Trừng Phạt Quân Phục Hệ Liệt

quyển 5 chương 13

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Tiểu Ly

———

Dường như có ai đó đang thao túng ánh sáng, nội thất căn phòng từ trong bóng đêm dần dần hiện lên những đường nét khái quát, cuối cùng phơi bày rõ bộ mặt âm u xấu xí.

Cảm giác mê muội qua đi, cơn đau cũng theo đó trở nên rõ ràng.

“Khá lắm, Thượng úy!”

Âm thanh truyền đến màng nhĩ tựa hồ đang cố gắng tỏ vẻ thong dong, nhưng rốt cuộc vẫn để lộ tiếng gầm bạo ngược, gần kề bên tai.

“Ngươi cho là mình có thể thật sự đối kháng với Quân bộ đến cùng sao?”

Da đầu bất thình lình đau nhói.

Bị kẻ khác thô bạo túm tóc, Lăng Vệ không thể không ngẩng đầu, đối diện với khuôn mặt kia.

Đúng thế, lại là gã đàn ông này, một quan thẩm vấn hay tương tự vậy.

Mỗi lần gặp ác mộng đều thấy gã, không, nói chính xác hơn phải là, mỗi lần nằm mộng là một lần mở mang kiến thức về thủ đoạn tra tấn tàn nhẫn của gã!

Lăng Vệ tường tỏ, người nọ chính là nguyên nhân khiến anh gần đây thường xuyên gặp ác mộng, thế nhưng, vì sao khi tỉnh dậy lại không thể nhớ được đã mơ những gì?

Chỉ có thời điểm gặp ác mộng, chỉ có khi ở trong mơ, mới có thể hồi tưởng lại mọi thứ ở giấc mơ trước.

Vẫn là cảnh tượng thẩm vấn, vẫn là những tra tấn không dứt, xảy ra đối với một quân nhân đời sống bình thường như anh mà nói, thật sự là điều quá khó hiểu.

“Tuy ngươi kiên quyết không chịu nhả ra lời khai Vương tộc cấu kết với Đế Quốc, ngoan cố đến ngu xuẩn, nhưng Thượng úy, ngươi may mắn đấy, các trưởng quan đã cho ngươi một cơ hội lập công chuộc tội.”

Vương tộc cấu kết với Đế Quốc?

Trong giấc mộng trước, hình như có nhắc tới công chúa?

Có điều, Nữ vương bệ hạ đâu hề có con gái? Người chỉ có Hoàng thái tử điện hạ hiện tại, cũng là con nối dõi duy nhất thôi mà?

“Chỉ cần ngươi khai ra đồng đảng của ngươi ở Quân bộ.”

“…”

“Đây là cơ hội cuối cùng của ngươi, Thượng úy, hãy khai ra tên của kẻ đồng đảng! Trong chiến dịch Vendome, ngươi lệnh cho hạm đội của mình khẩn cấp thay đổi hướng đi, tránh xa khỏi Khu vực số mười là do ngươi biết nơi này có chiến hạm địch mai phục đúng không? Tin tình báo này lúc ấy chỉ có sĩ quan Quân bộ cấp cao mới nắm được, là ai đã tiết lộ cho ngươi?!”

“Theo như lời ông nói, tin tình báo về Khu vực số mười này…”

Nghe thấy giọng nói cất lên bởi chính mình, Lăng Vệ lấy làm kinh ngạc.

Không phải vì thanh âm đã khản đặc, mà là anh phát hiện, chính bản thân anh cũng không hiểu mình đang nói điều gì.

Cảm giác tựa như, một thân thể nhưng có đến hai linh hồn, một linh hồn khống chế tay chân cùng miệng lưỡi, còn anh, chỉ là một kẻ hoang mang đứng một bên chứng kiến tất thảy.

“Tốt lắm, Thượng úy! Cuối cùng ngươi cũng chịu mở miệng!” Biết bao lâu đối mặt với sự im lặng hệt như bức tường kiên cố không thể đập vỡ của phạm nhân, lúc này, quan thẩm vấn không khỏi lấy làm mừng rỡ, thậm chí còn lệnh cho binh lính “Cho y uống chút nước!”

Một binh sĩ bưng ly nước tới, kề vào đôi môi nứt nẻ của anh.

Lăng Vệ cúi đầu một hơi uống cạn.

“Tốt lắm, tiếp tục nói đi, Thượng úy, hãy nắm chặt cơ hội cuối cùng của ngươi!”

“Có người tiết lộ có kẻ địch phục kích tại Khu vực số mười Vendome cho ta.”

“Kẻ đó là ai? Ta cần tên của hắn!”

“Nói đến phản đồ, thì chỉ có các ngươi!”

“Ngươi nói cái gì?” Quan thẩm vấn tái mặt đề cao giọng.

