Việc càng ngày càng nhiều, Tịch Lục cũng càng ngày càng bận rộn, thời gian cũng là sắp xếp từng tí từng tí một, vô luận là luyện tập chơi bóng rổ hoặc là biểu diễn kịch nói, cậu đều không có ý định buông tha.
Nếu đã khoe khoang ra ngoài, thì không thể đến thời khắc then chốt lại lâm trận lùi bước.
Vừa từ trường quay đi ra, lại vội vội vàng vàng đi đại học X luôn, phải khẩn cấp gặp Trần Giới một lần, diễn thử với cô.
Chạy đến xã đoàn vừa nhìn, trừ xã trưởng cùng mấy nhân vật ra, bóng dáng Trần Giới cũng không nhìn thấy, xã trưởng nói Tịch Lục bận rộn, Trần Giới cũng bận rộn, vội vàng luyện tập thể thao, thời gian của hai người rất khó khớp được, cho nên xã trưởng xung phong nhận việc đảm đương thế thân hai bên, phối hợp diễn thử với Tịch Lục.
Tịch Lục cũng là say rồi, nhìn thoáng qua lời kịch.
Nhớ tới bên trong đoạn cuối có một câu ——
( Anh nói yêu em, em dám đồng ý không?)
Lời kịch của Trần Giới là ——
( Vậy phải xem anh có dám nói hay không.)
Vở kịch là thể hiện sự thẳng thắn không chút kiêng dè của thanh xuân, trong đó mỗi người đều có cá tính độc đáo của mình, kết thúc vở kịch đoạn đối thoại của nam nữ chính càng thêm là làm cho người ta mơ màng.
Lúc Tịch Lục xem kịch bản, liền cảm thấy nam chính trong câu chuyện tính cách thật tốt, có lời gì thì nói thẳng, trong câu chuyện thật ra phần lớn không liên quan tới tình yêu, làm cậu rung động nhất chính là đoạn đối thoại cuối cùng, cậu cũng muốn nói thẳng rồi, sau khi vở kịch kết thúc, sẽ nói rõ ràng với Trần Giới, cho dù là bị từ chối, cũng nhất định phải biểu đạt rõ ràng suy nghĩ của mình.
Sau khi diễn tập với xã trưởng xong, cậu lại vội vội vàng vàng chạy về luyện tập ném rổ hoặc là một chọi một qua lại mấy cái với Chân Tần.
Cuộc sống như thế liên tục qua một tháng, ngay cả Chân Tần cũng có phần không nhìn được, Tịch Lục vẫn là bộ dạng hừng hực rực lửa, cậu ta nói: “Tịch Lục, ông vì Trần Giới cũng quá liều mạng đi, tôi cảm thấy trận bóng rổ gì gì đó … Không tham gia cũng không thành vấn đề mà… ông có thể làm khán giả.”
Tịch Lục lắc lắc đầu, nói: “Tôi muốn để cho cô ấy cũng cổ vũ cho tôi.”
“Vậy còn xã kịch nói kia? Chuyện bên xã kịch bản đại học X kia, ông xen vào náo nhiệt làm gì?”
Tịch Lục trả lời: “Bởi vì Trần Giới đóng vai chính, nếu tôi không giành vai nam chính, Giang Ninh tất nhiên sẽ lên, tôi không muốn.”
Chân Tần nhức đầu xoa xoa đầu, nói: “Nhìn không ra, dục vọng độc chiếm của thằng nhóc ông còn mạnh như vậy, thôi, thôi, tôi mặc kệ ông, tôi chỉ lo dạy bóng tốt cho ông là được.”
Tịch Lục gật gật đầu, cầm lấy bóng rổ trong tay, ném về phía khung giỏ bóng rổ.
Bịch một tiếng, bóng vào rồi.
Chân Tần ở bên cạnh khen: “Không tệ, so với lúc trước, tiến bộ rất lớn, chính là thiếu cọ sát cùng với những đội viên khác, còn lại mấy ngày, ông đánh cùng với bọn họ.”
Tịch Lục đồng ý.
Bản thân đội bóng rổ trường đối với sự gia nhập của Chân Tần và Tịch Lục rất ghét bỏ, cảm thấy bọn họ chỉ có khuôn mặt, sau khi tiến vào cũng sẽ chỉ kéo thấp trình độ chỉnh thể, huống hồ thời điểm này năm ngoái điện ảnh X đã thất bại trước đại học X, năm nay trường đối phương lại tới một tiền đạo lợi hại là Giang Ninh, quả thực là đau đầu chết bọn họ rồi.
Có điều Chân Tần rất nhanh đã dùng kỹ thuật bóng thuần thục của mình chinh phục bọn họ, lúc bọn họ mong đợi nhìn về phía Tịch Lục, cũng đồng dạng bị rung động ——
Lần đầu tiên biết bóng rổ có thể đánh như vậy.
