Một trăm ngày; một trăm ngày; Tịch Lục xoa xoa tóc mình, hoàn toàn không nghĩ tới thời gian trôi qua nhanh như vậy, cậu nhìn bài thi vừa mới phát xuống, yên lặng thở dài một hơi.
Thành tích là tiến bộ rất lớn, ngay cả cô chủ nhiệm lúc trước không thích cậu lắm bây giờ nhìn thấy cậu cũng là cười tít mắt.
Nhưng là vẫn kém đại học X một chút.
Tịch Lục quay đầu nhìn thoáng qua Chân Tần đang nằm sấp ngủ tít mít ở trên bàn, trên bàn của cậu ta đang để bài thi, khẽ nhìn một cái là có thể nhìn thấy thành tích của cậu ta, Tịch Lục cũng chỉ là nhìn nhiều hơn một cái kia, lại hận không thể đưa tay cắm mù cặp mắt của mình, vì sao phải vô duyên vô cớ tìm ngột ngạt cho mình?
Quá khốn rồi, Chân Tần cũng không phải là người.
Lúc tan học, thỉnh thoảng có mấy học sinh đứng ở cửa quang minh chính đại nhìn Tịch Lục và Chân Tần, cũng sẽ có một ít tiểu nữ sinh bị người bên cạnh đẩy tới đây thổ lộ.
Tịch Lục dựa vào những ảnh chụp và hiệu ứng quảng cáo cao ngạo lạnh lùng kia, nhân khí ở trên mạng vẫn luôn không tệ, nhưng là ở trong cuộc sống hiện thực, không biết là ai truyền bá, nói con người cậu cực kỳ cao ngạo, tự phụ, không dễ chung đụng, có can đảm đi lên chủ động chào hỏi cũng là rất ít, tuy rằng không biết là ai, nhưng là Tịch Lục chỉ muốn nói với hắn ta, mẹ nó quá cảm ơn mày rồi.
Vô luận là xuất phát từ ý tốt hay là ác ý, Tịch Lục nhìn nhìn Chân Tần vô luận là thế giới D hay thế giới D đều rất được hoan nghênh, quyết định mình hãy cứ làm một chàng trai cao ngạo lạnh lùng yên tĩnh đi.
Cái gọi là chàng trai cao ngạo lạnh lùng, không phải là kiểu lạnh nhạt không có một tí biểu cảm, là giả bộ trâu bò sao?
Tịch Lục gật gật đầu, nghe thấy bên ngoài có người gọi tên của mình, cậu ngẩng đầu, nhìn về phía cửa phòng học, lại phát hiện một cô em trông rất đáng yêu đứng ở cửa, chỉ là không quen biết.
Đối phương vẫy vẫy tay với cậu, Tịch Lục nhíu mày, cũng không rõ đám tiểu nữ sinh này là có bệnh sao? Cũng không quen biết cô ta, chạy tới cửa gọi cậu như gọi chó con làm cái gì?
Tịch Lục lại nhìn cô nàng một cái, rồi vẻ mặt lạnh nhạt cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Nào biết, cô em kia cũng không đi, đứng ở nơi đó nhìn chằm chằm vào cậu, mấy nam sinh bên cạnh nhìn không vừa mắt, nói với Tịch Lục: “Tịch Lục, nữ sinh kia tìm ông.”
Tịch Lục ngẩng đầu, trả lời: “Nhưng là tôi lại không biết cô ta.”
Một nam sinh trong đó mặt tối sầm, nói: “Người ta là nữ sinh đó, đứng ở cửa gọi ông cả buổi, tốt xấu gì ông cũng cho một chút phản ứng chứ, thật cho là mình nổi tiếng rồi, thì ngon sao?”
Tịch Lục nhìn cậu ta một cái, nam sinh này cậu nhớ được, lúc cậu và Chân Tần vừa mới có danh tiếng, từng đám nữ sinh vây quanh ở cửa để nhìn bọn họ, cậu ta đã nói một câu làm cho Tịch Lục đặc biệt khắc sâu ấn tượng.
“Không phải là có mã ngoài tốt hơn một chút thôi sao? Nữ sinh bây giờ cũng không nhìn bên trong chút nào sao?”