“Còn chúng ta, chỉ là những quân nhân Liên Bang ra sức chiến đấu với kẻ thù nơi tiền tuyến!” Uống ly nước ngọt lành đáng quý hơn cả cam lộ, Lăng Vệ cảm thấy giọng nói của mình tốt lên nhiều lắm, dẫu còn yếu ớt, khàn thấp, nhưng thủy chung vẫn chất đầy ý chí bất khuất “Nếu biết có hạm đội địch mai phục trên đường đi, đáng lẽ phải lập tức thông báo mới đúng, phải không?”

“Câm miệng! Ngươi đây là đang chất vất quyết định của Quân bộ sao?!”

“Biết rõ việc này mà lại giấu diếm, đẩy toàn bộ binh sĩ Liên Bang vào chỗ chết, mới là phản đồ!”

“Những lời vừa nói, không hề có lợi cho tình cảnh lúc này của ngươi!”

“Kẻ phản bội chân chính, không phải là người thông tri tin tình báo cho ta hay, mà là những kẻ chỉ vì muốn bảo vệ quyền thế của mình mà không tiếc mượn dùng danh nghĩa chiến tranh, phái những quân nhân trung thành với Liên Bang đi đến chiến trường chịu chết! Bởi lòng tham không đáy, ngay cả Vương thất được người dân kính yêu cũng không chịu buông tha! Thậm chí còn không từ thủ đoạn vô sỉ dùng khổ hình bức cung, vu oan hãm hại!”

“Ngươi dám đại nghịch bất đạo…”

“Chính xác!” Anh ngẩng đầu, mỉm cười không chút dè dặt sợ hãi “Phản đồ mà ta nói tới, đúng là các Thượng quan Quân bộ! Mà cầm đầu, chính là ba vị Thượng đẳng tướng quân tối cao!”

“To gan! Ngươi dám lớn mật xúc phạm đến các Tướng quân tôn quý bậc nhất Liên Bang!” Gã đàn ông trở nên thịnh nộ, rít răng, cay nghiệt đay nghiến “Thượng úy, ngươi quả không hổ là kẻ ngoan cố nhất mà ta từng gặp! Tuy nhiên, ngươi sẽ sớm lãnh đủ hậu quả do sai lầm của mình gây ra, chớ trách ta ra tay độc ác!”

“Ta chẳng trách ông. Kẻ gây sai lầm, chắc chắn sẽ kết trái đắng. Bản thân kẻ đó, hoặc chính con cháu hắn, đến một lúc nào đó, nhất định sẽ nuốt lấy trái đắng ấy. Ta biết nói những lời vừa rồi sẽ chỉ rước thêm vô số cực hình tàn khốc vào thân, nhưng cứ coi như ta đang nuốt lấy quả mình trồng đi.” Lăng Vệ rành mạch thấy mình ngoảnh sang đối mặt với quan thẩm vấn, dùng giọng điệu bình tĩnh đến ngỡ ngàng, nhếch miệng hỏi “Còn ông thì sao, Thượng tá Theis? Ác quả hôm nay ông trồng, rốt cuộc sẽ báo trên người ông, hay sẽ để lại cho con cháu đời sau của ông đây?”

Tiếng gió bất thình lình vút qua tai.

Cháaattt!!!

Mặt bị tát lệch về bên trái!

Khoang miệng ngập mùi máu tươi!

Lăng Vệ vừa thích ứng được đôi chút đã bị cái tát làm cho xây xẩm vất váng, khẽ khụ hai tiếng.

Sau đó, tiếng ho khan nho nhỏ dần trở nên khó khống chế, mỗi một lần ho đều tác động đến những vết thương đan chồng chéo khắp cơ thể, phổi như bị bóp nghẹt, đè ép không thể thở nổi, đau đớn không cách nào chịu đựng.

Lăng Vệ lúc này mới nhận ra rằng, máu trong miệng anh không chỉ do khóe miệng bị đánh mà thành.

Anh ho không dứt, dù bị trói chặt vào ghế kim loại, lưng vẫn kiệt lực còng về phía trước, mong có thể xua tan phần nào thống khổ.

“Có lẽ ngươi nghĩ mình đã mở mang hết các hình thức tra tấn tàn nhẫn của Quân bộ, nhỉ Thượng úy! Tiếc là ngươi sai lầm trầm trọng rồi, vẫn còn vài trò rất thú vị đang chờ đợi ngươi. Hãy tin ta, ngươi sẽ thấy hối hận vì những gì ngươi đã làm!”

Lăng Vệ gắng gượng mở to mắt, nhìn chiếc bàn ở trước mặt mà trên đó văng tung tóe không ít chấm nhỏ đỏ tươi.

Anh ho ra máu.

“Nói! Là ai ẩn mình trong Quân bộ, mật báo cho ngươi hay! Khôn hồn thì khai ra tên của hắn, bằng không, ta cho ngươi sống không bằng chết!”

Ai, đã mật báo cho mình?

Ai, luôn một lòng bảo vệ mình?

Cái tên quý giá, chôn giữ trong tâm trí, hò hét đòi được cất lên.

Là ai?

Vì sao anh không thể nhớ ra được?

