, đây là thức ăn lần này cháu mua, đều là đồ ăn thiên nhiên rất tốt, lọ mật ong rừng này để lại cho chú nếm thử.” Hàn Vũ bóc bao bên ngoài, từ một đống thức ăn thiên nhiên lấy ra một lọ mật ong đưa cho bảo vệ.
Bảo vệ cười ha hả nhận lấy, đối với hành vi của Hàn Vũ ông đã sớm quen, thằng nhóc này mỗi tuần đều lên mạng mua vài thứ, gần như mỗi ngày đều có bưu kiện đưa tới, thường thường sẽ đưa cho ông một hai thứ từ trong đống đồ mua về.
Ban đầu ông cũng không vui lòng nhận, nhưng thấy nhóc con này thật sự chân thành, cũng cầm lấy, từ đó, ông đều giúp đỡ Hàn Vũ ký nhận giùm.
Đừng nói, ánh mắt nhóc con này rất lợi hại, sinh viên mua đồ qua mạng trong trường không ít, chỉ là người ta mua cậu cũng mua, nhưng luôn mua được đồ tốt hơn so với người khác, bất quá đồ ăn vẫn chiếm đa số.
“Chú Lý, đây là thanh mai của cháu, Nhị Nữu. Nữu, lại chào chú Lý, chú Lý bình thường đều rất chăm sóc anh.” Hàn Vũ hiếm khi xấu xa trả thù.
Khóe miệng người kia cũng không nhịn được giựt giựt, chỉ là vẫn thông minh chào hỏi, một bộ dáng tiểu nha đầu nhu thuận.
Hàn Vũ nhất thời cảm thấy mỹ mãn, “Chú Lý, em ấy để cháu mang vào, chú xem, làm đăng kí một chút?”
Chú Lý bảo vệ sảng khoái đồng ý.
Sau khi hai người vào trường, cô bé thoáng chốc buông cánh tay Hàn Vũ, nịnh nọt cười nhìn cậu, “Anh đẹp trai, làm quen một chút, em là Quý Ly, đại học ngôn ngữ thủ đô.”
Hàn Vũ cười cười, “Hàn Vũ.”
“Hàn Vũ a! Vậy em gọi anh Ngũ nha, anh Ngũ, anh có quen người này không?” Quý Ly cầm di động cho Hàn Vũ xem.
“Ừm, em tìm cậu ta à!” Hàn Vũ tùy ý nhìn lướt qua, tin tưởng đây là An Húc Dương.
“Đúng vậy đúng vậy, đây là người đàn ông của em, đẹp đúng không! Rất có khí chất đàn ông!” Quý Ly vui vẻ gật đầu.
Cái trán Hàn Vũ co rút một trận, trực giác bản thân chọc tới thứ không tốt gì đó.
“Người đàn ông của em?”
“Hắc hắc, cũng không phải! Đây là người đàn ông em nhận định, ở quê em đã biết anh ấy, đáng tiếc anh ấy không biết em, em biết anh ấy thi vào trường đại học này, vốn năm nay em cũng muốn thi vào, chỉ là không đủ điểm, phải đi đại học ngôn ngữ!” Quý Ly bĩu môi, ủy khuất cực kỳ.
“Em biết trường này quản rất nghiêm, ngày thường khẳng định không vào được, cho nên chọn cuối tuần mới đến, ai biết ngay cả cuối tuần cũng quản nghiêm như vậy, hôm nay nều không có anh, em còn không vào được đâu! Đúng rồi, nếu anh biết anh ấy, có thể giúp em gặp anh ấy không?” Cô bé miệng lưỡi lưu loát cực kì, hé ra hợp lại bùm bùm xổ một đống ra.
Hàn Vũ nghe đau đầu cực kỳ, cậu vốn tưởng cô bé này là bạn bè hay gì đó của lão đại chứ.
“Anh ấy là bạn cùng phòng của anh.” Hàn Vũ xoa xoa cái trán, “Em chờ ở đây một chút, anh gọi điện kêu anh ta tới.”
“Đừng mà!” Quý Ly nhào qua một phát, cắt ngang động tác móc điện thoại ra của Hàn Vũ, “Cái kia… hắc hắc…. anh ấy căn bản đâu biết em… anh gọi điện thoại nói thế nào a?”