Tịch Lục tức giận rồi? Không, đương nhiên không phải, cậu đúng là tương đối tán đồng những lời này, cho dù là đối phương nói ra lời châm chọc mình, nhưng là Tịch Lục cảm thấy sảng khoái hơn những kẻ âm thầm xấu xa vây quanh ở sau lưng kia nhiều.
Tịch Lục trả lời: “Tôi biết mình không lợi hại.”
Có lẽ là không nghĩ tới Tịch Lục sẽ trả lời một câu này, thậm chí ngay cả tức giận cũng không có.
Tịch Lục suy nghĩ một chút, cách xử lý của mình có phải có vấn đề hay không, cuối cùng đứng dậy, vóc dáng cậu cao, lúc đột nhiên đứng dậy, đám nam sinh kia cho rằng cậu muốn nổi giận, định lui về phía sau một bước theo phản xạ có điều kiện, đâu có biết Tịch Lục yên lặng đi tới bên cạnh nam sinh kia, nói một tiếng: “Ừm, vừa rồi quả thật tôi làm không đúng, cám ơn cậu.”
Cánh tay nam sinh đang run lên, đối mặt với một câu không hiểu ra sao cả của Tịch Lục, quả thực là hồi lâu cũng không có phản ứng lại.
Đợi đến khi Tịch Lục đi tới cửa nói chuyện với nữ sinh kia, đám nam sinh kia mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn nhau, đều không biết nên nói cái gì, giống như là mình đã thua mất cái gì.
Thật là mất mặt.
Tịch Lục nhìn nhìn cô gái trước mặt, dò hỏi: “Xin hỏi, cậu tìm tôi có chuyện gì không?”
Cô gái rất nhỏ, khoảng chừng một mét năm, đứng chung một chỗ với Tịch Lục, thoạt nhìn tương phản rất lớn, mặt cô nàng hơi quen mắt, tựa hồ có chút tương tự với người Tịch Lục đã từng gặp, cẩn thận nghĩ lại, hơi giống Từ Diêm Á, đều là nữ sinh lần đầu tiên nhìn thấy thoạt nhìn hoạt bát, hào phóng, trẻ trung.
Cô gái có chút khẩn trương, sau đó lại ngẩng mặt lên, cười cười với Tịch Lục, nói: “Mình là Lương Tĩnh lớp năm… mình tới đây là muốn nói…” Cô nhìn mặt Tịch Lục một cái, trấn định bản thân một chút, tiếp tục nói: “Mình rất thích mặt của cậu, muốn làm bạn với cậu.”
Tịch Lục ngẩn người, nhìn Lương Tĩnh trước, trái lại không nghĩ tới câu đầu tiên vừa mở miệng của đối phương, chính là thích mặt mình.
Đối phương rất tự tin, từ phương diện diện mạo cũng có thể thấy được rất được hoan nghênh.
Tịch Lục rất bội phục những người có gan nói thẳng ra này, chẳng qua cho dù là như thế, cậu vẫn là trả lời rất dứt khoát: “Tôi không muốn bạn gái gì đó, cũng không muốn làm quen với cậu.”
“A?” Lương Tĩnh nhìn Tịch Lục, từ trong miệng phát ra một âm tiết đơn, cuối cùng cười cười, nói: “Giống như nói với người khác mà.”
Tịch Lục có chút không hiểu rốt cuộc cô nàng muốn biểu đạt cái gì, cậu nói: “Nếu không có việc gì, tôi trở về đọc sách đây.”
Lương Tĩnh nhếch miệng cười, khóe miệng mang theo lúm đồng tiền nhàn nhạt, cô nói: “Trở thành bạn với mình có cái gì không tốt, diện mạo mình cũng không kém, chẳng lẽ cậu không cảm thấy sao?”
Tịch Lục quan sát cô nàng một chút, gật gật đầu nói: “Là không kém, đáng tiếc… Vẫn là kém quá xa rồi, tôi không thích mặt của cậu.”
Lương Tĩnh cười lên ha ha ha, nói: “Mình nói thật, mình chỉ là đến hỏi thăm cậu có thích nữ sinh không, cậu đừng hiểu lầm, mình không phải thích cậu, bây giờ xem ra cậu có rồi, nói như vậy, bạn mình hẳn là sẽ hết hy vọng.”
