Trừng Phạt Quân Phục Hệ Liệt

quyển 8 chương 6

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dinh thự Lawson, sâu dưới lòng đất.

Lăng Vệ rối tung vội vã di chuyển cần điều khiển, nhìn chằm chằm vô số lời bình luận cùng đoạn video hiện rõ mồn một trước màn hình, con ngươi hắc bạch phân minh lúc này vằn đỏ tơ máu.

“Sức mạnh dư luận quả đáng kinh ngạc, phải không?” Phía sau, Thiếu tướng mặc quân phục nhàn nhã khoanh hai tay, thản nhiên hỏi.

Lăng Vệ đã sớm hiểu, gã đàn ông này tuyệt đối không phải hạng tốt đẹp gì.

Đã nhiều ngày bị ngăn cách hoàn toàn với ngoại giới, bỗng nhiên không hề đòi hỏi điều kiện trao đổi gì hết, hào phóng cho phép anh kiểm tra tin tức bên ngoài.

Quả nhiên, vừa mở lên, đã thấy vô số lời lẽ chửi rủa, mạnh mẽ lên án Lăng Khiêm.

“Nhiệt huyết đôi lúc vô cùng đáng sợ, nhất là khi nhiệt huyết của hằng tỉ người cùng dâng cao, cùng phun trào về một hướng. Bọn họ tán tụng cậu lên thành thần tượng Liên Bang, đồng thời, nhấn chìm Lăng Khiêm xuống đáy bùn lầy. Chẳng qua, kẻ như Lăng Khiêm, cũng coi như đúng người đúng tội.”

“Câm miệng!” Lăng Vệ trầm giọng quát.

Tít một tiếng, màn hình lớn trên tường tắt bụp.

Anh ngồi phịch xuống giường.

Đường nhìn của Al theo bả vai trần của anh du di đi xuống, chỉ có điều, lúc này Lăng Vệ đã chẳng còn tâm trí đâu mà bận tâm đến tầm mắt bỡn cợt đó nữa.

Dù gì cũng đã bị xăm soi hết.

Bây giờ, quay cuồng trong não Lăng Vệ, chỉ có những kẻ xa lạ bên ngoài đang không ngừng dùng miệng lưỡi công kích, nhục mạ Lăng Khiêm.

Các người, thì biết gì?

Ý nghĩa vết xăm trên người ta quan trọng thế nào, các người căn bản không thể rõ!

“Tình hình Lăng Khiêm hiện tại khá chật vật đấy.”Al dùng loại ngữ khí thong dong khiến kẻ khác giận sôi gan, nhả những lời kích thích Lăng Vệ.

Thong thả, thậm chí cả âm điệu hả hê cũng không có, nhưng nguyên nhân chính vì lạnh nhạt bình thản như thế, mới càng bức người thêm căm hận.

Như thể con mèo xảo trá, nhàn nhã đùa bỡn con chuột dưới móng vuốt.

“Đường đường là đại thiếu gia, giờ lại biến thành chuột chạy qua đường, chắc hẳn áp lực vô cùng.”

“Không cần vờ vịt, mây mù giả mưa sa! Trong lòng anh lúc này…” Lăng Vệ quay đầu liếc mắt nhìn y, “Chắc hẳn sung sướng lắm! Ngang nhiên dùng quỷ kế vô liêm sỉ như vậy!”

Nhìn hình ảnh anh kiềm nén lửa giận xoay đầu lại, trên gương mặt Thiếu tướng, lại xuất hiện ngơ ngẩn gần đây thường hay bắt gặp.

“Lời vừa rồi, lặp lại lần nữa.” Al bỗng nhiên ra lệnh kỳ quái.

Lăng Vệ nhíu mày, khó hiểu nhìn y.

“Lời vừa mới rồi của cậu, lặp lại lần nữa.” Al chỉ điểm, “Chính là câu ‘Trong lòng anh lúc này, chắc hẳn sung sướng lắm’.”

Nhưng Lăng Vệ mím môi, im lặng.

Al lại ra lệnh một lần nữa, cuối cùng, đôi mắt màu cà phê bắn ra quang mang đầy tính uy hiếp “Nếu cậu muốn kháng lệnh…”

“Trong lòng anh lúc này, chắc hẳn sung sướng lắm.” Lăng Vệ bằng thanh âm bình tĩnh không phập phồng lặp lại những lời trên, sau đó lạnh lùng hỏi, “Câu này, người kia đã từng nói với anh, phải không? Người tên Vệ Đình kia.”

