Trùng Sinh Các Chủ Có Bệnh

chương 82

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

-----"Đừng lo lắng, ta sẽ không để ngươi mệt mỏi."-----

Tô Nhược Quân nhìn nàng một lượt, trầm giọng nói: "Lời ta nói lúc đó cũng không phải là lừa muội. Chứng bệnh quấn thân A Mặc hơn mười năm kia đã thật sự khỏi rồi. Có điều, sự lợi hại của huyết tuyến cổ, có lẽ muội cũng hiểu. Hôm nay nội lực trong cơ thể nàng đều nhờ trùng độc đó mà cân bằng, đó là phúc cũng là họa. Nếu như huyết tuyến cổ ngày càng mạnh, cuối cùng sẽ phá vỡ thăng bằng, A Mặc cũng sẽ lần nữa..."

Trong mắt Cố Lưu Tích một mảnh thảm đạm, mặt trắng bệch lảo đảo lui về sau mấy bước. Sau đó, vừa đau buồn lại thê lương lên tiếng: "Ta... Ta vẫn là đã hại nàng."

Tô Nhược Quân khẽ giật mình, sợ là Cố Lưu Tích đã biết chuyện Văn Mặc Huyền dẫn cổ rồi. Nàng vội mở miệng nói: "Thật ra, cũng không hẳn là vậy. Thất Diệp Lưu Ly thật sự khó tìm, lần này lại thiếu mất một đóa, nếu như không phải có cổ trùng đó, sợ là A Mặc cũng không chống đỡ được đến lúc tìm được đóa thứ hai đâu. Mà mặc dù cổ này nguy hiểm, nhưng sẽ không hành hạ nàng nữa. Trong vài năm này, có ta ở đây, nàng cũng sẽ không có chuyện. So với việc tiếp tục mang thân ốm yếu, A Mặc bây giờ sẽ càng vui vẻ hơn."

Ánh mắt Cố Lưu Tích sáng tối phức tạp, cay đắng nói: "Nhưng... huyết tuyến cổ có thể giải không?"

Tô Nhược Quân hơi ngưng mắt, bình tĩnh nói: "Bệnh của nàng ta thúc thủ vô sách, nhưng tới phiên huyết tuyến cổ này, ta không tin, ta không trị được. Vô luận thế nào, ta và sư phụ sẽ không trơ mắt nhìn nàng gặp bất trắc."

Cố Lưu Tích nhắm mắt lại, sau đó khàn khàn giọng nói: "Nàng... có lẽ nàng cũng đoán được, lúc nàng hỏi, tỷ đừng nói cho nàng biết ta đi tìm tỷ."

Tô Nhược Quân hơi nghi hoặc thì lại thấy Cố Lưu Tích cười khổ một tiếng, trong mắt toàn là bất đắc dĩ, xen lẫn chút dịu dàng: "Có lẽ nàng không ngờ ta đã biết tất cả. Nếu nàng không nói, thì ta sẽ không biết."

Khẽ thở dài một tiếng, Tô Nhược Quân gật đầu: "Muội về với nàng đi, chốc lát ta sẽ đưa thuốc của cả hai tới. Hai đứa cũng phải bổ thân thể."

Cố Lưu Tích nói tạm biệt với nàng, rồi trở về cùng Văn Mặc Huyền.

Mấy ngày nay tinh thần của Văn Mặc Huyền tốt hơn trước kia nhiều, gần đến trưa thì đã tỉnh lại. Cặp mắt vừa mở ra có chút mờ mịt, liền thấy Cố Lưu Tích đang chống cằm chăm chăm nhìn mình. Khóe miệng khẽ cong, Văn Mặc Huyền dịu dàng nhìn nàng, nhỏ giọng nói: "Tốt quá."

Cố Lưu Tích đưa tay nắm lấy tay nàng, khẽ cười nói: "Tốt cái gì?"

Văn Mặc Huyền buông mắt, chậm rãi nói: "Trước kia ta cũng tỉnh lại mấy lần, mà ngươi luôn ngủ, muốn nói chuyện với ngươi cũng không được. Bây giờ, tỉnh lại liền có thể thấy ngươi rồi, cho nên... rất tốt."

Cố Lưu Tích đau xót trong lòng, lại cảm thấy nóng mắt, cọ cọ tay của nàng, ôn nhu nói: "Sau này sẽ không thế nữa."

Văn Mặc Huyền nhắm mắt rồi lại mở ra, sau đó thì đánh qua chuyện khác: "Tích nhi, ta có chút đói bụng."

