-----"Góc chăn cũng bị lòi ra ngoài, mà trước giường là quần áo rơi lộn xộn đầy trên đất."-----
Khi tia nắng đầu tiên chiếu xuống, Thúy Ngọc Phong đã bắt đầu có động tĩnh, ngoài viện có vài đệ tử cầm lấy chổi dọn dẹp vụn pháo đêm qua xả đầy đất.
Ánh mặt trời đã lâu không thấy hắt lên nền tuyết, làm cho ngoài trời càng thêm phát sáng. Đỉnh núi cao vời vợi, bầu trời xanh thăm thẳm, giống như một khối ngọc lưu ly, xinh đẹp mà trong trẻo.
Sáng sớm Tô Nhược Quân đã căn dặn Tử Tô đi thăm Văn Mặc Huyền, thuận tiện chuẩn bị đồ rửa mặt cho nàng. Bởi vì sinh bệnh, tối hôm qua Văn Mặc Huyền ăn rất ít, Tử Tô cũng lo lắng đêm qua nàng ngủ được không ngon, vội bưng đồ đi vào Tích viên.
Tử Tô đứng ở cửa nghe ngóng, không có động tĩnh gì, cho rằng Văn Mặc Huyền chưa tỉnh. Đẩy cửa ra, vậy mà không có chốt cửa. Sợ làm Văn Mặc Huyền bừng tỉnh, Tử Tô không gõ cửa, chỉ nhẹ chân nhẹ tay đi vào.
Đặt đồ ở trên giá treo, sau đó dọn dẹp cái áo khoác lạ hoắc để ở bên, Tử Tô ngước mắt nhìn nhìn phía giường, rồi lập tức trợn mắt há hốc miệng.
Màn ngủ được thả xuống, nhưng khá là hỗn loạn, khác hẳn với tác phong chỉnh tề của Văn Mặc Huyền thường ngày.
Góc chăn cũng bị lòi ra ngoài, mà trước giường là quần áo rơi lộn xộn đầy trên đất. Tử Tô nhíu chặt mày, nhìn thấy gần đôi giày màu trắng là một đôi giày da hươu khác, lập tức mặt đỏ tới mang tai.
Thôi chết rồi, Lưu Tích cô nương trở về rồi! Khó trách áo khoác này trông thật lạ mắt.
Tuy rằng Tử Tô chưa biết mùi đời, nhưng trước mắt bày ra hết thảy, kẻ ngốc cũng hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì. Tử Tô mắc cỡ không chịu nổi, xoay người muốn bỏ đi, lại bối rối mà đụng vào phải cái giá gỗ.
Đợi nàng vội vàng đỡ cái giá lại, phía trong màn vang lên tiếng xột xoạt, sau đó là một giọng nói hơi khàn khàn: "Là Tử Tô à?"
Giọng nói ấy khá trầm, còn mang hương vị câu người, nghe mà Tử Tô bủn rủn cả người, run rẩy nhỏ giọng đáp: "Chủ tử."
Văn Mặc Huyền đè nặng giọng: "Đi lấy bộ đồ mới may cho Tích nhi ra đây, bảo hậu trù chuẩn bị chút ít đồ ăn sáng, tỉ mỉ chút, nấu thêm ít súp nữa."
Tử Tô đỏ mặt dạ thưa, Văn Mặc Huyền lại nhỏ giọng nói: "Nhớ rõ động tác nhẹ nhàng một chút."
Đợi đến lúc đi ra ngoài, mặt Tử Tô đã đỏ muốn bốc khói, dậm chân, trong lòng oán trách Tô Nhược Quân.
Văn Mặc Huyền nhúc nhích người, nhìn người yêu ngủ say sưa bên cạnh, khóe miệng kéo ra nụ cười vui vẻ, cúi đầu hôn nhẹ lên gương mặt nàng, cẩn thận từng li từng tí đứng dậy.
