Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
------"Được sống hai đời, bị người hạ Phệ Tâm hai lần, từ xưa đến nay e là cũng chỉ có mình nàng thôi."-----
Cẩn thận lau mình cho Văn Mặc Huyền xong, Cố Lưu Tích lại chăm chú ngắm nhìn gương mặt lúc ngủ của nàng. Mấy ngày nay, trong lúc ngủ mơ, nàng một mực mơ tới đoạn ký ức kiếp trước mà nàng đã lãng quên. Nàng không biết đó có gọi là ý trời không, dù những ký ức ấy khiến nàng nàng hận không thể chết đi, nàng chỉ muốn xem nó như một cơn ác mộng, hoàn toàn quên nó đi. Nhưng sau khi nàng học được chấp nhận nó, đổi lại chính là ghi nhớ được nàng ở kiếp này.
Vậy có phải là, cuộc đời thê thảm ở kiếp trước, để đổi được kiếp này bên nhau trọn đời.
Những đau khổ ấy vẫn quanh quẩn trong lòng, nỗi tuyệt vọng trong mơ vẫn khó mà tan biến. Nhưng chỉ cần nhìn thấy Văn Mặc Huyền khỏe mạnh nằm bên người, trái tim bị tra tấn từ lâu bỗng chốc cảm thấy được an ủi rất nhiều. Cho dù có gặp chuyện gì đi nữa, nàng cũng sẽ không như kiếp trước, một mình giãy dụa đối mặt. Sau khi mọi chuyện sáng tỏ, Cố Lưu Tích cảm giác bản thân bỗng chốc an lòng hơn nhiều.
Ánh mắt rơi trên gương mặt tinh xảo của Văn Mặc Huyền, trong đôi mắt Cố Lưu Tích hiện lên một tầng sương mù, trên mặt lại mang ý cười dịu dàng. Nàng cúi đầu nói nhỏ: "Ngươi vẫn muốn ta thoát ra nỗi đau khổ ở kiếp trước, ta không nghe lời ngươi. Nhưng mà, hiện tại ta đã có thể rồi."
Giọng nàng hơi run run: "Ta... Ta chỉ là đã quên rằng, thì ra đời trước, ta cũng từng rất hạnh phúc."
Sư phụ chưa bao giờ từ bỏ nàng, Văn Mặc Huyền cũng không phải đứng ngoài cuộc sống của nàng. Thời gian ấy dù ngắn ngủi, dù kết quả còn thê thảm vô cùng, nhưng cuối cùng, nàng đã có thể bình thường trở lại.
Mấy hôm nay nàng cứ gặp ác mộng, những hình ảnh đó khiến nàng tâm sức lao lực quá độ, để nàng bây giờ thật sự mệt mỏi vô cùng. Vùi vào trong ngực Văn Mặc Huyền, ngửi ngửi mùi hương quen thuộc, Cố Lưu Tích cũng từ từ chìm vào giấc ngủ.
Tử Hi và Tử Tô lặng lẽ qua thăm, thấy hai người đã ngủ thì cũng không quấy rầy, nhẹ nhàng thả màn xuống rồi lui ra.
Bầu không khí nặng nề trên Thúy Ngọc Phong đã bị quét sạch. Chuyến đi Danh Kiếm sơn trang lần này, tuy bị Nhiễm Thanh Ảnh chen ngàng, nhưng vẫn đã đạt được mục đích. Cha con Tiêu gia đền tội, Danh Kiếm sơn trang cũng chấm dứt thời huy hoàng. Nhưng Văn Mặc Huyền và Cố Lưu Tích gặp chuyện làm mọi người không có nửa phần vui sướng.
Hôm nay thì tất cả đã vui vẻ rồi. Tuy có tai hoạ ngầm, nhưng Cố Lưu Tích tỉnh lại, biểu hiện còn để cho bọn họ vui vẻ không thôi.
Phái người truyền tin cho Tô Nhược Quân xong, đám người Tô Vọng muốn uống một bữa đã đời, đánh bay phiền muộn trong lòng.
Chỉ là lúc này bọn họ mới phát hiện, sau khi Tô Nhược Quân vội vội vàng vàng rời đi, Tiêu Mộng Cẩm một mực lạnh lùng đợi Cố Lưu Tích tỉnh rồi, cũng bất ngờ không thấy bóng người đâu.
Mọi người suy ngẫm chốc lát, liền hiểu ra, cảm thấy an tâm, đồng thời cũng thấy khá là buồn cười.
