Hoàng đế có cút giật mình, gật gật đầu, nói :" Thanh Thần có tâm, có thể được Đông Quách tiên sinh chỉ điểm cũng là chuyện may mắn :.
Ý tứ này chính là Triệu Thanh Thần sẽ được rời đi, chính là sự tình không có nghĩ đến, hắn lại đi ? Này là ý gì ? Lâm Ngọc Châu có chút nóng nảy, vội nói :" Đại điện hạ, triều đình hiện nay còn nhiều việc phải xử lí, Đại Uyên quốc lại như hổ rình mồi, đi xa chi bằng ở lại kinh thành thì tốt hơn ".
Ở Thanh Chiêu, nữ nhân không được bàn chuyện chính sự, huống chi chỉ là một nữ nhi của quan lại nho nhỏ, lại trước mặt mọi người mà nghị luận chuyện của triều đình, nội tâm Triệu Thanh Thần không tự chủ mà đối Lâm Ngọc Châu sinh ra bất mãn, quả nhiên nàng không giống bề ngoài đoang trang tú lệ chỉ sợ là trong lòng có dã tâm.
Hắn cũng đối Lâm Ngọc Châu nói cái gì , chính là đối hoàng đế, nói :" Phụ hoàng, mong thành tokanf cho nhi thần ".
Hoàng đế lúc này sao lại không rõ nhi tử của mình chướng mắt trưởng nữ của tướng quân phủ, làm cho ông cũng thật tò mò, con trai của ông trước nay đều phong lưu thành tính, không nghĩ tới lúc này....
Nghĩ đến thế cục trong triều, hoàng đế cảm thấy được nhi tử của mình thông minh rất nhiều, không khỏi có có vừa lòng, lại nhìn về Triệu Thanh Thần, phát hiện thần sắc của hắn kiên định, hiển nhiên là ý đã quyết, cuối cùng nói :" Cũng tốt, ngươi đi đi !"
" Tạ phụ hoàng ".
Triệu Thanh Thần nhìn lại mọi người sau đó lập tức rời đi, Lâm Ngọc Châu chạy nhanh hai bước :" Đại điện hạ, ta có chuyện muốn nói với ngài !".
Triệu Thanh Thần có chút do dự, nhưng vẫn gật đầu, hai người đi đến giàn hoa tường vy gần đó liền đứng lại.
Lâm Ngọc Châu có chút e lệ mà cuối đầu, có chút không tốt mà nói ra lời nhưng nếu hôm nay không nói có lẽ sẽ cho nàng tiếc nuối, nàng thật sự không thể bỏ qua cơ hội này.
Nàng nhìn như ôn nhu, dễ gần nhưng thật ra trong tâm rất kiêu ngạo, lúc này liền có một chút khuất nhục, cắn cắn môi dưới, tận lực làm cho tâm tình mình vững vàng.
" Đại điện hạ, hôm nay hoàng thượng đề cập đến cha ta, còn có bốn vị hoàng tử đến tham gia tùng đình yến rốt cuộc có mục đích gì, nói vậy Đại điện hạ cũng đã biết ".
Triệu Thanh Thần gật gật đầu :" Ta biết ".
" Vậy ngươi thật sự cứ như vậy.... mà rời đi ? " Lâm Ngọc Châu dậm chân, oán trách nói.
" Lâm tiểu thư, thật ngại quá, ta không hiểu ý của ngươi ". Sắc mặt Triệu Thanh Thần bình tĩnh, nhìn không ra cái gì.
Lâm Ngọc Châu sớm nghe nói vị hoàng tử này phong lưu thành tính, mấy năm nay hiểu không ít tình trường, hắn sao lại không hiểu tâm tư nữ nhân ? Chẳng lẽ hắn căn bản là không nhìn trúng nàng?
Nghĩ đến đây,trong lòng liền có một chút lạnh lẽo. Từ trước đến nay đều là nàng chướng mắt người khác, lại không nghĩ đến có người không để nàng vào mắt, cho dù đối phương là hoàng tử cũng không thể làm cho oán hận nàng tiêu tan.
Lâm Ngọc Châu lớn mật mà nâng mâu, theo dõi sắc mặt của hắn, có chút bi ai nói :" Từ khi ta ra đời đến nay, luôn được cha mẹ cực kì yêu thương, từ nhỏ khổ luyện cầm kì thi họa, lại đọc " Nữ tắc" , " Nữ huấn " , chỉ là vì ngày sao có thể tìm được một nam nhân như ý. Hiện giờ cơ hội ngay trước mắt, ông trời có mắt để cùng điện hạ may mắn gặp nhau, Đại điện hạ cần gì ở bên ngoài tìm kiếm ? Chẳng lẽ bộ dạng của ta không đẹp ? Tài hoa không đủ xuất chúng ? Chẳng lẽ ta không xứng với điện hạ? "
Nói đến đây, nàng đã lã chả chực khóc, dung mạo nàng tuyệt mỹ, băng cơ ngọc cốt, từ trước đến nay đều tài trí hơn người, phảng phất như tiên tử nhân gian. Lúc này lại bỏ ra bộ dáng tiên tử mà trở về một nữ nhân bình thường lại làm cho người ta tim đập thình thịch, chỉ cần là nam nhân đều nhịn không được mà ôm nàng vào ngực an ủi một phen.
Triệu Thanh Thần không phải không thừa nhận bộ dạng tuyệt sắc của nàng, nhưng trong đầu hắn lại xuất hiện một thân ảnh gầy gầy nho nhỏ bất đồng với Lâm Ngọc Châu, vừa nhìn thấy liền biết đó là thứ tử không được sủng ái Lâm tiểu tứ....Ánh mắt của y luôn thuần khiết, rồi lại nồng đậm tang thương, nhất là bộ dạng cẩn thận cảnh giác làm cho hắn ấn tượng rất sâu, hôm nay lại nghĩ ra diệu kế như vậy....
Khóe môi hiện ra một chút tươi cười, nói :" Lâm tiểu thư, kì thật chúng ta đều bị trưởng bối yêu cầu gặp mặt mới bất đắc dĩ mà gặp nhau , trong lòng đều có cảm giác không thuận nghĩ đến nếu trưởng bối không yêu cầu thì chúng ta hẳn đều tự có duyên phận cho mình, là phúc hay họa thực khó đoán trước, tại sao lại không thuận theo tự nhiên ?"
" Ngươi...".
Lâm Ngọc Châu không nghĩ tới, chính mình đã buông xuống tự tôn, hèn mọn cầu hắn nhưng hắn lại cự tuyệt, hiện tại liền thay đổi sắc mặt.
Triệu Thanh Thần lại hướng nàng thi lễ, tỏ vẻ thật có lỗi liền tiếu sái rời đi, vì là thân phận hoàng tử có thể khách khí nói chuyện như vậy với nàng cũng là quá đủ.
Sắc mặt Lâm Ngọc Châu tái nhợt trở lại yến hội, biết nội tình hoàng đế đề cập đến Lâm Thương Hải, còn có Lâm Ngọc Hồng, Nhị hoàng tử liền biết kết quả thế nào .
Lâm Ngọc Hồng nghiêng đầu nhìn tứ hoàng tử Triệu Mặc Khiêm, đã thấy vẻ mặt chuyên chú nhìn Lâm Tịch Cận của hắn, nhất thời trong lòng dâng lên một ngọn lửa vô danh, sửu tiểu tử gầy yếu kia thì có gì đẹp ?