Trùng Sinh Biến Thành Bệnh Xà Tinh

chương 136

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trong phòng hội nghị lớn đã ngồi đầy người, dùng cụm từ ‘không còn chỗ ngồi’ căn bản không cách nào hình dung cảnh sôi động này, thậm chí ngay cả hành lang cũng toàn bộ là người đứng kín mít.

Trong đó không ít người là ôm tâm thái đến xem Tịch Lục, cùng với nhìn một chút hót gơn của đại học X là cái dạng gì.

Vở kịch có thể mời được diễn viên như Tịch Lục tham gia biểu diễn, đối với đại học X, điện ảnh X mà nói, coi như là một loại tuyên truyền mang tính gián tiếp.

Chân Tần nhìn thấy hai người Tịch Lục và Trần Giới ướt lứt thứt trở về, đầu tiên là cả kinh, không kịp hỏi bọn họ đã xảy ra chuyện gì, đã nhìn thấy hai người nhanh chóng đi đến phòng thay đồ đơn giản phía sau sân khấu thay quần áo, sau đó, hai người lập tức ngồi vào chỗ, để cho người khác hỗ trợ trang điểm.

Chân Tần nhìn thoáng qua Trần Giới ngồi ở chỗ xa, bèn đi tới bên cạnh Tịch Lục, hỏi thăm: “Vừa rồi hai người các ông đã xảy ra chuyện gì? Sao lại thành ra như vậy? Tôi nghe có người nói, ông cùng Giang Ninh đánh nhau ở bể bơi? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Tịch Lục nói: “Bọn tôi nói lại về chuyện trước kia, đã giải quyết rồi, không sao đâu.”

Chân Tần gật gật đầu, lại liếc nhìn Trần Giới, nói: “Ông có biết vừa nãy Trần Giới đi về là hỏi luôn ông đi đâu rồi không? Vừa nghe được tin tức này, lại lập tức không thấy tăm hơi rồi, Tịch Lục, hôm nay vô luận thế nào, ông cũng phải nói rõ ràng với Trần Giới biết chửa?”

Tịch Lục gật gật đầu, nói: “Ừm, sau khi vở kịch kết thúc, tôi sẽ nói chuyện riêng với cô ấy.”

“Bất luận kết quả thế nào, tôi cũng sẽ không buông tay.”

Chân Tần vỗ vỗ bả vai Tịch Lục, nói: “Được, cố gắng lên, đừng quên, tôi ở bên cạnh cổ vũ cho ông đấy, chờ lát nữa ông lên sân khấu, tôi sẽ ở bên cạnh giúp ông làm nóng không khí lên, lúc kết thúc, hát một bài hát làm kết thúc cho ông, ông thấy thế nào?”

Tịch Lục gật đầu, nói: “Có thể, dù sao ông hát không tệ.”

Xã trưởng ở bên cạnh nghe thấy có chút kích động, cầm lấy tay Chân Tần, nói: “Thật sự đồng ý hát một ca khúc kết thúc cho vở kịch của bọn anh sao?”

Chân Tần cảm giác được sự nhiệt tình của xã trưởng, gật đầu, nói: “Đương nhiên.”

Xã trưởng kích động nói: “Thật tốt quá, nào, nào, chỗ anh vừa lúc có một bài đang hot phù hợp với chủ đề, cậu chắc là biết hát, đi theo anh qua bên này trước.”

Chân Tần đá lông nheo với Tịch Lục, rồi đi theo xã trưởng.

Tịch Lục liếc nhìn Trần Giới đang nhắm mắt trang điểm một cái, trên gương mặt xinh đẹp trắng nõn được trang điểm đậm nhạt thích hợp, cả người sức sống lại xinh đẹp hẳn lên, cũng không trách được kề từ khi lần trước biểu diễn nhảy cổ động xong, đã có không ít người đều gọi Trần Giới là hot girl xinh đẹp nhất của đại học X.

Đây chính là người cậu thích, người cậu ái mộ.

Người đã bắt đầu mê đắm ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Tình cảm như vậy, một câu ‘thích em’ làm sao có thể khái quát được, Tịch Lục nghĩ, đợi đến vở kịch kết thúc, nhất định phải nói chuyện tử tế với Trần Giới lần nữa.

Ý nghĩ của cậu.

Sau khi đàn chị trang điểm cho mình xong, nhìn đồng hồ, cách thời gian lên sân khấu còn có chừng năm phút, một đám người liền vô cùng lo lắng xúm vào một chỗ, đứng ở phía sau màn, yên lặng chờ đợi tiết mục trước kết thúc.

