Trần Mộc nhíu mày, hắn không thể thoát khỏi công kích của cự quy thú, muốn nhảy ra ngoài chạy trốn lại rất khó, nhưng nếu trở lại lòng đất thì những dị năng giả sau khi giết chết cự quy thú xong sẽ bắt hắn như bắt ba ba trong hũ, mà quan trọng nhất là ‘thiên thạch’ có phóng xạ rất mạnh. Hắn cảm thấy sức chiến đấu của bản thân lúc này đã giảm đi một nửa.
Bản nhật kí kia còn chưa xem toàn bộ, bởi vậy Trần Mộc cũng không biết bị phóng xạ bao lâu mới có được dị năng…… Có điều rất rõ ràng, hiện tại bản thân không tính đến việc chưa có được dị năng đã bị phóng xạ làm mất nửa cái mạng, cho dù thành công đạt được dị năng thì sợ rằng cũng sẽ chết ở trong này.
Dị năng giả kia vừa mới hô to một tiếng, tức khắc đã làm cho đám người Phùng lão, Bành Thiên đến đây. Phùng lão là dị năng giả hệ thủy, lực công kích cũng không cao, nhưng tại phụ cận đại dương thì dị năng của ông ta cũng vô cùng có ích. Ông ta chỉ mới vung tay lên đã có thể khống chế nước biển vọt tới chỗ của cự quy thú đang ở trong khe, vô cùng cứng rắn mà đem con quái vật to lớn này lật lên.
Bành Thiên cũng không cam chịu rớt ở phía sau, vô số băng tiễn đâm vào phía trên bụng của cự quy thú, ngay lập tức đã khiến con thú kia mất mạng.
Cự quy thú vừa chết, Trần Mộc đang ở trong cái khe cũng xuất hiện trước mặt mọi người. Có điều, lúc này bởi vì phóng xạ làm làn da của hắn bị cháy đen, ngược lại khiến những dị năng giả này không thể nhìn ra tướng mạo của hắn.
“‘thiên thạch’ ở trong tay cậu?” Ánh mắt của Phùng lão đông lại, nhìn chằm chằm cái người bị cháy đen kia, phạm vi phóng xạ của ‘thiên thạch’ tuy hữu hạn nhưng ông ta vẫn cảm giác được.
Trần Mộc không nói lời nào, hai mươi mấy dị năng giả đã vậy quanh hắn, lúc này có muốn chạy trốn cũng trốn không thoát. Có điều, bên cạnh người vừa nói chuyện kia có một khoảng trống lớn, chỉ là có lẽ đối phương cũng là người mạnh nhất.
Dị năng so với mạng sống thì mạng sống vẫn quan trọng hơn, không còn mạng sống thì dị năng cũng có tác dụng gì?
“Cho ông!” Trần Mộc đem túi đồ trên lưng lấy xuống, ném hướng bên phải của Phùng lão, sau đó trốn chạy về phía trái của đối phương.
“Hừ!” Trò hề của Trần Mộc, Phùng lão cũng đã nhìn ra, nhưng ‘thiên thạch’ quan trọng hơn so với mạng của tên trộm này, chút nữa đi giết đối phương vẫn còn kịp. Bởi vậy ông ta vẫn đuổi theo hướng ‘thiên thạch’ rơi xuống, mà những dị năng giả khác cũng đặt tầm mắt lên trên ‘thiên thạch’. Cái loại người chỉ có thể bán thú hóa mà không có dị năng như vậy, bọn họ không thèm để vào mắt.
Ngay trong nháy mắt này, đột nhiên đất rung núi chuyển, vô số nước biển vọt tới đây. Trần Mộc vừa mới thoát khỏi vòng vây đã bị nước biển vọt tới, mà những dị năng giả kia cũng không thể may mắn thoát khỏi. Luồng nước biển này có lẽ đã bị khống chế, trong nháy mắt lại giống như thời gian đảo ngược mà thu về nhanh chóng.
Hai người Phùng lão và Bành Thiên mặt mày xám tro, mang tới hai mươi người giờ chỉ còn có bảy. Ông ta oán hận nhìn chằm chằm mặt biển xa xa, ‘thiên thạch’ sắp tới tay còn bị nước biển cuốn đi khiến cho ông ta gần như điên lên.
Nước biển này xuất hiện như thế nào, người khác không biết nhưng Phùng lão lại rất rõ rang, tám phần là do con cá voi thú ở phụ cận S thị làm ra.