Không phải nghĩa tốt chắc chắn là nghĩa xấu, dù sao lúc Tịch Lục đi lần đầu tiên, vừa mới luyện tập bóng rổ không bao lâu.
Rome không phải một ngày xây thành, Tịch Lục trải qua một tháng tôi luyện, coi như là có tiến bộ không ít, ngay từ đầu những người không coi trọng bọn họ cũng nhìn ra sự cố gắng của Tịch Lục, lúc có thời gian cũng sẽ hướng dẫn Tịch Lục vài lần.
Thời gian còn lại cũng không còn bao nhiêu, ở trong cái nhìn của Tịch Lục, cơ hồ là chớp mắt một cái, trận thi đấu bóng rổ hữu nghị lần thứ sáu giữa đại học X và điện ảnh X đã chính thức bắt đầu.
Tịch Lục rời giường từ sáng sớm, mặc đồng phục thi đấu của mình, đứng ở trước gương nhìn nhìn, xác nhận mình coi như là có thể vừa mắt, đánh thức Chân Tần đang ngủ say như chết ở trên giường, cậu liền cầm bóng rổ đi sân bóng rổ trường học trước.
Địa điểm thi đấu là sân bóng rổ đại học X, Tịch Lục muốn trước khi ra sân luyện tay một chút.
Tầm mắt chăm chú dừng tại trên giá bóng rổ, mục tiêu khóa chặt tại một điểm kia, cậu dùng toàn lực nhảy lấy đà, nhìn đúng thời cơ, sau đó cổ tay khẽ cong, ném bóng trong tay ra.
Bóng rổ nhanh chóng bay theo đường parabol, sau đó đụng vào vòng rổ.
Xoay tròn bốn năm vòng, rơi vào trong vòng rổ.
Tịch Lục giương môi lên, quả đầu tiên trúng, ở trong dự liệu lại nằm ngoài dự liệu, chẳng qua cậu cảm thấy hôm nay có lẽ sẽ là một ngày may mắn.
“Tịch Lục, cú bóng ba điểm không tồi mà, sáng sớm đã tinh thần như vậy.” Lục tục có đội viên đội bóng rổ trường tới nơi này tập hợp, đội trưởng đội bóng rổ là đàn anh cùng khoa năm thứ ba, nhìn thấy Tịch Lục bèn nói.
Tịch Lục gật gật đầu, nói: “Em muốn luyện tay một chút, sợ gây cản trở.”
Đội trưởng nói: “Quan trọng là tham dự thôi, huống chi chú tiến bộ đã rất lớn rồi, đến lúc đó nếu không được, không cần cố chống đỡ, chuyền bóng cho bọn anh là được.”
Tịch Lục cười cười gật đầu đáp ứng.
Chân Tần là một người đến muộn nhất, chậm rề chậm rệt, lúc tới đây vẫn là bộ dáng chưa có tỉnh ngủ, khi nhìn thấy Tịch Lục, ngáp một cái, nói: “Mọi người tới thật là sớm.”
Tịch Lục yên lặng trả lời: “Cách tôi gọi ông rời giường đã quá một giờ rồi.”
Chân Tần sờ sờ đầu, trả lời: “Đây không phải là quay phim quá mệt mỏi không dậy nổi sao?”
Tịch Lục nói: “Nói cứ như tôi không quay phim không bằng.”
Chân Tần vỗ vỗ bả vai Tịch Lục, nói: “Ông là người sắt thép, tôi tất nhiên là không sánh bằng rồi, thế nào? Làm xong chuẩn bị tất thắng chưa?” Cậu ta dừng một chút, lại tiến tới bên tai Tịch Lục nói: “Làm xong chuẩn bị hạ gục Giang Ninh chưa?”
Tịch Lục nhếch môi cười, nói: “Đương nhiên.”
Chân Tần nhếch môi cười lên, nói: “Không tồi, có lòng tin là được.”
Đội trưởng thấy người đã đông đủ, liền nói một ít những việc cần chú ý khi thi đấu cùng với phương thức đối chiến, bên cạnh, một ít học sinh cùng trường lớn tiếng cổ vũ cho bọn họ: “Điện ảnh X tất thắng.”
Cũng có nhiệt tình trực tiếp hô ——
“Chân Tần cố gắng, đánh bại đại học X.”
“Tịch Lục, cố gắng!”
Chân Tần vẫy vẫy tay với các cô nàng, chớp chớp mắt, phóng ra ánh mắt như điện của mình, hô to: “Chúng ta đánh cho đại học X tơi bời khói lửa.”
“OK!”
“Không thành vấn đề!”
