-----"Thanh kiếm lấy giả loạn thật đó, cạm bẫy con người thiết lập ra, đến cùng là vì điều gì? Mà người giật dây là ai?"-----
Nhớ tới lời hẹn với Văn Mặc Huyền, trên đường đi Cố Lưu Tích hầu như chưa từng dừng lại, cuối cùng đã về tới đất Thục sau mười ngày.
Dẫn Xích Nham và Bích Thanh lên Thục Sơn, gian phòng nhỏ ở lưng chừng núi quen thuộc lập tức đập vào mi mắt.
Tiêu Viễn Sơn trước nay là một người rất văn nhã, tuy rằng thoạt nhìn trông như một ông già tùy tiện, nhưng trong sinh hoạt lại khá là cẩn thận. Bởi vậy, mấy căn phòng ở Thục Sơn này được lựa chọn vị trí rất cẩn trọng.
Phía sau là mảnh rừng tùng xanh um, đằng trước là khu rừng phong nay đã rụng lá phủ khắp mặt đất, màu vàng khô héo tuy trông vắng lặng nhưng lại kỳ ảo vô cùng.
Cách gian phòng không xa có vách đá. Nước chảy xiết từ trên vách đá, vẽ ra một dải lụa trắng, trút xuống những tảng đá bên dưới, đập nước tung tóe, sau đó chảy dần vào hồ sâu. Tiếng nước ào ào, ở vùng núi non yên tĩnh này phảng phất như một khúc bộ hành hùng tráng.
Xích Nham và Bích Thanh nhìn tiểu viện bằng gỗ cùng với vùng địa vực đủ đầy sơn thủy trước mắt, tỏ vẻ cực kỳ kinh ngạc. Nơi này thật đúng là vùng đất quý của ẩn sĩ mà.
Gặp lại ngôi nhà chung sống hơn mười năm, Cố Lưu Tích thấy ấm áp trong lòng. Tất cả những thứ ở nơi này, vẫn y như hồi mình đi.
Ba người đeo lễ vật trên lưng đi đến ngoài hàng rào, Liễu Tử Nhứ vừa mới đem dược thảo đi ra phơi nắng, nhìn Cố Lưu Tích thì giật mình, sau đó trong mắt toát lên kinh hỉ, để dược thảo xuống, lập tức hô lên: "Lưu Tích, muội trở về rồi!"
Trên mặt nàng tràn đầy nét vui mừng, lại vội cao giọng gọi: "Sư phụ ơi, Lưu Tích trở về rồi!"
Cố Lưu Tích đã lâu không gặp nàng, rất là vui vẻ: "Sư tỷ."
Liễu Tử Nhứ nhìn kỹ nàng từ trên xuống dưới, tuy rằng trông đầy phong sương , nhưng rất là có tinh thần, hơn nữa cũng cao hơn nhiều, có lẽ trong khoảng thời gian này đi theo Văn Mặc Huyền sống rất tốt. Nhìn thấy hai nam nữ ở phía sau khí khái hào hùng, yên tĩnh đứng đấy, nàng cũng đoán được là người mà Văn Mặc Huyền phái tới bảo về Cố Lưu Tích.
Liễu Tử Nhứ lập tức lịch sự chào hỏi: "Đa tạ hai vị đã trở về cùng với Lưu Tích, mau mau đề đồ xuống, đi vào nghỉ ngơi thôi."
Vừa dứt lời, Tiêu Viễn Sơn đã lướt như bay tới, nhìn Cố Lưu Tích mà cười đến râu cũng muốn dựng lên: "Tích nha đầu, cuối cùng con cũng về rồi, đã đi đến nửa năm rồi đấy. Đến đây, để vi sư nhìn xem."
"Ừm, cao lớn, nhưng mà hơi đen."
Cố Lưu Tích khẽ bật cười, chuyến này đi nàng vượt gió mang sương, có thể không đen sao.