Anh quên đi mất người quan trọng nhất cuộc đời mình, làm sao có thể như vậy?

Làm sao có thể?!

Nỗi thương tâm khôn cùng như chiếc lưới bủa vây Lăng Vệ, từng mắt lưới quấn siết lấy anh, lạnh lẽo tận xương…

Lăng Vệ run rẩy dữ dội, hét to mở choàng mắt!

“Anh!”

“Anh!!!”

Hai khuôn mặt phóng đại đồng thời xuất hiện ở tầm nhìn, chẳng phân biệt được ai trước ai sau.

Lăng Khiêm và Lăng Hàm ngồi ở hai bên giường, sắc mặt lo lắng cúi đầu quan sát Lăng Vệ.

“A?” thở ra một hơi, khó khăn di dời tiêu điểm “Anh làm sao…”

“Anh ngất xỉu giữa đại hội.”

“Đã vậy còn té vào ngực tên Al Lawson khốn kiếp kia!”

Cái gì?

Lăng Vệ ngây người, giây tiếp theo, mới nhớ lại những gì xảy ra ở hội trường.

Cơn bối rối cũng theo đó ùa đến.

Tuy rằng đau đầu kịch liệt phát tác, nhưng đường đường là quân nhân, giữa đại hội toàn những thượng cấp tai to mặt lớn chẳng khác nào phụ nữ yếu ớt ngất xỉu vào lòng cấp trên…

Xấu hổ chỉ muốn đào lỗ chui xuống đất cho rồi!

Hy vọng, lúc phát sinh tình cảnh này không nhiều người chú ý lắm.

“Vì giành anh về từ đứa con của hung thủ giết cha anh mà hôm nay tụi em đã bất chấp mọi giá, nếu không, anh dễ đã tỉnh lại trong ngực của gã khốn kia rồi đấy! Hừ! Không đánh chết gã tại trận được bực quá đi mất, dám sờ mó anh lung tung!” Một câu của Lăng Khiêm, lập tức dập nát hy vọng xa vời của Lăng Vệ.

Trời ạ…

Lăng Vệ vô lực rên rỉ.

Chẳng khó để đoán, thấy cảnh tượng đó, Lăng Khiêm mỗi một mạch máu đều chảy giấm ghen thể nào cũng nhào tới gây sự.

“Lăng Khiêm, em… Đang ở giữa đại hội Quân bộ đó, em sao có thể hồ đồ như vậy hả? Còn nữa.” Lăng Vệ chuyển ánh mắt sang phía Lăng Hàm “Em cũng có mặt ở đó, biết rõ ba cùng những trưởng quan khác đều tham dự đại hội, sao không đứng ra khuyên can Lăng Khiêm?”

Không đợi Lăng Hàm mở miệng, Lăng Khiêm đã cười lạnh “Khuyên can? Pleaseee, xin anh, Lăng Hàm còn kích động hơn em á ha! Hắn xông tới trước, đấm một cú vào bản mặt giả dối của gã Al Lawson kia, chậc chậc, nói gì nói, lần đầu tiên em thấy Lăng Hàm hành động mất phong thái như vậy đó.”

Lăng Vệ không thể tin được, tròn mắt nhìn đứa em vẻ mặt luôn chẳng để lộ quá nhiều cảm xúc “Lăng Hàm?”

Lăng Hàm bày ra chiêu bài của hắn, biểu tình lạnh nhạt, lạnh lùng nói “Y muốn sờ mặt anh.”

“Sao?” Lăng Vệ nghe không rõ lắm.

“Y, cái tên Al Lawson kia, lúc ấy đang nâng tay lên, muốn vuốt ve mặt anh.”

Chẳng hiểu tại sao, Lăng Vệ bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ vô cùng “Nói bậy bạ gì đó? Mới gặp mặt lần đầu, ai lại… Dù gì đi nữa, đàn ông chủ động sờ mặt anh mà không thấy nổi da gà, khắp vũ trụ cũng chỉ có hai đứa thiếu thẩm mỹ tụi em thôi.”

Anh ngồi dậy, động tác đột ngột khiến anh choáng nhẹ.

Tiếp theo, huyệt thái dương không biết được nơi nào truyền năng lượng bắt đầu giựt bưng bưng, đầu lại âm ỉ đau.

Lăng Vệ đưa tay day day đầu.

“Anh, anh lại đau đầu hả?” Lăng Khiêm nhanh lại gần, quỳ gối trên giường ôm anh.

“Ừ.”

Lăng Hàm rót một ly nước lọc, đưa cho anh một viên thuốc nhộng “Anh uống đi.”

Lăng Vệ nghe lời uống thuốc, sau đó uống một ngụm nước.

“Người mệt mỏi, anh uống nhiều nước một chút.”

“Không cần đâu, cám ơn em.”

Có lẽ vừa mới tỉnh nên Lăng Vệ đã quên mất vài thứ trọng yếu, rằng Lăng Hàm không phải người chấp nhận cự tuyệt.

