Thật ra rất nhiều chuyện, Lục Quyên Quyên và Tịch Nam Phương đều biết, chỉ là rất nhiều lúc đều lựa chọn không nhìn thấy hoặc là cũng không rõ ràng lắm, Tịch Lục cũng thường làm sau lưng bọn họ, bọn họ cũng không nhìn thấy, thỉnh thoảng mắt thấy mấy lần vẫn là sẽ đổi mới một giới hạn cuối cho Lục Quyên Quyên.
Lục Quyên Quyên nhìn thẻ học sinh trong tay Tịch Lục, đầu tiên là ngẩn người, sau đó nói: “Tịch Lục, lần này con không ăn trộm nội y, lại trộm thẻ học sinh của người ta?”
Tịch Lục một mặt máu, nói: “Mẹ, con không trộm, là con nhặt được, thật sự.”
Lục Quyên Quyên dùng ánh mắt hoài nghi đánh giá qua lại Tịch Lục một chút, thở dài một hơi nói: “Coi như là con nhặt đi.” Trong giọng nói kia bao hàm thở dài bất đắc dĩ, sau đó từ bên ngoài cầm chổi lên quét mảnh bát vỡ trên mặt đất vào trong sọt rác.
Tịch Lục: “… Mẹ, xem ra mẹ cũng không tin con.”
Lục Quyên Quyên lắc lắc đầu, nói: “Mẹ tin tưởng con mà, con xem vừa rồi mẹ không phải đã thừa nhận là con nhặt sao? Chẳng lẽ con còn không hài lòng ư?”
Tịch Lục: “… Hài lòng.”
Lục Quyên Quyên gật gật đầu, cuối cùng lại liếc nhìn thẻ học sinh trên tay Tịch Lục, chẹp chẹp hai tiếng, nói: “Aiz, thẻ học sinh phạt nặng thật phiền toái mà.”
Tịch Lục: “… Mẹ, con ăn cơm xong, sẽ đi nhà Trần Giới trả cậu ấy thẻ học sinh, có thể chứ?”
Lục Quyên Quyên liếc mắt, trả lời: “Đây không phải là nên sao?”
Nhất thời Tịch Lục có một dòng cảm giác vô lực từ lòng bàn chân xông lên đầu, làm sao cậu lại cảm thấy mệt như vậy chứ!
Ăn cơm trưa xong, Tịch Lục sợ tiếp tục bị ánh mắt vi diệu của Lục Quyên Quyên nhìn chằm chằm vào, cuối cùng cậu cầm thẻ học sinh của Trần Giới đi tới cửa, lớn tiếng nói: “Con đi trả thẻ học sinh đây.”
Lúc này Lục Quyên Quyên mới gật gật đầu, trả lời: “Thế này mới ngoan.”
Được rồi, Lục Quyên Quyên bây giờ là đánh chết cũng không tin chuyện mình không trộm thẻ học sinh của Trần Giới rồi.
Tịch Lục cũng cảm thấy mệt mỏi, giải thích cho Lục Quyên Quyên quá mệt mỏi rồi, dù sao bản thân cậu cũng chưa lập tức đi trả lại, cậu thừa nhận là có vài phần có tật giật mình thế đấy.
Advertisement
:
Cầm thẻ học sinh của Trần Giới, Tịch Lục đi chầm chậm, vẻ mặt lưu luyến không rời, vì để cho mình không lưu lại tiếc nuối, Tịch Lục lại chạy tới cửa hàng phô tô cóp pi, cho scan, lấy thẻ học sinh của Trần Giới scan ra bản sao, Tịch Lục thỏa mãn, bước nhanh về phía khu tập thể nhà Trần Giới.
Tịch Lục đi vào, lại bị người đột nhiên gọi lại.
Tịch Lục quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người phụ nữ ước chừng hơn bốn mươi tuổi, dáng người đẹp xách một túi đồ ăn đi tới, tóc bà vấn lên, lộ ra khuôn mặt tuy rằng thoạt nhìn cũng không phải là trẻ tuổi lắm, nhưng lúc còn trẻ nhất định là một người đẹp, làn da rất trắng, khí chất ôn hòa.
Nhưng Tịch Lục cũng không biết bà, mặc dù không biết, nhưng trong nháy mắt khi nhìn thấy người tới, Tịch Lục lại cảm thấy thân thiết.
Ngũ quan vậy mà có một chút rất giống với Trần Giới, chẳng qua Trần Giới thoạt nhìn tương đối lạnh lùng hơn, mà người phụ nữ trước mặt thoạt nhìn thì khá bình dị gần gũi.