Từ sau khi Cố Lưu Tích được Tiêu Viễn Sơn mang về, hầu như chưa từng rời khỏi ông. Để Cố Lưu Tích xuống núi, Tiêu Viễn Sơn một mực lo lắng không thôi. Nhất là lúc Liễu Tử Nhứ nói với ông, Cố Lưu Tích đi vào Ấn Sơn đại mộ thiếu chút nữa gặp chuyện chẳng lành, thì càng nóng ruột không chịu nổi.
Bây giờ có một vài chuyện, ông cần phải nói với Cố Lưu Tích, nên mới viết thư hối thúc nàng trở về, lại chẳng biết tại sao chậm trễ lâu như vậy. Hôm nay gặp lại đồ đệ, mới nhẹ nhàng thở ra.
Ánh mắt chuyển sang hai người sau lưng Cố Lưu Tích, Tiêu Viễn Sơn thôi cười: "Hai vị này là?"
Xích Nham cùng Bích Thanh tiến lên một bước, cung kính thi lễ: "Vãn bối Xích Nham, vãn bối Bích Thanh, bái kiến tiền bối."
Xích Nham tiếp tục nói: "Chủ tử nhà ta bị sự vụ quấn thân, không cách nào tự mình đến đây bái kiến tiền bối, nên đã đặc biệt dặn dò chúng ta mang theo ít quà mọn, thay nàng chào hỏi với tiền bối."
Đôi mắt Tiêu Viễn Sơn lóe lên, nhìn chằm chằm vào Xích Nham: "Chủ tử nhà ngươi?"
Cố Lưu Tích nghe thấy giọng điệu của ông ấy ơi kỳ quặc thì vội thưa: "Sư phụ, nàng gọi là Văn Mặc Huyền, là người con gặp được ở Tô Châu." Nàng dừng một lát rồi nhỏ giọng nói tiếp: "Chính là người mà đồ nhi vẫn luôn tìm kiếm đấy ạ."
Tiêu Viễn Sơn chỉ nghe Liễu Tử Nhứ nhắc tới qua loa, rằng Cố Lưu Tích gặp được một nữ tử thân phận cực kỳ thần bí ở Tô Châu, tình cảm của hai người rất tốt, trợ giúp Cố Lưu Tích rất nhiều.
Bởi vì Liễu Tử Nhứ lo lắng nhắc đến quá nhiều, sẽ làm Tiêu Viễn Sơn phát hiện tình cảm giữa hai người, dù sao nàng không dám xác định Tiêu Viễn Sơn suy nghĩ như thế nào.
Bởi vậy Tiêu Viễn Sơn vẫn cảm thấy người nọ quá mức kỳ lạ, sợ nàng ta không có ý tốt, tiếp cận đồ đệ tốt của ông, nên vừa rồi mới có thái độ với bọn Xích Nham như thế.
Nghe được Cố Lưu Tích lời nói, lập tức sững sờ, có chút kinh ngạc nói: "Thật chứ?"
Nhắc tới Văn Mặc Huyền, trong mắt Cố Lưu Tích dấy lên vầng hào quang, nét mặt dịu dàng, chân thành nói: "Hoàn toàn là thật ạ."
Nhìn thấy Cố Lưu Tích trông thoải mái hạnh phúc chân thật đến vậy, Tiêu Viễn Sơn tuy cảm thấy kỳ lạ, nhưng vẫn thấy vui cho nàng, ôn hòa nói: "Như thế thì vi sư yên tâm rồi." Nhìn bọn Xích Nham chợt thấy đáng yêu hơn rất nhiều: "Chủ tử nhà ngươi khách khí quá, mau vào đi."
Sau đó, ông dùng giọng hùng hổ rống lên: "Hỗn tiểu tử, sư tỷ của mi về rồi kìa, mau mau dâng trà lên đây!"
Xích Nham cùng Bích Thanh liếc nhau, không khỏi có chút buồn cười. Lúc này một thiếu niên vội vã từ trong rừng phóng tới, động tác mau lẹ, rất nhanh đã nhảy tới bên cạnh Cố Lưu Tích, kinh hỉ hô: "Sư tỷ!"
Tiêu Viễn Sơn vỗ vỗ đầu hắn: "Mau dâng trà."