“…”

“Một người đã chết hơn hai mươi năm, thế nhưng từng câu từng chữ, anh vẫn nhớ như in như vậy?”

“…”

“Lắm lúc tôi không khỏi kinh ngạc. Một kẻ tàn nhẫn như anh, cũng có thể hiểu được thế nào là yêu? Bất kể điều độc địa, man rợ ra sao anh đều có thể thực hiện, người như thế, biết yêu là nhờ đâu vậy? Quân nhân kiệt xuất Vệ Đình năm đó, làm sao có thể thích một người như anh?”

Một cỗ áp lực âm trầm, lập tức bao trùm xuống cả căn phòng phong bế.

Al nhắm con mắt loe lóe tinh quang có thể cắn nuốt người lại, chẳng mấy chốc, đã nhường cho sự bình tĩnh phi thường kéo đến thay lấp.

Y thậm chí còn mỉm cười vui vẻ.

“Nói những lời này, là nhằm trấn an tâm trí rối loạn của cậu? Rối đến độ không còn màng tới hậu quả của việc chọc giận ta nữa nhỉ. Thật buồn cười, Lăng Khiêm rõ ràng là thằng khốn lừa gạt xoay cậu như dế, chẳng qua chỉ bị dư luận công kích một chút, cậu đã đau xót đến vậy. Xem ra, cặp song sinh chẳng những lợi dụng thân thể, mà ngay cả con tim cũng lừa gọn được cậu nốt.” Al một bên nói, một bên lấy từ trong túi áo ra một vật gì đó, để xuống nệm, “Muốn minh oan giúp Lăng Khiêm, không phải không có biện pháp. Công cụ cần thiết, ta đã chuẩn bị đầy đủ, còn quyết định có thực hiện hay không, do chính cậu lựa chọn.”

Lăng Vệ cúi nhìn.

Al đẩy vật nọ tới gần tay Lăng Vệ, rất nhỏ, hình dạng có phần quen thuộc.

Anh nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nhớ lại, dụng cụ hình trụ này rất giống món đồ ngày xưa Lăng Khiêm sử dụng khi xăm lên người anh!

Cơn thịnh nộ lẫn đau lòng vì Lăng Khiêm bị chỉ trích nặng nề, thoắt chốc bị cảm giác hút xoáy vào vực sâu vô đáy đánh tan tác.

Như có hàng ngàn mảnh gai thép găm trong băng đá cùng nhau kìm kẹp lấy tim.

Anh thấu tận ý đồ của Al.

“Thứ này có thể xóa được vết xăm, sau khi sử dụng, bả vai của cậu sẽ khôi phục trở về tình trạng ban đầu. Nếu cậu có thể làm được, ta bằng lòng cho cậu một cơ hội, làm sáng tỏ với đại chúng cậu không bị Lăng Khiêm ngược đãi, hoặc xăm khắc dấu vết linh tinh trên người cậu. Ảnh chụp bả vai cậu bóng loáng không một tì vết, chính là bằng chứng hữu hiệu nhất.”

Lăng Vệ không nói gì.

Nhưng Al một mực dõi theo.

Thời điểm y nói chuyện, đường cong tấm lưng Lăng Vệ hoàn toàn cứng ngắc.

“Ta sẽ không ép buộc cậu, cậu được tự do lựa chọn theo ý mình. Rốt cuộc thì, cậu sẽ bảo vệ cái cậu gọi là dấu ấn tình yêu, nhìn Lăng Khiêm bị hằng tỉ người thóa mạ, bêu danh thậm tệ; hay vẫn là vì giúp Lăng Khiêm giải trừ hạn họa, mà chính tay xóa vết xăm trên người mình đi. Một nhân bản gặp vấn đề cần chọn lựa sẽ giải quyết ra sao, ta mỏi mắt trông chờ.”

Y nghiêng người về trước, vươn bàn tay mơn trớn bả vai Lăng Vệ.

Da thịt Lăng Vệ lạnh lẽo, cơ thể banh chặt, cứng đờ như khối đá tảng.

Từ “Khiêm” chói mắt, in dấu khắc ghi, như vĩnh viễn tuyên bố thân thể thanh khiết vô tội này đã bị khinh nhờn. Ngày đầu tiên bị cưỡng ép tiếp nhận, Lăng Vệ chỉ ước dấu vết đáng ngại này mau mau biến mất, nhưng anh rốt cuộc vẫn lùi một bước nhường nhịn.

Để đến giờ phút này.