Ăn uống no say, tất cả mọi người ai về phòng nấy nghỉ ngơi.
Còn Tích viên thì vẫn yên tĩnh. Tuy rằng lo lắng hai người không dùng cơm sẽ bị đói, nhưng cũng không ai muốn phá vỡ giây phút yên bình hiếm có của hai người họ, nên cũng chỉ để lại Tử Hi ở bên ngoài viện hầu.
Màn đêm trầm lắng, bầu trời đầy sao, hết thảy đều yên tĩnh, chỉ đến khi cuối trời lóe tia sáng bạc từ từ phá vỡ đêm đen, chào đón rạng đông tươi mới.
Ánh mặt trời ấm áp chầm chập tỏa khắp, tiếng động huyên náo bắt đầu vang lên, tuy rằng cũng không ồn ào, nhưng vẫn đánh thức người đã ngủ say cả đêm.
Bởi vì say rượu nguyên nhân, Văn Mặc Huyền ngủ rất sâu, nhưng cũng ngủ rất ngon.
Mày ngài khẽ cau, lập tức giãn ra, mí mắt hé mở, nhìn ánh sáng ngoài tấm màn, Văn Mặc Huyền hơi giật mình. Một lát sau, ý thức từ từ trở về, cảm giác trên người cũng quay về. Cảm nhận được cơ thể ấm áp trong lồng ngực, Văn Mặc Huyền lập tức khựng người lại.
Sắc mặt nàng bình tĩnh như trước, nhưng trong mắt đã gợn sóng nhấp nhô, cũng không dám động đậy. Nàng chậm rãi quay đầu, lọt vào tầm mắt là sườn mặt dịu dàng, xinh đẹp, lúc này đang chôn ở trong lòng ngực nàng, nét mặt không tranh không hờn, cánh môi hơi mím lại, nằm ngủ tựa như đứa bé vậy.
Ngẩn ngơ nhìn ngắm người trong lòng, Văn Mặc Huyền cố gắng nhớ lại chuyện gì đã xảy ra, nhưng cũng chỉ nhớ được lòng mình nghẹn đắng, khó chịu, ôm hai vò rượu tới đỉnh Trầm Uyên, mong có thể xoa dịu cõi lòng, sau đó thì không nhớ nổi nữa.
Xoa xoa đầu, Văn Mặc Huyền khá là nản bản thân đã uống quá chén. Nhưng tình cảnh trước mắt thế này, tuyệt đối không thể nào là mình uống nhiều quá, cưỡng ép kéo Cố Lưu Tích lên giường được. Vậy có nghĩa là,Cố Lưu Tích đưa nàng trở về?
Trên người khô ráo, thoải mái, cũng không có mùi rượu, rõ ràng là đã thay đồ. Tim Văn Mặc Huyền đập mạnh liên tục, cặp mắt sáng rực. Sau đó, nàng nhắm lại mắt, nụ cười trên mặt không cách nào che dấu, lúc mở mắt ra, khóe mắt đã hơi đỏ lên.
Tay phải còn ôm lấy Cố Lưu Tích, Văn Mặc Huyền cúi đầu xuống, khẽ chạm vào khuôn mặt mềm mại của nàng, cảm xúc chua xót, đầy áp lực trong lòng như vỡ đê, tùy tiện tràn lan như nước cuốn làm Văn Mặc Huyền phát run. Sau một hồi nàng mới có thể hoàn toàn bình tâm lại. Thở một hơi dài đầy ấm ức, nàng nhìn Cố Lưu Tích với ánh mắt dịu dàng, phảng phất như thưởng thức bảo bối nàng mới tìm được.
Cái ánh nhìn dịu dàng mà da diết ấy, so với tia nắng đang ngày càng rạng rỡ ngoài kia còn có sức mạnh to lớn hơn. Cố Lưu Tích như là phát hiện có người nhìn chằm chằm mình, nàng hừ nhẹ một tiếng, rồi mới quyến luyến, đau thương tỉnh lại từ giấc mộng.
Mở mắt ra, đối diện với ánh mắt của Văn Mặc Huyền, cảm xúc trong mắt Cố Lưu Tích phức tạp. Hai người ngồi đó đối mặt nhau hồi lâu, thẳng đến khi Cố Lưu Tích nhếch miệng, cười ôm cổ Văn Mặc Huyền, mới phá vỡ sự yên tĩnh ấy.
