-----"Lúc này Văn Mặc Huyền mới ngẩng đầu lên, ồm ồm nói: "Là ta không tốt, khiến ngươi chịu tội.""-----
Thanh Châu luôn yên bình lúc này đây lại nổi sóng ngầm mãnh liệt. Lúc tất cả chủ sự chưởng quản Thần Quyết cung, Liệt Diễm môn, Phi Ưng môn nhận được đưa tin, sắc mặt đều biến đen, trong mắt đầy kinh hãi khó hiểu. Tại thời điểm mấu chốt này mà lại xảy ra chuyện lớn như vậy. Vội vàng điều động đội ngũ, cũng không quản sẽ oanh động cỡ nào, chỉ biết phải nhanh chóng truy tìm.
Nhóm Văn Mặc Huyền lên đường rời xa Thanh Châu, đã sớm ngờ tới cục diện này, cũng không để quan tâm lắm, tiếp tục chạy đi.
Sau khi đi được khoảng năm mươi dặm, tới một thôn nhỏ, thuộc hạ mà Mặc Ảnh bố trí vội vàng ra đón, nhỏ giọng thưa: "Công tử."
Văn Mặc Huyền khẽ gật đầu, sau đó trở mình xuống ngựa, trực tiếp ôm Cố Lưu Tích xuống, làm cả đám người há hốc miệng.
Ở trước mặt mọi người, rõ ràng là tiểu công tử ôm một thiếu niên khác xuống, điều này đối với bọn hắn mà nói, thật sự chấn động không nhẹ.
Mặc Ảnh và Ảnh Tử nhìn thấy mấy võ lâm nhân sĩ mang đầy nét mỏi mệt mà còn trợn mắt há miệng, có chút bất đắc dĩ. Cố Lưu Tích thì càng nóng mặt, quẫn bách không thôi.
Văn Mặc Huyền chỉ sợ làm nàng đau tay, làm gì quản đến những chuyện khác. Đợi Cố Lưu Tích đứng vững, nàng nói: "Các vị đều có thương tích trong người, nên đi vào nghỉ ngơi trước. Ta đã mời đại phu, đợi chữa thương xong chúng là cần lên đường ngay. Những kẻ đó sợ là sẽ không bỏ qua."
Mọi người đều ôm quyền: "Đa tạ Văn công tử."
Văn Mặc Huyền sai người dẫn mọi người về phòng, lập tức căn dặn Liêu Nguyệt ôm Tiêu Uẩn: "Mang ta đi tìm Nhược Quân!"
Đang nói chuyện thì Tô Nhược Quân cũng chạy tới, vội vội vàng vàng hỏi: "Cứu được rồi sao?"
Văn Mặc Huyền gật gật đầu, mà Tô Nhược Quân cũng nhìn thấy phụ nhân Liêu Nguyệt đang ôm, mừng rỡ. Lại lập tức phát hiện hai người một thân máu đen, còn có cái tay Cố Lưu Tích rủ xuống bên người, lập tức cả kinh: "Bị thương?"
Sắc mặt Văn Mặc Huyền hơi âm u: "Ta không sao, tỷ mau xem tay của Tích nhi đi."
Mọi người vội đi vào phòng của Tô Nhược Quân. Căn dặn Liêu Nguyệt để người trên giường, sau đó Tô Nhược Quân đưa hòm thuốc đến, cởi bỏ vải băng đẫm máu trên tay phải của Cố Lưu Tích.
Văn Mặc Huyền chăm chú nhìn chằm chằm vào tay Cố Lưu Tích, nói với Liêu Nguyệt: "Đi đưa cho những người đó chút ít thuốc trị thương, để ý hành động của bọn hắn."
"Dạ."
Mà lúc này, vải băng dầy kia đã được mở ra, trong nháy mắt chứng kiến miệng vết thương, Tô Nhược Quân đều hít hơi lạnh. Vết thương máu thịt mơ hồ đã ngưng chảy máu, có thể thấy cả xương trắng bên trong. Mà da thịt quanh vết thương bị đâm xuyên đã tái đi, căn bản không nhìn ra hình dáng trắng nõn xinh đẹp trước đó, khó trách sắc mặt A Mặc khó coi như vậy.
Trong mắt Văn Mặc Huyền vừa đau lòng vừa nôn nóng, nói một cách đầy đè nén: "Sao rồi, có bất trắc gì không?"
