Trừng Phạt Quân Phục Hệ Liệt

quyển 2 chương 15

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Không biết có chuyện quan trọng gì, Lăng Khiêm chạy đi cả ngày, đến chiều tối rốt cuộc cũng trở về.

“Anh, em xin lỗi, em đi nấu cơm ngay đây, anh đói bụng chưa?”

Sau khi tiến vào, Lăng Khiêm đá văng giày sang một bên, ngay cả vớ cũng lột phăng, chân trần chạy ào vô phòng khách, đang tính bổ nhào đến ôm Lăng Vệ như một con gấu to xác thì kinh ngạc dừng lại “Sao sắc mặt anh khó coi vậy? Anh không khỏe à?”

Vừa mới làm sáu trăm cái gập bụng một lần nữa, Lăng Vệ từ phòng tắm đi ra, mệt mỏi đến nỗi ngay cả một chữ cũng không muốn nói nhiều, nhẹ nhàng ngăn Lăng Khiêm đang muốn đưa tay lên sờ trán, xoay người đến bên ghế cạnh bàn ngồi xuống.

Sách cùng giấy đều ở trên bàn.

Đề bài Lăng Hàm để lại cậu chỉ mới làm được một nửa, phải tranh thủ thời gian hoàn thành cho xong.

Lăng Vệ nhíu mày tập trung nhìn vào sách giáo khoa, nén chịu đau đớn khó có thể tưởng tượng sau bài huấn luyện thể năng dâm mỹ, thắt lưng mệt đến nhũn ra, nhưng cậu tuyệt không cho phép mình dễ dàng đầu hàng. Bất tri bất giác, cả người toát lên khí chất lãnh liệt khiến người ta không dám tùy tiện tới gần.

Đối với Lăng Khiêm mà nói, là lực hấp dẫn đầy mới lạ.

“Tối nay anh muốn ăn cái gì?” Lăng Khiêm nhịn không được sáp lại gần, ngầm suy tính xem nên sử dụng phương pháp trêu chọc nào.

“Tùy em.”

“Hồi trưa anh ăn gì thế?”

Lăng Vệ không trả lời, ánh mắt không rời khỏi trang sách.

Hàng mi xinh đẹp của Lăng Khiêm nhăn lại “Đừng nói là trưa nay anh không ăn gì nha?”

Nếu không nhờ cậu ta nhắc nhở, Lăng Vệ thậm chí còn không nhận ra trưa nay mình không ăn gì. Kế hoạch huấn luyện cùng trừng phạt của Lăng Hàm làm cho thần kinh của cậu căng thẳng tột độ, mỗi giây mỗi phút đều cùng ý chí của mình tranh giành cao thấp.

Cảm giác kỹ lại, hình như dạ dày trống trơn có điểm khó chịu thật.

“Thật là, làm sao có thể ngược đãi bản thân vậy hả?” Lăng Khiêm bỗng nhiên cất cao giọng, giận không thể át “Anh làm cái quỷ gì đó? Hôm nay còn tiến hành huấn luyện thể năng, vậy mà vừa đói bụng vừa tiêu hao sức lực, buồn cười nó vừa!”

Từ trên cao nhìn xuống quạt mạnh tay.

Bộp!

Sách giáo khoa trong tay Lăng Vệ bị hắn hất một cái rơi xuống đất.

Lăng Khiêm phản ứng dữ dội như thế, khiến Lăng Vệ bất ngờ lắm.

Cậu ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Lăng Khiêm, yên lặng xoay người nhặt sách từ mặt đất lên.

“Không được nhặt!”

“Anh muốn hoàn thành mấy đề mục mà Lăng Hàm đã giao, trước lúc Lăng Hàm về, anh phải làm cho xong.”

“Cái tên Lăng Hàm chết tiệt đó thì có chỗ nào tài giỏi hơn người mà anh phải răm rắp nghe theo lời nó hả? Đừng quên em cũng là huấn luyện viên của anh đó!” Lăng Khiêm tung một cước đá bay quyển sách giáo khoa vào góc tường “Chỉ mới có một ngày đã biến anh thành cái dạng này, ngay cả mặt cũng hóp đi một vòng rồi này.”

“Đừng nói tào lao, ai mà trong một ngày gầy đi một vòng được chứ?” Lăng Vệ đứng lên, đi ra nhặt quyển sách ở góc phòng rồi trở lại, toan tiếp tục làm bài.