Có kẻ sẽ dùng phương thức khiến Lăng Vệ đau đớn nhất, xé rách ràng buộc giữa anh và cặp song sinh.

“Cậu có một tối để cân nhắc. Đến sáng ngày mai, nếu cậu không hạ quyết định, ta sẽ lấy dụng cụ đi. Ta cam đoan, cậu sẽ không bao giờ còn cơ hội giúp Lăng Khiêm làm sáng tỏ mọi sự nữa. Tên Lăng Khiêm đó đích thị là kẻ xảo trá, cứ để cho dân chúng cùng truyền thông Liên Bang khinh bỉ và chửi rủa bản tính của hắn đi.”

Ngoài dự liệu của Al, Lăng Vệ vẫn đang cúi đầu trầm mặc chầm chậm dịch chuyển cánh tay, cầm lấy món đồ nằm chỏng chơ trên nệm.

Động tác của Lăng Vệ chậm chạp cực điểm, bộ dụng cụ xóa xăm nhỏ nhẹ mà tưởng chừng nặng nề như một quả núi, nặng đến độ ngay cả quan chỉ huy Liên Bang cũng không thể nhấc lên nổi.

Lăng Vệ cắn răng, nắm lấy nó.

Năm ngón tay siết chặt, lộ cả khớp xương trắng bệch.

“Không cần vội vàng quyết định.” Al nhắc nhở, thời gian y để lại cho Lăng Vệ là đủ.

Một buổi tối.

Al đinh ninh Lăng Vệ sẽ không bỏ qua cơ hội đó, tuy rằng anh phải lựa chọn, song đến một khắc cuối cùng khi không còn trốn tránh được nữa, mới cùng đường buông bỏ.

Trong buổi tối ấy, Lăng Vệ sẽ trằn trọc dằn vặt, nội tâm giằng xé, biết đâu chừng, còn chảy nước mắt ướt át trên hàng mi dài, nằm trong cánh tay Al uất nghẹn đi vào giấc ngủ.

Không nghĩ tới, Lăng Vệ sẽ cầm lấy dụng cụ.

Anh gấp khuỷu tay, cố gắng đưa đầu ngón tay về sau chạm vào hình xăm trên vai, nhẹ nhàng sờ soạng, khẽ khép mắt lại, như thể muốn thông qua xúc cảm, nhớ lại từng đường nét bay bướm của từ “Khiêm” thuộc địa cầu cổ xa xưa là như thế nào.

Hình xăm không lằn lại gồ ghề trên da, không sờ được.

Nét buồn bi thương dần trào dâng trong đôi mắt trong veo.

Khiêm, chữ này hóa ra lại đẹp đến vậy.

Ngày đó tại tinh cầu Lecco Mick, bọn họ chất ngất đắm chìm trong vinh quang thắng lợi, Lăng Khiêm càn quấy như mọi lần, cười khì khì cầm máy xăm, nằng nặc đòi in ấn ký này xuống da anh.

Em chỉ muốn lưu lại minh chứng tình yêu với anh.

Đây là ấn ký em yêu anh.

Ngỗ ngược, cứng đầu cứng cổ, làm cho người ta không biết làm sao mới phải, thi thoảng còn vô tư làm liều, gây không ít phiền toái khiến anh giận xì khói; hóa ra khi hoài niệm lại, lại ấm lòng như vậy.

Được chở che, được bảo bọc, được yêu thương từng giây từng phút.

Tựa như, chữ “Khiêm” này.

Khi bị xăm lên người có lẽ thật lòng có chút cau có, nhưng, một khi nó đã dung nhập vào da thịt rồi, nếu mất đi cũng chẳng khác nào mất đi một phần của cơ thể, không bao giờ còn… nguyên vẹn nữa.

“Đã chắc chắn hạ quyết tâm?”

Thời điểm Lăng Vệ dí máy xóa vết xăm vào ấn ký trên bả vai, Al hỏi lại một lần.

“Chuyện này không cần quyết tâm gì hết!” Lăng Vệ gằn giọng nói.

Anh và Lăng Khiêm và Lăng Hàm, là người yêu, là anh em.

Bọn họ cùng nhau đối mặt với tử thần, ở khoảnh khắc tồn vong sống chết, bọn họ có thể không chút do dự trả giá sinh mệnh vì nhau. Nếu Lăng Khiêm bị làm hại, nếu Lăng Khiêm cần anh, đừng nói là một phần thân thể, mà cho dù là tính mạng cũng sẵn lòng đưa ra, không cần quyết tâm gì hết, đó là hành động không cần do dự.

