Trần Giới lại là bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng, những năm gần đây cô luôn ở trong một cơn ác mộng giống nhau, cô chìm vào trong nước, hít thở không thông, cơ thể từ từ chìm xuống, thậm chí cô đã cảm giác được tử vong, ngay tiếp theo không thể hô hấp, tựa hồ đã không còn thống khổ như vừa bắt đầu rồi.
Trán cô toát ra lấm tấm mồ hôi lạnh, lúc vươn tay quơ quơ, trong lòng bàn tay ướt một mảng.
Rạng sáng mùng một tháng chín, thành phố A yên tĩnh khác thường, không nghe được một chút âm thanh, ngay cả tiếng mèo kêu thường ngày cũng không nghe thấy.
Trần Giới hết buồn ngủ, cô mở đèn bàn ra, cầm một cuốn sách chính bản thật dày lên đọc.
Cô nhìn thấy một đoạn văn của tác giả trong sách ——
(mọi người luôn dùng thời gian hiện tại đi tưởng nhớ quá khứ, lại quên mất nhìn về phía trước, bạn sống ở hiện tại mà không phải là quá khứ.)
Trần Giới rủ mắt xuống, cầm bút gạch chân những lời này.
Gạch đi gạch lại.
Người sống ở trong quá khứ, Trần Giới nghĩ, có lẽ chính là chỉ cô nhỉ.
Tịch Lục hẳn đã bắt đầu cuộc sống mới ở thành phố D rồi nhỉ.
Khi Trần Giới nhận được điện thoại của Tịch Lục, cô có chút sợ, lúc cô nghe được tin tức Tịch Lục muốn chuyển nhà, vậy mà cảm thấy có chút không biết làm sao.
Phảng phất có cái gì gác lên cổ cô.
Đừng đi, các cậu đi cả rồi, đừng bỏ lại một mình cô.
Cô há miệng, lại không có nói ra khỏi miệng.
Tịch Lục quên rồi, Giang Ninh đi rồi, duy nhất cũng chỉ có mình còn nhớ.
Người đắm chìm trong thống khổ và trong cơn ác mộng, cũng cũng chỉ có mình.
Trần Giới cúp điện thoại của Tịch Lục, lại một đêm không ngủ được rồi.
Ngày hôm sau cô bèn đến nhà Tịch Lục, lúc cô nhìn thấy Tịch Lục, biểu cảm trên mặt Tịch Lục có chút hoảng hốt, từ nhỏ cô đã biết Tịch Lục, hiểu rõ một người như Tịch Lục, Tịch Lục luôn rất đơn giản, có thể thông qua nét mặt là nhìn ra ngay trong lòng cậu nghĩ cái gì, cũng giống như hiện tại, cậu nhất định bởi vì chuyện hôm qua mình cúp điện thoại, mà buồn bực.
Cô đột nhiên có chút buông lỏng tâm tình, Tịch Lục vẫn là Tịch Lục, cho dù là rời đi, cậu cũng sẽ không thay đổi đâu.
Advertisement
:
Có lẽ mình sẽ thay đổi, có lẽ Giang Ninh cũng sẽ thay đổi, nhưng duy chỉ có lúc Trần Giới nghĩ tới Tịch Lục, lại không có nghĩ tới cậu sẽ có thể thay đổi.
Tịch Lục thấp thỏm nhìn mình, vô luận lúc nào cũng đều là bộ dáng này.
Trần Giới hiểu, cậu là để ý mình mới có thể như vậy.
Cảm xúc của Tịch Lục vĩnh viễn đều có thể xuyên qua mặt nhìn ra, lúc cậu ngượng ngùng, lúc cậu khó chịu, không cần đoán nhiều, bạn có thể hiểu rõ một người như thế.
Luôn như thế.