Lăng Khiêm ở phía sau bắt lấy cánh tay phải lộ ra bên ngoài lớp vải bó sát người, lập tức lắp bắp kinh hãi “Sao người anh lạnh vậy?” Bất chấp phản đối của Lăng Vệ, nhanh chóng đưa tay sờ lên trán cậu.

“Có vẻ sốt rồi.” Lăng Khiêm vừa giận vừa đau lòng nói.

Bộ dáng hết lo lắng lại là lo lắng, ngược lại làm Lăng Vệ có xúc động nghĩ tới nguy hiểm “Đừng có nói hươu nói vượn, anh bình thường có sao đâu.” Chỉ là thể lực tiêu hao quá lớn, cộng thêm… bên trong nhiều lần bị ma xát trùng kích vào sâu, thành thử bây giờ thập phần khó chịu mà thôi.

“Anh mới là người nói hươu nói vượn ấy.” Lăng Khiêm dùng ánh mắt xinh đẹp, tràn ngập uy hiếp mà trừng “Em hiện tại lấy lại thân phận huấn luyện viên, ra lệnh cho anh lập tức nằm yên trên giường!”

“Nhưng Lăng Hàm đã nói…”

“Mệnh lệnh mâu thuẫn là chuyện của huấn luyện viên, cứ để cho các huấn luyện viên giải quyết. Bây giờ, anh phải chấp hành mệnh lệnh trực tiếp của em!” Lăng Khiêm không đôi co nhiều lời, đưa Lăng Vệ về phòng, cưỡng chế cậu nằm xuống giường.

Khi đắp chăn giúp Lăng Vệ, mới chú ý Lăng Vệ vẫn còn mặc bộ đồ vận động.

Lăng Khiêm mang tới một bộ đồ ngủ sạch sẽ “Anh thay ra cho thoải mái. Chi bằng em giúp anh nha.”

“Không cần, tự anh thay được rồi.”

Nhớ tới Lăng Khiêm cũng là quan trên mà mình phải phục tùng, Lăng Vệ chỉ có thể nhận mệnh lệnh nghỉ ngơi. Huống hồ, chỉ trong một ngày huấn luyện mà đã vô số lần đạt tới cao trào nên bản thân rơi vào tình trạng kiệt sức rồi, có thể được nghỉ ngơi, lúc này là điều không còn gì bằng.

Cậu cầm áo ngủ đi vào phòng tắm, tự mình thay.

Bộ đồ ngủ rộng thùng thình, thay thế cho bộ đồ thể thao căng ních bó chặt cơ thể suốt một ngày, nhất thời làm cho người ta sinh ra ham muốn muốn ngủ một giấc dài thật dài.

Lăng Khiêm nhìn cậu nằm trên giường, giúp cậu đắp chăn kỹ càng xong, mới có vẻ hài lòng.

“Anh ngủ đi. Thật phiền toái, trưa thì không ăn, còn sốt nhẹ, này không được ăn qua loa bậy bạ đâu. Xem ra em phải thay đổi vài món tính làm rồi.” Thấy Lăng Vệ mở to mắt nghe mình nói, Lăng Khiêm mân đôi môi mỏng, đưa tay che mắt cậu lại “Nhắm mắt ngoan ngoãn nghỉ ngơi cho em! Nấu cơm tối xong, em sẽ gọi anh dậy ăn.”

“Không cần bưng vào đây đâu, anh có thể ra ngoài phòng khách mà.”

“Không được cãi lời huấn luyện viên! Còn không tuân theo phép tắc, em sẽ giống Lăng Hàm, dùng đạo cụ niệu đạo mở ở mức lớn nhất trừng phạt anh đó!” Lăng Khiêm nghiêm khắc đe dọa một câu.

Tiếp theo, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi Lăng Vệ một cái “Anh chờ em làm vài món ngon thật là ngon nha.”

Lăng Vệ bị lệnh cưỡng chế nằm trên giường, bởi vì thật sự quá mệt mỏi, tuy rằng lo lắng chưa hoàn thành được nhiệm vụ Lăng Hàm giao, nhưng đầu vùi vào gối, chìm vào giấc ngủ không biết từ lúc nào.

Mơ mơ màng màng, bị người nhẹ nhàng lay tỉnh.