Hắn quan sát Lăng Vệ một cái, yên lặng nâng ly đến bên môi, tự mình hớp một ngụm, sau đó nâng cằm Lăng Vệ, mớm nước bằng miệng cho anh.

Tranh chấp với Lăng Hàm, chỉ tổ ướt chăn nệm.

Lăng Vệ nghĩ như vậy, rồi buông mình tiếp nhận hành động độc tài chuyên chế của Lăng Hàm.

“Anh, em cũng muốn.” Lăng Khiêm bám dính bên người ghen tị đòi hỏi.

“Yên cho anh nghỉ một xíu.” Lăng Vệ nói xong, lại nhíu mày.

Thấy anh quả thực không khỏe, Lăng Khiêm liền biết điều tạm thời kiềm chế cảm xúc của mình lại.

Chẳng sao cả, sớm hay muộn cũng có cơ hội bù trở lại, miễn là anh vẫn luôn bên mình.

Không muốn Lăng Vệ xuống giường, Lăng Hàm bưng đồ ăn đã nấu đâu vào đấy thậm chí còn bốc hơi nóng hổi đi vào.

Ấn nút, một chiếc hộp vuông tự động xuất hiện từ tủ đầu giường, từ từ nâng lên, di chuyển đến giữa giường, triển khai thành một chiếc bàn.

Đồ ăn cùng chén đũa đều được đặt lên trên.

Ba người ngồi sóng vai trên giường, mang theo những tâm sự khác nhau dùng bữa cơm chiều.

“Anh ban nãy nói mớ.”

“Vậy à?”

“Thật ra độ này rất hay nói, nhưng mà những lần trước chỉ kêu ‘Không, không!’, hôm nay lại nói cái khác nữa, kêu là ‘Không thể được, không thể được!’.”

“Ừm.”

“Anh vẫn không nhớ được mình mơ thấy những gì sao? Em nghĩ đây cũng là nguyên nhân làm anh đau đầu đó. Ngủ không ngon đau đầu là đúng rồi.”

“Hai ngày nữa em đưa anh đi gặp y sinh. Bệnh viên quân đội Thường Thắng Tinh phục vụ sĩ quan cấp cao, ở đó sẽ có thiết bị chữa trị tốt nhất.” Lăng Hàm nói.

“Nói đến ác mộng.” Lăng Vệ bỗng nhiên kể lại “ Hôm nay mơ, dường như không giống với những lần trước cho lắm.”

Hai đứa em lập tức chú ý, không hẹn mà gặp cùng đồng thanh “Có gì không giống?”

Lăng Vệ nhíu mày ngẫm nghĩ, chốc lát sau, lại lắc đầu “Anh không diễn đạt được, nói chung là thấy bất đồng. Ừ mà, hôm nay không như mấy lần khác mơ gì tỉnh dậy là quên sạch sẽ.”

“Anh nhớ nội dung giấc mơ à?”

“Có một chút.”

“Anh mơ thấy gì?”

“Thấy bị người bức cung.”

Lăng Vệ tiết lộ cảnh trong mơ, căn bản không biết hai người bên cạnh khi nghe một câu này, trái tim sợ hãi đập lỗi một nhịp.

Qua câu trả lời từ chính miệng Lăng Vệ, anh em sinh đôi phát hiện, điều bọn họ lo sợ nhất đang từng bước tới gần.

“Có thể do những căng thẳng khi anh ở trên hạm ảnh hưởng, vừa tốt nghiệp đã nhập ngũ chỉ huy cả một chiến hạm, gánh vác sự tồn vong của toàn bộ mọi người, là một trọng trách không hề nhẹ.”

“Đúng đó, trên đời này làm sao có thể có ai bức cung anh được. Đừng nói đến tra tấn chân chính, ngay cả chương trình học về tra tấn anh còn chưa từng tiếp xúc qua mà. Nói lại, lúc em học môn đó cũng nằm mơ đến hai lần, kích thích lắm nhé.”

“Kiểu mơ đó dùng từ ‘đáng sợ’ để hình dung thì đúng hơn, chứ kích thích là kích thích thế nào?”

“Bởi vì người thẩm vấn em là anh mà.” Lăng Khiêm cười đen tối.

Thấy Lăng Vệ hiểu được ý tứ của hắn, hơn nữa còn đỏ mặt xấu hổ, Lăng Khiêm nghiêng người qua, vươn đầu lưỡi liếm khóe môi anh “Dính nè anh.”

Tình sắc mờ ám, khiến Lăng Vệ không cẩn thận sặc khí, hạt cơm chui vào khí quản…

“Khụ khụ khụ, khụ khụ khụ!”

“Anh không sao chứ?” Lăng Hàm vỗ vỗ lưng cho anh, liếc mắt trừng Lăng Khiêm một cái.

Lăng Khiêm vô tội nhún vai.

“Không sao cả… Khụ khụ…” Lăng Vệ dần ngừng ho, ngồi thẳng trở lại.