Thi Lệ rụt đầu lại, le lưỡi với Cố Lưu Tích rồi chạy như một làn khói.
Xích Nham khá là kinh ngạc, thiếu niên ấy hình như khinh công rất cao minh. Thầm than, khó trách khinh công của Cố Lưu Tích xuất thần như vậy.
Mọi người ngồi uống trà, sau khi khách sáo vài câu, Xích Nham cùng Bích Thanh cũng liệu trước nơi này không có phòng khách dư thừa, nên ngồi dậy cáo từ với Tiêu Viễn Sơn:
"Hôm nay vãn bối đã làm phiền rồi, chúng ta tới Thục còn có chuyện cần làm, nên tạm thời xuống núi trước."
Tiêu Viễn Sơn cười cười: "Là nơi này đơn sơ, chiêu đãi không chu toàn rồi."
Xích Nham lắc đầu liên tục, sau đó nói với Cố Lưu Tích: "Cố cô nương, chúng ta tạm thời sẽ đặt chân ở Phượng Tường khách điếm trong thành. Khi cô nương trở về, có thể đến chỗ đó tìm chúng ta."
Cố Lưu Tích gật đầu, đi tiễn hai người rời khỏi.
Tiêu Viễn Sơn nghe xong lời của hắn, hơi nhíu nhíu mày: "Tích nha đầu, con... con còn muốn đi?"
Cố Lưu Tích thấy ông nhíu mày, trong lòng có chút áy náy, bởi vì Văn Mặc Huyền mà không ở lại cùng đón năm mới quả thực là bất hiếu.
Chẳng qua nàng thật sự không nỡ bỏ Văn Mặc Huyền một mình. Nhất là khi Tâm Tích các đang ở trong tình cảnh hiện giờ, nàng càng không thể xa nàng ấy.
"Sư phụ..." Trong mắt Cố Lưu Tích tràn đầy xấu hổ: "Con đã hứa với nàng ấy là sẽ trở về mừng năm mới cùng nàng ấy rồi. Lần này nàng ấy vốn muốn cùng ta trở về gặp sư phụ đấy ạ. Nhưng là tình huống bên đó không ổn lắm, nàng ấy đi không được, cho nên mới để một mình con trở về đất Thục."
Tiêu Viễn Sơn không chịu nổi nhất là dáng vẻ như thế của nàng, thở dài: "Quả nhiên là con gái lớn không giữ được. Tìm được người, cũng không cần lão già này nữa."
"Sư phụ!" Cố Lưu Tích vừa vội vừa thẹn, sắc mặt đỏ lên.
Tiêu Viễn Sơn đưa tay xoa đầu nàng, nhỏ giọng nói: "Được rồi, ta hiểu nàng với con quan trọng nhường nào. Nhưng mà, tiểu bằng hữu khiến con nhớ mãi không quên, hôm nay trông như thế nào rồi. Nhìn cái điệu bộ của con này, e là thích nàng lắm lắm luôn rồi nhỉ. Ha ha, kể sư phụ chút đi."
Liễu Tử Nhứ và Thi Lệ sớm đã tự giác rời ra ngoài, để hai người họ trò chuyện riêng.
Ở trong lòng Cố Lưu Tích, Văn Mặc Huyền cơ hồ là người hoàn mỹ nhất thế gian này, mà Tiêu Viễn Sơn lại là người mà nàng coi như phụ thân. Có được tình yêu, tìm được người nàng muốn nắm tay cả đời, nên dù sợ Tiêu Viễn Sơn phản đối, nàng vẫn không cầm lòng nổi mà muốn nhanh chóng giới thiệu nàng ấy với Tiêu Viễn Sơn.
Nàng nghiêm túc đến lạ, cẩn thận kể lại chuyện từ lúc nàng gặp được Văn Mặc Huyền, cùng với những chuyện đã xảy ra trong thời gian qua cho Tiêu Viễn Sơn nghe.
Vì không muốn dọa Tiêu Viễn Sơn, nàng đã tận lực khắc chế tình cảm của mình và cẩn thận lựa chọn từ ngữ. Có điều, dù như thế, Tiêu Viễn Sơn vẫn có thể bắt được tình cảm dạt dào trong đôi mắt của nàng.
