Tịch Lục có cái mẹt ẻo lả thiếu đòn nhìn vẻ mặt trống rỗng kia của Chân Tần, cảm thấy đối phương là đã gián tiếp chấp nhận sự thật này, tâm đã chết.
Lúc này, từ trong gian phòng trong cùng đi ra một người phụ nữ mặc đồ công sở màu đen, bản mặt công thức hoá nói: “Chào các bạn, tôi là Cali, mời các vị ở đây điền bản khai một chút, sau khi giao cho tôi, chúng tôi sẽ tiến hành phỏng vấn từng bước.”
Danh sách trong tay chị ta cũng phát đến trên tay Tịch Lục, Tịch Lục nhận lấy, bị Chân Tần thúc giục điền đại khái một chút.
Sau khi giao xong, người phụ nữ tên là Cali đi vào một lát, rồi bắt đầu gọi tên.
Chân Tần là người thứ ba được gọi vào, vẻ mặt thản nhiên tự tin đi vào, chẳng được bao lâu đã đi ra, sau đó ra dấu tay Ok với Tịch Lục, hiển nhiên cảm thấy biểu hiện của mình cực kỳ tốt.
Tịch Lục cảm thấy có chút sờ sợ, nói: “Chúng ta đi thôi.”
Chân Tần ngăn cản cậu nói: “Đừng mà, cũng đã điền rồi, thử một lần xem.”
Tịch Lục trả lời: “Mặt ẻo lả thiếu đòn là không có tương lai.”
Chân Tần dở khóc dở cười, nói: “Bàn về ẻo lả, anh trai tôi bỏ xa ông cả một con phố, đừng kích thích tôi, cẩn thận tôi nổi nóng với ông.”
Tịch Lục ngậm miệng, nhìn khuôn mặt quả thật có lúc còn xinh đẹp hơn cả con gái kia của Chân Tần, nuốt toàn bộ lời trong miệng xuống.
Coi như là có thêm kinh nghiệm, Tịch Lục nghĩ như vậy, dù sao sau này cũng phải phỏng vấn, thích ứng một chút.
Lúc gọi đến tên Tịch Lục, Tịch Lục đi vào, Chân Tần bên cạnh cổ vũ nói: “Nhất định sẽ thành công.”
Tịch Lục không ôm nhiều hi vọng lắm.
Vừa mới đi vào, đã nhìn thấy một hàng người ngồi đó, đang liếc nhìn cái gì đó, trong đó có một đôi nam nữ cực kỳ chói mắt, nữ thoạt nhìn xinh đẹp lạnh lùng, nam thì tao nhã lịch sự, người phụ nữ ngước mắt lên nhìn Tịch Lục, trong mắt tựa hồ xẹt qua một tia sáng, sau đó nói: “Làm một bài tự giới thiệu đi.”
Tịch Lục hít sâu một hơi, trả lời: “Em tên là Tịch Lục, năm nay mười sáu tuổi.”
Người đàn ông bên cạnh nhếch miệng cười, hỏi: “Xong rồi?”
Tịch Lục ngập ngừng gật gật đầu, nói: “Xong rồi.”
Người phụ nữ dùng tay chống lên hai má, cười nói: “Em có biết, tự giới thiệu rất quan trọng hay không, những người trước em trong lúc tự giới thiệu bản thân hận không thể nói ra toàn bộ điểm nổi bật trong sở trường của mình.”
Tịch Lục đỏ mặt lên, nói: “Em không có sở trường.”
:
Người phụ nữ hỏi ngược lại: “Cái gì cũng không biết?”
Tịch Lục suy nghĩ một chút, cuối cùng kiên trì mặt đỏ trả lời: “Em biết thuật tự vệ có tính không?”
Đám người đột nhiên cười rộ lên, sau đó một người đàn ông trong đó nói: “Biểu diễn một chút đi.”
Tịch Lục bày tư thế xong, sau đó bắt đầu giới thiệu: “Nếu phía trước có người đánh thẳng về phía em, em sẽ có thể như vậy…” Cậu trở tay vặn một cái, sau đó để thể hiện ra uy lực của một chiêu này, cậu còn nói thêm: “Em làm mẫu một chút, người đánh tới bị như vậy sẽ thế nào…” Cậu xoay người bổ nhào về phía trước, ngã xuống đất, để làm sâu thêm hiệu quả giống như thật, cậu còn kêu một tiếng thảm thiết.