Sau khi nghe thấy người biểu diễn nói cảm ơn, Chân Tần liền lên sân khấu, bên dướt là một loạt tiếng hoan hô, cậu ta cong lên nụ cười mỉm kiểu chiêu bài của mình, rất có phong phạm chủ trì nói: “Nghe nói đại học X cho ra tài tử, điện ảnh X cho ra ngôi sao, có điều tôi thấy đại học X cũng là mĩ nữ chỗ nào cũng có, đương nhiên, điện ảnh X chúng tôi cũng là soái ca mĩ nữ tập trung, mọi người nhìn thử tôi, là biết ngay.”

Phía dưới truyền đến một loạt tiếng cười.

“Nói thì không nói nhiều nữa, vâng, xin mời vở kịch do mọi người xã kịch nói – nơi người bạn tốt nhất của tôi Tịch Lục đang hoạt động mang đến – ‘thanh xuân’!” Chân Tần ra hình ra dạng vươn tay, sải bước xuống sân khấu, để lại vị trí tốt cho đám người Tịch Lục sắp lên sân khấu.

Xã trưởng ở phía sau màn nói với đoàn người Tịch Lục và Trần Giới, nói: “Anh sẽ xem các cô các cậu ở bên dưới.”

Đầu tiên lên sân khấu là một số vai phụ, bọn họ đóng vai đều là bọn họ khi còn nhỏ, chơi đùa cùng nhau, ngày ngày chạy về nhà làm bài tập, làm không xong, ngày hôm sau sẽ dậy sớm đi đến trường, chép bài của bạn ngồi cùng bàn.

Những tình tiết đó đều trùng với kiếp sống học tập của rất nhiều người.

Thể hiện ra được thanh xuân, cùng với trái tim lúc nào cũng không e sợ, chưa từng thay đổi hay dao động của bọn họ.

Trần Giới làm nữ chính là quan trọng nhất của toàn bộ vở kịch, cô ra sân khấu trước Tịch Lục, trên mặt cô không nhìn ra một chút khẩn trương, nhưng Tịch Lục rõ chuyện của Trần Giới như lòng bàn tay, vào lúc đi ra, vươn tay nắm tay cô, nhìn thấy Trần Giới quay đầu lại, lộ ra một nụ cười với cậu, cậu mới yên tâm buông tay, nhìn Trần Giới lên sân khấu.

Trần Giới vừa lên sân khấu, liền có không ít nam sinh gào thét ở bên dưới.

Cô cầm quyển sách, yên lạng đắm chìm trong thế giới của mình, đối với tiếng huýt sáo cùng tiếng hoan hô của đám nam sinh kia đều không dao động mảy may, phảng phất như là một học sinh đang phấn đấu thi đại học.

Lúc thì cau mày, lúc thì bởi vì giải ra đề bài mà cao hứng, lúc thì bởi vì áp lực quá lớn mà che mặt khóc.

Tịch Lục xem ở bên dưới, vậy mà cảm thấy không tìm ra một tí tì vết nào.

Lúc lập tức đến lượt Tịch Lục lên sân khấu, xã trưởng vỗ vỗ bả vai Tịch Lục, trên mặt bình thường luôn lộ ra nụ cười thô bỉ cũng mang theo vẻ nghiêm túc hiếm có, nói: “Cố gắng lên.”

Tịch Lục gật gật đầu, hít sâu một hơi, dẫn đầu đi ra ngoài.

Trong phòng hội nghị lại lần nữa nổ oanh, Tịch Lục giương môi lên, biểu cảm sinh động mà lại hoạt bát, giống như là một sinh viên vừa mới bước vào giảng đường, lắc lư bước chân, đi lên phía trước, giương nhẹ giọng, nói: “Tôi đã chịu đựng vô số ngày đêm, đã gánh vác rất nhiều áp lực, bước qua rất nhiều nhấp nhô… A… Tôi rốt cuộc đã thi đỗ trường đại học lý tưởng của mình rồi…”

Nam chính Tịch Lục diễn là một cậu trai bình thường nhưng tính cách lại hoạt bát, cậu cùng với nữ chính Trần Giới diễn gặp nhau ở đại học, hai người mến nhau, nhưng chẳng bên nào dám chủ động tỏ tình, mà bạn bè bên cạnh nữ chính cũng có người mến mộ cô, quan hệ bạn bè từ đầu tới giờ dần dần bắt đầu sụp đổ tan rã, một đám người đang diễn giải tình yêu thuộc về thanh niên thời đại sau.

Yêu hận đan xen, tràn đầy đau khổ.

Tình bạn, tình thân đan xen trong tình yêu, làm cho nữ chính và nam chính luôn là để lỡ nhau.

Mãi đến cuối cùng tốt nghiệp, hai người cũng không có ở bên nhau nữa.