Lúc nhắc tới Văn Mặc Huyền nọ, cô đồ đệ trước nay vốn bình tĩnh, lại không thể che giấu thương tiếc và quyến luyến trong mắt. Khi nói tới bệnh của nàng ta, sự đau khổ ấy, như là hận không thể lấy thân thay thế.
Tiêu Viễn Sơn là người từng trải, cảm xúc ấy có ý nghĩa như thế nào, ông rất rõ. Đăm chiêu nhìn Cố Lưu Tích, ánh mắt ông phức tạp hơn hẳn, sắc mặt cũng có chút khó coi. Rễ tình của cô nương ngốc này e là đã bén sâu rồi. Trước giờ còn lo lắng hỗn tiểu tử nào đó sẽ lừa nha đầu của ông, nhưng nay lại không phải hỗn tiểu tử, mà đã biến thành tiểu nha đầu rồi!
Thấy sắc mặt Tiêu Viễn Sơn ngày càng đen, Cố Lưu Tích cuối cùng ý thức được không ổn, cẩn thận gọi: "Sư phụ... sư..."
"Lưu Tích."
"Dạ." Cố Lưu Tích chợt căng thẳng, ngoài lúc bị trục xuất sư môn ở kiếp trước, Tiêu Viễn Sơn chưa từng gọi nàng như vậy.
"Con nói rõ cho vi sư nghe, có phải con thích Văn Mặc Huyền kia không?!"
Cố Lưu Tích cứng người, nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của ông thì mặt tái đi, cúi đầu cắn cắn môi, lại ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Tiêu Viễn Sơn: "Dạ!"
Tiêu Viễn Sơn đứng bật dậy. Ông dùng đôi mắt hận không thể rèn sắc thành thép nhìn chằm chằm vào Cố Lưu Tích. Nhưng nàng chỉ lẳng lặng nhìn lại, sự bối rối khi nãy đã biến mất tăm, hiển nhiên là đã quyết ý rồi.
Tiêu Viễn Sơn lần đầu cảm thấy vô lực: "Nhưng hai đứa đều là cô nương mà! Lưu Tích, ta hiểu, thuở nhỏ con nhận ơn huệ của nàng, tình cảm ấy khó mà phai mờ. Con mong nhớ mười năm, rốt cuộc tìm được nàng, mà sức khỏe nàng luôn không tốt nên con thương tiếc. Theo lời con nói, nàng đỗi đãi với con cực kỳ tốt, con còn nhỏ, sợ là không thể nhận rõ loại tình nghĩa ấy. Cái đó không giống như của giữa nam và nữ, con có hiểu hay không?"
Cố Lưu Tích chậm rãi lắc đầu, giữa lông mày đột nhiên phủ kín một tầng đau thương nồng đậm. Một lát sau nàng lại cười: "Sư phụ, nếu như là con của trước đây, có lẽ con sẽ không chắc chắn, có lẽ sẽ băn khoản cảm giác của con sai lầm hay không. Nhưng hôm nay, con rất chắc chắn, con thích nàng. Không liên quan đến tình nghĩa năm đó, dù sao cho tới bây giờ con cũng không nghĩ khi gặp nàng mình lại có tâm tư khác. Sư phụ nói nàng đối với con quá tốt, con không phủ nhận. Nhưng nếu như nàng là nam tử, con sinh ra tình cảm như vậy, sư phụ sẽ cảm thấy con là bởi vì cảm kích, là ảo giác sao?"
Tiêu Viễn Sơn ngẩn người, dường như không hiểu biểu cảm trên mặt nàng. Cố Lưu Tích nhỏ giọng nói: "Sư phụ người xem, người sẽ không cảm thấy như vậy. Nhưng khi nàng là nữ tử, mọi thứ nàng cho con liền thay đổi, ta có tình cảm lại là không thật sao?"
"Nhưng mà, Tích nha đầu, đây là trái lẽ thường. Người khác sẽ thấy thế nào?"
