-----"Thoáng chốc trên tấm trải giường bằng gấm nở rộ những đóa hoa máu đỏ đến chói mắt."-----
Cuối mùa thu, ánh mặt trời đã hơi dịu lại. Đến khi hoàng hôn mặt trời lặn, ánh chiều tà còn sót lại không còn ấm được như buổi trưa. Thậm chí bởi vì những ngọn gió nhẹ vào chiều cuối thu mà không khí có hơi lành lạnh.
Đường mòn quanh co, hai bên là đồi núi cao, lá vàng nâu khô héo cùng táng tùng xanh biếc hòa lẫn vào nhau, ở khi mặt trời lặn xuống dần dần biến mất, mang vẻ nửa sáng ngời nửa âm u, tạo cảm giác có chút thê lương.
Trên đường mòn đầy lá vàng khô, vài phiến lá cuốn theo gió xào xạc. Mặt trời ở phía tây đã khuất được một nửa, phía xa xa như ẩn mình trong một vùng u ám.
Một lát sau, tiếng vó ngựa ầm ĩ dồn dập từ xa vọng đến, phá vỡ khung cảnh đìu hiu tĩnh lặng này. Bốn con tuấn mã trên con đường mòn này đạp gió mà qua, móng ngựa nện xuống, lá vàng bị dẫm nát vang tiếng trầm muộn, thực sự có thể phát giác được sự vội vàng trong đó. Thỉnh thoảng xen lẫn tiếng giục ngựa trầm đục, quanh quẩn trong núi rồi dần dần tan biến.
Mặc Ảnh nhìn Cố Lưu Tích chạy phía trước, trong mắt có chút lo lắng, lập tức lên tiếng hô: "Lưu Tích cô nương, chúng ta đã liên tiếp chạy một ngày đường, nay sắc trời đã tối, đường núi gập ghềnh, ngựa này có vẻ cũng không chịu nổi, tạm thời nghỉ ngơi một lát đi."
Phía sau Tử Hi thấy Cố Lưu Tích vẫn không có chậm lại, nói tiếp: "Chủ tử chịu xóc nảy cả ngày, sợ là không được ổn. Hơn nữa ngựa đã mệt lắm rồi, chúng ta phải đi them ba mươi dặm nữa mới có thôn trấn để mà đổi ngựa."
Cố Lưu Tích nhìn nhìn Văn Mặc Huyền dựa vào trong ngực mình, trên mặt có chút ảo não, nhìn nhìn một sơn cốc vừa đi ngang qua, vội giật dây cương, khẽ kêu lên: "Xuyyyyyy", dừng ngựa.
Mặc Ảnh nhìn Tử Hi, người sau lắc đầu: "Cũng chỉ có chủ tử mới có thể khiến nàng nhượng bộ."
Cố Lưu Tích tung người xuống ngựa, cẩn thận ôm Văn Mặc Huyền xuống, tìm chỗ đất trống tránh gió mà ngồi xuống.
Mặc Ảnh, Tử Hi vội vàng nhặt chút ít củi khô để đốt lửa. Sau đó Mặc Ảnh đi kiếm đồ ăn, Mộc Thâm thì dẫn ngựa đi uống nước ăn cỏ, để chúng nó được nghỉ ngơi.
Cố Lưu Tích ngồi có chút trầm mặc, phải nói, từ sau khi nàng xuất phát, liền không nói lời nào. Ngoài việc chạy là chạy, dường như nàng dồn tất cả tinh lực vào trên người Văn Mặc Huyền, đôi mắt cũng chỉ chớp động khi cần thiết, ngoài ra thì toàn bộ đều dán chặt lên người nàng ấy.
Sau đó nàng dùng tấm thảm nhung trải trên đồng cỏ sạch sẽ, cẩn thận đặt Văn Mặc Huyền lên đó, sau đó còn ngồi xoa bóp tay chân giúp nàng ấy, để tránh dọc đường xóc nảy đả thương nàng.