Lúc trước Thức Tỉnh chi thành đã hoài nghi, có lẽ con cá voi thú này có thể thăng lên cấp mười cũng là do năng lượng của ‘thiên thạch’ tỏa ra trong mấy trăm năm nay. Tìm kiếm ‘thiên thạch’ lần này, Thức Tỉnh chi thành đã nhận định đối thú lớn nhất chính là con cá voi thú này, hiện tại quả thật nó đã ra tay.
‘Thiên thạch’ lúc này đã không còn, người trộm ‘thiên thạch’ lúc trước lại không thể tra ra được bối cảnh. Thức Tỉnh chi thành trả giá đại giới mười mấy dị năng giả, cuối cùng lại trở về tay không?
Phùng lão cùng Bành Thiên liếc nhau, sắc mặt đều vô cùng khó coi.
Dựa vào dị năng hệ thủy chỉ cứu được tính mạng của bản thân và bảy người dị năng giả bên cạnh, Phùng lão nghiến răng nghiến lợi mở bộ đàm liên lạc cá nhân liên lạc với Thức Tỉnh chi thành, mà Trần Mộc cũng táng thân trong bụng cá voi thú.
Con cá voi thú cấp mười này đã sống từ trước mạt thế. Khi đó cùng lắm thì nó cũng chỉ dài hơn hai mươi mét, nặng chín mươi tấn, nhưng khi mạt thế qua đi, nó lại lựa chọn S thị đang bị bao phủ trong biển nước làm chỗ ở, chậm rãi, càng ngày càng mạnh, càng lúc càng lớn. Cho tới bây giờ, đã dài hơn năm mươi mét, nặng hơn ba trăm tấn, còn trở thành dị thú cấp mười hiếm gặp.
Mực nước biển hạ xuống lần này làm cho S thị dần lộ diện khỏi giấc ngủ. Nó lại bất mãn, luôn cảm thấy bảo bối của mình bị người ta trộm đi. Cá voi thú có thể sống trên bờ một khoảng thời gian, nhưng trên đất liền không đủ thức ăn cho nó. Bởi vậy nó chỉ đành đợi trong nước, mà ngay khi hơi thở của ‘thiên thạch’ vừa xuất hiện, nó lập tức giận dữ, bay nhanh đến bờ. Cuối cùng còn dùng năng lực điều khiển nước mà nó có được khi đạt tới cấp mười để cuốn thứ mình muốn trở về, nuốt vào bụng. Về phần những thứ phụ khác, trong dạ dày của nó thứ gì cũng có thể tiêu hóa được.
Trần Mộc bị nước biển xông tới, xuýt chút nữa thì ngất xỉu, nhưng nghĩ đến đời trước của hắn, nghĩ đến mẹ bị hại chết, mà bản thân cũng chết thảm, khuôn mặt của Lâm An Liệt loáng lên trong đầu hắn. Hắn không thể chết được, nhất định không thể chết được!
Lại nói tiếp, hắn chỉ là thợ săn dị thú cấp bảy gà mờ, vậy mà muốn cướp đoạt đồ vật với Thức Tỉnh chi thành…… Quả thật có chút không biết tự lượng sức mình. Chỉ là đã đến nước này, Trần Mộc cũng không kịp hối hận về hành vi to gan của bản thân nữa, quan trọng nhất trước mắt đó là nghĩ cách sống sót.
Ngừng thở, sau đó nhìn tình huống chung quanh. Ở bên trái của hắn, có một người mặc nguyên bộ quần áo chống phóng xạ đang cố gắng bơi trong nước. Trần Mộc đưa tay ra liền bắt được anh ta. Hiện giờ người nọ rõ ràng lợi hại hơn hắn, bởi vì lúc này hắn còn không thể ổn định thân hình của mình ở trong nước!
Người nọ bị Trần Mộc bắt lấy, móng vuốt sắc nhọn đã đâm vào trong thịt, trong lúc nhất thời không thể giãy ra đước, chỉ đành mang theo Trần Mộc cùng nhau giãy dụa. Hai người đều cảm giác được, bọn họ dường như đang bị hút vào một cái hắc động.
Nếu bị hút vào thì nhất định sẽ mất mạng! Trần Mộc cùng người bị hắn nắm lấy đều hiểu được điểm này. Cùng nhau nghĩ cách giãy dụa ra bên ngoài, đột nhiên, trên tay người nọ xuất hiện một cái móc lớn, bám vào vách tường của hắc động. Trần Mộc nhân tiện cũng đem móng vuốt của chính mình đâm vào vách mềm mại.