Lăng Khiêm cầm một chén gì đó ngồi bên giường “Anh dậy ăn chút đi, là cháo gan và rau cải thìa. Món cho người bệnh em chỉ biết làm mỗi cái này thôi, chắc phải hỏi mẹ thêm vài món quá.”

Gần một ngày không ăn, bụng Lăng Vệ đói cồn cào.

Vốn cảm giác không còn mãnh liệt nữa, nhưng sau khi ngửi thấy mùi thơm, dạ dày liền sôi ùng ục.

“Em đút anh ăn nha?”

“Thôi anh không quen, vậy không ăn được.”

Bởi liên quan đến thân thể của Lăng Vệ, Lăng Khiêm lập tức nhượng bộ, cầm chén và thìa đưa cho Lăng Vệ.

Cháo gan heo cùng rau cải thìa, ngọt ngọt thơm thơm, ngon đến bất ngờ. Lăng Vệ ăn từng ngụm từng ngụm một, thầm nghĩ có phải do mình quá đói hay không mà sao ăn vô cứ như thưởng thức mỹ vị thế gian thế này.

Lăng Hàm biết nấu ăn đã đủ sửng sốt.

Đã vậy ngay cả cái tên Lăng Khiêm suốt ngày chẳng thấy bóng dáng mặt mũi ở nhà, cư nhiên cũng biết xuống bếp, kỳ quái thật.

Lăng Khiêm thừa dịp Lăng Vệ cúi đầu ăn cháo, đưa tay thử nhiệt độ trên trán, trên mặt và cả trên cổ, giống như phải đo chính xác từng li từng tí một, lòng bàn tay với thái độ cẩn thận hết áp ở chỗ này lại áp sang chỗ khác.

“Vẫn sốt nhẹ, anh muốn chích một mũi không?”

“Bệnh lặt vặt này khỏe liền đó mà, không cần phải chích đâu.” Trong chốc lát, Lăng Vệ đã ăn hết chén cháo, đưa chén không lại cho Lăng Khiêm “Ngon lắm, vất vả cho em rồi, Lăng Khiêm.”

Lăng Khiêm bỗng nhiên trầm mặc, cổ quái nhìn Lăng Vệ.

“Anh.” Lăng Khiêm dùng ngữ điệu khác thường gọi cậu một tiếng.

“Sao vậy?”

“Câu cuối cùng kia, anh có thể nói lại lần nữa không?”

“Hửm?” Lăng Vệ suy nghĩ một hồi, mới hiểu được câu Lăng Khiêm muốn nói là gì, cậu đáp ứng yêu cầu của Lăng Khiêm, hơn nữa còn nhìn thẳng vào hắn “Ăn ngon lắm, em vất vả rồi, Lăng Khiêm.”

Mặt Lăng Khiêm, trong nháy mắt nhanh chóng phóng đại, biến thành một cái bóng phủ che khuất ánh sáng.

Môi hai người hoàn toàn dán vào nhau.

Bởi Lăng Khiêm đột nhiên nhào mạnh tới, đâm ra Lăng Vệ hiện tại đang mệt mỏi cực kỳ căn bản đỡ không nổi, cả người thuận theo Lăng Khiêm nồng nhiệt, dâng trào vui sướng ấm áp, từ đôi môi đến từng chiếc răng chắc noãn, đến lợi, đến lưỡi. Lưỡi bị khiêu khích đến mẫn cảm, mềm yếu tê dại như bị tan chảy.

Hô hấp dần dần trở nên hỗn loạn.

“Không được, Lăng Khiêm… Anh mệt lắm rồi…” Đầu lưỡi bị Lăng Khiêm bướng bỉnh dây dưa, Lăng Vệ cúi đầu thở hào hển, khó khăn lắm mới gian nan mở miệng nói được thành một câu hoàn chỉnh.

“À, đúng rồi, anh còn đang sốt mà.” Lăng Khiêm hưng trí bừng bừng, giống như bị người gõ lên đầu một cái, nhớ lại tình trạng sức khỏe của Lăng Vệ.

Véo véo vào đùi mình, mới miễn cưỡng chấm dứt được nụ hôn cháy bỏng ngọt ngào, không cam lòng mà lui về sau.

“Vậy, em đi rửa chén đây, anh ngủ tiếp đi. Ừ mà anh còn muốn ăn thêm cháo không?”