Tô Nhược Quân cho nàng một ánh mắt làm yên lòng: "Có ta ở đây, tất nhiên sẽ giúp Tích nhi nhà muội khôi phục như ban đầu." Sau đó lông mày nàng nhíu lại, nhỏ giọng nói: "Chẳng qua là, thịt quanh vết thương này đều đã tái đi, cũng không sạch sẽ, cẩn phải cẩn thận cắt bỏ đi."
Mặt Văn Mặc Huyền trắng bệch, tay cũng run run: "Nghiêm trọng đến thế? Vậy có... Ma phí tán không?"
"Đừng lo lắng, ta đi ra chuẩn bị một chút, có thể sẽ đau đấy. Ta nấu thuốc liền đây."
Sau đó nàng ngồi dậy, qua bắt mạch cho Tiêu Uẩn, phát hiện chỉ có mệt mỏi quá độ mới nhẹ nhàng thở ra. Nàng kê đơn cho bà rồi bước nhanh ra ngoài đi nấu thuốc.
Trước đó Mặc Ảnh đã phái người đến Thanh Châu mời đại phu, giờ phút này đang kê đơn bắt mạch cho những người khác.
Mà trong phòng, Văn Mặc Huyền một mực cúi đầu cầm tay phải của Cố Lưu Tích, trầm mặc không nói gì. Cố Lưu Tích thấy khó chịu trong lòng, cũng cúi đầu xuống, nhìn bên mặt Văn Mặc Huyền.
"Mặc Huyền, ngươi đừng như vậy. Không phải Nhược Quân đã nói không có trở ngại rồi sao. Tuy rằng ta sợ đau, thì cũng có Ma phí tán mà, không cảm giác nhiều lắm đâu."
Lúc này Văn Mặc Huyền mới ngẩng đầu lên, ồm ồm nói: "Là ta không tốt, khiến ngươi chịu tội."
Cố Lưu Tích cười cười: "Làm gì tới mức đó. Bây giờ ngươi yên ổn ngồi đây, đối với ta mà nói tất cả đều không phải chịu tội."
Văn Mặc Huyền không nói chuyện, hàng mi cong cong chớp lên, đưa tay xoa xoa bên cạnh vết thương của Cố Lưu Tích, sau đó ôm người vào ngực, cất giọng nói trầm lắng dịu dàng, lại lộ ra kiên định: "Sau này sẽ không thế nữa."
Tô Nhược Quân bưng Ma phí tán đến, Văn Mặc Huyền vẫn không buông nàng ra, mà chỉ nhìn thuốc Tô Nhược Quân đem tới.
Cố Lưu Tích sợ nàng khó chịu, có lòng an ủi nàng, mặc dù ngượng ngùng, vẫn ngoan ngoan vùi trong ngực nàng.
Thuốc còn rất nóng, nội tức của Văn Mặc Huyền băng hàn, chậm rãi nhả ra, thẳng đến khi nhiệt độ đã thích hợp, mới ôn nhu nói: "Ngoan, uống đi."
Cố Lưu Tích không ngại ngùng nữa, cũng không sợ nóng, liền cầm lấy chén thuốc nàng đưa tới một hơi uống cạn.
Một lát sau, dược hiệu phát tác, Cố Lưu Tích có hơi buồn ngủ, tiếng nói làm nàng an tâm chậm rãi quanh quẩn bên tai: "Tích nhi nghe lời, tỉnh lại sẽ ổn thôi."
Tô Nhược Quân cầm con dao nhỏ đã cẩn thận hơ qua lửa, nâng tay Cố Lưu Tích lên, rất nhanh hạ đao.
Nàng dùng sức rất khéo, thịt nát quanh vết thương bị nàng từ từ nạo đi.
Nhưng vô luận Tô Nhược Quân khéo cỡ nào, rơi vào trong mắt Văn Mặc Huyền, lại như là cắt trong lòng nàng, đau đến mặt nàng tái mét. Tay ôm Cố Lưu Tích không dùng lực, tay trái lại vò nát cả vạt áo.
Dù có dùng Ma phí tán, Cố Lưu Tích vẫn cảm giác được cơn đau. Lưỡi dao cắt qua xương, nỗi đau như thế há một chén Ma phí tán có thể xua tan được.
Sau khi Tô Nhược Quân ngừng dao thì đổ một chén rượu mạnh lên trên vết thương của Cố Lưu Tích, rửa sạch máu đen trên đó. Cố Lưu Tích trong ngực Văn Mặc Huyền giật người, chau mày, trầm thấp nức nở vài tiếng.