Tịch Lục: “…” Nữ sinh quái lạ.
Lương Tĩnh nhỏ giọng nói: “Thật ra, mình thích Chân Tần, nghe nói cậu ấy có bạn gái? Là ai thế?”
Tịch Lục: “… Lại tiện, tôi về chỗ ngồi đây.”
Lương Tĩnh nhún vai, nói: “Cậu không nói thì thôi, dù sao, không bao lâu nữa mình chính là bạn gái mới của Chân Tần rồi.” Nói xong, cô nàng liền nhìn về phía chỗ ngồi của Chân Tần một cái.
Tịch Lục thật sự không rõ cô nữ sinh này chạy tới rốt cuộc là ngụ ý gì?
Chờ lúc quay đầu nhìn về phía Chân Tần, lại phát hiện cậu ta đã tỉnh rồi, hơn nữa biểu cảm trên mặt thoạt nhìn cũng không tốt lắm.
Tịch Lục không nói gì thêm, chỉ coi nữ sinh gặp hôm nay kia là đứa bệnh xà tinh, dù sao bên cạnh cậu lúc nào cũng có thể xuất hiện bệnh xà tinh đủ loại đủ kiểu.
Cậu đã thành thói quen rồi.
Chẳng qua, qua vài ngày sau, Tịch Lục phát hiện thái độ của đám nam sinh trong lớp đối với cậu càng ngày càng tốt, cũng không biết có phải là ảo giác của mình hay không.
…
Đã đến một tháng chạy nước rút cuối cùng, lúc thi thử, Tịch Lục bất ngờ thi được vào top năm của lớp, nhìn thành tích của mình, Tịch Lục thật sâu cảm thấy thức đêm mấy tháng này không phải là uổng phí.
Chỉ là, đợi đến lúc cậu quay đầu lại nhìn về phía Chân Tần, lại phát hiện cậu ta đang cầm bài thi ngẩn người.
Tịch Lục không muốn tìm đả kích cho mình, nên không có đi hỏi thành tích của Chân Tần.
Cậu phát hiện gần đây Chân Tần có chút không tập trung, nhưng là cho dù là hỏi đối phương cũng không muốn tiết lộ nhiều cho mình cái gì, chỉ là không ngừng nói không có việc gì, tự mình có thể giải quyết.
Tịch Lục suy đoán Chân Tần và Trương Giai có phải đã xảy ra chuyện gì hay không? Đáng tiếc, thế giới tình cảm của hai người, người thứ ba xen tay vào cũng không tốt.
Thỉnh thoảng sẽ gọi điện thoại cho Trứng Lùn, nghe cậu ta nói những chuyện ở thành phố A, nghe cậu ta nói gần đây Trần Giới lại thi đứng thứ mấy toàn khóa, nghe cậu ta nói mấy thằng cha không biết xấu hổ kia vậy mà thổ lộ với Trần Giới…
Phảng phất như là mình còn ở bên cạnh Trần Giới.
Tập hợp ảnh Trần Giới thu thập được vào một cái album ảnh, buổi tối mỗi ngày đều phải giở một chút, sau khi làm cho mình sướng đến một mặt máu, tỉnh táo không ngủ được, tiếp tục tuốt sách, tuốt đề.
Chỉ dựa vào những năng lượng tinh thần này, Tịch Lục đã chịu đựng qua những ngày không có Trần Giới đó.
Cậu phục hồi tinh thần, nhìn chủ nhiệm lớp trên bục giảng nói tới những việc chú ý về giấy báo thi.
Trời bên ngoài, đã đủ nóng rồi, sự khô nóng của tháng sáu kèm thêm sự nôn nóng của thí sinh, tựa như đám ve sầu trên cây chỉ biết kêu ‘ve ve’, phiền nhiễu lòng người.
Còn có mấy ngày, là phải thi tốt nghiệp trung học rồi.
Khoảng cách giữa cậu và Trần Giới, có phải càng ngày càng gần rồi hay không?
Tác giả có lời muốn nói: =-= chậm nhất là hai chương, chúng ta sẽ đến đại học.