Văn Mặc Huyền cũng nở nụ cười, dường như tất cả đau khổ, áp lực đều chưa từng tồn tại. Các nàng chẳng qua là cùng nằm mơ, sau khi tỉnh lại thì vẫn bình yên, âu yếm nhau như vậy.
"Mới thức dậy đã cười ngọt ngào như vậy rồi, mơ thấy chuyện gì hay ho à?"
Không nhắc tới những chuyện gây khó chịu, cũng không nói ra cảm xúc kích động, may mắn trong đáy lòng, chỉ là một câu chào hỏi như ở mọi buổi sáng thường ngày, bình yên, lại mang ấm áp.
Cố Lưu Tích ôm nàng, lắc đầu, vui vẻ không giảm, nhỏ giọng nói: "Chỉ là cảm thấy, trong mộng vừa mơ tới ngươi, tỉnh lại có thể thấy ngươi, nên rất vui vẻ."
Đâu chỉ có vui vẻ, đối với nàng mà nói quả thực như nhận ơn trên. Trong mơ để lạc mất nàng, tỉnh dậy thì phát hiện lại có được nàng, loại cảm giác này, còn có thể khiến người ta mừng điên được.
Văn Mặc Huyền ngắm nhìn cặp mắt trong veo của nàng, có chút ngây ra, chợt nghiêng thân dán lên môi của nàng, dịu dàng vuốt ve, mà không có xâm nhập.
Cố Lưu Tích hơi ngửa đầu, nhắm mắt lại, cảm nhận sự dịu dàng của nàng, cảm nhận tình cảm của hai người trong thời khắc an bình này.
Nụ hôn kết thúc, Văn Mặc Huyền nói khẽ: "Muốn ngồi dậy không?"
Cố Lưu Tích đưa tay sờ sờ bụng Văn Mặc Huyền: "Ừm, nên dậy rồi. Hôm qua ngươi uống rượu, cả ngày cũng chưa ăn cái gì, nhất định là đói bụng rồi."
Sau đó nàng như nhớ tới cái gì, khẽ đẩy Văn Mặc Huyền, đè nàng xuống giường, lập tức muốn vạch áo của nàng ra.
Văn Mặc Huyền hơi sững sờ, nói với giọng vô tội: "Tích nhi, vết thương của ta còn chưa lành đâu."
Cố Lưu Tích hơi dừng lại, nhìn nàng với ánh mắt kỳ quặc. Đương nhìn là nàng biết vết thương còn chưa khỏi rồi.
Ngay sau đó, người dưới thân lại nói tiếp: "Nếu như nàng muốn đòi lại, có thể chờ ta khỏe rồi hẵng làm không."
"..."
Cố Lưu Tích lập tức hiểu ra, nhìn lại, tình cảnh giờ chính là, mình đè lên Văn Mặc Huyền, tay thì cởi áo của nàng, lộ ra một mảng da thịt trắng nõn, xương quai xanh tinh xảo, đường cong lung linh ...
Nhìn thế nào cũng rất là mập mờ.
Mặt Cố Lưu Tích lập tức đỏ lên, lắp bắp nói: "Ta... Ngươi đừng nói lung tung, ta không có muốn đòi lại, ta chỉ là muốn..."
Nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ quen thuộc, Văn Mặc Huyền nhẹ nhàng thở ra. Cho dù nàng ấy có khang khác, nhưng vẫn là Cố Lưu Tích mà nàng biết.
"Nàng không muốn đòi lại? Ừm, ta nhớ rồi." Văn Mặc Huyền như đã hiểu rõ, gật gật đầu.
"Không phải, ngươi nói chờ ngươi khỏe rồi, có thể lấy..."
Cố Lưu Tích đột ngột im bặt, nhìn người nọ đang cười đến run lên, mặt nàng càng đỏ hơn.
Văn Mặc Huyền ngồi dậy, yên lặng kéo áo lên, trong mắt sóng sánh lưu quang, lại sáp tới, trầm thấp cười nói: "Được thôi, chờ nàng tới đòi lại đó. Nhưng mà ta đói bụng lắm rồi, không dậy nổi. Đói chết ta, nàng muốn cũng không đòi được."
"Nói nhăng gì đó." Cố Lưu Tích lườm nàng một cái, vội ngồi dậy mặc quần áo: "Ta đi làm bữa sáng đây, ngươi tắm rửa trước đi."