Đôi mắt Văn Mặc Huyền đỏ hết lên, cắn chặt môi, cả người run còn lợi hại hơn Cố Lưu Tích.
Tô Nhược Quân bất chấp mọi thứ, tranh thủ thay Cố Lưu Tích bôi thuốc bọc kỹ vết thương. Đến khi ngẩng đầu phát hiện sắc mặt Văn Mặc Huyền còn khó coi hơn Cố Lưu Tích, nàng thở dài:
"Muội đừng vội, chắc chắn muội ấy cũng không muốn muội như thế đâu. Thương thế kia mặc dù nghiêm trọng, nhưng sau khi xử lý xong xuôi, dùng thêm thuốc của ta, thì không còn tổn hại gì nữa."
Văn Mặc Huyền nhắm mắt lại, dường như rất mệt mỏi.
"Ta hiểu mà. Ta đi giúp nàng tắm rửa, tỷ đi chăm mẫu thân của nàng ấy đi, có lẽ nàng ấy cũng sắp đến rồi."
Nói xong, nàng cẩn thận ôm Cố Lưu Tích đi ra ngoài, trong lòng lại khó chịu. Nhiều lần như vậy, đây là lần đầu tiên nàng có thể ôm Tích Nhi, nhưng cảm giác ấy vẫn cứ cay đắng vô cùng.
Bấy giờ đám người Tử Hi cũng đã chạy tới. Thấy một đoàn người phong trần mệt mỏi, đã chuẩn bị sẵn nước ấm, được Văn Mặc Huyền căn dặn, lập tức chuẩn bị vật dụng tắm gội.
Lúc này đầu óc Cố Lưu Tích đang mơ màng, choáng váng, ý thức mông lung, cơn đau vừa rồi giật đến từng đợt làm nàng tỉnh táo hơn chút ít. Chỉ cảm thấy dưới thân có chút lắc lư, hình như được được ôm đi. Mặc dù đầu óc nàng mơ hồ, nhưng vẫn biết được người ôm nàng là ai.
Ý thức hỗn loạn, nhưng đau đớn nơi bàn tay vẫn không buông tha nàng, khiến nàng đau khổ vô cùng.
Trong lúc mông mung, bên tai nghe thấy giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng, dù nghe không rõ vẫn thấy yên tâm vô cùng. Sau đó cơ thể đau đến chết lặng của nàng bỗng thấy lạnh, làm cho nàng khó chịu, mà chốc lát sau đã được chìm vào một mảnh ấm áp, cực kỳ khoan khoái, dễ chịu. Cơ thể thư thái hơn rất nhiều, đầu óc lại càng mơ màng, chỉ có thể cảm giác thấy hình như có một đồi tay mềm mại đang lướt nhẹ trên người mình, mang đi tất cả đau nhức, để cho nàng hoàn toàn chìm vào giấc ngủ yên.
Chăm kỹ bàn tay phải của Cố Lưu Tích, đắp chăn cho nàng xong, Văn Mặc Huyền đổi sang bộ cẩm bào màu trắng rồi đi ra ngoài.
Những võ lâm nhân sĩ bị giam cầm đã được chữa trị xong rồi dùng qua cháo thiện, giờ phút này được Liêu Nguyệt mời vào nội đường.
Văn Mặc Huyền ăn mặc nhẹ nhàng khoan khoái, chậm rãi đi đến, trên mặt vẫn đeo mặt nạ, lại trông rất tuấn nhã. Nàng vốn ôn hòa, lúc này mặc chiếc áo bào trắng, không có vết máu lộn xộn, càng tôn nét trường thân ngọc lập và khí chất thanh nhã.
Người người trong phòng phần lớn là lần đầu tiên nhìn kỹ nàng, rất tán thưởng, đúng là một thiếu niên lang tốt.
Văn Mặc Huyền không khách sáo nhiều, sau khi tới gần thì hơi khom người cung kính chào, chậm rãi nói: "Mời các vị đại hiệp tới đây, là bởi vì Tô Cố có chuyện quan trọng muốn thương lượng. Mà trước đây tại hạ nói mình là người Văn Uyên các, chỉ là nói ngoa, chỉ vì chuyện quá khẩn cấp, muốn làm các vị an tâm, mới ra hạ sách này. Mong các vị thứ lỗi."