Hà Tình cười cười với Tịch Lục, sau đó nói: “Khéo vậy, đi, đến nhà cô ăn cơm, hôm nay cô mua rất nhiều thức ăn, bồi bổ một chút.”
Tịch Lục chần chờ một chút, sau đó hỏi: “Cô là mẹ của Trần Giới sao?”
Hà Tình sửng sốt một chút, nói: “Sao thế? Tịch Lục không còn nhớ cô rồi sao?”
Tịch Lục ngượng ngùng cười nói: “Sao có thể quên chứ, chỉ là cô càng ngày càng trẻ, lúc con vừa mới nhìn thấy, trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra đây là ai cơ?”
Hà Tình cười đến không khép miệng lại được, nói: “Tịch Lục, miệng thật ngọt, hôm nay con đến có chuyện gì không? Nếu không có việc gì, thì đến nhà cô ăn cơm.”
Tịch Lục nhìn Hà Tình, trực tiếp cảm thấy Hà Tình và Trần Mãnh là một cặp đối lập, chính là thiên sứ và ma quỷ mà.
Hà Tình chẳng những không có trách cứ sự xuất hiện của mình, còn nhiệt tình mời mình, hơn nữa khuôn mặt vô cùng giống Trần Giới kia, làm cho Tịch Lục nhìn như thế nào cũng thấy thân thiết làm sao.
Cậu nói: “Cô à, khi con tới đã ăn rồi, chính là con tới đây, là muốn đem thẻ học sinh của Trần Giới cho cậu ấy, con nhặt được ở trường.”
Hà Tình nghe vậy, vội vàng nói: “Như vậy à, vậy thì thật là cám ơn con, Trần Giới vừa rồi còn chuẩn bị đi trường học một chuyến, bây giờ thì thật tốt quá, không cần đi rồi, con thật là giúp đỡ rồi, đi, đi lên lầu, cho dù không ăn cơm, cô rửa cho con chút hoa quả ăn một chút đi, con đưa trực tiếp thẻ học sinh cho Trần Giới.”
Tịch Lục vui vẻ, cậu vốn chính là đánh chủ ý này, vốn còn sợ mẹ Trần Giới không vui, nhưng bây giờ hoàn toàn không cần lo lắng nữa rồi.
Chẳng qua cậu vẫn có chút chần chờ, thấp thỏm hồi lâu, cuối cùng hỏi: “Cái đó, chú có ở đây không?”
Hà Tình cười, nói: “Chú con còn đang đi làm ở cung thiếu niên, buổi trưa bình thường sẽ không về ăn cơm, con đừng lo lắng, con cũng biết tính chú con mặc dù hơi nóng nảy, nhưng ông ấy vẫn rất thích con, lần trước đánh con, cũng là thật sự nóng nảy, con chớ để ở trong lòng.”
Hà Tình nói Trần Mãnh đánh mình chắc chính là lần trộm nội y đó đi, Tịch Lục nghĩ thầm, dù sao cho dù bị đánh, lúc ấy bị đau cũng không phải là mình, không có gì, chẳng qua, Trần Mãnh quả thật xuống tay đã nhẹ lắm rồi.
Chỉ là, mỗi khi Tịch Lục ở cùng Trần Mãnh đều phải trải qua tra tấn hai mặt thân thể và tinh thần, cậu vẫn có chút sợ Trần Mãnh.
Cho nên sau khi Hà Tình nói xong, Tịch Lục liền yên tâm theo sau, chủ động xách thức ăn trong tay Hà Tình, hấp tấp lên lầu.
Lúc Hà Tình lấy chìa khóa ra mở cửa, nhìn thấy Trần Giới đang đi từ bên trong ra ngoài, cô nhìn thấy Tịch Lục đi theo sau Hà Tình với vẻ mặt vui sướng rạo rực, đáy mắt xẹt qua một chút bất ngờ.
Hà Tình cười nói: “Trần Giới à, Tịch Lục nhặt được thẻ học sinh của con, đưa tới cho con, vừa rồi lúc mẹ đi về trùng hợp gặp thằng bé, mau cám ơn người ta đi.”
Tịch Lục đỏ mặt, nói: “Cô à, cảm ơn cái gì chứ, tiện tay mà thôi.”
