Đoàn người dị năng giả đã sắp tiếp cận S thị, nhưng khi đi qua con sông lớn chứa đầy nước biển thì lại gặp phải dị thú cấp chín.
Lại nói tiếp, vận may của Trần Mộc cũng không tệ lắm, hơn nữa hắn chỉ có một người, mục tiêu nhỏ động tác lại mau. Dị thú cấp thấp sẽ tấn công hắn nhưng dị thú cao cấp cách xa lại chẳng thèm để hắn – một người chỉ đủ nhét kẽ răng ở trong mắt. Bởi vậy đã giúp hắn hữu kinh vô hiểm tới được S thị, mà những dị năng giả kia lại không may mắn như vậy. Hai mưới mấy người cùng nhau hành động, mục tiêu lớn chưa tính lại có người yếu kẻ mạnh. Hai người mặc một thân thường phục kia nếu gặp sông ngòi đều có thể trực tiếp phi qua, nhưng những người khác muốn qua lại phải lặn xuống đáy sông, mà người cuối cùng còn bị một con dị thú đại dương cấp tám công kích. Dị thú cấp tám không có uy hiếp lớn với bọn họ, cho nên họ không chút do dự mà ra tay, vài người dị năng giả phía trước cũng ra tay giúp, không bao lâu sau con Cua thú kia đã bị chém chết ở trong sông. Họ lại không biết rằng máu tươi lan tràn trong lòng sông kia sẽ dẫn tới dị thú cấp chín.
Dị thú đại dương cấp chín, cho dù rời khỏi nước biển thì cũng vẫn có thực lực cường đại. Phùng lão và người đàn ông mặc thường phục đều là thợ săn dị thú cấp chín, lúc này không hề chạy đi mà lại nghĩ cách giết chết con dị thú kia để tránh kinh động đến con dị thú cấp mười bên cạnh S thị.
Dị thú cấp bậc cao có sinh mệnh vô cùng ngoan cường. Bị hai mươi mấy người vây tấn công, cũng phải mất một giờ mới có thể đem nó giết chết, mà thời điểm khi nó ầm ầm ngã xuống đất, Phùng lão cũng không để ý đến vết máu, trực tiếp mở đầu của con dị thú cấp chín này, lấy ra một viên ngọc trong suốt từ bên trong.
Dị thú cấp chín sẽ ngưng kết ra một viên ngọc trong suốt không màu ở trong óc, nếu là dị thú có thể thăng cấp, viên ngọc này sẽ rất lớn còn có thể mang theo thuộc tính.
Đối với dị năng giả mà nói thì ngọc không thể hấp thu trực tiếp nhưng có thể lấy để bổ xung dị năng, dùng cho tới khi nào xong thì thôi. Chỉ cần có một viên ngọc như vậy đã có thể giúp dị năng khôi phục rất nhanh.
Viên ngọc của dị thú cấp chín này có thể tương đương với một thân dị năng của Phùng lão. Trong chiến đấu mà có nó thì sẽ vô cùng thuận tiện.
“Lần sau đến lượt tôi.” Lúc Phùng lão đã lấy được viên ngọc ra, một người khác mở miệng.
“Tất nhiên!” Phùng lão sung sướng đáp ứng. Trong đội ngũ lần này, ông ta là người phụ trách chủ yếu, cho nên có chiến lợi phẩm cũng cho ông ta đầu tiên.
Đem ngọc thu lại, bộ đàm liên lạc trên cổ tay Phùng lão liền vang lên.
“Phùng lão, vệ tinh giám sát phát hiện S thị có người hoạt động, hơn nữa hiện tại hắn đang ở phụ cân viện nghiên cứu dị năng!” Một âm thanh của người nam thanh niên truyền ra.
“Sao có khả năng? Sự tình lần này liên minh đã giao toàn quyền giao cho Thức tỉnh chi thành xử lý.” Phùng lão nhíu mày, phản ứng đầu tiên nghĩ đến là những người cuồng nghiên cứu của Nghiên Cứu chi thành này làm trái với hiệp ước.
“Thời điểm chúng tôi phát hiện ảnh của người kia là lúc đối phương đang chiến đấu với dị thú, đã hỏi các thành thị khác nhưng không có thành thị nào phái người đi trước.”