“Không cần đâu.”

“Ừm, thế thôi anh ngủ đi.”

Lăng Khiêm cầm chén không rời đi, lúc đi ra, còn săn sóc mà tắt đèn đóng cửa lại.

Ngay cả động tác khép cửa cũng khẽ khàng thần kỳ.

Lăng Vệ trong bóng đêm cong khóe môi, sau khi mỉm cười thì nhắm mắt lại, lần thứ hai tìm kiếm mộng đẹp.

“Là do cậu quá đáng!” Phía bên ngoài phòng truyền đến tiếng mắng, đem Lăng Vệ từ trong mộng bừng tỉnh.

Cậu nghi hoặc nghiêng đầu, ánh đèn huỳnh quang của đồng hồ treo tường nhấp nháy mờ nhạt trong bóng đêm, con số chỉ rõ hiện tại đã là hai giờ sáng.

Đã khuya vậy rồi, còn cãi nhau, là… hai đứa sao?

“Nói tôi làm việc nóng nảy, xem lại mình thì sao đi? Mới ngày huấn luyện đầu tiên đã làm cho anh hai bệnh thành như thế là ai hả?!”

Lăng Vệ xốc chăn mỏng xuống giường, đi ra cửa.

Đứng ở phía sau, do dự không biết có nên đi ra ngoài hay không.

Đẩy cửa he hé ra một tí, tiếng tranh cãi ở nhà ăn càng vọng đến rõ ràng.

“Từ sau khi vào đây, đây là lần thứ hai anh bị cậu làm cho phát sốt!” Giọng Lăng Khiêm tràn ngập tức giận, hết sức kịch liệt.

“Lăng Khiêm, anh mắng đủ chưa?”

“Chưa đủ! Cho dù có bị cậu đem đi đóng băng đi chăng nữa tôi cũng phải mắng cho hả giận mới thôi! Miệng thì lúc nào cũng nói anh hai là người mình phải bảo vệ, vậy mà hết lần này đến lần khác khiến anh ấy bệnh, cậu muốn cái gì hả? Anh hai như thế, tôi đau lòng cỡ nào cậu có biết hay không?”

“Chẳng lẽ tôi không đau lòng hay sao?!” Thanh âm Lăng Hàm rốt cuộc cũng bùng nổ giận dữ chẳng kém.

Âm điệu đột nhiên cất cao như rống lên, nháy mắt sau đó lại lặng như tờ.

Lăng Vệ đứng ở cửa phòng gần đó, trái tim đập thình thịch như muốn rớt ra khỏi lồng ngực.

Lòng bàn tay cầm nắm cửa, trở nên lạnh toát.

“Cậu cũng biết đau lòng…” Tiếng Lăng Khiêm phẫn nộ.

Tuy rằng bất mãn, nhưng cơn tức giận tăng vọt trong chốc lát đã qua đi, khởi binh vấn tội phát tiết cũng đã qua, âm lượng dần nhỏ lại.

“Ừ, chuyện khiến anh hai sinh bệnh, thật xin lỗi.”

“Quan trọng là biết lỗi, còn xin lỗi thì nói với anh ấy so ra hay hơn.”

Lăng Hàm tránh đề tài này, trầm mặc chống đỡ.

Có tiếng kéo ghế dựa, hẳn là Lăng Khiêm sau khi phát giận ngồi xuống.

“Được rồi, kỳ thực tôi cũng có lỗi, vừa nãy đã quá nóng nảy với cậu rồi. Thật ra cậu cũng chỉ muốn tốt cho anh ấy thôi.” Lăng Khiêm hỏi “Không phải nói trưa nay về ăn cơm à? Sao rạng sáng mới về? Biết cậu không trở lại tôi đã tranh thủ về nấu cơm cho anh.”

“Không còn cách nào khác, bỗng nhiên nhận được thông báo mời họp Hội nghị lâm thời của Ủy ban quân sự cấp cao.”

Giọng Lăng Khiêm thay đổi, tựa hồ đụng trúng chuyện hắn vô cùng quan tâm “Ủy ban quân sự cấp cao? Cậu đã được cho phép tham dự hội nghị thảo luận rồi à?”