Trong nháy mắt, trong phòng yên tĩnh đến mức ngay cả cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.
Sau đó lập tức là tiếng cười của một đám người đổ ập đến.
Người phụ nữ nhếch môi lên, ý cười nơi đáy mắt là không che giấu được, nói: “Em còn một người phân hai vai, rơi còn rất chắc chắn.”
Tịch Lục ngượng ngùng trả lời: “Cái đó bởi vì lần nào em cũng bị thầy giáo lấy ra để làm mẫu.”
“Trước đây có kinh nghiệm làm người mẫu hay không?” Người phụ nữ tiếp tục hỏi.
Tịch Lục lắc lắc đầu, nói: “Chưa từng làm.”
Người phụ nữ nhướn mày, trả lời: “Vậy sao em lại đến?”
Tịch Lục suy nghĩ một chút, thành thực nói: “Thiếu tiền.”
Lại là một trận cười, người phụ nữ nói: “Được rồi, cám ơn em, người kế tiếp.”
Sau khi Tịch Lục đi, Mễ Chính nghiêng mặt qua đối mắt với Khương Du, hai người nhìn nhau, ai cũng không nói lời nào, mà lại hiểu được ý của đối phương.
…
Sau khi Chân Tần nhìn thấy Tịch Lục đi ra, hưng phấn hỏi: “Sao rồi? Tôi thấy ông đi rất lâu.”
Tịch Lục ngẩng mặt, ° tươi đẹp mà ưu thương trả lời: “Tôi vẫn nên về nhà làm thêm vài mẫu đề thôi, tổ quốc cần tôi đi xây dựng, vẫn nên nghiêm túc đi thi vào một trường học tốt, đối với tôi mà nói đáng tin cậy hơn.”
Chân Tần: “…”
Tịch Lục cảm thấy mình nhất định là không có hi vọng rồi, cậu cũng không ôm hi vọng, vừa rồi những người đó cười đến như thế là biết ngay, hình tượng “thánh hề” của mình đã xâm nhập vào lòng người rồi.
Chân Tần muốn đợi kết quả, Tịch Lục cũng chỉ có thể ở cùng cậu ta.
Đợi đến lúc người tên Cali kia đi ra, đã không biết là mấy giờ chiều rồi, chị ta cầm danh sách trong tay, nói: “Mấy người tôi đọc đến tên lưu lại, những người khác hôm nay vất vả rồi.”
Tên Chân Tần là người thứ nhất được đọc ra, cậu ta cho Tịch Lục ở bên cạnh một ánh mắt, áo khoác sáng lấp lánh làm cho cậu ta thoạt nhìn thiếu đòn không nói nên lời.
Tịch Lục cuối cùng cũng có chút cảm nhận được tâm tình của Trứng Lùn rồi.
Sau khi Cali lại đọc tên ba người, đã có vài người bắt đầu thu dọn chuẩn bị rời đi, Tịch Lục nghĩ nếu không mình cũng đi trước, còn lại một mình Chân Tần chắc có thể được.
Nào ngờ Cali lại đột nhiên gọi lên tên của mình.
Tịch Lục sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng, ngược lại là Chân Tần bên cạnh còn vui mừng hơn cả mình, đập bả vai cậu một phát, nói: “Thấy chưa! Tôi đã nói ông được mà.”
Tịch Lục quay đầu nhìn Chân Tần, trả lời: “Thật sự là tôi?”
Chân Tần trả lời: “Thật sự là ông.”
Tịch Lục vẫn không thể tin được, đi đến bên cạnh Cali, hỏi: “Bên trong thật sự có em sao?”
Cali ngước mắt lên nhìn nhìn cậu, chị còn nhớ cậu nhóc này, lúc vừa mới đi ra, liếc mắt một cái đã thấy cậu rồi, tóc không dài thoạt nhìn nhẹ nhàng khoan khoái, da trắng, chiều cao và tỉ lệ dáng người cũng là không tồi, quan trọng là diện mạo làm cho người ta nhìn thoải mái, một đôi mắt thoạt nhìn trái lại trong suốt.
Chị nói: “Em tên là gì?”
Tịch Lục trả lời: “Tịch Lục, Tịch trong lương tịch, Lục trong lục địa.”