Chiếc bàn để đầy đồ ăn ngon lành trước mặt bỗng dưng hóa thành chiếc bàn bắn đầy máu tươi trong gian thẩm vấn!

Cả người thoắt chốc trở nên cứng đờ.

Thẩm vấn, ép cung, những cơn đau không thể nào chịu đựng, và cả niềm bi thương khôn xiết trong giấc mộng…

“Anh, anh lại đau đầu sao?” Thấy anh nhu thái dương, Lăng Hàm ân cần hỏi han.

“À, không, anh chỉ nhớ tới cơn ác mộng thôi.”

“Nếu là giấc mơ xấu, thì anh đừng ép mình nhớ lại, chẳng qua là thấy những điều lung tung thôi.” Lăng Hàm tuyệt không hề muốn anh đào sâu thêm cảnh mơ hệ trọng kia nữa.

“Nhưng anh cảm thấy không hề đơn giản như vậy.” Trái với suy nghĩ của hai đứa em, Lăng Vệ lại vô cùng muốn cởi bỏ nỗi hoang mang này “Người trong mơ là chính anh, rồi cũng dường như là một người khác, cứ như là có người nào đó chiếm cứ lấy cơ thể của anh, mà anh lại tựa thể một linh hồn, ẩn trong một góc của chính thể xác mình, dõi theo tất thảy những chuyện tàn nhẫn phát sinh. Mặc dầu vậy, anh lại có thể cảm thụ được mọi đau đớn, như thế có quá kỳ lạ không? Do đó, anh nghĩ, mình nên tâm sự điều này với một ai đó, có lẽ có thể… tìm được nguyên nhân gặp ác mộng. Theo như lời Lăng Khiêm nói, nếu cứ liên tục gặp ác mộng thế này, anh sẽ không thể làm chỉ huy của Lăng Vệ hạm được nữa.”

Với Lăng Khiêm và Lăng Hàm, Lăng Vệ không chút cảnh giác hay dè chừng bộc bạch nỗi lòng.

Anh cũng không hề hay, tận sâu trong thâm tâm cặp song sinh, đang che giấu bí mật không muốn cho anh biết nhất.

“Ừm…” Lúc này, nếu cố tình giả bộ không lắng nghe ác mộng của anh, mưu tính lái sang chủ đề khác, sẽ bị anh phát hiện.

Lăng Hàm ở trong lòng thở dài một hơi, sắc mặt bình tĩnh hỏi “Vậy, anh có nhớ được điều gì nữa không?”

“Có một người đàn ông, ép hỏi anh đồng đảng trong Quân bộ là ai, rồi rất nhiều thứ khác nữa.”

Đồng đảng trong Quân bộ?!

Dưới mặt nạ hoàn toàn không biết gì cả của Lăng Khiêm và Lăng Hàm, hai trái tim giống như bị bóp mạnh một cái.

Al Lawson là người nội ứng trong Quân bộ của Vệ Đình.

Lần đầu tiên chính mặt tiếp xúc Al Lawson, anh phát tác đau đầu té vào ngực y, hơn nữa còn bắt đầu mang máng nhớ được nội dung giấc mơ…

Việc này là minh chứng cho điều gì?!

“Hai đứa thấy, việc này nói lên điều gì?” Lăng Vệ hỏi hai anh em bên cạnh.

Anh chờ đợi hai đứa em với hai cái đầu tinh thông sáng suốt, suy ngẫm về cơn ác mộng kỳ lạ chẳng thể nào lý giải, cho mình một câu trả lời hợp lý.

“Đại khái là, anh cảm thấy Quân bộ lần này đối xử bất công, nên có hơi chút ác cảm, từ đó tiềm thức mang hơi hướng thù địch với Quân bộ nên mơ thấy vậy, đây cũng là lẽ thường dễ hiểu.”

“Phải không?” Lăng Vệ có phần sửng sốt.

Bất quá, Quân bộ lần này khen thưởng đề bạt mọi người, duy chỉ một mình anh lại bị gạt qua một bên, anh đúng là có bất mãn.

Tuy nhiên, một chút bất mãn đó mà lại đưa tới ác mộng liên tục vậy luôn sao?

“Em đồng ý với Lăng Khiêm.” Lăng Hàm ngữ điệu hệt như một nhà tâm lý học chuyên nghiệp, rành mạch phân tích “Mộng là kết quả do nhiều loại ám thị tổng hợp lại mà thành. Ngoài khúc mắc với Quân bộ, em nghĩ áp lực tinh thần mà hạm trưởng phải gánh vác cùng với kích thích tâm lý sau hai trận đánh vừa rồi, cộng thêm chuyện Lăng Khiêm lần trước bị Khoa thẩm vấn bắt giữ tra tấn, tất cả đều tác động không nhỏ tới anh.”

“Ừ, nhất định là vậy.” Lăng Khiêm gật đầu.

“Anh nghĩ sao?” Lăng Hàm hỏi.

Lăng Vệ cẩn thận suy xét, rồi cũng gật đầu “Quả nhiên, tâm sự với hai đứa xong, anh thấy thoải mái hơn nhiều.”