Văn Mặc Huyền thấy nàng rời khỏi rồi, mới thu nụ cười trên mặt, cúi đầu nhìn bụng mình. Cởi bỏ băng bó, vết thương trên bụng có rỉ máu, miệng vết thương cũng hơi sưng lên, vừa nóng vừa đau. Nhíu nhíu mày, Văn Mặc Huyền có chút ảo não, này thật sự là tìm đường chết rồi.
Mặc quần áo tử tế, nàng ngồi dậy đi tìm Bạch Chỉ. Thấy nàng đến, Bạch Chỉ thể hiện rõ vui mừng, sau lại lập tức nhíu mày: "Tinh thần không tệ, không còn cái vẻ buồn bực, lầm lì nữa rồi. Cơ mà, ngươi không ở bên nàng, tìm ta làm gì?"
Văn Mặc Huyền cười cười, sau đó nói với vẻ đầy bất đắc dĩ: "Vết thương trông có vẻ không ổn lắm nên muốn tới xin Bạch di ít thuốc."
Sắc mặt Bạch Chỉ nghiêm lại, kiểm tra thương thế của nàng, hung hăng liếc nàng một cái: "Bây giờ biết lo rồi đấy, lúc đó uống sảng khoái lắm mà."
Văn Mặc Huyền không nói lời nào, ngoan ngoan nghe nàng nổi giận.
Bạch Chỉ hừ một tiếng: "Bây giờ biết sợ người ta đau lòng, trước đó làm gì phải... Đây là Nhược Quân để lại cho ta, dược tính rất mạnh, trước đó chưa có cho ngươi dùng. Nàng thật đúng là hiểu rõ ngươi, ngay cả cái này cũng cân nhắc tới. Ngươi muốn tìm đường chết, thì không cần thương tiếc ngươi nữa rồi." Nói xong liền rắc thuốc phấn ấy lên vết thương của Văn Mặc Huyền.
Văn Mặc Huyền kêu lên một tiếng, run bần bật, nháy mắt trên mặt đã đầy mồ hôi, tay nổi gân xanh, còn bẻ gãy một góc bàn.
Bạch Chỉ thấy vậy cũng hoảng sợ. Trước giờ Văn Mặc Huyền vẫn giỏi nhẫn nhịn, mà bây giờ còn như vậy, có thể mường tượng được thuốc này khủng bố cỡ nào. Bạch Chỉ vội băng kỹ vết thương cho nàng, đợi cả buổi, Văn Mặc Huyền mới dịu lại.
Thấy nàng mặt mày trắng bệch, đi ra ngoài còn tập tễnh, Bạch Chỉ lắc đầu: "Tô nha đầu kia cũng là quái nhân mà, đây là thuốc kiểu gì chứ? Chậc chậc, thật sự là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, vật họp theo loài, lòng dạ đều đen thui."
Lúc Cố Lưu Tích làm xong bữa sáng, trở về phòng, Văn Mặc Huyền đã điềm nhiên ngồi bàn đọc sách rồi. Thấy nàng đi vào, Văn Mặc Huyền mới lại gần, hỏi: "Làm món gì vậy? Thơm quá đi."
"Đây là cháo ngô nấu nấm thông (), rất tốt cho vết thương của ngươi, ngươi phải ăn nhiều vào đó. Còn đây là canh cá lóc (), ta đã làm rất kỹ, có bỏ thêm gừng, nên không có tanh, không khó ăn đâu. Ngươi cũng phải ăn chút đó. Đây là bánh hoa sen () và bánh hạt phỉ (), là món ngọt tráng miệng."
Cố Lưu Tích bày món ra, chỉ vào đồ ăn, chân thành nói.
() Cháo ngô nấm thông '松茸玉米粥' – Hình minh họa:
() Canh cá lóc '黑鱼汤' – Hình minh họa:
() Bánh hoa sen hay Phù dung cao '芙蓉糕' – Hình minh họa:
() Bánh hạt phỉ '榛子酥' – Hình minh họa:
Nét cười trên mặt Văn Mặc Huyền càng rạng rỡ: "Thật là đảm đang. Nhưng chỉ là bữa sáng thôi, nàng tốn nhìn công sức như vậy làm gì. Đây còn có một hộp cơm, ừm, để ta đoán nhé, sẽ không là bánh bao hấp chứ?"
Mặt Cố Lưu Tích đỏ lên, lầm bầm: "Đúng thì làm sao, đó là của ta."
Văn Mặc Huyền che miệng nở nụ cười: "Ừm ừm, đều là của nàng, ta không có giành với nàng. Nhưng mà, cháo với canh chỉ có một chén, nàng chỉ ăn bánh báo, mà chỉ có một lồng, thì làm sao no được?"