Tử Hi ở một bên châm lửa, nhìn Cố Lưu Tích như ở trong thế giới của nàng chỉ có chủ tử, trong lòng ngũ vị tạp trần. Trước kia nàng gặp chuyện không may, chủ tử cũng thất hồn lạc phách như thế. Vốn dĩ đối với chuyện chủ tử vì nàng mà biến thành như thế, trong lòng bọn họ ít nhiều có chút oán trách. Nhưng hôm nay, trước tình cảnh này, ngoài việc đau lòng hai người họ, thật là không còn tâm tư gì khác.
Nghĩ đến chuyện tình cảm, như người uống nước, nóng lạnh tự biết. Chuyện mà trong mắt bọn họ quả thật là điên rồ, thì chủ tử cùng nàng chắc hẳn đều cảm thấy cam tâm tình nguyện, khổ ngọt trộn lẫn. Nếu việc đã đến nước này, chỉ cần chủ tử quyết định, bọn họ sẽ toàn lực ủng hộ. Hơn nữa, cuối cùng chủ tử làm tất cả, cũng không phải là không đáng.
Cố Lưu Tích cũng không chú ý tới ánh mắt của Tử Hi, nàng cuối đầu nhìn người trong ngực vẫn cứ lạnh băng, lại kéo áo khoác cho nàng thật chặt.
Tuy rằng biết là có làm gì cũng không thể giúp Văn Mặc Huyền ấm lại, thậm chí nàng ấy cũng không cảm nhận được, nhưng nàng vẫn lo sợ. Đôi mắt ngày xưa trong suốt rạng rỡ, nay bịt kín rồi nỗi đau, âm u như bao phủ khắp tròng mắt nàng.
Đưa tay dịu dàng nắm lấy cánh tay của Văn Mặc Huyền, sau đó chạm đến cổ tay trái của nàng. Sau một lúc lâu, ngón tay Cố Lưu Tích chầm chậm di chuyển, đẩy ra ống tay áo của nàng, bao lấy cả cổ tay nàng. Chẳng qua chạm đến không phải là làn da mềm lành lạnh, mà là khăn bông khá thô ráp.
Ngón tay Cố Lưu Tích khẽ run lên, đôi mắt tràn đầy sự đau lòng cùng chua xót, cẩn thận từng li từng tí mà vuốt ve, cũng không dám mạnh tay, sợ sẽ làm đau nàng. Dọc đường đi, nàng giúp nàng thay thuốc, miệng vết thương kia rất sâu, thẳng vào gân mạch. Bởi vì nàng lâm vào trạng thái quy tức, vết thương cũng đặc biệt lâu lành, cho tới bây giờ cũng chỉ mới ngừng rỉ máu.
Ánh mắt rơi vào cổ tay trái cũng đang băng bó của mình, Cố Lưu Tích hơi mở to mắt, tay phải nắm thật chặt, ôm Văn Mặc Huyền trong ngực, trong mắt đầy khổ sở và kiềm chế.
Lúc này có tiếng bước chân vang lên, là Mặc Ảnh đem tới một con thỏ rừng và một con gà rừng. Chúng đều đã được hắn làm sạch sẽ.
Thấy Cố Lưu Tích lộ ra nồng đậm bi thương, Mặc Ảnh có chút sững sờ, nghi hoặc nhìn Tử Hi. Tử Hi bất đắc dĩ lắc đầu, lập tức dùng đôi mắt ưu sầu lo lắng mà nhìn động tác của Cố Lưu Tích.
Mặc Ảnh nhíu mày, cũng không biết nên làm thế nào cho phải. Dọc đường đi, bọn họ đã chuẩn bị rất nhiều để ứng phó với của nghi vấn Cố Lưu Tích.