“Vậy làm sao đây?” Hàn Vũ một tay ôm một đống đồ, một tay nắm di động.
“Cái kia, anh Ngũ, anh làm người tốt làm tới cùng đi, có thể nói em là bạn của anh giới thiệu cho anh ấy không a?” Cô bé nói có chút cẩn thận, ánh mắt đáng thương cực kỳ, bày vẻ sợ Hàn Vũ từ chối, xem ra cũng tự hiểu yêu cầu của cô, đối với người khác mà nói là phiền phức lớn.
Hàn Vũ suy nghĩ nửa ngày, thật sự không chịu nổi một cô bé dùng ánh mắt này nhìn mình, chỉ đành gật đầu đồng ý.
Hai người cùng đi tới dưới lầu ký túc xá, Hàn Vũ đem đồ lên lầu trước, lấy danh nghĩa giới thiệu bạn thân của mình cho mấy người bạn cùng phòng, tha mấy tên làm ổ trong phòng ngủ ngặm số lương thực cuối cùng của cậu xuống lầu.
Ba người xuống dưới đã thấy, là một cô bé xinh đẹp như nước a!
Ngươi chọt chọt ta, ta đẩy đẩy ngươi, đáng khinh cười nhìn Hàn Vũ.
“Ngũ a! Cô bé xinh đẹp thế này tìm ở đâu ra vậy?” Kỳ Lân cà lơ phất phơ dựa lên người Nguyên Lãng.
“Đúng vậy đúng vậy, giấu thật kỹ nha!” Nguyên Lãng phụ họa.
Hàn Vũ mắt lạnh nhìn hai cái tên hoàn toàn không rõ tình huống, không thấy con gái nhà người ta từ khi lão đại tới, tròng mắt đều dính trên người anh ta sao?
“Em là Quý Ly, là bạn của anh Ngũ, hôm nay tới trường các anh chơi!” Quý Ly thoải mái chào hỏi ba nam lưu manh.
Ba nam sinh vừa thấy cô bé người ta thái độ đoan chính, lập tức thu liễm một chút, từng người đều khai rõ xuất thân tính danh.
Khi An Húc Dương tự giới thiệu, độ hưng phấn của cô bé rõ ràng thăng cao mấy bậc.
Ôi! Cô nương này, ngay cả tên người ta còn chưa biết đã yêu người ta rồi! Thanh niên hiện tại thật tiên tiến!
Sau khi chào hỏi xong, ba người cũng không có không biết xấu hổ chạy trước, theo ý Hàn Vũ, giống như muốn cùng cô bé dạo một vòng vườn trường, tới căn tin lưu niệm gì đó, trái phải cũng không có chuyện gì, đều theo cùng.
Đang dạo dạo, An Húc Dương đột nhiên dừng bước, ánh mắt nhìn tới một hướng, nhìn trừng trừng!
Mấy người không khỏi đều dừng bước, theo ánh mắt anh ta nhìn qua, nga! Vị tiểu mỹ nhân chơi piano ở hội diễn!
Chỉ là, giai nhân vẫn như trước là giai nhân, đáng tiếc bên người giai nhân có bạn đồng hành — là người đàn piano chung với giai nhân kia!
Hàn Vũ nhìn nhìn biểu tình của Quý Ly, ừm, vẫn tươi cười, nhìn không ra cái gì thương cảm!
“Lão đại…” Kỳ Lân bên cạnh nhẹ giọng mở miệng.
“Ừ? Nga! Ăn cơm nhỉ? Đi đi đi! Đi căn tin, hôm nay anh mời! Hiếm khi bạn của Ngũ tới một chuyến, như thế nào cũng phải ăn ngon!” Nói chuyện lộn xộn rối loạn.
Nhưng mọi người không vạch trần, theo anh ta dời trận địa đi căn tin.
Khi đi xa, Hàn Vũ mới quay đầu nhìn thoáng qua, tiểu mỹ nhân kia chỉ mới gặp qua một lần, thật sự không có ấn tượng, nhưng người bạn bên cạnh cô ta, nhìn qua thật sự có vài phần quen mắt.