“Vậy sao có người biết được tin này?” Hiện nay biết tin tức này cũng chỉ có những người đứng đầu các thành thị cấp một, Thức Tỉnh chi thành của bọn họ hiểu biết hơn một chút. Nhưng người nhận nhiệm vụ mới rời khỏi thành thị lại biến mất không rõ nguyên nhân. Phùng lão sắc mặt âm trầm, chẳng lẽ có nội gián?
Một trong số những người sáng tạo nên Thức Tỉnh chi thành là thuộc viện nghiên cứu dị năng giả ở S thị. Bởi vậy sau khi trốn ra đã mang đến không ít tư liệu. Cho nên người khác không biết nhưng ông ta cùng vài lãnh đạo cấp cao ở Thức Tỉnh chi thành lại biết rất rõ: Trong viện nghiên cứu kia có vài thứ cực kì quan trọng.
Động tĩnh nơi này của Phùng lão khiến một đội trưởng khác lúc đi tới đã nghe được cuộc nói chuyện. Sau đó trên mặt ông ta cũng là một mảnh hàn băng.
Nước biển vừa mới rút lui, nơi này gần như toàn không có người ở, còn có không ít dị thú đại dương ở lại. Tại sao lại có thể có người đi vào? Tám phần là nội gián hoặc người của các thành thị khác ra tay trước.
Thức Tỉnh chi thành của bọn họ đã đợi món đồ này mấy trăm năm, sao có thể để rơi vào tay người khác?
“Nhanh đi tới, Bành Thiên, anh bọc hậu!” Phùng lão mở miệng với một thợ săn dị thú cấp chín khác, tuy rằng đều là cấp chín, nhưng thực lực của hắn vẫn trên đối phương.
“Đi hết tốc lực về phía trước!” Bành Thiên dùng băng tiễn đâm trúng một đội viên rớt ở phía sau, mở miệng.
Trong lúc dị năng giả phi nhanh tới S thị, Trần Mộc lại đang suy nghĩ cách tìm thông đạo.
Viện nghiên cứu dị năng giả, xem tình trạng nơi này, có thể đoán là ở dưới đất. Nhưng do bị nước biển bao phủ mấy trăm năm, thang máy đã không thể dùng mà thang lầu lại không có. Đối mặt với cái cửa được làm bằng thép tinh chế tuy rằng bị ăn mòn nên có chút ghồ ghề những vẫn vô cùng rắn chắc kia, Trần Mộc chỉ có thể lựa chọn dùng cách thông thường, nhưng mà sức của hắn không đủ mạnh, móng vuốt cũng không thể cào ra được mấy tấm vô cùng cứng rắn ở cửa.
Bình tĩnh lại, Trần Mộc đột nhiên nghĩ đến một điểm: thời điểm hắn hai mươi lăm tuổi, dường như cũng không có sự tình kỳ lạ gì xảy ra. Dị năng giả của Thức tỉnh chi thành vẫn nhận được chú ý, tại một năm kia cũng không có tin tức kì quái gì xuất hiện…
Có điều đời trước hắn ngẫu nhiên nghe người ta nhắc tới: Bờ biển xuất hiện một con cá voi thú vô cùng lợi hại, chiếm cứ một bán đảo tại S thị. Xem ra cũng không phải chỉ là một bán đảo?
Con cá voi thú kia không bị liên minh thanh lí, có lẽ là dị thú cấp mười chăng?
Trần Mộc một bên nghĩ, một bên tiếp tục tra tìm ở mọi nơi. Đã đi đến một bước này, hắn nhất định phải kiên trì đến cuối cùng, cho dù cuối cùng phát hiện ra phòng thí nghiệm không có bất kì cái gì.
Động đất lúc trước, còn bị ngâm trong nước biển mấy trăm năm, chung quy sẽ làm nơi này xuất hiện một ít kẽ hở. Rời khỏi cánh cửa lớn kia, Trần Mộc ở phía sau của tòa nhà phát hiện một cái khe, trong cái khe ấy còn chứa đầy nước biển, đồng thời còn có một con tôm thú sống ở đó. Chung quanh con tôm quấn đầy tảo biển, rõ ràng là còn sống, xúc tu thật dài lộ ra bên ngoài cái khe.
Có lẽ lúc trước, nơi này chỉ là một cái khe rất nhỏ, bị một con tôm con lấy làm ổ mà sau lại không ra được. Vì thế thân thể của tôm thú khiến cái khe này trở nên lớn hơn.