Nhưng nàng ngoại trừ rất nhiều tình huống về sức khỏe của chủ tử, nên chú ý những gì, thì không có hỏi gì khác. Ngay cả cổ độc của nàng đã giải như thế nào, cùng vết thương trên tay nàng và chủ tử làm sao lại có, nàng cũng không hề hỏi đến. Điều này khiến bọn họ hoang mang, đồng thời lại có chút lo lắng. Dựa theo sự quan tâm lo lắng của nàng đối với chủ tử, làm sao lại bỏ qua vết thương kia? Chẳng lẽ nàng đã phát hiện cái gì?
Nhưng ở trong mắt thế nhân, huyết tuyến cổ rất là khó giải. Phương pháp của Bạch Chỉ, bọn họ cũng mới nghe lần đầu, Cố Lưu Tích không có khả năng chỉ bằng lấy cái vết thương thì đã đoán được, đúng không?
Mà hắn cũng không thể hỏi thẳng, đành phải trầm thấp thở dài.
Tử Hi cùng Mộc Thâm chỉ ở một bên yên lặng mà nướng thịt rừng. Nhất thời, ngoài tiếng ti ti từ đống lửa phát ra, toàn bộ sơn cốc đều chìm vào yên tĩnh.
Sườn mặt của Cố Lưu Tích được ánh lửa hắt lên, lúc sáng lúc tối, lộ ra chút hư vô mờ mịt.
Một lúc sau, bốn phía dần dần tràn ngập mùi thơm thịt nướng, Tử Hi lấy dao cắt chân thỏ, đưa cho Cố Lưu Tích: "Lưu Tích cô nương, ăn một chút gì đi."
Cố Lưu Tích quay đầu, nhìn thịt thỏ đưa tới, nói nhỏ: "Cảm ơn, ta... ăn không vô."
Mỗi lần nàng ăn thứ gì đó, đều sẽ không tự chủ mà nghĩ đến, cái này Mặc Huyền có thể ăn được hay không, cuối cùng mới chán nản nhớ ra, nàng căn bản không ăn được gì cả.
Ngày xưa, chỉ cần có nàng ở bên, hai người đều cùng nhau ăn, ngẫu nhiên còn chuyện trò mấy câu. Nhưng hôm nay khi nàng ăn gì đó, Văn Mặc Huyền lại chỉ có thể nằm im ru, từng chút gầy đi, khiến Cố Lưu Tích đau lòng đến khó có thể nuốt xuống.
Tử Hi ấm giọng nói: "Khi trước chủ tử đã sợ cô nương quá lo lắng mới dặn dò chúng ta như vậy. Mấy ngày nay chúng ta luôn rong ruổi trên đường, cô nương lại phải truyền nội lực cho chủ tử, không ăn thì sao chịu đựng được. Coi như là cô nương không sợ chủ tử tỉnh lại đau lòng, nhưng nay có thể truyền nội lực cho chủ tử cũng chỉ có cô nương thôi. Nếu như cô nương ngã xuống, chủ tử sẽ thế nào đây?"
Cố Lưu Tích mấp máy môi, yên lặng đưa tay nhận thịt thỏ, từ từ nhai nuốt, cuối cùng cũng ăn hết.
Đống lửa vẫn hừng hực, ban đêm ngày càng âm trầm, có điều mặt trăng từ sườn tây đã lặng yên chiếu tới. Vầng trăng treo cao, ánh sáng bàng bạc lan tỏa, làm cho đêm thu tăng thêm một phần thanh lãnh.
Mặc Ảnh nhìn mặt đường lờ mờ có thể trông rõ, nhỏ giọng nói: "Chúng ta nghỉ ngơi hai canh giờ, thừa dịp trăng sáng, chúng ta còn có thể đi thêm một đoạn."
Cố Lưu Tích nhẹ gật đầu, nghiêng người nằm xuống, bọc kỹ Văn Mặc Huyền lại, rồi nhắm mắt. Vô luận như thế nào, nàng nhất định phải nghỉ ngơi dưỡng sức, mang Văn Mặc Huyền sớm ngày tụ hợp với Tô Nhược Quân.