Cố Lưu Tích hơi giật mình, nhìn sắc trời một chút, đã đến lúc ăn trưa rồi, nhưng nàng lại cố ý nhíu mày: "Giờ mới biết đói bụng, hồi sáng ngay cả một chén cháo cũng ăn không hết cơ mà?"

Văn Mặc Huyền nhìn nàng một cái, nghiêm túc nói: "Cũng đâu phải không ăn hết, là cháo trắng nhạt nhẽo quá, không muốn ăn thôi. Hừm, mà trước khi ngủ được nếm thử bánh bao canh, mùi vị khá là ngón, nhưng chỉ là khai vị thôi. Thế cho nên vừa tỉnh ngủ liền đói bụng."

Cố Lưu Tích không chịu nổi mà xấu hổ, lại biết rõ người này không thể nuông chiều, ngươi càng thẹn thùng, nàng càng hăng say, vì vậy gằng dằn xuống sự ngượng ngùng, khẽ nói: "Khai vị đủ rồi, chốc lát cháo trắng kia ngươi có thể ăn thêm cả chén rồi."

Văn Mặc Huyền như là bị phản ứng của nàng làm cho kinh hãi, sững sờ nhìn nàng, sau đó còn bày vẻ vô tội trừng lớn mắt nhìn, làm Cố Lưu Tích thấy mà tim run lên.

Muốn chết, người này luôn ổn trọng hướng nội, bộ dạng như thế này thật sự là có thể làm Cố Lưu Tích sụp đổ, vội xoay mặt.

Văn Mặc Huyền bí mật cong môi, sau đó lại tỏ ra khá đáng thương nói: "Ngươi đã đáp ứng nấu đồ ăn cho ta rồi mà. Ăn cháo nhiều quá ta khó chịu, miệng rất nhạt. Bữa trưa ngươi làm cho ta chút điểm tâm đi, chỉ cần một món thôi, cũng không được sao?"

Cố Lưu Tích cực kỳ cưng chiều nàng, nâng trong tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan, làm gì chịu được điệu bộ đó của nàng, lập tức quên hết thảy, vội vàng gật đầu nói: "Được, được rồi, ta lập tức đi làm ngay, ngươi muốn ăn cái gì?"

Nói xong lại vỗ ót: "Không được, ngươi không thể ăn bậy, ta... để ta đi hỏi Nhược Quân tỷ một chút, xem thử có thể làm vài món thanh đạm cho ngươi được hay không. Ngươi hãy chờ một chút nhen."

Văn Mặc Huyền vội níu lại nàng, khẽ cười nói: "Ngày thường ngươi rất ổn trọng mà, sao lại hấp ta hấp tấp, vội gì chứ?"

Cố Lưu Tích mở to mắt: "Ngươi đói bụng mà."

Văn Mặc Huyền bất đắc dĩ lắc đầu: "Ta đi theo ngươi."

Cố Lưu Tích nhíu nhíu mày: "Nhưng ngươi còn yếu lắm, sắc mặt cũng khó coi, phải nghỉ ngơi."

"Cô nương ngốc, sức khỏe mình thế nào ta không nắm rõ sao? Hơn nữa ta nằm lâu quá, cả người cứng ngắc, đi ra ngoài hoạt động một chút mới tốt. Vả lại, không có ngươi ở đây, để ta nằm một mình chèo queo, ta không vui."

Cố Lưu Tích hết cách với nàng, tìm y phục cho nàng, cẩn thận đỡ nàng đứng lên rồi giúp nàng mặc.

Dù Văn Mặc Huyền đã nói trước, nhưng cơ thể lại mềm oặt, đổ hẳn lên người Cố Lưu Tích. Cố Lưu Tích đỡ cơ thể mềm nhũn như không xương của nàng, chỉ cảm thấy cả người hơi nóng lên. Lắc đầu, vòng quanh thắt đai lưng cho nàng, thấp giọng nói thầm: "Ngồi còn không vừng mà còn đòi rời giường."

Oán trách mặc kệ oán trách, Cố Lưu Tích cũng sợ nàng nằm lâu sẽ buồn bực, thay nàng sửa sang xong, lại tìm một cái áo choàng dày, bọc kỹ cho nàng.

Văn Mặc Huyền có chút cố sức quấn chặt áo choàng: "Tích nhi, còn chưa vào đông đâu, ngươi cho ta mặc nhiều như vậy, ta mệt mỏi quá."