Cali gật gật đầu, chỉ vào hai chữ dùng kiểu chữ Tống thể đánh ra trên danh sách, nói: “Có em, nào, các em đi vào cùng tôi.”
Tịch Lục có chút lâng lâng mà đi vào.
Đến phỏng vấn có chừng hơn ba mươi người, còn lại năm người.
Tịch Lục cảm thấy quả thực chính là thần rồi.
Người phụ nữ phỏng vấn bắt đầu tự giới thiệu, cô nói: “Xin chào, tôi là Mễ Chính, là một trong những người quản lý của công ty này, mấy vị ở lại đều là chúng tôi lựa chọn quyết định muốn thử vai, cuối cùng sẽ chọn ba vị trong năm vị làm người mẫu của công ty, tính chất dài hạn, thù lao hậu đãi.”
Khương Du nói: “Các vị có vấn đề gì có thể cứ việc hỏi.”
Mấy người không có một người nói chuyện, Tịch Lục suy nghĩ một chút, đỏ mặt, đứng dậy, hỏi: “Em chỉ muốn hỏi một câu, nếu thù lao hậu đãi, vì sao quý công ty không trực tiếp đi tìm những người mẫu chuyên nghiệp kia, hiệu quả chụp ra không phải càng tốt hơn sao?”
Khương Du nhìn thoáng qua Mễ Chính bên cạnh, nhếch môi cười, một khuôn mặt tuấn tú bởi vì nụ cười này, có vẻ ôn hòa cực kỳ, anh ta nói: “Chúng tôi chỉ là hi vọng cho người trẻ tuổi thêm một chút cơ hội, khái niệm thiết kế lần này là thanh xuân, tôi cảm thấy độ tuổi như các bạn có lẽ có thể thể hiện tốt hơn.”
Mễ Chính gật gật đầu, nói: “Đúng như lời Khương Du nói, trong các bạn có lẽ có người chưa từng tiếp xúc với phương diện này, nhưng có lẽ chính bởi vì như vậy mới có thể thể hiện ra sự trúc trắc của thanh xuân tốt hơn.”
Sau khi Tịch Lục nghe xong, cái hiểu cái không gật gật đầu.
Quả nhiên là người chơi nghệ thuật, dùng từ cũng trừu tượng như vậy, dù sao cậu là không nói ra được những lời có phong cách như vậy.
Đối phương lại nói về thời gian thử vai cùng những việc cần chú ý cho Tịch Lục bọn họ, rồi kết thúc.
Lúc trở về, một thời gian Tịch Lục vẫn là mông lung.
Về đến trong nhà, như kỳ tích nhìn thấy Lục Quyên Quyên và Tịch Nam Phương.
Lục Quyên Quyên mua một chút thức ăn, đang xào rau ở trong phòng bếp, mùi thơm lập tức đã bay ra ngoài.
Tịch Lục không khỏi cảm thấy có chút cảm động.
Lục Quyên Quyên đeo tạp dề, bưng đồ ăn đi ra, nhìn thấy Tịch Lục liền nói: “Đến, Tịch Lục rửa tay ăn cơm.”
Gần một tháng không ăn được món ăn nóng hổi Lục Quyên Quyên vừa làm xong, thời gian này cậu không phải ăn cơm thừa thì là đi ra ngoài mua về ăn, trời mới biết cơm ở nơi này không chỉ thanh đạm hơn nữa đồ ăn chỉnh thể không có vị cay thiên về vị ngọt, làm cho loại người khẩu vị nặng không cay không vui như cậu ngược tâm vô cùng.
Tịch Lục ăn xong một bát cơm lại thêm một bát, làm cho Lục Quyên Quyên nhìn đến đau lòng nói: “Aiz, thời gian này hơi bận rộn, thiệt thòi con rồi.”
Tịch Lục vội nói: “Không sao, con biết mẹ với bố bận bịu việc của bãi than đá, con cũng không phải là không có cơm ăn, thiệt thòi cái gì. Đúng rồi, mẹ, có thể giữ lại canh rau này không? Ngày mai con chan canh ăn.”
Lục Quyên Quyên gật gật đầu, có chút xót xa nhìn Tịch Lục.
Cảm thấy bé con nhà mình trưởng thành thật rồi.