Không biết qua bao lâu, ý thức của Cố Lưu Tích dần dần trở về, mở đôi mắt còn chút mờ mịt, nhìn tấm màn trên đỉnh đầu, đầu óc nháy mắt trống rỗng. Một lát sau, cặp mắt của nàng thoáng dao động, sắc mặt nhanh chóng đỏ bừng bừng với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được. Cơ thể hơi đau nhức, nhất là eo, như là không phải của nàng nữa rồi. Chỗ dưới thân kia cảm giác khác thường, rõ ràng làm cho nàng hồi tưởng lại mọi chuyện xảy ra vào đêm qua. Bất giác đưa tay che mặt, bên tai lại nghe thấy một hồi xột xoạt, hình như có ai đang thả thứ gì đó xuống. Sau đó là tiếng nói nghe khá là hào hứng: "Dậy rồi à, có đói bụng không?"
Cố Lưu Tích động đậy thân thể muốn lắc đầu, lại phát hiện hơi mát lạnh, cúi đầu nhìn mà giật mình, lập tức lẻn vào trong chăn lại, ngẩng đầu, lắp bắp hỏi: "Đồ của ta... làm sao...?"
Văn Mặc Huyền ha ha bật cười, mặt mày cong cong nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ bừng của nàng: "Tích nhi trách ta không mặc quần áo cho nàng à?"
Cố Lưu Tích lúng túng không nói được lời nào, Văn Mặc Huyền bước lại gần, chân thành nói: "Đêm qua... Quần áo bị xoa nắn nhăn nhúm hết, không thể mặc nữa. Hồi nãy thấy nàng ngủ say sưa nên ta không muốn quấy rầy nàng."
"Ngươi... Ngươi đừng... đừng nói nữa, đưa... quần áo cho ta." Cố Lưu Tích thật sự nghe không vô, vội vội vội vàng vàng nói.
Trầm thấp cười cười, Văn Mặc Huyền cầm Tử Tô bộ đồ mới đem tới, đưa cho Cố Lưu Tích, sau đó ngồi nghiêm chỉnh ở một bên, nhìn chằm chằm vào Cố Lưu Tích đang núp trong chăn.
Cố Lưu Tích mấp máy miệng, đôi mắt không ngừng liếc nhìn Văn Mặc Huyền. Văn Mặc Huyền ra vẻ không biết: "Có phải Tích nhi không có sức, muốn cho ta mặc giúp nàng không?"
Cố Lưu Tích cảm thấy vô lực, thật sự không muốn để ý tới cái người lòng dạ đen tối ấy nữa. Ai ngờ, Văn Mặc Huyền đã ngồi tới đây, cầm qua áo mỏng trong tay nàng, ấm giọng nói: "Ngoan, hai ta sớm đã thẳng thắng với nhau, còn xấu hổ cái gì?"
Ôm Cố Lưu Tích vào lòng, giúp nàng mặc y phục. Cố Lưu Tích cảm thấy nàng nói có lý, nhưng sự ngượng ngùng trong lòng làm sao cũng không bỏ qua được. Tựa đầu lên vai Văn Mặc Huyền, cọ cọ mặt của nàng, nhỏ giọng nói: "May mà không có sốt lại, thức dậy sớm như vậy, ngươi có khó chịu không?"
Văn Mặc Huyền cười cười, lắc đầu: "Có lẽ đêm qua đổ một thân đổ mồ hôi, sáng nay đã dễ chịu hơn rất nhiều, cũng không có chỗ nào không thoải mái."
Cố Lưu Tích: "..."
Giờ phút này, quanh người Văn Mặc Huyền như mang vầng sáng, tuy rằng không hiện rõ nhưng dù là ai cũng có thể cảm giác được nàng đang vui vẻ. Nhìn người trên giường cứ núp núp né né như đà điểu, Văn Mặc Huyền mặc quần áo cho nàng xong thì moi nàng ra khỏi chăn.
Cố Lưu Tích đỏ mặt ngập ngừng nói: "Còn lại để ta tự mặc."
"Ừ." Văn Mặc Huyền không trêu chọc nàng nữa, thấy nàng ngồi dậy dù không nhanh nhẹn như xưa nhưng cũng không đáng ngại lắm nên khá là yên tâm. Đường nhìn rơi vào chỗ cái chăn bị lật lên, một mảng đỏ sậm nằm đó, ánh mắt nàng lóe lóe, nhìn mà giật mình.