Lúc Tịch Lục nói đến chỗ kích động, sẽ đột nhiên đứng dậy, sau đó nhìn mình, nói: “Vô luận thế nào, mình sẽ trở lại, cho dù là đi thành phố D, mình cũng sẽ trở lại, Trần Giới, cậu không cần đợi quá lâu đâu.”
Trần Giới ngẩng đầu, nhìn Tịch Lục.
Ánh mắt Tịch Lục rất sáng, mỗi khi bạn nhìn thấy cậu, đều sẽ không tự giác muốn cùng phấn chấn lên với cậu.
Trần Giới nghĩ, nếu như là lời Tịch Lục nói, hẳn là có thể.
Cô còn nhớ rõ khi còn nhỏ, qua tết Trung Thu Tịch Lục nói muốn lấy bánh trung thu trong nhà cho các cô ăn, bởi vì là Tịch Nam Phương mang từ nơi khác về, bọn họ đều chưa từng ăn, rất chờ mong.
Lúc Tịch Lục trở lại, trên tay lại chỉ cầm một cái.
Cô chỉ nhớ vào lúc đó bọn họ chia bánh trung thu ra ăn, mà Tịch Lục lại không có ăn, cậu nói trong nhà còn có.
Trần Giới không biết là lúc nào biết được, có lẽ là Lục Quyên Quyên và mẹ mình trong lúc nói chuyện phiếm vô tình nói ra, có lẽ là Tịch Lục ăn nói vụng về không biết lúc nào thì nhỡ miệng.
Ngày đó khi Tịch Lục về nhà, trong nhà chỉ còn lại một cái bánh trung thu, là Lục Quyên Quyên và Tịch Nam Phương phần cậu, cậu cầm bánh trung thu không có suy nghĩ nhiều, lấy luôn cho bọn họ ăn.
Đây chỉ là một chuyện rất nhỏ, Trần Giới lại vẫn nhớ.
Cho nên, Tịch Lục nói cậu sẽ trở về, Trần Giới tin tưởng cậu.
…
Ngày đầu tiên khai giảng, Trần Giới đứng ở trong đám người, cô được phân đến ban khoa học tự nhiên, mà bên cạnh đều là một đám một đám người xa lạ không nhận ra, còn may còn có một người bạn quan hệ không tệ trước đây cũng được phân cùng một lớp với cô.
Cô nghiêng mặt qua, nhìn thấy Lữ Giai Huy.
Lữ Giai Huy đang nói chuyện phiếm cùng người khác, cậu ta vẫn là một bộ dáng giống như bình thường, chỉ là người nói chuyện lại thay đổi.
Trước đây, luôn là Lữ Giai Huy một mình nói chuyện, mà Tịch Lục đứng đó nghe, thỉnh thoảng mới có thể xen vào một câu.
Phảng phất, cậu trai đi sau Tịch Lục vẫn trầm mặc không nói lời nào không phải là cậu ta.
Cô nhìn thấy tầm mắt Trứng Lùn và cô đột nhiên đối nhau, sau đó Trứng Lùn cười cười với cô, cô gật gật đầu.
Trứng Lùn nói: “Có thể để cho mình chụp một tấm ảnh hay không, mình gửi cho Tịch Lục…”
Trần Giới ngẩn người, cậu ta cũng không phải là đã quên Tịch Lục.
Trứng Lùn nói: “Thật là không biết mình làm sao, lúc trước đây cảm thấy Tịch Lục rất thiếu đòn rất thiếu đòn, cả ngày cao lãnh như vậy, bèn nói đợi đến lúc phân lớp, mình sẽ tuyệt giao với cậu ta, chỉ là không nghĩ tới… Cậu ta chuyển nhà, ngay cả đi cũng cao lãnh như vậy, mình thật hối hận không có cho cậu ta một quả đấm.”
Trần Giới ngước mắt lên, lẳng lặng nhìn cậu ta.
Trứng Lùn bị người gọi đi, cậu ta nói với Trần Giới: “Mình đi trước đây, bye bye.”