Hôm nay, cả hai bên đều gắng tranh thủ từng giờ từng khắc, thống lĩnh Tâm Tích các ở ven đường từ Việt Châu đến Đại Lý, lần lượt thu được song lệnh huyền thiết khẩn cấp nhất, phái thủ hạ công phu tốt nhất hộ tống một người.
Không ai biết nàng là ai, người đi cũng không biết, một nữ tử nhìn qua không có tiếng động nào, vì sao cần huy động nhân lực như thế.
Nhưng mà đến nay không có gặp song lệnh huyền thiết được mấy lần, khiến cho bọn họ không dám lơ là. Dù không biết được thân phận, cũng hiểu người này tất nhiên là quý nhân trong các, tự nhiên toàn lực ứng phó.
Hai nhóm đội ngũ hầu như liều mạng chạy đi, vào buổi chiều ngày thứ mười hai Văn Mặc Huyền ăn vào quy tức hoàn, đoàn người Cố Lưu Tích rốt cuộc đã hội hợp cùng Tô Nhược Quân tại Du Châu.
Mười hai ngày trời, mỗi ngày Cố Lưu Tích hầu như chỉ ngủ có hai canh giờ, trên đường luôn ôm theo Văn Mặc Huyền một mình bỏ chạy, từ đầu đến đuôi chưa từng nghỉ ngơi. Cho dù gặp trời mưa, Cố Lưu Tích cũng bọc Văn Mặc Huyền cực kỳ chặt chẽ, đội mưa cõng người chạy đi. Hơn nữa, trên đường đi không ngừng truyền nội lực cho Văn Mặc Huyền, cả người Cố Lưu Tích đã sớm kiệt sức.
Sau khi nhìn thấy Tô Nhược Quân ở cửa thành Du Châu, ý thức mà nàng gắng giữ ầm ầm sụp đổ, trực tiếp ngã từ trên ngựa xuống. Nhưng Văn Mặc Huyền trong ngực vẫn được nàng bảo vệ rất tốt.
Tô Nhược Quân vội chạy tới bắt mạch cho Cố Lưu Tích, phát hiện nàng đang sốt cao, hơn nữa nội lực kiệt quệ, tâm sức lao lực quá độ, lúc này mới hôn mê bất tỉnh. Nhìn sắc mặt nàng xám tro, đẩy vẻ phong trần mệt mỏi, cả người còn ốm hơn Văn Mặc Huyền, quả thực không nhìn ra điệu linh động thoát tục lúc trước chút nào. Lồng ngực Tô Nhược Quân nghẹn đắt, mắt đỏ kêu bọn Xích Nham tranh thủ thời gian mang hai người trở về.
Không ngờ Cố Lưu Tích vậy mà mơ mơ hồ hồ mở mắt ra, đưa tay túm lấy Tô Nhược Quân, kín đáo đưa cho nàng một cái hộp nhỏ, lẩm bẩm nói: "Quy... tức hoàn... Thực xin lỗi... Ngươi cứu nàng... lại... dẫn ra... cho ta..."
Giọng nàng nhỏ đến hầu như không thể nghe thấy, lại có chút hỗn loạn, ngoài câu xin lỗi, Tô Nhược Quân căn bản nghe không rõ, chỉ có thể làm nàng yên lòng: "Ta sẽ cứu nàng, ngươi yên tâm, ta sẽ cứu nàng!"
Cố Lưu Tích lại mơ hồ nhỏ giọng lẩm bẩm vài tiếng, sau đó hoàn toàn ngất đi.
Một đoàn người nhanh chóng trở về tiểu viện tạm thời thuê, Tô Nhược Quân căn dặn Bích Thanh đi chăm sóc Cố Lưu Tích, kê một đơn thuốc, liền tranh thủ đi xem Văn Mặc Huyền.