Cố Lưu Tích chợt thấy quặn lòng: "Vậy còn sư phụ thì sao? Người cũng sẽ cảm thấy con làm loạn luân thường, đại nghịch bất đạo sao?"
Tiêu Viễn Sơn thấy sự cay đắng trong mắt nàng, vội mở miệng nói: "Con là đồ đệ của ta, vô luận như thế nào đều là ta một tay nuôi lớn đấy. Ta chỉ là sợ con vất vả thôi mà. Nếu như con thích một tên hỗn tiểu tử, vi sư có thế nào cũng có thể làm chủ cho con. Nhưng mà con lại coi trọng một cô nương, vi sư lại không thể buộc người ta..." Nói đến đây Tiêu Viễn Sơn có chút lúng túng.
Cố Lưu Tích sững sờ, sau đó lại bật cười: "Sư phụ, người... người... con và nàng đã ở bên nhau rồi ạ."
Tiêu Viễn Sơn khẽ nhếch miệng: "Bên nhau rồi? Nàng cũng thích con?"
Da mặt Cố Lưu Tích đỏ lên, vẫn gật đầu: "Vậy sư phụ... người sẽ... chấp nhận ứ?"
Tiêu Viễn Sơn hiển nhiên không nhảy chủ đề kịp: "Khó trách nàng lại vì còn làm nhiều đến thế, thì ra đã sớm mang lòng đen tối rồi!"
"Không phải, là con ép nàng đấy!" Cố Lưu Tích cuống quít giải thích: "Lúc trước nàng còn lấy cớ sức khỏe không tốt mà không chịu đồng ý con đấy."
"Vây bây giờ sức khỏe nàng sao rồi?"
Cố Lưu Tích có chút chán nản, chua chát nói: "Nàng thay con dẫn ra huyết tuyến cổ, nó vẫn còn ở trong cơ thể nàng. Tuy rằng khỏi bệnh rồi, nhưng đó vẫn là tai họa ngầm."
Nghe nói Cố Lưu Tích xong, Tiêu Viễn Sơn khẽ suy tư, thần sắc lập tức hơi trầm xuống. Ông không có tiếp tục nhắc tới đề tài này nữa, mà là hỏi ngược lại: "Tích nha đầu, có biết vì sao ta vội vã gọi con trở về không?"
Cố Lưu Tích bỗng thấy khẩn trương, ngoài mặt lại vẫn duy trì sự bình tĩnh: "Con nghĩ, có lẽ sư tỷ đã kể với sư phụ chuyện của con và Nhị hồi ở Tô Châu, nên người mới muốn nói chuyện với con."
Biểu cảm của Tiêu Viễn Sơn khá ngưng trọng: "Tích nha đầu, nói thực cho ta biết, lần này con tìm được nàng, cũng đã biết chuyện Tô phủ bị diệt môn năm đó là do kẻ nào làm rồi?"
Cố Lưu Tích nhìn ông, nhẹ gật đầu.
"Là Minh U giáo?"
Đôi mắt Tiêu Viễn Sơn hơi co lại: "Tô gia, Nhiễm Thúc Diệp? Là vì Lưu Vân bạch ngọc và Xích Huyết ngọc?"
Cố Lưu Tích kinh ngạc nhìn Tiêu Viễn Sơn: "Sư phụ, làm sao người lại biết hai vật đó?!" Đó là tín vật của các đời giáo chủ Minh U giáo, e là ngoài các đại nhân vật trong giáo, không ai có thể biết được tên của nó. Tại sao sư phụ lại biết được?!
Tiêu Viễn Sơn chau mày, tâm trạng nặng nề đi vài bước, thở dài: "Không ngờ Minh U giáo cứ nhớ mãi không quên hai thứ đó."
"Sư phụ, ý người là, người biết mục đích Minh U giáo một mực tìm Thuần Quân và hai khối ngọc kia?" Trong lòng Cố Lưu Tích rối rắm vạn phần. Văn Mặc Huyền vẫn luôn phái người điều tra mục đích của bọn chúng , nhưng không ngờ sư phụ lại biết được!