Anh thở ra một hơi, đặt bàn tay lên bả vai của Lăng Hàm và Lăng Khiêm, ngoảnh mặt qua nhìn Lăng Hàm “Có tụi em bên cạnh, anh sẽ không bị cơn ác mộng quật ngã, hai đứa yên tâm nhé.”

Trên gương mặt anh tuấn, hé lên nụ cười tràn đầy tự tin.

……………

Al đứng trong văn phòng Thiếu tướng vừa được đổi mới hoàn toàn thiết bị nội thất, trông ra cảnh sắc bên ngoài lồng phòng hộ trong suốt, lâm vào trầm tư.

Đứng nơi tòa tháp quân sự so với bất kỳ công trình kiến trúc nào trên tinh cầu đều vượt bậc hơn tất thảy, y có thể chọn cho mình một góc độ mà người bình thường cả đời cũng vô pháp đạt được, cao cao tại thượng nhìn xuống cảnh đêm Thường Thắng Tinh.

Khoảng cách giữa những đường phố ở phía xa xôi trở nên mông lung nhòa nhạt, những tòa nhà với vô vàn ánh đèn đủ màu sắc lung linh chớp nháy, ngang dọc nối tiếp kết thành một tấm mạng huyền ảo trải dài bao la bất tận.

Quanh quẩn bên tai, là tiếng Vệ Đình tự do phát ngôn.

“Đứng ở nơi cao thật cao nhìn xuống bên dưới, rất dễ tập thành thói coi người khác như một con kiến, bởi từ khoảng cách xa xôi như vậy, con người ta thật nhỏ bé chẳng đáng là bao.”

“Mà, nếu dựa vào đó rồi cho rằng mình cao lớn vĩ đại hơn người, thì chẳng phải nực cười lắm sao?”

“Biết đâu chừng, người đi đường kia cũng đang ngẩng lên quan sát những người trên tòa nhà cao. Tưởng tượng mà xem, trong mắt bọn họ, bóng dáng cao cao tại thượng kia, chẳng qua cũng chỉ to bằng một con kiến mà thôi.”

Đây là những lời Vệ Đình từng nói với y.

Thời điểm đó, bọn họ từ lần đầu tiên gặp mặt đã thấy ghét nhau, lạ thay, chẳng biết từ lúc nào đã bí mật biến thành bạn tốt.

Khi Vệ Đình đầy tính trẻ con mà lớn mật nói những lời này xong, quay qua, nở nụ cười tươi rói đến mức làm y chói lòa mắt.

Một giây ấy, không rõ ma xui quỷ khiến thế nào, ý nghĩ muốn hôn Vệ Đình, lần đầu tiên xuất hiện trong đầu Al.

Y thậm chí chẳng biết Vệ Đình nói gì tiếp theo, tâm trí cứ mải mê dõi theo đôi môi Vệ Đình, phiến môi thanh thuần, đẹp đẽ nhất mà y từng thấy.

Dẫu hé mở hay khép lại, cũng đều tràn ngập hơi thở thanh xuân tươi đẹp.

Sau khi thưởng thức tỉ mỉ, y phát hiện, hóa ra đôi môi ấy còn nồng đượm vẻ gợi cảm, đến nỗi cuốn con tim y vào nỗi xúc động lạ kỳ.

“Này, Al, cậu có nghe tôi nói gì không?” Vệ Đình lay lay vai y.

Al giật mình, tỉnh táo trở lại.

Vệ Đình đã không còn đây.

Giọng nói, tiếng cười, những lời chỉ trích, lên án chế độ quân sự độc tài…

Hết thảy những điều đó, đều đã tan biến.

Thứ duy nhất còn tồn tại, chính là kẻ mang thân thể Vệ Đình, dùng máu thịt của Vệ Đình để tạo thành hình hài kia.

Lăng Vệ!

Trên danh nghĩa, là con nuôi của Lăng Thừa Vân.

Al cúi đầu, nhìn hai cánh tay trắng nhợt nhạt vì đóng băng nhiều năm của mình, kìm lòng không đậu nhớ lại giây phút người nọ ngã vào lòng y.

Đúng vậy, chỉ là một nhân bản!

Sau khi tỉnh dậy, y đã đọc hồ sơ về Lăng Vệ do Hawes Lawson, cũng là em trai trên thực tế, đồng thời là Lawson tướng quân đương nhiệm cung cấp, không ngừng nhắc nhở chính mình, đó chỉ là một nhân bản của Vệ Đình.

Y không khờ dại đến mức, cho rằng sinh mệnh của một nhân bản có thể thay thế Vệ Đình duy nhất trên thế gian.