Nghe được nàng nói như thế, bên dưới có người biến đổi sắc mặt, nhưng cũng không lên tiếng. Văn Mặc Huyền nhàn nhạt lườm bọn hắn: "Nhưng có lẽ các vị hiểu rõ, ta cũng không có dụng ý xấu, bằng không thì cũng sẽ không cứu các vị rồi."
Chưởng môn Huyền Âm Môn Vệ Hiền do dự một chút, mở miệng nói: "Nhưng không biết các hạ rốt cuộc là người phương nào, vì sao cứu chúng ta?"
Văn Mặc Huyền ngồi xuống, khẽ cười nói: "Cứu một người cũng là cứu, cứu một nhóm người cũng là cứu, sao lại không làm. Huống hồ tất cả mọi người đều là anh hùng hiếm có trong chốn võ lâm, táng thân ở trong ám phòng kia quả thực không đáng."
"Đại ân của các hạ, suốt đời chúng ta sẽ không quên!"
Văn Mặc Huyền lắc đầu: "Vệ chưởng môn khách khí quá, tại hạ làm việc cũng không phải là không có mục đích."
Vệ Hiền quay đầu nhìn Văn Hạo Khâm, lập tức nghiêm mặt nói: "Mời các hạ nói."
Văn Mặc Huyền thoáng cúi đầu, sau đó ngẩng đầu chậm rãi quét mắt nhìn mọi người tại đây: "Chỉ mong các vị phân rõ đúng sai, chớ nói vẽ đường cho hươu chạy."
Nàng vừa nói xong, mấy người trong nội đường đều chấn động, trong mắt chợt lướt qua tia căm hận, Văn Mặc Huyền cũng không để trong lòng.
"Có lẽ các vị đều hiểu được, tại sao lại bị nhốt ở trong ám phòng kia. Giam các vị chính là Minh U giáo. Mà các vị đều là anh hào vang danh một thời, làm sao có thể im hơi lặng tiếng bị Minh U giáo bắt sống được."
Vệ Hiền siết chặt nắm đấm: "Tại sao các hạ..."
Văn Mặc Huyền đứng dậy, giữa lông mày có chút đắng chát rồi lại che giấu rất nhanh: "Kẻ thù diệt môn, không thể không báo. Ta không cần các vị làm cái gì, chỉ hy vọng các vị có thể sống thật tốt, vào thời điểm mấu chốt, vạch trần vẻ ngoài dối trá của kẻ, thay tại hạ cùng với thân nhân, bằng hữu của các vị, đòi lại công bằng."
Vệ Hiền chấn động: "Hôm nay, thế lực của hắn lớn như thế, lại cấu kết Ma giáo, làm sao ngươi có thể đối phó hắn?"
Văn Mặc Huyền khẽ mỉm cười: "Cấu kết? Vệ chưởng môn cảm thấy bọn hắn thật có thể đồng tâm hiệp lực? Một núi không thể chứa hai hổ, các vị còn sống, có thể cho thấy, Minh U giáo cũng không phải là thành tâm hợp tác."
Vệ Hiền và Văn Hạo Khâm lập tức hiểu ra, vô luận bọn hắn còn quan trọng thế nào, ám phòng bí ẩn cỡ đâu, chỉ cần bọn hắn còn sống thì đó chính là uy hiếp đối với Danh Kiếm sơn trang. Chắc hẳn với tính tình của hai kẻ kia, bọn họ nên bị diệt khẩu từ sớm, làm sao có thể sống nhiều năm như vậy, ngay cả thứ kia cũng không bị ép dùng? Chỉ là sợ chết chờ đợi ngày sau đối phó với Danh Kiếm sơn trang mà thôi
Trong lúc mọi người cúi đầu trầm tư, Văn Mặc Huyền lại lên tiếng: "Đúng rồi, chuyện quan trọng tại hạ sắp nói, ắt hẳn thật sự quan trọng đối với các vị."
Sắc mặt Văn Hạo Khâm khẽ biến, mà Văn Mặc Huyền đã chứng minh ý nghĩ của ông ta là đúng: "Hôm nay, trên đời này, các vị đã là dư thừa."
Hữu sứ Quân Tuyệt môn vừa mất huynh đệ, tính khí lại nóng, lập tức tức giận nói: "Ngươi có ý gì?!"
