Hàn Vũ đứng một bên thấy một màn như vậy, trong lòng nổi lên cảm giác quái dị, Kỳ Lân thoạt nhìn cùng người tên Song Bân này, dường như rất quen thuộc.
Nhưng tối hôm qua trong vách thủy tinh, khi bọn họ cùng nhau nhìn thấy Nick và hắn, Kỳ Lân lại không hề biểu hiện ra thần sắc thấy được người quen hay vẻ mặt gì khác.
Là rất quen, sớm đã biết tính hướng của đối phương? Hay là, quá hiểu, biết những người này hợp lại với nhau, cần chính là thứ mới lạ, chỉ chơi đùa, giống như những người đàn ông khác chơi đùa với phụ nữ?
Hàn Vũ nghĩ loạn thất bát tao một hồi không đạt được cái gì rõ ràng, liền không nghĩ nữa, tiếp tục làm khán giả.
Ba Tề mẹ Tề đều khách sáo vài câu, đoàn người cùng nhau dời chiến trường tới phòng tiếp khách, nã pháo với bữa sáng.
Một bữa ăn sáng, Hàn Vũ ăn mà kinh hãi đảm chiến (sợ hãi), cậu phi thường khiếp sợ vì mình đã phát hiện một sự kiện, thật sự là quá kinh ngạc cho nên hoàn toàn quên mất phải che dấu, mặt không chút thay đổi ăn hết bữa sáng.
Sau khi tạm biệt ba mẹ Tề, Hàn Vũ thẫn thờ nhìn vị đàn anh Song Bân ngồi sau bọn họ hồi biểu diễn văn nghệ kia, hắn đang cưng chiều mà nhẫn nhịn khoác vai Kỳ Lân, cười tủm tỉm cùng một nhà Tề gia ra cửa tiễn khách.
Thẳng đến khi ra khỏi khu, Hàn Vũ mới giật mình phát giác sau lưng mình đã ra một thân mồ hôi lạnh.
An Húc Dương cũng bất an nắm tay Hàn Vũ, “Ngũ, sao cậu ăn sáng cũng không bình thường vậy? Xem, đi đường cùng tay cùng chân cả rồi này!”
Hàn Vũ căng cứng khóe miệng, nhìn thoáng qua An Húc Dương như lọt vào sương mù, cậu thật sợ chính mình không chú ý liền nói ra chuyện không nên nói.
Người bình thường có lẽ nhìn không ra, nhưng bản thân Hàn Vũ là đồng tính, đối với một vài biểu hiện nhỏ giữa đồng tính mẫn cảm hơn so với người bình thường, huống chi, cậu cũng không phải thật sự mười chín tuổi như bề ngoài, ngây ngô không hiểu chuyện.
“Lão đại, cái người tên Song Bân kia, anh không thấy kỳ lạ sao?” Hàn Vũ nhịn nửa ngày, vẫn ướm hỏi.
Ba tên nhóc cùng phòng tính hướng đều bình thường, điểm này cậu vô cùng rõ ràng, cho nên, cậu nghĩ, có lẽ mình hẳn nên dùng ánh mắt người bình thường lý giải cách nhìn của bọn họ trước.
Kết quả An Húc Dương hiểu nhầm ý cậu, cho rằng cậu hỏi là chuyện tối qua thấy Song Bân và Nick, cho nên hiện tại có chút ý kiến với Nhạc Song Bân.
“Tiểu Ngũ, loại chuyện này thật ra rất bình thường, chỉ là có vài người không tình nguyện cho người khác biết, có vài người thì không thèm để ý. Thậm chí hiện tại chuyên gia còn nói, trong mười người đàn ông thì có một người đồng tính, bọn họ cũng là người, có bạn bè, có cha mẹ anh em, cho dù cậu không thể tiếp thu, cũng đừng kì thị họ.”
Hàn Vũ bị An Húc Dương nói một phen khóe miệng giật giật, kì thị? Cậu có tư cách gì mà kì thị, cậu chỉ nghĩ một ngày nào đó tính hướng của mình bị phát hiện, không bị người khác kì thị đã tốt lắm rồi!
Chỉ là nói tới đây, Hàn Vũ hiểu được một hiện trạng.