Nói rồi, nàng nghiêng nghiêng đầu: "Ta nhớ lúc năm tuổi nàng đã ăn tới hai lồng, nay cao lớn hơn rồi, nhất định là không đủ. Ta đã dặn riêng bọn A Tam làm bánh bao lớn rồi, cả một lồng đó đủ để nàng no. Sao nàng lại không chịu ăn ?"
Nhắc tới cái này, Cố Lưu Tích khó chịu đến không được, mở hộp lấy ra hai lồng bánh bao hấp xửng, lấy một cái cho vào miệng, phồng má ồm ồm nói: "Lúc đó ta đói bụng, chứ ai lại ăn nhiều như vậy. Còn nữa, ta chỉ ăn bánh bao hấp xửng, không thèm bánh bao thường ()."
() Bánh bao hấp xửng '小笼包' – Hình minh họa
Bánh bao thường '大包子' – Hình minh họa:
Hai người ăn cơm cũng không chuyên tâm, có câu ăn không nói, ngủ không nói, đã bị hai người ném sau đầu mất rồi. Hai người vừa ăn vừa ghẹo nhau, nhưng trông rất là sinh động.
Ảnh Vệ trong góc thèm quá trời, còn bị hai người ân ái chọc mù mắt, nhưng so với mấy ngày áp lực nặng nề trước, bọn họ càng mong hai người được như vậy hơn.
Thu dọn chén dĩa xong, Văn Mặc Huyền mới nghiêm túc lại, chân thành nói: "Tích nhi, sau khi tỉnh lại nàng đã cho Bạch di xem mạch chưa?"
Cố Lưu Tích lắc đầu: "Chưa, mà ta cũng không cảm thấy có chỗ nào không ổn cả. Bạch di đã nói với ta về Phệ Tâm, ta cũng không có bệnh trạng đó... Hơn nữa..."
"Nàng nhớ lại những chuyện đã quên lúc trước rồi, đúng không?"
Cố Lưu Tích thấy nàng hỏi cẩn thận, mới thản nhiên cười, đáp: "Ừm." Nàng dừng một chút, nhỏ giọng nói: "Khác hẳn với lời Bạch di nói, ta chẳng những nhớ, mà còn nhớ luôn những chuyện đã quên mất."
Nàng nhìn Văn Mặc Huyền, trong mắt vẫn còn đau lòng, khó khăn nói: "Mặc Huyền, thật..."
Văn Mặc Huyền rất nhanh cắt ngang nàng: "Đừng nói xin lỗi, nàng không có lỗi với ta."
Chống lại đôi mắt đỏ hồng của nàng, Văn Mặc Huyền ôn nhu nói: "Ta hiểu, nàng không thể xem mọi chuyện như chưa từng xảy ra, đổi lại là ta, ta cũng không thể. Ta chỉ muốn nàng hiểu được ý nghĩ của ta thôi. Nàng ngày đó thực sự đã hù dọa ta, mà ta cũng không phải sợ nàng làm ta bị thương, ta chỉ sợ nàng thật sự lạnh lùng đối xử với ta như vậy. Bởi vì rốt cuộc thì ta tin rằng nàng sẽ không nhẫn tâm ra tay với ta. Nàng xem, trên thực tế, ta không sai đúng không? Nếu như nàng thật sự muốn ra tay với ta, một kiếm đó có quá nhiều cơ hội để lấy mạng ta, nhưng nàng không làm. Trong tình huống đó, nàng vẫn có thể nương tay với ta, đối ta mà nói, nên mừng rỡ mới phải. Huống chi hôm nay nàng đã khỏe mạnh, không quên ta, và ta thì còn sống, đó chính may mắn của ta."
Cố Lưu Tích thấy cổ họng nghẹn đắng, nhịn không được mà ôm chặt nàng, chôn trong ngực nàng.
Văn Mặc Huyền xoa đầu người thương, cụp mắt, do dự một lát, mới mở miệng nói: "Những chuyện ở Danh Kiếm sơn trang, nàng đều nhớ rõ đúng không?"
Cố Lưu Tích hơi khựng lại, nhưng vẫn gật đầu.
Văn Mặc Huyền thở dài: "Nàng có trách ta không?"