Vẻ mặt Tiêu Viễn Sơn có chút tiêu điều, trầm mặc một lát, mới chậm rãi nói: "Tích nha đầu, con có biết thân phận thật của ta không."
Cố Lưu Tích mấp máy miệng: "Dạ, Mặc Huyền đã nói với con rồi."
Tiêu Viễn Sơn sững sờ: "Nàng vậy mà biết được thân phận của ta à?"
Cố Lưu Tích kể chuyện Lạc Già thập cửu bí quyết cho Tiêu Viễn Sơn. Tiêu Viễn Sơn cười cười: "Xem ra, nàng cũng không đơn giản ha. Chẳng qua là, nếu nàng biết ta xuất thân từ đúc kiếm thế gia, có lẽ sẽ đoán được ta và Thuần Quân có quan hệ sâu xa."
"Sư phụ, ý của người là, người và Âu Dã Tử đại sư có quan hệ sâu xa?" Ôi nàng nhớ ra tên thật của sư phụ chính là Âu Hoàng!
Tiêu Viễn Sơn nhìn về phương xa, cười cười tự giễu: "Sự thật rốt cuộc là như nào, nào ai biết rõ đâu. Tổ tông Âu gia chuyên thuật đúc kiếm, truyền qua nhiều đời, đều tự xưng là hậu nhân của Âu Dã Tử. Bởi vậy từ sau khi kiếm của Âu Dã Tử kiếm biến mất, hậu nhân Âu gia các đời đều đau khổ tìm kiếm, mượn chuyện này chứng minh là đúng tên tuổi của đúc kiếm thế gia Âu gia. Rồi sau đó, trải qua mấy đời người, trăm năm trước, tổ tiên Âu gia thành công tìm được Trạm Lư và Thuần Quân."
"Trạm Lư và Thuần Quân?" Ánh mắt Cố Lưu Tích lóe lên, chẳng lẽ là...
"Đúng vậy, con biết không, Minh U giáo vốn lập ở Hán, vốn là sinh hoạt và phát triển ở Trung Nguyên, cũng là một đại môn phái trong chốn võ lâm, danh vọng còn lớn hơn cả Danh Kiếm sơn trang. Chẳng qua, người tập võ đều say mê võ học, không ngừng tìm kiếm sức mạnh to lớn hơn. Lúc ấy giáo chủ Minh U giáo Minh Thiên, còn là một võ si, bỏ bao công sức soạn ra một quyển công pháp vô thượng, trong thời gian ngắn đã trở thành nhân vật đệ nhất trong chốn võ lâm trăm năm qua. Đáng tiếc, quyển bí tịch ấy mang đến cho Minh U giáo ngoài vinh quang, còn có tai họa to lớn. Quyển Vạn Minh Quyết ấy uy lực kinh người, nhưng khi luyện rồi sẽ ngày càn tàn nhẫn. Tự thân Minh Thiên còn có thể khống chế, nhưng người kế vị sau đó, bởi vì nóng lòng cầu thành, tự tiện sửa lại tâm pháp, nên bị cắn trả đến mức tâm tính đại biến. Trong lúc nhất thời trở thành kẻ âm tình bất định, dã tâm bừng bừng, nhấc lên một mảnh gió tanh mưa máu trong võ lâm. Lúc ấy toàn bộ võ lâm dường như đều bị huyết tẩy."
"Sư phụ là nói tới U Minh biến làm cho người người run sợ trăm năm trước?"
"Đúng vậy, đến tận đây Minh U giáo từ đại phái đệ nhất võ lâm, biến thành tà giáo ai ai cũng hận thấu xương. Thế lực khắp nơi liên hợp, trả giá đại giới không cách nào dự tính, sau khi tru sát kẻ kia, Minh U giáo hầu như cũng bị tiêu diệt gần hết, bị buộc đi xa tận Tây Vực mới mong tìm được đường sống. Lúc đó, Âu gia nhận ân của Minh U giáo, tiền đúc kiếm tất cả đều do Minh U giáo chi trả, bởi vậy cuối cùng Âu gia cũng đi xa theo."