Thanh niên hiện tại, dường như thật sự không thể so với thời đại của cậu, với rất nhiều chuyện, năng lực tiếp nhận đều cao hơn rất nhiều, hoặc là nói, bởi vì không can thiệp đến cuộc sống bọn họ, cho nên tính hướng của người khác là cái gì, căn bản không nằm trong phạm vi quan tâm của họ.
Mà Song Bân kia thân thiện với Kỳ Lân, trong mắt người lớn, là để mắt tới Kỳ Lân, mang Kỳ Lân đi chơi! Dù sao giá trị của người ta lòe lòe ra đó.
Trong đám đồng lứa, bất quá là cảm thấy đó là một anh trai có sở thích hơi không bình thường thôi, người ta nguyện ý che chở mình, có cái gì không vui lòng chứ! Về phần đối phương rốt cuộc có mục đích hay không, Kỳ Lân cũng không để ý, hoặc là nói, người ta có mục đích, cậu ta ngược lại càng thích ứng một chút.
Giao tình không có lợi ích, trong mắt những người như bọn họ, là không có khả năng tồn tại.
Hàn Vũ nghĩ thông rồi, cảm thấy lo lắng lúc nãy của mình đều là phí công. Kỳ Lân như vậy, trông phóng khoáng, sao lại không có một ít tính kế nhỏ cho bản thân chứ.
Tuy rằng có thể bởi vì nguyên nhân tuổi tác, ánh mắt không quá rộng, không nhìn thấu mục đích cuối cùng của Song Bân. Nhưng thế nào cũng sẽ không để bản thân chịu thiệt.
Huống chi, thẳng nam có thể bẻ cong không? Chuyện chính cậu ta không đồng ý, ai cưỡng cầu cũng không được. Cho dù gia thế Song Bân có thể khiến hắn muốn chơi thế nào thì chơi, nhưng chung quy không có khả năng cường thế ép buộc trên đầu Kỳ Lân đâu.
Cậu nghĩ, nhà hắn cũng sẽ không cho phép.
Các loại lo lắng của cậu hiển nhiên đều nghĩ nhiều rồi, vẫn là nghĩ cho bản thân mình trước đi!
Phòng ở hiện tại là bạn bè cho mượn, nghỉ hè hai tháng, không cần giao tiền thuê nhà tự nhiên tốt, nhưng là, nếu không có bất động sản chân chính thuộc về cậu, cậu vĩnh viễn chỉ là trẻ mồ côi, không có nhà, không có nơi thuộc về.
Nhưng muốn mua cái nhà ở thủ đô, với cậu hiện tại mà nói, căn bản tương đương với đi bộ lên trời a!
Hàn Vũ tinh tế tính toán, số dư trong thẻ của mình đã tăng tới hai vạn, tuy chỉ mấy tháng ngắn ngủi, có được một khoản nhỏ thế này, đã đáng giá được rất nhiều người cùng tuổi ca ngợi.
Nhưng đối với Hàn Vũ hiện tại, căn bản như muối bỏ biển, chỉ có thể bảo đảm cuộc sống căn bản mà thôi!
Trở về căn hộ cậu và An Húc Dương ở nhờ, Hàn Vũ lại nhốt mình vào trong phòng, vùi đầu nhận đơn hàng.
Giống cậu, mặc dù có kinh nghiệm lâu năm, nhưng hiện tại chỉ có thể làm nhân vật nhỏ chưa có tiếng tăm, cũng chỉ có thể dựa vào đơn hàng nhỏ nhận trên mạng mà tích lũy tiền tài.
Đơn hàng lớn, người ta sẽ không đưa lên mạng đấu giá, trực tiếp tìm nhà thiết kế, đảm bảo chất lượng, còn có thể mượn tên nhà thiết kế, còn có lợi cho doanh thu sản phẩm.
Cho nên tới cuối tháng bảy, Hàn Vũ tổng cộng chỉ tiếp được ba đơn hàng nhỏ, gửi ngân hàng lên tới ba vạn.
Mà trong lúc đó, với Hàn Vũ mà nói, thu hoạch lớn nhất không phải chút tiền tài nho nhỏ này, mà là cậu rốt cuộc một lần nữa thành lập được nhân mạch trên mạng.