Cố Lưu Tích mặc đồ xong trông thấy nàng như đang ngẩn người, cũng nhìn theo tầm mắt của nàng, sau đó vung mạnh tay, trực tiếp che đậy dấu vết đó luôn. Vốn cho rằng người trước mắt sắp trêu chọc mình nữa, nhưng không ngờ lại được nàng ôm vào trong ngực.
Giọng của Văn Mặc Huyền hơi thấp: "Tích nhi, cám ơn nàng." Cám ơn nàng, ở trong tình huống không biết gì cả như thế này, còn nguyện lòng giao mình cho ta.
Nội tâm Cố Lưu Tích run lên, nàng đương nhiên hiểu được đồ ngốc này đang cám ơn cái gì, đưa tay ôm lại nàng, dịu dàng nói: "Nói lời ngốc gì đấy. Gặp gỡ ngươi là phúc phần lớn nhất trong đời ta, được ở bên ngươi, là may mắn của cả hai đời ta."
Văn Mặc Huyền hơi cong môi, nhẹ nhàng đặt nàng ngồi trước gương đồng, thay nàng chải đầu, cẩn thận xử lý gọn gàng mái tóc đen nhánh của nàng. Văn Mặc Huyền mở miệng nói: "Đêm qua vội vã trở về muộn như vậy, có phải gặp chuyện gì không? Người Tô Vọng phái đi cũng không đón nàng được."
Cố Lưu Tích nhìn người trong gương đồng chăm chăm, cũng không giấu giếm nàng: "Mấy ngày nay trời đổ tuyết, đường xá không dễ đi, vốn dĩ đã chậm hơn bình thường nhiều. Hơn nữa trên đường đi gặp người của Minh U giáo, ứng phó với bọn họ cũng phí chút thời gian."
Tay Văn Mặc Huyền cầm lược dừng một chút: "Có bị thương không?"
Cố Lưu Tích sợ nàng nóng ruột, vội nói: "Không có, ngươi xem trên người ta không có vết thương nào mà!"
Lập tức cắn cắn môi, Văn Mặc Huyền nàng quả thực ngốc chết rồi. Tối hôm qua hai người đều đã như vậy, có bị thương hay không nàng cũng không nhìn thấy à.
Văn Mặc Huyền không nói gì, cầm nàng cổ tay, truyền chút ít nội tức, kiểm tra dọc trong cơ thể nàng một vòng, không có phát hiện điều gì khác thường, lúc này mới buông tay.
"Ngày sau chớ như vậy nữa. Mặc dù ta muốn nàng trở về ăn mừng năm mới cùng, nhưng mà ta vẫn mong nàng được khỏe mạnh bình an. Chỉ cần nàng không sao, ta đã vui vẻ rồi."
Cố Lưu Tích trầm thấp nói: "Nhưng ta cũng muốn bên ngươi, không muốn một mình đón năm mới."
Văn Mặc Huyền chỉ cười không nói, bàn tay trắng nõn búi tóc cho Cố Lưu Tích, dùng một cây trâm bạch ngọc trâm cắm trên mái tóc nàng.
Cố Lưu Tích đưa tay sờ lên: "Cây trâm này...?"
Văn Mặc Huyền cúi người: "Vốn là quà năm mới cho nàng, có điều tối hôm qua không rảnh bận tâm tới nó thôi. Có thích không?"
Nói rồi không đợi Cố Lưu Tích mở miệng, Văn Mặc Huyền tiếp tục đưa nàng thêm một phong bao đỏ: "Tuy rằng phải tặng vào đêm qua mới tốt nhất, nhưng hôm nay đưa bù cũng không sao đúng không. Chỉ nguyện nàng ngày ngày vô ưu, tháng năm cát lợi." Giọng của nàng trầm ấm dịu dàng, phảng phất như lời nguyện cầu từ tận đáy lòng, khiến cho những lời này thật sự có thể ứng nghiệm.
Cố Lưu Tích thấy cánh mũi cay cay, năm chặt phong bao đỏ trong tay, cuối cùng nở nụ cười. Năm đó Tô Lưu Thương từng đồng ý, vào năm mới chắc chắn sẽ cho nàng tiền mừng tuổi, nàng bao nhiêu tuổi sẽ được bây nhiêu lượng bạc.
