Đại phu nhân trừng mắt, liếc nhìn Lâm Ngọc Hồng một cái :" Chỉ là một bộ xiêm y mà thôi, nếu đã muốn bỏ thì cứ tùy Tịch Cận xử lí, toàn là người trong nhà, tranh chấp chuyện nhỏ này làm gì ".
Lâm Tịch Cận cười nhạt không nói, từ rương châu báo lấy ra một số vòng tay cùng chuỗi hạt dâng lên cho Đại phu nhân, nói :" Mẫu thân, tuy nói đây là tiền cược ta thắng được ở yến hội, nhưng dù sao nếu không có phủ tướng quân thì sẽ không có ta. Hơn nữa, nếu không phải mẫu thân cho phép ta cũng không thể tham gia yến hội, cho nê vòng tay cùng chuỗi hạt này ta kính dâng lên mẫu thân cùng tỷ tỷ, cảm tạ mẫu thân đã dạy dỗ cùng tỷ tỷ đã chiếu cố ".
Lâm Tịch Cận đã nói rõ ràng, đây là tiền cược y thắng được, tất nhiên là của y mà không phải của bất cứ kẻ nào. Đại phu nhân không có khả năng cưỡng đoạt, sửng sốt một chút , đè ép hỏa khí trong lòng, cười nói :" Thân là mẫu thân, ta tất nhiên phải dạy ngươi nên ngươi không cần khách khí ".
Nói xong liền đem lễ vật xem một chút. Lâm Ngọc Hồng nhìn thấy trong đó là một chuỗi hạt thượng hạn khảm trân châu màu xanh biếc trông rất đẹp. Ả vừa rồi cũng nhìn thấy bên trong rương châu báo kia phần lớn là vật dành cho nam nhân. Nhưng những vật Lâm Tịch Cận cầm trong tay nhìn qua rất đẹp, lúc này đã nhanh chóng đem chuỗi hạt cầm lấy.
Mà ngay cả Lâm Tịch Cận cũng sửng sốt một chút, bởi vì hành động này của Lâm Ngọc Hồng. Lâm Tịch Cận cũng không khách khí đem hai đồ vật dư ra thả lại trong rương :" Mẫu thân muốn châu báo dạng gì đều có, tất nhiên là chướng mắt chút đồ vật này của ta. Nếu ta cứ cứng rắn đưa cho mẫu thân thì ta có vẻ không hiểu chuyện, cũng cô phụ tấm lòng thương con của mẫu thân ".
Đại phu nhân nhìn Nhị nữ nhi vì chuỗi hạt mà quên mất mục đích , trong lòng rất buồn bực muốn mắng hai câu nhưng trước mặt nhiều người mà nháo lên thì sẽ làm bà mất mặt, liền đem hỏa khí âm thầm đưa lên người Lâm Tịch Cận. Chính là hôm nay đã đến một chuyến uổng công.
Đại phu nhân rất trọng sĩ diện, bà không thể trước mặt nhiều người mà cướp đoạt tài sản của Lâm Tịch Cận, liền dẫn theo Lâm Ngọc Hồng rời đi.
Lâm Tịch Cận lại tiếp tục cho mọi người phân phát trân châu, cảm thấy có chụt mệt mỏi liền cho mọi người giải tán, ngả người trêи giường mà ngẩn người.
Y nghĩ đến Hiền vương Triệu Mặc Khiêm, nghĩ đến chính mình đã sống lại một lần nhưng loại chuyện này vẫn không ngờ đến, nếu không phải được hắn nhắc nhở thì sợ là tiền tài hôm nay không được tới tay mà đã bị cưỡng đoạt lấy đi. Trong lòng không tự chủ được mà đối người kia ngưỡng mộ.
Thật là một người lợi hại !
Cũng không để Lâm Tịch Cận nghĩ được bao lâu, ngoài cửa bỗng nhiên ló vào một cái đầu :" Tứ thiếu gia, ngài cả ngày nay đều không được ăn ngon, uống bát canh gà đi ".
Lâm Tịch Cận hoàn hồn, có chút ngoài ý muốn, chính y nhớ rõ tuy trong viện của người hầu vẫn có đồ ăn, không đến mức đói chết . Dù vậy, thì cũng như y thôi , thường là ăn cơm thừa, canh cặn, như thế nào mà lại có cơ hội uống được canh gà ?
" Đây là ...." Lâm Tịch Cận đứng dậy nhìn thoáng qua, phát hiện đúng là canh gà nhìn rất ngon.
" Tứ thiếu gia! Đây là của đại trù phòng đưa tới . Ngài biết, bọn họ vừa mới được ban thưởng nên không dám không vì ngài làm việc ".
Lâm Tịch Cận lúc này mới phát hiện, người đưa canh gà cho y cũng là người phối hợp ném bộ quần áo kia . Hắn tuổi tác không lớn, bộ dáng lại khỏe mạnh, mặt thì hàm hậu, đôi mắt long lanh.
" Ngươi tên gì ?".
Lâm Tịch Cận mặc dù đã ở viện người hầu được sáu năm, nhưng tính cách lại nhát gan, yếu đuối, sẽ không bước ra khỏi phòng, cho nên cũng không biết nhiều người.
" Tiểu nhân là Đại Khờ, trước kia đã có vài lần mang cơm cho thiếu gia, nhưng nha hoàn bên ngài rất đáng ghét , cho nên sau này ta .... không đến nữa ".
Đại Khờ gãi đầu, có chút xấu hổ nói. Lâm Tịch Cận chợt nhớ đến ít khi nếm được màn thầu, cảm thấy kinh ngạc, trêи mặt không tự chủ mà lộ ra một tia cười nhạt :" Ngươi nếu không sợ ủy khuất thì sau này theo ta đi ".
Đại Khờ hàm hậu cười, vội vàng gật đầu :" Không ủy khuất, không ủy khuất, tính tình thiếu gia vô cùng tốt ".
Lời này nói ra một chút cũng không thấy giả tạo. Lâm Tịch Cận không khỏi đem hắn xem trọng hơn vài phần.
Nhớ tới nha hoàn kiêu ngạo đi theo y Hồng Y. lâm Tịch Cận liền phân phó Đại Khờ gần đây chú ý ả một chút.
Tự tay đóng kín cửa , Lâm Tịch Cận liền gọi Ám Nhị đang ẩn nấp gần đó đi ra.
Ám Nhị là một người có thân hình cao ngất, võ nghệ cao cường, đi đến đều không có tiếng động, chính là trêи mặt lại mang một cái mặt nạ dữ tợn, nhìn qua làm cho người ta có chút sợ hãi. Lâm Tịch Cận nếu không trãi đã sinh tử một lần cũng sẽ bị hù chết.