Y cũng không đoán được, Lăng Vệ được gia đình Tướng quân nuôi dưỡng sẽ là biến thành dạng gì. Có thể sở hữu vỏ ngoài đẹp đẽ, nhưng lại nhiễm thói ăn chơi trác táng, ví bằng không hư đốn đua đòi đi nữa, cũng rất có thể là dạng cúi đầu khúm núm, khom lưng uốn gối nịnh nọt lấy lòng cha mẹ Tướng quân; hoặc biết đâu, lại là một kẻ bất tài vô dụng, ỷ vào tướng mạo ưa nhìn cùng thân phận con nuôi Tướng quân mà đi lòe thiên hạ, hưởng thụ sùng bái mù quáng của những người không rõ nội tình.

Thế nên, khi Lăng Vệ rõ ràng quá giống Vệ Đình xuất hiện trước mắt, Al đã ngỡ ngàng đến kinh ngạc.

Ánh mắt sáng ngời kia, khí chất chính trực toát lên khắp người kia, quả thật giống Vệ Đình quá mức, hoàn hảo không sai vào đâu được! Đấy là điều mà bất luận kẻ nào cũng không thể bắt chước, như thể đó không phải là nhân bản được dựng từ DNA của Vệ Đình, mà chính là từ linh hồn bất khuất của cậu ấy!

Đối mặt với một Lăng Vệ như vậy, để khống chế cảm xúc, không còn là điều dễ dàng.

Rồi, tâm hồ tĩnh lặng nghênh đón bão táp bất ngờ xảy đến.

Khi cậu té xỉu vào ngực y, hàng mi nhắm chặt, vẻ yếu ớt cùng thống khổ hiện rõ trên sắc mặt, tất cả không khỏi làm Al đau đớn nhớ lại hình ảnh Vệ Đình hấp hối trong gian thẩm vấn năm nào, lòng y quặn thắt quên đi hết thảy chung quanh.

“Quả nhiên anh ở trong này.”

Nghe thấy thanh âm từ đằng sau, Al xoay người, nhìn Lawson tướng quân đi vào văn phòng.

Trải qua một khoảng thời gian, y đã quen với việc em trai mình trở nên già nua, đồng thời xưng hô hắn là Tướng quân.

“Có chuyện gì sao, Tướng quân?”

“Phải. Nghe nói, anh hôm nay ngay cả cơm chiều cũng không ăn, nhốt mình trong này không cho phép ai quấy rầy.” Lawson tướng quân đi về phía trước, nhìn thần sắc của anh trai trẻ trung, thở dài một hơi “Ta biết hiện giờ, lòng anh đang rất rối rắm. Có điều, anh em Lăng gia hỗn xược thế nào, anh cũng tự mình chứng kiến rồi đấy. So với cha bọn họ năm đó, chỉ hơn chứ không kém.”

Cặp song sinh nhà họ Lăng?

Al thầm cười lạnh.

Đúng vậy, so với Lăng Thừa Vân khi còn trẻ còn ngạo mạn hơn nữa. Đường đường giữa đại hội tề tựu đông đủ tướng lĩnh Quân bộ cấp cao, vậy mà chẳng thèm đặt ai vào mắt, trắng trợn đoạt Lăng Vệ từ vòng tay y trở về.

Tựa Quân bộ năm đó, không chút phân minh cướp đi sinh mệnh Vệ Đình khỏi cuộc sống của y, tàn nhẫn vô tình chà đạp, hủy diệt!

“Bọn chúng và Lăng Vệ rốt cuộc có quan hệ như thế nào?”

“Anh đã chính mắt trông thấy, còn không tin những lời ta nói từ trước sao?” Ngữ khí Lawson tướng quân đầy khinh miệt “Lăng Vệ chẳng qua chỉ là món đồ chơi của anh em Lăng gia, quan hệ này đã bắt đầu từ rất sớm. Khi Lăng Vệ còn chưa tốt nghiệp tòng quân, Lăng Khiêm lẫn Lăng Hàm đều viện đủ loại lý do rời khỏi trường Chinh Thế, xin vào trường quân đội Lăng Vệ theo học. Ba người cùng ở chung một phòng, thật thuận lợi cho việc thông dâm bất cứ khi nào bọn chúng muốn. Theo nguồn tin tin cậy, Lăng Khiêm còn rất ham mê đồ chơi tình thú, thường xuyên mua đủ loại vật phẩm khiến kẻ khác nghẹn họng trân trối, không cần nói, anh cũng biết những món đó dùng trên người ai rồi chứ?”

Phát hiện Al yên lặng siết chặt nắm tay, Lawson tướng quân tiếp tục ung dung bình thản đổ thêm dầu vào lửa “Thật quá sức tưởng tượng. Năm đó Lăng Thừa Vân làm chuyện vô sỉ với Vệ Đình, giờ lại đến phiên hai đứa con hành xử trái đạo với nhân bản của Vệ Đình.”

“Cậu ta có bị ép buộc không?” Sau một đoạn trầm mặc áp lực tựa thể núi lửa sắp phun trào, Al trầm giọng hỏi.