"Ngươi bỏ bao nhiêu vậy."
"Không nhiều lắm, thiếu nợ mười năm, cộng lại vừa đủ."
Cố Lưu Tích cúi đầu, một hồi lâu không nói gì, thẳng đến khi Văn Mặc Huyền khẽ nói: "Hôm nay là ngày đầu năm, cũng không thể cứ trốn trong phòng. Thời gian không còn sớm, nàng đã đói bụng rồi chứ, tắm rửa trước rồi dùng bữa nhé."
Đợi đến lúc hai người chỉnh đốn xong, ăn bữa sáng Tử Tô đưa tới thì cũng đã đến giờ Thìn canh ba rồi. Trải qua màn tối hôm qua, đệm giường phải thay đổi, Cố Lưu Tích cũng không dám để Tử Tô các nàng dọn dẹp, cũng bỏ lơ tên đầu sỏ bên cạnh, tranh thủ thời gian giật đệm giường, tạm thời để qua một bên.
Văn Mặc Huyền hé miệng cười nhẹ, bị Cố Lưu Tích đỏ mặt liếc mắt xem thường thêm mấy cái.
Đúng lúc này, tiếng gọi nhỏ nhẹ thánh thót từ ngoài nhà vọng đến: "Văn tỷ tỷ."
Đường Mạt mặc bộ cẩm y màu đỏ mới tinh, chạy ào vào trong. Lúc chứng kiến Cố Lưu Tích, cô bé giật mình, sau đó mừng rỡ mà bổ nhào qua ôm lấy Cố Lưu Tích.
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ trở về rồi, tỷ tỷ trở về rồi!"
Cố Lưu Tích ngồi xổm xuống sờ sờ cái mũi nhỏ của cô bé, bế bé lên: "Đúng vậy, mấy ngày qua Mạt Mạt có ngoan không, có nhớ tỷ hay không đây?"
Đường Mạt dùng sức gật đầu: "Dạ, rất nhớ ạ." Sau đó nhìn nhìn Văn Mặc Huyền, đè thấp tiếng nói: "Văn tỷ tỷ cũng rất nhớ tỷ tỷ đấy, lúc nào cũng ra ngoài Trầm Uyên chờ tỷ tỷ."
Văn Mặc Huyền đương nhiên đã nghe được lời Đường Mạt nói, mấp máy miệng, không nhìn thẳng mắt Cố Lưu Tích, khẽ nói: "Tỷ tỷ khá mệt rồi, lại đây Văn tỷ tỷ ôm."
Lỗ tai Cố Lưu Tích lập tức đỏ lên, trong lòng cảm động, nhưng vẫn oán trách mà liếc nàng một cái. Đường Mạt được Văn Mặc Huyền ôm, vỗ vỗ tay của nàng: "Văn tỷ tỷ ngã bệnh, vừa rồi Tô tỷ tỷ còn nói với muội không thể tới phiền tỷ sớm quá, muội không cần bế."
Văn Mặc Huyền hơi nhíu mày, quay đầu nhìn Tô Nhược Quân dựa trên cổng viện, chậm rãi nói: "Không sao, tỷ đã khỏe rồi."
Tô Nhược Quân thoáng quét mắt qua lại trên người nàng và Cố Lưu Tích, nhớ lại hồi sáng Tử Tô đỏ mặt oán nàng, không khỏi nở nụ cười: "Ừm, khí sắc đã tốt hơn nhiều, xem ra Lưu Tích còn có tác dụng hơn thuốc của ta nữa. Có câu nói, đổ mồ hôi nhiều xua tan cái lạnh, quả thật không sai."
Cố Lưu Tích bị Văn Mặc Huyền trêu chọc đã chịu không nổi rồi, huống chi là Tô Nhược Quân. Tuy rằng cố gắng chống đỡ không có bị xấu hổ quá, nhưng mà vành tai cũng đỏ muốn rỉ máu luôn. Việc này, có rõ ràng như vậy sao?