Cố Lưu Tích không để ý, buột nút thắt dưới cổ cho nàng: "Đã là tháng rồi, sao lại chưa vào đông? Thể chất của ngươi vốn âm hàn, cần nhất là chú ý giữ ấm. Còn chuyện mặc nhiều ấy à, ngươi cũng không cần đi đường, đừng lo lắng, ta sẽ không để ngươi mệt mỏi."

Vừa dứt lời, Cố Lưu Tích cầm tấm chăn lông đi nhanh ra ngoài, sau đó trở về bế Văn Mặc Huyền lên, mang nàng ra khỏi phòng. Văn Mặc Huyền hơi sững sờ, cũng rất mau thả lỏng thân thể, thần sắc có chút lười biếng tựa ở trong ngực nàng.

Trong nội viện đặt sẵn chiếc ghế mây, một trong đó được lót chăn lông. Thả Văn Mặc Huyền ngồi đàng hoàng, lại lấy lô đun trà được chuẩn bị trước đặt ở bên cạnh nàng. Dặn dò: "Ngươi ở đây nghỉ ngơi, nơi này ở cạnh núi Vân Vụ, bên ngoài cảnh sắc không tệ, ngươi có thể ngắm chơi. Nơi này có nước trà, ngươi cẩn thận nóng đó. Ta đi hỏi Nhược Quân tỷ một chút, rồi làm đồ ăn cho ngươi."

Văn Mặc Huyền không nói một lời, trông nàng bận trước bận sau, cẩn thận dặn dò, cuối cùng mới rời đi.

Ánh mắt đầy ý cười, thấy nàng khuất khỏi tầm mắt, Văn Mặc Huyền nhắm mắt lại, giống như mệt mỏi lại giống như lười biếng mà dựa trên ghế, tắm ánh nắng mặt trời ấm áp.

Một lát sau, bên tai vang lên tiếng bước chân rất khẽ, Văn Mặc Huyền chưa mở mắt, cười nhẹ nói: "Nàng mới vừa đi tìm tỷ rồi?"

"Ừ, bảo là muốn nấu cơm cho muội. Muội đó, cứ thích hành nàng, còn mình tùy hứng làm càn, lại khổ người ta. Muội không biết đâu, ngày ấy lúc nàng ôm muội đến Du Châu, bộ dạng kia làm ta thấy mà đau lòng không thôi. Sao muội lại làm bậy như vậy!"

Tuy nói hiểu được tâm tư của Văn Mặc Huyền, hai người đều đã bình an, nhưng Tô Nhược Quân vẫn không thể không nói.

Văn Mặc Huyền quá tùy hứng rồi, như vậy không chỉ có tổn thương bản thân, mà còn làm tổn thương Cố Lưu Tích.

Văn Mặc Huyền mở mắt ra, thần sắc hơi khổ sở: "Ta hiểu, nhưng mà chắc chắn không có cách khác. Ta mong nàng cả đời yên vui không lo, nhưng từ khi nàng ra đời toàn là đau khổ, hôm nay gặp được ta, sợ càng khó mà vô lo được."

"Nàng gặp được muội thì càng vui vẻ hơn ấy chứ. Nếu không có muội, A Mặc, từ lần này ta đã xác định, nàng nhất định vạn kiếp bất phục!"

Văn Mặc Huyền căng thẳng, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tô Nhược Quân, ngập ngừng một chút, sau đó nhỏ giọng nói: "Nhược Quân, tỷ nói thật cho ta biết đi, có phải ta vẫn sẽ chết không?"

Tô Nhược Quân lập tức trầm mặc, mím môi, chau mày.

"Bao lâu?"

Lắc đầu, Tô Nhược Quân chăm chú nhìn nàng: "Không biết được, nhưng ta chắc chắn sẽ không để muội chết vì huyết tuyến cổ. A Mặc, đừng suy nghĩ nhiều, hết thảy hãy giao cho ta, ta không tin ta cùng sư phụ lại không thể nghịch mệnh cho muội!"

Văn Mặc Huyền nhìn thẳng vào mắt nàng, sau một lúc lâu cuối cùng mới ảm khái: "Kiếp này may mắn gặp được mọi người, cũng không biết đã tích đức đến nhường nào."

Tô Nhược Quân chua xót trong lòng, đây là may mắn sao? Người bình thường, có ai phải chịu giày vò từ nhỏ như nàng đâu.