Vào trong phòng, mấy người Xích Nham đều mang vẻ mặt khủng hoảng mà nhìn Tô Nhược Quân, thất thanh nói: "Nhược Quân cô nương, chủ tử... Chủ tử không có... Không có hơi thở."
Tô Nhược Quân nhìn Văn Mặc Huyền như đã chết đi, trong lòng khó chịu không thôi, nhưng vẫn lắc đầu nói: "Chỉ là chết giả, không có chuyện gì đâu, không có chuyện gì đâu."
Nắm chặt cái hộp trong tay, Tô Nhược Quân đấu tranh tư tưởng mà nhìn Văn Mặc Huyền nằm ở trên giường, trong lòng loạn thành một đống.
Xích Nham nhịn không được, nói: "Nhược Quân cô nương, cô... cô làm sao vậy?"
Tô Nhược Quân nhắm mắt, cay đắng nói: "Huyết tuyến cổ, ta... ta không có nắm chắc cách giải."
Xích Nham biến sắc, thất thanh nói: "Sao có thể?"
"Huyết tuyến cổ, đến nay không ai có thể giải được. Năm đó ta cùng sư phụ du ngoạn, đi qua một thôn trang ở Việt Châu. Chẳng biết tại sao khi đó trong thôn liên tiếp chết rất nhiều người, toàn thân đều hiện đầy huyết sắc chỉ đỏ, đúng là nhiễm huyết tuyến cổ. Mặt khác, hơn mười người thôn dân đều chưa trứng cổ trong người, ta cùng sư phụ hao phí vô số tâm huyết, không ngừng tìm kiếm phương pháp giải cứu ..."
"Cuối cùng ta nhớ được là có người sống mà?" Xích Nham vội vội vàng vàng nói.
Tô Nhược Quân cười khổ một tiếng: "Đúng, nhưng hơn ba mươi người kai, chỉ có một người thanh niên còn sống, hơn nữa, chỉ sống một năm, liền chết đi. Quan phủ sợ dân tình khủng hoảng, mới thông cao ra ngoài là nhiễm dịch bệnh, đã có thần y cứu giúp."
"Này... Này, chủ tử... Nàng, nàng..." Xích Nham nói không được, chán nản cúi đầu.
"Ta sợ, ta sợ ta giải quy tức hoàn, phương pháp kia lại không cứu được nàng. Dù cho cứu được, nàng... nàng có thể chống cự bao lâu chứ ? Nếu lúc trước bệnh của nàng ta còn có thể gửi hi vọng ở Thất Diệp Lưu Ly. Nhưng hôm nay, ta..." Nói đến đây, Tô Nhược Quân bỗng nhiên ngừng lại, sau đó, trong con ngươi bắn ra tia sáng!
Nàng nói năng có chút lộn xộn: "Đúng rồi, đúng rồi, Thất Diệp Lưu Ly, hoa Thất Diệp Lưu Ly, ta gấp đến hồ đồ rồi. Huyết tuyến cổ, mấy luồng nội lực trong cơ thể A Mặc thiếu hoa ngọc lưu ly thuần âm, ta đã biết rồi, ta đã biết rồi!" Tô Nhược Quân vẫn còn như kẻ điên mà lầm bầm lầu bầu, trên mặt khi thì lo lắng khi thì vui sướng.
Sau đó nàng lập tức chấp bút lưu loát đã viết tràn đầy một trang giấy tên thuốc: "Ngươi tranh thủ lấy hết về, nấu chậm trong lửa nhỏ, ba chén sắt thành một, rồi đợi ở bên ngoài. Đừng cho bất luận kẻ nào xông vô. Chờ ta gọi, ngươi hẵn đem thuốc vào cho ta."
Xích Nham vội đáp rồi rời khỏi. Tô Nhược Quân cỡi hết áo ngoài của Văn Mặc Huyền, đưa ngân châm cẩn thận châm cứu cho Văn Mặc Huyền. Một lúc sau, mở cái hộp Cố Lưu Tích cho nàng, lấy viên thuốc màu trắng bên trong, đi đến bên người Văn Mặc Huyền, cho nàng ăn vào.