Đưa thẻ học sinh trong tay ra, sau khi nhìn thấy Trần Giới tiếp nhận, đầu ngón tay trắng nõn xẹt qua ảnh chụp trên thẻ học sinh, Tịch Lục không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ.
Có gián tiếp hôn ngón tay Trần Giới hay không, có hay không! Cho dù Trần Giới vừa mới đi từ WC đi ra, cậu cũng không ngại!
Trần Giới ngước mắt, sau đó nói với Tịch Lục: “Cám ơn cậu.”
Tịch Lục quay mặt sang chỗ khác, được rồi, phần lòng biết ơn này có chút nặng nề, cậu quả thật không tự chủ được có chút xấu hổ, bản sao thẻ học sinh của Trần Giới để ở trong túi, cậu làm bộ làm tịch dùng sức nhét vào trong, sau đó giả ngu giả ngốc cười.
“Không có gì.”
Hà Tình đã đi phòng bếp, dặn dò: “Tịch Lục, khoan hãy đi, nán lại đây một chút, ngồi một lát, cô cũng đã lâu không nhìn thấy con rồi.”
Tịch Lục bằng vẻ mặt “thịnh tình không thể chối từ”, lấy một nhân vật hoàn mỹ muốn về nhà nhưng bởi vì chủ nhân hiếu khách mà ở lại thuyết minh lại, cậu ngồi trên sô pha, cũng không nhịn được cho kỹ xảo biểu diễn của mình một like.
Rõ ràng nhà Trần Giới thoạt nhìn nhỏ hơn nhà mình nhiều, hơn nữa trang hoàng cũng không tính là quá tốt, nhưng Tịch Lục nhìn như thế nào cũng thấy rất thuận mắt, ngay cả ghế sô pha ngồi dưới mông cũng thoải mái hơn của nhà mình.
Trần Giới bưng một chén nước trà tới, đặt ở trước mặt Tịch Lục, từng luồng hơi nóng bốc lên nóng hổi, Tịch Lục sờ sờ cái ót, nói: “Làm phiền cậu rồi.”
Trần Giới ngồi trên ghế sô pha ở bên cạnh cậu.
Trong phòng khách chỉ có hai người Tịch Lục và Trần Giới, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng rửa rau cắt thức ăn ở trong phòng bếp truyền đến.
Tịch Lục nhanh chóng lục lọi đề tài trong đầu, làm cho không khí nóng lên, chỉ là không đợi cậu mở miệng, Trần Giới đã nói: “Tịch Lục, cậu ăn táo không?”
Tịch Lục a một cái, thật ra cậu cũng không thích ăn táo, nhưng nếu như là Trần Giới rửa, cậu bèn nở nụ cười sáng lạn, nói: “Ăn, mình thích ăn táo nhất.”
Trần Giới gật gật đầu, nói: “Mình còn nhớ hồi cậu còn nhỏ không thích ăn lắm, mình rửa cho cậu.”
Tịch Lục cảm động, mặc dù mình cũng không có ký ức với Trần Giới, nhưng Trần Giới vậy mà còn nhớ những chi tiết nhỏ đó, cậu trở thành bệnh xà tinh cũng đáng giá rồi.
Sau khi Trần Giới đưa táo cho Tịch Lục, Tịch Lục rất nể tình, trực tiếp gặm lên một cái, giòn giã.
Ngoài cửa truyền đến tiếng động, cửa được mở ra từ bên ngoài, Trần Mãnh đầu đầy mồ hôi đi vào, hướng vào trong nhà hô một câu, “Mình à, anh đã trở về, chiều nay cung thiếu niên nghỉ, nên anh về nhà sớm.”
Một quả táo lục cục lục cục lăn đến bên chân Trần Mãnh, ông nhíu mày, nhặt lên, nhìn một chỗ hổng thật to phía trên, nói: “Xảy ra chuyện gì? Quả táo bị người ăn trộm sao?”
Tịch Lục: “…” QUQ
Tác giả có lời muốn nói: =-= canh thứ hai, đã tới chậm =-= hôm nay chạy ba bìa thiết kế xuất bản… OTZ hy vọng có thể trúng bản thảo, để tôi kiếm chút tiền, mệt chết =-=. Hiện tại cố sức cảm ơn đã cổ vũ =-=, Tịch Lục một khi chuyển nhà, nữ chủ =-= tỷ lệ xuất hiện sẽ ít …Chẳng qua vẫn là nhất định phải để cho cô tầm năm chương ra một lần, gặp nhau lần nữa nhất định là đại học rồi, khi đó chính là diễn cảm tình rồi.