“Ừm, cám ơn anh chạy quanh giúp đỡ, thông qua mối quan hệ trong tay anh tác động tới mấy lão già đó bỏ phiếu cho tôi, chiếm được một chân trong Ủy ban. Nếu không có sự hỗ trợ của anh, tuy rằng tôi có Quân bộ đặc quyền, nhưng không có khả năng được tham dự bàn bạc kế hoạch quân sự cấp cao nhanh như vậy.”

“Đừng khách sáo thế. Nói lại, nếu chẳng thể giúp được gì thì tôi cũng quá vô dụng. Trong chuyện của anh, tôi chỉ có thể làm một huấn luyện viên chiến cơ, nếu nói là đồng minh, thì nhất định phải hợp tác với nhau phát huy tối đa mọi khả năng mới được.”

Ngữ điệu Lăng Khiêm có phần đắc ý “Tin này khi nào sẽ nói với anh?”

Lăng Hàm cân nhắc một hồi “Cứ từ từ đã, mấy lão già đó không phải dễ qua mắt đâu, chờ mọi chuyện chắc chắn rồi nói cũng chưa muộn.”

“Ừ, quan trọng bây giờ là huấn luyện. Có điều, tôi vẫn mong thấy bộ dáng anh hai khi biết tin này lắm. Nói không chừng ảnh vui mừng quá còn cười, còn ôm hai người chúng ta nha.”

“Anh đừng hoang tưởng.”

“Anh hai không ở đây, cậu đừng có giả vờ ra vẻ đứng đắn nữa. Nếu anh ấy chịu chủ động ôm hôn cậu một cái, cậu cũng sẽ thích chết đi được ấy chứ.”

“Ừm, điều này quả thật không thể phủ nhận.”

Thanh âm đầy chờ mong, làm cho Lăng Vệ đứng trong bóng tối nghe lén đối thoại của hai người đỏ ửng cả hai má.

“Đê tiện hết sức. Thôi tôi đi tắm đây, cậu cũng nhanh tắm rồi đi ngủ đi, ngày mai còn phải giải quyết chuyện Quân bộ đúng không?”

“Anh chưa tắm à? Không phải về sớm hơn tôi kia mà?”

“Vì chờ cậu về, cảnh cáo một trận ra trò không cho cậu làm anh hai sinh bệnh nữa, cho nên phải ngồi canh cửa chứ gì nữa.” Lăng Khiêm một bên trả lời, một bên đánh ngáp.

“Đi tắm đi, tôi còn phải xem văn kiện, xem xong chắc cũng tới sáng. Lăng Khiêm, tí nữa ngủ, đừng đánh thức anh hai dậy, người bệnh cần nghỉ ngơi đầy đủ.”

“Nhiều chuyện, tôi là người không biết nặng nhẹ thế đó hả? Chăm người bệnh, so với cậu tôi làm tốt hơn nhiều.”

Nghe thấy tiếng bước chân đi về phòng ngủ, Lăng Vệ chạy nhanh lại giường, làm bộ như đang ngủ say.

Bị hai đứa em phát hiện mình nghe lén, nội dung còn liên quan đến mình, sẽ xấu hổ lắm.

Cửa phòng mở ra, Lăng Khiêm đi đến bên giường, cúi đầu nhìn anh hai đang chìm trong mộng, lẳng lặng đứng một hồi, mới vào phòng tắm tắm rửa.

Sau khi đi ra, hết sức khẽ khàng nằm lên giường, ôm Lăng Vệ vào trong ngực.

Động tác nhẹ nhàng vô cùng, tựa như ôm bảo bối trân quý.

Kỳ thật Lăng Vệ rất thanh tỉnh. Tận đáy lòng cậu cảm nhận được ngọt ngào từ sự săn sóc cẩn thận, mặt khác, lại thấy mình chìm ngập trong sa đọa.

Làm sao có thể như vậy được? Bị em trai ở trên giường ôm như tình nhân, vậy mà từ sâu thẳm trong nội tâm, ngay cả mảy may ý nghĩ đẩy ra cũng không có.

Một tia chán ghét cũng không có.

Thậm chí cảm giác tội lỗi ngày trước, cảm giác nhục nhã bị ép bức, tất cả giống như đều bốc hơi hết rồi.

Chóp mũi ngửi được mùi hương quen thuộc của em trai, khiến lòng an tường thoải mái đến lạ, chẳng khác nào lẽ thường hiển nhiên.

Truyện Chữ Hay