Sau khi châm cứu, thấy sắc mặt nàng từ trắng bệch bắt đầu có chút huyết sắc, Tô Nhược Quân cúi người nhỏ giọng nói: "Mặc dù biết ngươi xưa nay hồ đồ, lại không ngờ ngươi cả gan cho ta bài toán khó như thế. Ngươi trước này không sợ cá cượ, hãy đồng ý cá với ta một lần. Mà ta chưa bao giờ thử qua, kết cục như thế nào, ta không thể kết luận. Ngươi thương Tích nhi của ngươi, không tiếc hết thảy cứu nàng, nhưng nếu như ngươi chết, dù nàng có thể sống được đi nữa, lòng của nàng sợ cũng chết theo luôn đó. Ta biết rõ ngươi không nỡ, cho nên, ngươi phải cố gắng chống đỡ, nhất định phải cố gắng chống đỡ."
Sau đó Văn Mặc Huyền một mực yên tĩnh bỗng run lên một cái, lông mày nhăn lại. Cùng lúc đó, dung mạo Tô Nhược Quân đột nhiên sắc bén ác liệt lên, nhanh chóng cầm lấy mấy thanh ngân châm, rất nhanh khóa lại huyết tuyến cổ đã đến bả vai của Văn Mặc Huyền. Rồi lập tức đâm thêm ba cây châm tại chung quanh ngực của Văn Mặc Huyền! Trong nháy mắt, huyết tuyến cổ kia đã bị cưỡng ép vào tới sâu trong thân thể nàng. Đường vân máu vốn đang được tận lực che dấu, nay lập tức trải rộng trên ngực Văn Mặc Huyền, chỉ chừa lại vùng xung quanh tâm mạch vẫn còn trắng ráo.
Sắc mặt Văn Mặc Huyền lập tức trắng bệch, tuôn ra mồ hôi lạnh, có điều thân thể quá mức suy yếu, dù cho huyết tuyến cổ kia ở bên trong phát cuồng, trừ sắc mặt càng thêm khó coi, thì nàng không còn phản ứng gì khác.
Tô Nhược Quân hiểu sự lợi hại của huyết tuyến cổ, ngày xưa, nàng tận mắt nhìn thấy những thôn dân trúng huyết tuyến cổ đã đau quằn quại đến chết, giờ phút này, Văn Mặc Huyền mà nàng coi như người thân gặp nỗi đau ấy, nàng lại không thể không chịu đựng.
Nàng lấy thuốc đã chuẩn bị để áp chế huyết tuyến cổ, cưỡng ép Văn Mặc Huyền uống, sau đó đỡ nàng ấy đứng lên, kéo áo của nàng xuống tới hông, để lộ tấm lưng gầy gò. Tô Nhược Quân cắn môi, gắng chịu đựng đau lòng, ấn mấy cái trên lưng Văn Mặc Huyền. Chỉ thấy nàng tập trung tư tưởng nhìn kỹ, tiếp theo, ngón tay thăm dò trên lưng Văn Mặc Huyền, một lát sau, từ bên trong rút ra cây ngân châm nhỏ như lông trâu, nếu nó không lóe ngân quang, đều không thể nhìn rõ.
Trên mặt nàng tràn đầy mồ hôi, lại lấy ra một cây ngân châm từ một huyệt vị khác. Ngay khi cây châm thứ hai được rút ra, Văn Mặc Huyền bỗng than nhẹ một tiếng, sau đó không ngừng nôn ra máu, thoáng chốc trên tấm trải giường bằng gấm nở rộ những đóa hoa máu đỏ đến chói mắt.
Mà thần sắc của Tô Nhược Quân vẫn căng cứng, ánh mắt cực kỳ bình tĩnh, vẫn tiếp tục động tác trong tay, nhưng càng thêm dứt khoát.