“Sao biết được? Có thể nửa vì tình thế ép buộc, nửa vì tự làm tự chịu. Thân là con nuôi vô quyền vô thế, bán thân cho hai đứa em bảo vệ địa vị của mình trong gia đình Tướng quân, mấy thủ đoạn hòng mong bợ đỡ này nói ra chẳng ai thương tiếc cho được. Ngược lại, nếu cậu ta phản kháng đến cùng giống Vệ Đình sẽ chẳng đến mức rơi vào cảnh suy đồi đến thế. Nói tới nói lui, tên đó chẳng qua cũng chỉ là một kẻ ham hư vinh sợ chết.”

“Đủ rồi, Hawes!” Giọng Al tuy rằng bình tĩnh, nhưng một khi gọi thẳng tên em trai như thế, đã bày tỏ sự không vừa lòng của y “Cậu không tất yếu cứ phải mãi cường điệu điểm này với ta. Cậu tìm ta còn chuyện gì khác nữa không?”

Đề cập tới điểm này, khóe môi Lawson tướng quân không khỏi mỉm cười đầy ý vị thâm trường.

“Ta muốn nói cho anh biết, hàng đã sẵn sàng rồi.”

Cái được gọi là “hàng”, cả hai đều biết, đó chính là hồ sơ trí nhớ của Vệ Đình.

“Đã kiểm tra tính khả dụng chưa?” Al hỏi.

Nhập số liệu trí nhớ sai vào não bộ, có thể biến một người bình thường thành kẻ điên.

“Anh yên tâm, năm đó Quân bộ tiến hành lấy trí nhớ của Vệ Đình hết mực cẩn trọng, rất may mắn cuối cùng cũng phục hồi như cũ, có thể sử dụng một cách an toàn trên thân thể thích hợp. Ta đã cho chuyên gia kiểm tra bằng máy móc, tính khả dụng không cần lo lắng.”

“Trí nhớ một tháng cuối cùng, đã cắt bỏ chưa?”

“Như yêu cầu của anh, trí nhớ một tháng cuối cùng đã được cắt bỏ vĩnh viễn. Sau khi cấy vào, cậu ta sẽ không nhớ được quá trình thẩm vấn, đương nhiên, cũng không thể nhớ mình đã từng bị…”

Bị tầm mắt lạnh lẽo của Al bắn tới, buộc Lawson tướng quân phải nuốt câu nói kế tiếp trở vào bụng.

Tuy rằng y là anh trai ruột của hắn, nhưng là Tướng quân vốn đã quen ngồi trên ngai vàng cao ngất, bị một Thiếu tướng vẻ mặt trẻ tuổi hơn mình dùng ánh mắt cảnh cáo, ít nhiều vẫn cảm thấy bị sỉ nhục.

Song, hiện tại, vì kế hoạch phục hưng gia tộc, hắn chỉ có thể nhẫn nại kiềm chế.

“Mọi thứ đã được chuẩn bị đâu vào đấy, chỉ thiếu một cơn gió làm bàn đạp, chờ anh tìm được cơ hội nhập trí nhớ của Vệ Đình vào não Lăng Vệ. Anh định làm thế nào…”

“Ta tự có cách giải quyết của mình.”

Lawson tướng quân đứng họng, nhìn Al Lawson, yết hầu giật giật trượt lên trượt xuống.

Sau một lúc lâu, hắn mới như chấp nhận đầu hàng, thở dài một hơi “Được rồi, ta sẽ không hỏi kế hoạch của anh nữa. Nhân đây phải nói một câu, đại hội hôm nay quả là kích thích người xem. Dễ dàng thấy trí nhớ Lăng Vệ đã bị kích động, không ngờ Vệ Đình xem trọng anh như thế, ngay cả bản sao của cậu ta cũng có thể cảm thụ được mối quan hệ thân thiết này, lần đầu gặp mặt đã xúc động đến ngất vào lòng anh, điều này thực có lợi cho hành động của ta.”

Ngất vào lòng y…

Al cầm lòng không đặng nhớ lại, cảnh tưởng thân thể quá đỗi thân thương bỗng nhiên chao đảo, rồi đổ vào ngực mình.

Chớp mắt đó, Al cơ hồ lệ hoen mi mắt.

Cảm giác ôm cậu vào lòng chân thật đến thế, giữa đôi tay y là dáng hình, là sức nặng, là nhiệt độ ấm áp quen thuộc, trong tầm nhìn nhạt nhòa, còn thấy được khuôn mặt của người mà mình yêu thương vô hạn, để rồi đi cùng với đó, là nỗi đau đớn mà cả đời cả kiếp này cũng vô pháp khôn nguôi.

Vệ Đình, Vệ Đình của tôi…

Tôi không cho phép bất hạnh lại buông xuống người cậu nữa.

Tôi cũng tuyệt đối không cho phép, hai anh em đồi bại, thối nát nhà Tướng quân kia trơ tráo muốn làm gì cậu thì làm.

Tôi phải, giành cậu lại từ bàn tay dơ bẩn của bọn chúng, khiến bọn chúng phải trả giá một cách thật thảm thương cho dục vọng vô sỉ của mình!

Truyện Chữ Hay