Trần Giới gật gật đầu.
Lúc trở lại trong lớp mình, Trần Giới bị người gọi lại, cô nhìn thấy người tới, Từ Diêm Á.
Mắt Từ Diêm Á đỏ đỏ, thoạt nhìn trông giống như là vừa mới khóc, Trần Giới ngẩn người, bèn dò hỏi: “Sao thế?”
Từ Diêm Á nhếch môi cười lên, chỉ là nụ cười thoạt nhìn có chút gượng gạo, cô nàng nói: “Tịch Lục, có phải chuyển nhà rồi hay không?”
Trần Giới nhìn cô nàng, sau đó nhẹ nhàng “ừm” một tiếng.
Tầm mắt Từ Diêm Á vẫn dừng ở trên mặt Trần Giới, cuối cùng cô nàng nói: “Trần Giới, Tịch Lục thích cậu.”
Trần Giới rủ mắt xuống, không nói gì.
Từ Diêm Á xiết chặt ngón tay, cô nàng nói: “Trần Giới, cậu thích Tịch Lục không?”
Trần Giới khẽ ngẩn người, cô nói: “Vì sao lại hỏi như vậy?”
Từ Diêm Á cười lên, hốc mắt lại càng đỏ hơn, cô nàng nói: “Bởi vì tôi thích Tịch Lục mà.”
Tiếng chuông vào học đúng lúc vang lên, Trần Giới nói: “Vào giờ rồi, về lớp học đi.”
Từ Diêm Á kéo tay Trần Giới lại, trong mắt tràn đầy cố chấp, cô nàng nói: “Nói cho tôi biết, cậu thích Tịch Lục không?”
Trần Giới rút tay mình về, sau đó nói: “Tôi không biết.”
Từ Diêm Á ngẩn người, cúi đầu, nói: “Trần Giới cậu có phải rất hưởng thụ cảm giác được Tịch Lục ngưỡng mộ hay không? Cảm thấy như vậy rất thỏa mãn, cảm thấy nhìn thấy một người vì cậu cẩn thận từng li từng tí làm cho cậu vui rất cao hứng? Cậu quá ích kỷ, nếu không thích Tịch Lục mà nói, tại sao không nói rõ ràng, để cho người ta ôm ảo tưởng.”
Trần Giới ngước mắt lên, trong mắt có vẻ bạc lương không thấy rõ tâm tình của cô lắm, cô nói: “Từ Diêm Á, cậu rõ ràng chẳng biết cái gì.”
Cô đi vào phòng học, để lại một mình Từ Diêm Á đứng ở bên ngoài.
Mãi đến cho đến khi nhìn thấy giáo viên đến, cô nàng mới dùng cổ tay áo lau nước mắt, chạy về lớp mình.
Trần Giới ngồi vào chỗ ngồi, nhìn trên bảng đen giáo viên đang giảng giải một đề bài, lời giải rất nhiều, Trần Giới nhìn một cái là biết giải quyết như thế nào.
Từ nhỏ cô đã được người xung quanh nói thông minh, như là một người lớn.
Cô cũng theo đó sắm vai nhân vật người lớn.
Cô quá mệt rồi, luôn muốn làm được tốt nhất.
Thế nào mới có thể có vẻ không ngây thơ, thế nào mới có thể ra quyết định tốt nhất, cuộc sống cẩn thận từng li từng tí như vậy đến cuối cùng ép tới bản thân cũng không thở nổi.
“Trần Giới, cậu thả lỏng một chút, ở trong mắt mình, Trần Giới cậu đã rất lợi hại rồi.”
Cô nhắm mắt lại.
Ai cũng không biết, ai cũng không rõ.
Tịch Lục đối với cô mà nói, là dạng tồn tại gì.
Tác giả có lời muốn nói: =-= Tâm tình của Trần Giới, tôi cũng không rõ ràng lắm (này)