Vỏ ngoài của Tôm thú vô cùng cứng rắn, móng vuốt của Trần Mộc chộp vào phía trên cũng chỉ cào ra vài vạch hồng ngân. Có điều, Trần Mộc cũng xác định: tôm thú quả thật không có cách nào nhúc nhích.
Không thể động đậy càng tốt, con tôm thú là dị thú cấp bảy này không biết đã sống bao nhiêu năm lại bị Trần Mộc giết chết. Sau đó, hắn tìm suốt hai giờ, rốt cục đem cái khe này thanh lí sạch sẽ, nước biển cũng bị múc ra ngoài.
Cái khe có thể cho khoảng ba bốn người đi quá, thế nhưng lại không thông vào vách tường, Trần Mộc đi ra khỏi cái khe, nhìn hoàn cảnh chung quanh thì suy tư một chút. Có lẽ hiện tại, cái khe này chính là cửa đột phá. Lại nói tiếp, lúc trước viện nghiên cứu dị năng, cũng không biết đã tốn bao nhiêu nhân lực vật lực mới có thể xây dựng lên, đây cũng là lợi ích khác dị năng giả cường đại.
Bằng năng lực của chính mình, muốn làm thông vách tường tất nhiên phải tốn rất nhiều thời gian. Một lát sau, Trần Mộc liền chạy về chỗ con cự quy thú cắn bị thương hắn lúc nãy.
Cự quy thú phòng ngự cao, cái miệng đầy răng kia cũng không dễ đối phó. Mỗi một bước đi đều làm cho mặt đất hơi hơi chấn động, là dị thú có hình thể lớn nhất từ trước tới này đối với Trần Mộc. Nhưng tốc độ công kích của nó cũng không nhanh, chỉ cần ở ngoài phạm vi công kích của nó, thì gần như có thể cam đoan an toàn của bản thân.
Vì muốn dẫn cự quy thú đến nơi kia mà Trần Mộc lại bị cắn một ngụm. Cái chân ban đầu đã bị thương nay lại bị thương tiếp. Xương mắt cá chân gần như cũng bị cắn nát, chảy không ít máu.
Hiện nay, chỉ cần người không chết thì xương cốt đều có thể phục hồi như cũ. Trần Mộc nhịn đau đi vào cái khe, sau khi đi vào liền ném mạnh hòn đá về phía cự quy thú, còn sử dụng càng mới gỡ từ trên người tôm thú xuống để đâm vào nó
Cự quy thú bị Trần Mộc chọc giận, nhưng nó lại không vào được khe nên chỉ có thể dùng hai chân trước ngắn ngủn của mình để mở rộng khe muốn lôi Trần Mộc ra, lại không thể dùng chân trước mà móc vào được.
Nằm ở đáy cái khe, miệng vết thương đã không còn chảy máu nữa. Sau khi Trần Mộc xử lý tốt miệng vết thương liền phát hiện cái khe đã bị cự quy thú mở lớn hơn một chút.
Tiếp tục chọc giận cự quy thú. Mỗi lần cự quy thú đều đem móng vuốt vói vào cái khe, làm tróc cả da thịt của nó, chảy không ít máu rơi vào trong đó. Trần Mộc rốt cục cũng nhìn thấy dưới đáy cái khe đáy có một kẽ hở. Rất nhanh, hắn có thể tiến vào viện nghiên cứu dị năng giả!
Lúc này Trần Mộc lòng tràn đầy vui mừng mà tiến vào cái khe, lại không biết rằng sự tồn tại của hắn đã bị phát hiện. Càng không biết, lúc trước khi hắn giết chết tôm thú, còn làm bị thương cự quy thú, khiến cho máu của hai dị thú này hòa với máu của hắn. Hơn nữa trên mặt đất lại có một tầng nước biển có tính ăn mòn mạnh mới giúp cho máu của hắn không bị dị năng giả nhận dạng được. Hiện nay, từng công dân vào thời điểm sinh ra sẽ được lưu định dạng máu và mẫu gen vào trong cơ sở dữ liệu. Bộ đàm cá nhân cũng bị trói buộc bằng gen. Nếu những dị năng giả này nhận dạng được máu của hắn thì thân phận của hắn chắc chắn sẽ bị phát hiện.
Hết chương