"Các hạ đừng tức giận, các vị bị nhốt trong ám phòng mấy năm, sớm đã là người chết. Chết mà sống lại không khó, nhưng nếu như ngươi căn bản chưa từng biến mất, ngươi nói ngươi lại một lần nữa xuất hiện, sẽ có hậu quả gì?"
Sắc mặt Văn Hạo Khâm trắng bệch, nhắm mắt tựa ở trên ghế, trông chán nản già cõi. Vệ Hiền có chút run rẩy: "Ngươi... Ý của ngươi... Là Huyền Âm Môn đã có Vệ Hiền ta rồi?!"
Hắn nói hết lời, có vài người mê mang, mà đại đa số lại xám mặt như tro tàn. Mọi người ở ám phòng chịu đựng những gì bọn hắn nhìn thấy tận mắt, bức cung, trút thuốc, thổ lộ tất cả bí mật, bị Quỷ Nương mô phỏng mặt, giờ nghe Văn Mặc Huyền nói như vậy, rốt cuộc không cách nào tự lừa mình nữa. Đã nhiều năm như vậy, tông môn của bọn họ đã biến thành cái dạng gì rồi? Bọn họ trở về, còn ai sẽ tin tưởng bọn họ nữa?! Dù cho có tin tưởng, sẽ có bao nhiêu người giúp đỡ hỗ trợ?!
Mà Văn Hạo Khâm sau khi qua cơn đau khổ, lặng yên mở mắt ra, khàn giọng nói: "Tô công tử, sẽ giúp chúng ta."
Văn Mặc Huyền nhìn ông ta, bình tĩnh trở lại nhanh như vậy, quả nhiên không hổ là Văn Hạo Khâm. Khóe miệng hơi cong lên, nàng nghiêm túc nói: "Tại hạ nói cũng không phải là uy hiếp các vị, mà là hy vọng các vị có thể tin ta. Ta đã nói sẽ cho các vị sống sót, thì quyết sẽ không nuốt lời. Nhưng mà, năng lực ta có hạn, tông môn của các vị, thuộc về thân hữu của các vị, chỉ có chính vị ngươi mới có khả năng đòi về. Ta chỉ có thể dùng hết sức mọn của mình, cung cấp hộ vệ cho các vị. Nếu thành công, chỉ cần đến lúc, các vị đứng về lẽ phải, chớ để lại bị người ép buộc, nối giáo cho giặc."
Giọng nàng không cao, tốc độ nói không nhanh không chậm, lại mang cảm giác chân thành khiến người tin phục.
Trầm mặc một lát sau, Văn Hạo Khâm đứng lên, cúi thấp người thi lễ với Văn Mặc Huyền: "Lão phu nhất định tuân theo lời nói hôm nay, chỉ cần hành vi của công tử không làm trái đạo nghĩa, lão phu nguyện xông pha khói lửa, muôn chết không chối từ!"
Những người còn lại cũng hành lễ theo: "Nhất định tuân theo lời nói hôm nay, nguyện xông pha khói lửa, muôn chết không chối từ!"
Văn Mặc Huyền vẫn mang vẻ thản nhiên ôn hòa: "Ta nói như thế này, chỉ mong đổi lại một lời của các vị. Các vị cần nhanh chóng vận công điều tức, nơi này sợ là không thể ở lâu. Ba vị trúng độc, đợi chốc nữa sẽ có người bắt mạch cho các vị. Tại hạ đã nhận lời, chắc chắn sẽ hết sức cứu chữa cho các vị."
Ngữ điệu không có hào khí, lại làm cho mọi người trong phòng đều xúc động vô cùng.
Lúc Văn Mặc Huyền chuẩn bị rời đi, Văn Hạo Khâm bỗng nhiên cất tiếng gọi: "Tô công tử, lão phu có chuyện muốn nói cùng ngươi."
Văn Mặc Huyền quay đầu nhìn ông, lão giả vững vàng lại có chút khẩn trương trong mắt. Nàng hơi trầm ngâm liền hiểu được suy nghĩ của ông ta, khẽ nói: "Văn Các chủ, mời."
Đi vài bước, nàng chợt dừng: "Nhớ kêu Tử Hi căn dặn phòng bếp nấu ít canh bổ, nàng thích ăn thịt, nhưng đừng bỏ nhiều dầu mỡ quá."
Văn Hạo Khâm sững sờ, chợt nghe một tiếng xé gió, là có người bắt đi rồi, lập tức hiểu ra, lại làm như vô ý nói: "Tình cảm của Tô công tử và vị tiểu hữu kia thật tốt."