Nhìn giữa hai đầu mày Cố Lưu Tích toát ra vẻ dịu dàng mị ý, Tô Nhược Quân thật lòng tán thưởng. Quả thật là dấu hiệu mê người cực kỳ. Thấy hai người mang điệu bộ mất tự nhiên như vậy, nàng cũng không nói gì nhiều, đi tới gọi Văn Mặc Huyền ngồi xuống, bắt mạch cho nàng một chút, rồi quay qua nói với Cố Lưu Tích:
"Đúng là đã khỏe rồi, không cần uống thuốc nữa, nhưng phải chú ý nghỉ ngơi đầy đủ. Lưu Tích, muội phải trông muội ấy cẩn thận, lúc muội không có ở đây, muội ấy một khắc cũng không có rảnh rỗi đâu."
"Ừm, muội biết rồi."
Văn Mặc Huyền nghiêng mắt nhìn nàng, Tô Nhược Quân lại không lung lay, còn chỉnh nét mặt: "A Mặc, hôm nay Tâm Tích các lâm vào tình thế nghiêm trọng, có nhiều việc cần muội xử lý đều không dễ dàng, mà cổ trong cơ thể muội, ta thủy chung có chút lo lắng. Sư phụ hồi âm rồi, nay ông ấy cũng đã tiến về khu vực Miêu Cương, có điều địa vực rất rộng, một mình ông ấy e là không kham nổi, ta phải đi hỗ trợ thôi."
Đôi mắt Văn Mặc Huyền tối sầm lại: "Đã hồi âm rồi, vì sao không chịu trở về. Chỉ mới đầu năm, tỷ đã muốn đi?"
Tô Nhược Quân thở dài: "A Mặc, muội... Tính tình sư phụ muội hiểu mà, lời hứa đáng giá ngàn vàng, chưa bao giờ nuốt lời. Lúc trước ông ấy lập lời thề, muốn cho muội bình yên vô sự, thì sẽ không phá thề. Ông ấy hiểu muội sẽ nghĩ nhiều, nên mới bảo ta đưa phong thư này cho muội."
Văn Mặc Huyền nhận thư, nhẹ nhàng mở ra, chữ viết khá ngoáy trong trí nhớ sinh động hiện trên mặt giấy, trên giấy cũng mang mùi thuốc thoang thoảng, giống hệt tính tình của sư phụ, tuỳ tiện phóng khoáng.
Thương nhi, nghe thấy con tìm được bạn cũ, bệnh tật tạm khỏi, bá phụ rất là vui vẻ... Từ lúc bắt đầu du ngoạn đến nay, tận tình phóng túng, mặc dù không có ai tri kỷ làm bạn, đã có con của cố nhân dẫn dắt. Phiêu bạt ba năm, nuối tiếc năm xưa đã dần dần hóa giải. Lịch lãm non song, thưởng ngoạn khắp chốn, không nhiều sầu khổ, nhưng ưu tư duy nhất chính là sức khỏe của Thương nhi con. Nếu bá phụ tìm được lương phương, hoàn thành đạo nghĩa với tri kỷ, trọn vẹn tình bảo hộ, quả thật là chuyện an lòng nhất trên cõi đời này. Mong Thương nhi bảo trọng, tránh được hiểm ác, không suy nghĩ nhiều, đợi ta trở về.
Xem thư xong, Văn Mặc Huyền trầm mặc hồi lâu. Trong thư đa số đều là lời trấn an, còn nhắc đội những hạnh ngộ ông ấy gặp trên đường, mà tấm lòng yêu thương khẩn thiết cũng đã bộc lộ qua từng câu từng chữ. Cả đời này của nàng nhấp nhô đầy gian khó, mấy lần gặp nguy hiểm ngặt nghèo, nhưng lại gặp được ba người nàng quý trọng nhất. Bởi vì duyên phận trời cao an bài, đi đến cùng nhau, đền bù tất thảy nàng đã mất, để cuộc đời của nàng không đến mức tuyệt vọng hoang vu.
Cố Lưu Tích ngồi ở bên cạnh, yên tĩnh mà nhìn nàng, trong mắt có chút lo lắng. Đường Mạt ngồi trong ngực Văn Mặc Huyền, cũng phát giác được bầu không khí thay đổi, cứ ngoan ngoãn ngồi ở đó, nhìn mấy tỷ tỷ không nói tiếng nào.