Sĩ khí đủ, một đám người thoạt nhìn cũng là sức sống thanh xuân, đội trưởng liền dẫn theo đội ngũ thật dài xuất phát tới đại học X.
Vừa ra khỏi cổng trường, phóng viên sáng sớm cắm điểm ở bên ngoài xông tới luôn, Tịch Lục và Chân Tần lúc này không có đeo kính đội mũ, trường học chính là muốn dùng mánh lới tạo danh tiếng cho trường đại học, tất nhiên sẽ không để cho bọn họ che che giấu giấu.
Tịch Lục cảm giác được bên cạnh có tiếng máy ảnh vang lên, liên tiếp không ngừng, ở bên cạnh, Chân Tần vẫy tay với những người xung quanh đặc biệt tới xem bọn họ, hoặc là bày ra mấy tư thế chuyên cho bọn họ chụp ảnh.
Cậu ta chọt chọt Tịch Lục bên cạnh nói: “Này, bên kia có một đám nữ sinh cầm bảng đang gọi tên ông kìa, ông không bày tỏ một chút?”
Tịch Lục quay đầu, theo phương hướng Chân Tần nói nhìn qua, lại nhìn thấy mười mấy người mặc đồng phục thống nhất cầm bảng, hô tên của cậu.
Cậu sửng sốt, hơi ngượng ngùng, trong lòng cũng có chút cao hứng, học bộ dáng của Chân Tần, vẫy vẫy tay, hé ra một nụ cười.
Đám con gái đó liền hưng phấn nhảy cỡn lên tại chỗ.
“Hiện tại tôi càng ngày càng có cảm giác chân thực làm thần tượng rồi, Tịch Lục, đợi đến khi phim điện ảnh phim truyền hình của chúng ta công chiếu, nhân khí khẳng định càng tốt hơn bây giờ.” Chân Tần cười nói với Tịch Lục.
Tịch Lục đang tâm niệm Trần Giới cùng với trận bóng rổ, hoàn toàn không nghĩ nhiều như vậy, tùy tiện gật gật đầu.
Người đi theo phía sau đội ngũ bọn họ càng đến càng nhiều, chờ lúc đến cổng đại học X, sinh viên đại học X và người phụ trách đã sớm đứng ở nơi đó vội vàng tới đây đón chào.
Tịch Lục liếc mắt là nhìn thấy Giang Ninh ngay, Giang Ninh cùng hiệu trưởng đại học X đứng chung một chỗ, hắn ta hẳn là sinh viên đại biểu, trên mặt giương cao nụ cười, thoạt nhìn thật là chàng soái ca ôn hòa ấm áp.
Đáng tiếc, tính cách lại là như vậy.
Tịch Lục lắc lắc đầu đáng tiếc, nhìn lại đám người một lần, vẫn chưa tìm được bóng dáng Trần Giới, có chút thất vọng.
Đối phương dẫn một đám người tham quan trường học một chút trước, sau đó dựa theo quy trình, đi đến sân bóng rổ đã bố trí xong, khán đài xung quanh đã ngồi đầy người.
Mắt Tịch Lục đột nhiên trợn to, như thể là phát hiện cái gì, cậu nhìn thấy một đám nữ sinh mặc váy ngắn thể thao dáng người cao gầy đứng ở nơi đó, nữ sinh dẫn đầu mặc dù chỉ là một cái bóng lưng, cậu đã xác định chính là Trần Giới rồi.
Cậu đang muốn đi qua, lại phát hiện một người đã trước cậu một bước.
Giang Ninh vỗ vỗ bả vai Trần Giới, cười cười với cô.
Trần Giới nhìn hắn một cái, gật gật đầu, xem như đáp lại.
Có mấy nữ sinh làm thân nói với Giang Ninh: “Giang Ninh, trận đấu bóng rổ phải cố gắng lên, đừng thua bởi đại học X, chúng mình đều cổ vũ cho các cậu.”
Giang Ninh cười cười, gật đầu nói: “Có mĩ nữ cổ vũ như vậy đương nhiên là phải thắng rồi.”
Hắn quay đầu nói với Trần Giới: “Trần Giới, phải cổ vũ giúp tôi đấy.”
Trần Giới lạnh nhạt nhìn Giang Ninh, không nói gì, sau đó quay đầu nói với các cô gái: “Luyện tập một lần nữa.”
Giang Ninh cười cười, không hề lúng túng, hắn quay đầu, chạm vào tầm mắt Tịch Lục, sau đó giương cao một nụ cười.
Tịch Lục lạnh tanh nhìn hắn, sau đó dời tầm mắt, tiếp tục nhìn Trần Giới.
Ý là, đừng cản trở tao ngắm Trần Giới.
Tác giả có lời muốn nói: đại khái sẽ thổ lộ đi? =-= ha ha ha ha