Trong mắt Cố Lưu Tích có vẻ cay đắng: "Ta làm sao trách ngươi được. Tuy rằng hắn cho ta sinh mệnh, nhưng cũng đã từng muốn mệnh của ta. Ngươi đối ta như thế nào, bọn hắn đối ta như thế nào, làm sao ta không rõ được. Ta cũng sẽ ích kỷ, bọn hắn trong mắt ta, chẳng bằng một phần nhỏ của người. Oan có đầu nợ có chủ, bọn hắn đã làm sai thì phải gánh hậu quả. Ngươi không có gì sai hết. Huống hồ, bọn hắn làm hại ngươi khổ sở như thế, ngươi lại không bởi vậy mà thù ghét ta, ta rất vui vẻ."
Văn Mặc Huyền buông nàng ra, nở nụ cười dịu dàng: "Ta cũng thật ngốc." Nàng đưa tay chỉ, sau đó nhỏ giọng nói: "Cho nên, nàng chỉ cần làm Cố Lưu Tích của ta, ta cũng chỉ muốn trở thành Văn Mặc Huyền của nàng, tất cả những thứ khác, đều mặc nó đi."
Cố Lưu Tích dùng sức gật đầu, lúm đồng tiền như hoa.
Ngồi với Văn Mặc Huyền hơn nửa ngày, Cố Lưu Tích mới đi gặp mấy người Tiêu Viễn Sơn. Lại có thể tỉnh táo mà gặp bọn họ, Cố Lưu Tích thấy sống mũi cay cay. Bọn họ, là trời cao ban ơn cho nàng, hôm nay đều khỏe mạnh đứng ở bên nàng. Nàng đã không còn cầu mong gì hơn.
Vây quanh Cố Lưu Tích hỏi han ân cần hồi lâu, xác định nàng không sao, mọi người đều thoải mái hơn nhiều. Chẳng qua sau khi Bạch Chỉ bắt mạch cho nàng, mặt mày không nghiêm trọng, nhưng cũng không có nhẽ nhõm.
"Bạch di, sao rồi ạ?"
Bạch Chỉ khẽ cau mày: "Mạch tượng mặc dù không kỳ quặc như trước, nhưng vẫn cho thấy Phệ Tâm trong cơ thể nàng vẫn còn đó, hiện nay không có biểu hiện gì. Ta không biết có thể giữ được như vậy mãi hay khôgn. Nhưng mà, có thể thoát khỏi sự khống chế của Phệ Tâm, e rằng ngươi là người đầu tiên từ trước đến giờ."
Cố Lưu Tích ngẩn người, thầm cười khổ trong lòng, được sống hai đời, bị người hạ Phệ Tâm hai lần, từ xưa đến nay e là cũng chỉ có mình nàng thôi.
Bạch Chỉ không thấy được nét mặt của nàng, xoay người đi lấy mẫu cổ. Chỉ mới mấy ngày, mẫu cổ vốn chỉ mang theo huyết tuyến, nay đã đỏ toàn thân, như hút đầy máu, yên tĩnh nằm trong hộp nhung tơ. Nó chỉ dài cỡ nửa ngón cái, to không bằng cây tăm trúc, nhưng lại sinh một đầu ba sừng, nhìn mà nổi cơn ác hàn.
Văn Mặc Huyền có chút lo lắng: "Mẫu cổ này không ai cho ăn máu, làm sao lại thành như thế?"
"Không sao, mặc dù Phệ Tâm khát máu, nhưng cũng không phải dựa vào máu mà sống. Nó thành như vậy chẳng qua là thèm ăn rồi, đừng quan tâm đến nó."
Mọi người đều ngạc nhiên, cái thứ quỷ đó lại còn thèm ăn?
Nói rồi Bạch Chỉ cầm một cây kim bạc, đâm nhẹ chỗ đuôi mẫu cổ. Con mẫu cổ đang giả chết bỗng chốc không ngừng ngọ nguậy đuôi, như là muốn tránh xa cái đau. Màu đỏ máu trên thân cũng từ từ biến mất, hóa thành dáng vẻ trắng trắng mềm mềm, trông dễ nhìn hơn trước nhiều.
Chẳng qua mọi người chưa kịp cảm thán, Cố Lưu Tích đã lảo đảo che ngực, làm Văn Mặc Huyền biến sắc.
Bạch Chỉ cũng thở dài: "Phệ Tâm chưa giải, mẫu cổ này còn là một tai hoạ ngầm."
"Tự chủ có thể khống chế mẫu cổ đúng không?" Nét mặt Văn Mặc Huyền hơi trầm xuống, nhỏ giọng nói.
"Không sai.
»