"Âu gia vậy mà lại có liên quan tới Minh U giáo, khó trách sẽ..." Nhớ tới kiếp trước Nhiễm Thanh Ảnh biết được thân phận của sư phụ sau đó đi tìm ông lần nữa, thì ra nguyên do là như vậy. Chẳng lẽ sư phụ có năng lực giúp Minh U giáo có thứ mà sư phụ nhắc đến, Vạn Minh Quyết!
"Giáo chủ lúc ấy trời sinh tính thuần lương, không mong muốn Vạn Minh Quyết gieo họa trong giáo. Nhưng Vạn Minh Quyết đã tốn quá nhiều tâm sức của hai vị tiền nhiệm, vả lại có rất nhiều người phản đối, cuối cùng không có hủy diệt nó, mà là để vào mật khố của Minh U giáo, khóa chặt nhiều lớp. Mà chìa khóa của mật khố được chia thành hai tầng, tầng thứ nhất chính là hai khối ngọc lưu truyền nhiều đời trong giáo. Vì phòng ngừa giáo chủ làm trái quy định, tầng còn lại chính là hai thanh kiếm Âu gia tìm được năm đó. Âu gia và giáo chủ lúc ấy lập tử khế, vĩnh viễn không sử dụng hai thanh kiếm để mở ra bản bí tịch kia. Mà chuyện này, trở thành gia huấn truyền thừa nhiều đời ở Âu gia, mà cũng chỉ có gia chủ mới biết được."
Cố Lưu Tích lập tức hiểu ra, khó trách Nhiễm Thanh Ảnh trăm phương ngàn kế lừa gạt Nhị sư huynh, có lẽ đã biết được manh mối gì rồi! A, ở kiếp trước tại sao sư phụ lại bại lộ, sợ là nàng ta cũng không thoát khỏi liên quan!
Trong mắt Cố Lưu Tích toàn lửa giận, nàng thật sự là ngốc quá mà!
"Cuối cùng Âu gia không còn liên hệ với Minh U giáo, hai thanh kiếm kia cũng bị mất, là do Minh U giáo phản bội sao ạ?"
Tiêu Viễn Sơn nhẹ gật đầu: "Chỗ mới của Minh U giáo chỗ quá mức khốn khổ, rất nhiều người không thể chịu đựng được, nhưng võ lâm Trung Nguyên lại hận Minh U giáo thấu xương, tử thủ không cho Minh U giáo trở về Trung thổ. Cuối cùng lúc truyền tới đời thứ tư, kìm nén không được, buộc Âu gia giao ra hai thanh kiếm, cuộc tàn sát năm đó, khiến cho Âu gia thiếu chút nữa bị diệt vong. Hai thanh kiếm sau lần cướp đoạt ấy, cuối cùng không biết tung tích."
Những bí ẩn không có câu trả lời bỗng nhiên được giải quyết dễ dàng, làm Cố Lưu Tích có chút không tin nổi. Những vẫn còn có nhiều chuyện nàng không hiểu rõ.
Vì sao Nhiễm Thanh Ảnh còn muốn đi Ấn Sơn tìm Thuần Quân, nếu như năm đó người Âu gia dùng nó làm chìa khóa, vậy tự nhiên không có khả năng vẫn còn ở mộ Việt vương. Vì sao còn muốn đi?
Thanh kiếm lấy giả loạn thật đó, cạm bẫy con người thiết lập ra, đến cùng là vì điều gì? Mà người giật dây là ai? Đôi mày chăm chú nhíu lại, như vậy huyết tuyến cổ cũng là do con người làm ra?
Nghĩ tới đây, trong đầu nàng bỗng nhiên xẹt qua một chút ký ức. Tô Nhược Quân đã từng gặp huyết tuyến cổ, còn là tại một thôn ở Việt Châu. Huyết tuyến cổ cực kỳ hiếm thấy, trong mộ Việt vương có thì không lạ gì, nhưng một thôn nhỏ như thế làm sao lại bị trúng huyết tuyến cổ hết được?!