Tuy một vài bạn trên mạng cũ, phần lớn đều nghi ngờ cậu là acc nhỏ của người quen nào đó, nhưng chung quy không nghi ngờ tới trên người Hàn Vũ ba mươi chín tuổi.
Hàn Vũ kia qua đời, bọn họ đã lấy được tin tức từ miệng một vài người tương đối quen thân với Hàn Vũ. Đối với điều này, thật ra bọn họ đều xót xa nhiều hơn đau buồn.
Những người như họ, tìm tới một không gian giả tưởng làm bạn bè, đều có bí mật không thể để lộ ra ngoài đời thật, đối với bí mật nhỏ của Hàn Vũ, mọi người ít nhiều đều đoán được.
Làm cho bọn họ cảm thấy xót xa chính là, tuy Hàn Vũ là người nhát gan, che dấu tính hướng chính mình mà cố gắng ra vẻ bình thường, nhưng bạn bè quen thuộc đều có thể từ trò chuyện cảm nhận được, Hàn Vũ là một người yêu cuộc sống!
Cậu nhát gan, không muốn đối mặt sự thật, làm bộ, che dấu, nhưng cũng là một ông chú tràn ngập lạc thú và ảo tưởng với cuộc sống.
Thường thường còn có vài người trong giới thổ lộ với Hàn Vũ trong phòng chat, lớn mật nói, come out đi! Tôi cùng cậu qua cả đời này!
Nhưng Hàn Vũ luôn lý trí hơn cảm tính, từ chối vĩnh viễn là đáp án của cậu, rất nhiều lúc, chỉ có chính Hàn Vũ mới hiểu được, không phải cậu chưa từng động tâm, nhưng, mấy người không hề kiêng kị trong chat room này, càng nhiều người chỉ là nhất thời xúc động! Cuộc sống bình thản không phải mong muốn của bọn họ.
Mà hậu quả của come out cũng không phải thứ Hàn Vũ nguyện nhìn thấy.
Sau khi vòng giao thiệp trên mạng khôi phục, Hàn Vũ càng không nguyện ý ra ngoài, lúc trước còn có thể bởi vì lương thực tồn trữ không đủ, An Húc Dương lại không muốn mang giúp cậu, không thể không ra ngoài dạo một vòng, hiện tại, mặc kệ cái gì, đều có thể trực tiếp mua trên mạng, bảo bọn họ đưa đến tận nơi.
Nếu nói mua sắm trên mạng, Hàn Vũ thật đúng là đứng đầu khách hàng Taobao, từ khi có một cửa hàng trên Taobao, Hàn Vũ liền trà trộn vào, cửa hàng to to nhỏ nhỏ cậu đều dạo qua, cuối cùng trữ trong bookmark của cậu, đều là đủ loại cửa hàng nhỏ thâm niên trên taobao.
(chắc chỗ này nói tới cái cửa hàng thiết kế thuê của Hàn Vũ)
Tuy tiệm nhỏ, nhưng người bên trong hợp khẩu vị Hàn Vũ, đồ vật càng hợp khẩu vị Hàn Vũ.
Mà tiệm như vậy, không ngoại lệ đều là những tiệm thuần thủ công hoặc là đậm vị truyền thống, hơn nữa, đồ ăn chiếm đa số. Có vài chủ tiệm thuần túy là vì sở thích, thuận tiện kiếm chút tiền, có vài người không phải khách quen, căn bản không tiếp.
Có vài tiệm, bên ngoài có cửa hàng thật, thuận tiện kéo lên mạng bán, hết thảy đều lấy cửa hàng thật làm chủ đạo, có đôi khi cung không đủ cầu, sẽ bỏ qua khách trên mạng.
Sau khi Hàn Vũ sống lại, gần như không có cơ hội mua hàng trên mạng, hiện tại ngẫm lại, nếu An Húc Dương đã vì để mình ra cửa, không muốn giúp mình bổ sung lương thực, dứt khoác mua trên mạng là được! Thiệt nhiều mỹ thực đã mấy tháng không thưởng thức rồi.
Vì thế Hàn Vũ dùng các loại biện pháp, từ trong tay mấy chủ tiệm khó mua, đào tới đủ loại đồ ăn cậu đã nhớ thương thật lâu.