Cho đến rất nhiều năm sau, khi nữ chính và nam chính rất khuôn sáo cũ lại gặp nhau lần nữa, hai bên đều đã có nửa kia, hai người nhớ lại cuộc sống trước kia, đều rất đáng tiếc.

Nam chính nói, hy vọng có thể trở lại trước đây, nói lời vẫn luôn muốn nói cho nữ chính.

Hai người cứ như là đã hẹn trước, lúc nam chính đang xoay người rời đi, hô to một tiếng với nữ chính: “Anh nói yêu em, em dám đồng ý không?”

Mà nữ chính sẽ nói ra lời vẫn giấu ở trong lòng: vậy phải xem anh có dám nói hay không rồi.

Hai người nhìn nhau cười, rồi không gặp lại nhau nữa, theo như lời xã trưởng, thanh xuân cũng không phải đều là tốt đẹp, nguyên nhân vì luôn có rất nhiều tiếc nuối, mới có thể để cho ta muốn trở về lại một lần.

Đây chính là sức quyến rũ của thanh xuân.

Tịch Lục nghĩ, nam chính có lẽ chính là hình dung về mình nhỉ, chỉ là đến cuối cùng nam chính cũng chưa nói rõ ràng, cậu ngẩng đầu nhìn Trần Giới phía đối diện một cái, mình may mắn biết bao, cậu có thể luôn làm bạn với người mình thích đến khi trưởng thành.

Tiếc nuối của nam chính, cậu mới sẽ không giẫm lên vết xe đổ, giống như lời Chân Tần, cho dù dây dưa đến chết, cũng phải theo đuổi Trần Giới không buông.

Cậu giương môi lên, bởi vì cậu từng nói, sẽ vĩnh viễn ở bên Trần Giới, cậu không phải là người sẽ không giữ đúng lời hứa.

Trong đầu Tịch Lục đột nhiên toát ra một suy nghĩ ——

Tới gần kết thúc, Tịch Lục cùng Trần Giới đều quay người rời đi, bước chân cậu chầm chậm, cho đến cuối cùng đột nhiên quay đầu, hô lớn với Trần Giới: “Anh muốn trở lại trước đây, nói toàn bộ những lời chưa nói cho em biết.”

“Em rất xinh đẹp, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã nghĩ, anh chết chắc rồi, bằng không vì sao sẽ bởi vì em mà trái tim đang đập đột nhiên dừng lại ngay.”

“Mỗi lần anh đi ngang qua cửa phòng học của em, đều sẽ làm bộ như lơ đãng nhìn em, đáng tiếc lần nào cũng sẽ bị người khác phát hiện.”

“Thời gian càng lâu, anh lại càng ngày càng hi vọng trong tầm mắt em chỉ có anh, anh biết mình không thích hợp, nhưng là chẳng còn cách nào.”

“Cho tới bây giờ đều rất thích em, vô luận là trước kia hay là hiện tại, đều vẫn thích em.”

Cậu nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt Trần Giới, cậu cong môi lên, lại lớn tiếng nói với Trần Giới lần nữa: “Như vậy, hiện tại còn em? Anh nói yêu em, em dám đồng ý không?”

Khán giả đến xem biểu diễn cũng không rõ ràng chuyện lời kịch đã thay đổi, bọn họ cho rằng đây cũng chỉ là một phần của buổi biểu diễn, bọn họ chuyển tầm mắt về phía Trần Giới, nín thở chờ đợi cô đáp lại.

Cũng chỉ có xã viên tham gia biểu diễn cùng với xã trưởng vẫn lẳng lặng xem ở bên dưới biết.

Xã trưởng ở bên dưới cười lên, lầm bà lẩm bẩm nhìn Tịch Lục nói: “Thằng này được lắm, vậy mà sửa lại lời kịch, đổi thành mình tỏ tình, cơ mà thôi…”

“Chúc cậu may mắn.”

Trong mắt Trần Giới đã khôi phục bình tĩnh, trầm tĩnh mười mấy giây, cô giương môi lên với Tịch Lục, mái tóc dài màu đen đã bất tri bất giác dài tới ngang lưng, làn da màu trắng tựa như mỡ đặc, một đôi mắt, lông mày tinh xảo hơi mang theo chút ý cười, cô đứng ở nơi đó, tốt đẹp đến mọi người đều hi vọng giờ khắc này thời gian có thể dừng lại.

Cô nói: “Em dám.”

Cô ngẩng mặt lên, gương mặt tinh xảo mang theo ý cười, hốc mắt hơi ửng đỏ, giống như là công chúa kiêu ngạo miêu tả trong chuyện cổ tích, nói: “Em chờ những lời này của anh đã lâu rồi.”

Tác giả có lời muốn nói: chúc mừng chúc mừng =-= Tịch Lục mi công đức viên mãn rồi.

Truyện Chữ Hay