Văn Mặc Huyền đưa tay muốn cầm ấm trà, Tô Nhược Quân vội vươn tay ngăn lại: "Nếu muội phỏng tay, Tích nhi nhà muội không đau lòng chết mới lạ đó."

Có chút buồn cười mà lắc đầu, sau đó nàng lại nhíu nhíu mày: "Chuyện về sức khỏe của ta, tỷ không có nói với nàng chứ?"

"Tính tình của muội ta có thể không hiểu sao, ta cũng đã nói với muội nhiều như vậy, muội còn quyết ý gạt nàng?"

Văn Mặc Huyền mấp máy môi: "Nha đầu ngốc ấy cứ thích suy nghĩ miên man, lại quá coi trọng sức khỏe của ta. Nếu để nàng biết, sẽ khó chịu cỡ nào, hơn nữa... Khi đó nàng vui vẻ như vậy... Ta... Ta lại không nỡ ..."

"Đều là si nhân, tội gì... lại dính đến tình ái đây?" Tô Nhược Quân thở dài, thần sắc cô đơn khổ sở, như có ngàn vạn tâm sự.

Văn Mặc Huyền hơi sững sờ, lúc trước mình mà có chút ít tránh né thì Nhược Quân sẽ khích lệ, sao hôm nay lại nói như vậy? Hơn nữa, nhìn dáng vẻ ấy, hình như có tâm sự.

"Nhược Quân, tỷ... tỷ làm sao vậy?"

Tô Nhược Quân lấy lại tinh thần, cười cười: "Còn không phải bị hai đứa giày vò à. Được rồi, ta đã nấu thuốc bổ cho hai đứa rồi đó, dùng cơm xong nhớ uống. Ta đi đọc sách đây."

"Nhược Quân..." Văn Mặc Huyền dừng một chút: "Vẫn là câu đó, không nên làm khó chính mình. Nếu... có việc, nhớ nói với ta."

Ánh mắt Tô Nhược Quân càng thêm tối, phất phất tay đi mất.

Bữa trưa của Văn Mặc Huyền vẫn rất đơn giản. Tô Nhược Quân nói, chuyện này cần từ từ, bởi vậy Văn Mặc Huyền vẫn phải ăn cháo.

Nhưng được cái, Cố Lưu Tích có bỏ thêm nấm thông vào, vì thể chất Văn Mặc Huyền thiên lạnh, nên có băm thêm gừng trộn lẫn vào. Lượng nước độ lửa đều vừa phải, có thêm hương thơm đặc biệt của nấm thông, và vị của gừng, nên miếng cháo đỡ nhạt hơn rất nhiều. Hạt gạo óng ánh chắc nịch, vị hơi mặn từ nấm thông, làm Văn Mặc Huyền đã ăn cháo nhiều ngày qua phải sáng mắt lên, cuối cùng đúng là lần đầu tiên ăn hết một chén.

Thấy nàng ăn xong một chén, Cố Lưu Tích dù vui vẻ, lại sợ nàng ách, đưa tay sờ sờ bụng nàng, cảm thấy mềm mềm, có hơi nhô ra, mơi thoáng an tâm.

Văn Mặc Huyền vốn là sợ nhột, Cố Lưu Tích vừa sờ tới, làm nàng nhịn cười không được mà lên tiếng: "Ngươi làm gì thế?"

Cố Lưu Tích đỏ mặt lên: "Thấy ngươi ăn hết sạch, sợ ngươi quá no thôi."

"Không đến nỗi đó đâu. Ngươi nấu ngon ta mới ăn nhiều, nhưng ta cũng biết chừng mực mà."

"Vậy thì tốt rồi." Nói xong nàng chuẩn bị dọn dẹp bát đũa, thì bị Văn Mặc Huyền ngăn lại: "Ngươi ăn trước đi, những thứ này để các nàng dọn dẹp là được."

Nàng vừa dứt lời, Tử Hi liền tiến vào viện, hành lễ với Văn Mặc Huyền, dọn đồ đi.

Cố Lưu Tích bất đắc dĩ, cũng đành yên lặng ăn, Văn Mặc Huyền nhìn nàng chằm chằm xem. Trong lúc nhất thời, mặc dù lặng im không nói gì, thực sự rất ngọt ngào.

-------

Tác giả có lời muốn nói: Đến nay chưa từng bế tức phụ lần nào, Các chủ lại bị bế kiểu công chúa lần...

-------

Editor có lời muốn nói: chuyến này Các chủ khỏe rồi sẽ vớt vát lại mà~~

Truyện Chữ Hay