Một lúc lâu sau, Văn Mặc Huyền mới mở miệng: "Đã không biết đây là lần thứ bao nhiêu tỷ nói với ta muốn lên đường rồi, mỗi lần đều ngăn cản, nhưng lần nào cũng thỏa hiệp."
Trong mắt Tô Nhược Quân toát lên vẻ đau lòng: "A Mặc!" Nàng dừng một chút, chân thành nói: "Cho tới bây giờ muội chỉ thấy ta vì muội tận tâm tận lực, cũng không hiểu vì sao ta lại bằng lòng làm vậy ư? Chúng ta cùng nhau lớn lên, tuy rằng ta lớn hơn muội, nhưng mà người từ nhỏ che chở ta, dung túng ta đều là muội. Thuở ban đầu học y, có rất nhiều thứ bị ta phá hỏng, đều là muội tìm về cho ta. Khi luyện tuyệt chiêu ngân châm, không biết có bao nhiêu cấy còn giữ nguyên trên người muội đấy."
Các nàng cũng không phải ngay từ đầu đã có thành tựu như thế. Mặc dù Cung Minh thương các nàng thật, nhưng vốn dĩ ông không có định nuôi trẻ con, hơn nữa ông cũng không lộ ra tên tuổi thần y của mình. Mấy năm đầu, các nàng sống không tốt xíu nàng, bị người ức hiếp cũng là chuyện thường. Tô Nhược Quân không biết công phu, mà tính tình cũng quái, chọc không ít chuyện, đều là Văn Mặc Huyền thay nàng dọn dẹp cục diện. Đối với một Tô Nhược Quân mồ côi từ nhỏ, ngay lúc đó địa vị của Văn Mặc Huyền trong lòng nàng, thậm chí còn đứng trước cả Cung Minh nữa.
Vành mắt của nàng hồng hồng, nhỏ giọng nói: "Muội nên hiểu được, nếu như muội gặp chuyện không may, với Lưu Tích, với ta, đều là không có cách nào tiếp nhận."
Văn Mặc Huyền không nói chuyện, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì, sau một hồi, nàng mới ngẩng đầu bất đắc dĩ cười cười với Tô Nhược Quân: "Chỉ hy vọng, đây là một lần cuối cùng."
Tô Nhược Quân nhẹ nhàng thở ra, chân thành nói: "Ừm, muội nhất định sẽ khỏe hẳn."
Như nhớ đến chuyện gì, Tô Nhược Quân nhíu nhíu mày: "Hiện nay trên giang hồ đã có xu thế công khai lên án Tâm Tích các, muội đã suy nghĩ kỹ nên ứng đối như thế nào chưa?"
"Chờ."
"Chờ?"
"Đúng vậy, chờ đợi mấy người chúng ta cứu ra một lần nữa khống chế môn phái của bọn họ; chờ đợi, Danh Kiếm sơn trang và Minh U giáo đứng ngồi không yên, là được rồi." Khóe miệng Văn Mặc Huyền hơi nhếch lên, gõ gõ nhẹ lên bàn.
"Danh Kiếm sơn trang, Minh U giáo, Văn Uyên các cầm đầu mấy đại môn phái, Quân Tuyệt phái cầm đầu tứ đại môn phái. Bên nào hành động đều ảnh hưởng lớn đến võ lâm. Nhưng mà mỗi bên đều có tâm tư. Nay Văn Uyên các đã đứng về phía chúng ta. Trước mắt bị động chỉ là vì ngày sau chủ động mà thôi."
Tô Nhược Quân nghe xong thì gật đầu. Văn Mặc Huyền nhìn Cố Lưu Tích cúi đầu trầm tư, nói khẽ: "Tích nhi, lần này trở về, Âu tiền bối có nói gì với nàng không?"
Trong mắt Văn Mặc Huyền có chút sầu lo, trước đó Bạch Lăng gửi cho nàng lá thư, nếu là sự thật, vấn đề này, e là càng ngày càng phức tạp.