Hai người vừa dừng lại thì nước biển đi qua, liền nắm lấy vách tường mềm mại đang chuyển động để ổn định bản thân.
“Ta kháo, đây là trong bụng cá voi thú, may mà không rơi vào dạ dày.” Cái người bị Trần Mộc nắm lấy mở miệng.
Lại nói:
“Người anh em, cậu buông tay được không, hiện tại cũng không nguy hiểm.”
Trần Mộc buông đối phương ra, sau đó gắt gao nắm lấy “Vách tường”,“Vách tường” lại chuyển động kịch liệt, còn chảy vào một ít chất lỏng có tính ăn mòn. Trên tay Trần Mộc lập tức chảy máu tươi ròng ròng.
“Hiện giờ chúng ta đều ở trong bụng cá voi thú, muốn đi ra ngoài cũng không dễ dàng, lại chẳng biết có thể sống hay không nữa, một chút nước bọt của người ta đã có thể tiêu hóa chúng ta rồi.” Cái người cầm móc sắt kia nhìn Trần Mộc máu tươi đầm đìa liền mở miệng.
“Cá voi thú?” Trần Mộc nhìn thứ gì đó dưới tay mình, có lẽ chính là thịt dị thú. Thật không biết, con dị thú này lớn bao nhiêu……
“Cậu rốt cuộc là người nơi nào? Vậy mà có thể giành trước được ‘thiên thạch’, có điều vận may không tốt.” Dị năng của Lưu Hải là khống chế kim loại, đây cũng là nguyên nhân móc sắt đột nhiên xuất hiện trên tay anh ta. Vừa rồi khi nói chuyện với Trần Mộc, anh ta đã bắt đầu liên lạc với Phùng lão, nhưng tín hiệu lại không thể truyền ra dù chỉ là một chút! Cho nên anh ta cũng chỉ đành tìm đối phương nói chuyện. Nếu có thể biết rõ ràng thân phận của đối phương, thì khi ra được ngoài……
Trần Mộc không thèm trả lời, hắn đã sắp không thể nắm nổi thịt của cá voi thú thịt nữa. Phóng xạ lúc trước quá mức lợi hại, hơn nữa nước biển lại có tính ăn mòn cao. Những chỗ da bị cháy đen trên người hắn đang nứt ra, không những quần áo trên người đã rách tung tóe, mà bộ đàm cá nhân cũng hỏng hoàn toàn.
Xem ra, chỉ có thể làm đồ ăn vặt cho cá voi thú. Thật là đen đủi vô cùng, dị năng không đạt được còn bị chết mất xác……
Không được, nếu lần này mình chết, mẹ nhất định không thể tránh thoát độc thủ của Lâm An Liệt. Kẻ kia ngay cả cha sủng ái như vậy còn có thể ra tay thì mẹ sao có thể may mắt thoát khỏi.
Nhất định phải sống! Nhất định phải sống!
Trong lúc mông lung, Trần Mộc nhớ tới ánh mắt oán độc của Lâm An Liệt trước khi hắn chết. Mẹ vẫn nghĩ rằng Lâm An Liệt cướp đi hết thảy mọi thứ thuộc về hắn thì có thể tha cho hắn. Nhưng người kia là kẻ điên cuồng cố chấp, sao có thể dễ dàng buông tha cho hắn như vậy. Mẹ bắt hắn đồng ý nhất định phải sống, ngược lại là hành vi giam cầm hắn. Khi ấy có một khoảng thời gian hắn luôn muốn ôm boom cùng Lâm An Liệt đồng qui vu tận. ( cùng chết)
Nếu hiện giờ hắn chết, không những Lâm An Liệt có thể thoải mái mà đạt được tất cả, còn tính mạng của mẹ cũng không an toàn.
Thứ gì đó cắm trong cổ họng khiến cá voi thú vô cùng khó chịu, nó cố gắng nuốt xuống, lại ăn them một con dị thú bị mình bắt được, cuối cùng cảm giác này đã không còn, nhưng ‘thiên thạch’ nó nuốt vào cũng bắt đầu phát uy, ở trong bụng kịch liệt sôi trào. Nếu không phải hình thể của nó quá lớn, năng lượng của ‘thiên thạch’ trải qua mấy trăm năm đã mất phân nửa thì việc nuốt ‘thiên thạch’ trực tiếp như vậy, chỉ sợ dù là dị thú cường đại cũng sẽ nổ tan xác mà chết
Hết chương