Al đã đoán sai.

Lăng Vệ đưa ra quyết định này, không cần đến một buổi tối.

Đây là bản năng.

Không tiếc gạt bỏ dấu ấn quý giá nhất trên người, không tiếc để bản thân đơn độc gánh chịu đau khổ, chỉ có bản năng muốn dốc sức bảo vệ một người.

Lăng Vệ ấn chốt, chóp đèn trên đỉnh đầu chiếc máy đỏ lên báo hiệu.

Cảm giác khác thường truyền trên da thịt, không hề đau, chỉ hơi nóng nóng ấm ấm dễ chịu, bên trong dụng cụ chắc hẳn có thuốc tê.

Nhưng ánh mắt đen láy ngời sáng của Lăng Vệ, lại chẳng khác nào bị nước mắt ậng lên rửa trôi đi từng đốm sao một.

Trái tim của anh bị cái nóng hâm hấp dí đến bỏng cháy, rách tả tơi.

Chữ “Khiêm” vốn từng thuộc về anh, đang ở dưới tác dụng của dụng cụ dần biến mất.

Anh từng cho rằng mình sẽ mang theo con chữ này cả đời, cùng với dấu hôn in mới mỗi ngày của Lăng Hàm.

Hóa ra không phải là thế.

“Bíp bíp.”

Đèn đỏ nhấp nháy, vang lên tiếng báo nho nhỏ.

Al gỡ máy ra khỏi tay Lăng Vệ, quét mắt nhìn bả vai anh, hình xăm đã biến mất, chỉ còn một mảng da đỏ sẫm như vừa chịu tổn thương.

Sau khi phần đỏ sẫm này biến mất, màu da sẽ khôi phục như bình thường.

Al thấp giọng nói, “Hình xăm đã mất.”

Chẳng rõ vì sao, người thắng là y, vào lúc này, lại buông một tiếng thở dài không nên có.

Y đưa tay chạm khẽ nơi da thịt đỏ hồng, bả vai đối phương trở nên cứng đờ, Lăng Vệ thất thần bỗng nhiên rùng mình, cả người giật mạnh ngã xuống, vòng tay ôm lấy đầu gối, cuộn chặt người lại.

Gồng mình co quắp, chỉ hết sức đơn giản là muốn chế ngự chính mình.

Lăng Vệ cuộn tròn người, co giật liên hồi, mười ngón tay trắng bệch bấu chặt lấy đầu gối. Giờ phút này, anh không còn là quan chỉ huy của Liên Bang, không hề là con nuôi của Lăng Thừa Vân, không còn là anh trai của ai, anh chỉ là một người.

Kẻ mà vừa rồi, đã chính tay gạt bỏ quá khứ quý giá, đau đớn đến độ chết lặng nước mắt cũng chẳng thể xuôi chảy.

Anh thở dồn dập, run lên bần bật, môi mấp máy muốn gào thét tống trút hết những khổ sở này ra, nhưng anh dường như không thể kiểm soát thanh quản của mình nữa, cổ họng chỉ có thể dật ra tiếng rền rĩ như con thú bị thương.

Anh sợ nỗi tuyệt vọng này, sợ bị giam nhốt, trơ mắt nhìn nhân sinh của bản thân bị tước đi từng chút một.

Anh muốn được trở về.

Trở về bên cạnh hai người kia.

Mặc kệ bọn họ đã lừa dối anh bao nhiêu, mặc kệ chất chứa bên trong là bao nhiêu âm mưu giấu kín, mặc kệ mục đích thật sự có phải là Quyết sách lực, mặc kệ Lăng Khiêm và Lăng Hàm từng nồng nhiệt cháy bỏng đến cuối cùng có phải là yêu anh thật lòng, chỉ cần anh yêu bọn họ!

Anh yêu cặp song sinh cao ngạo, độc đoán, chuyên chế, bất trị.

Anh yêu chúng!

Dù cho bọn chúng thật sự chẳng yêu anh đâu, nhưng anh vẫn yêu; và bởi vì trên người anh mang dấu vết của bọn họ, có dấu hôn của Lăng Hàm, có chữ “Khiêm” xăm trên vai, chỉ cần có những điều ấy, anh có thể ghi nhớ, anh là Lăng Vệ.

Anh không muốn biến thành thể xác chứa đựng linh hồn của Vệ Đình.

Anh muốn tiếp tục, yêu hai người mà anh thương.

Nhưng mà, dấu hôn của Lăng Hàm đã biến mất.

Nhưng mà, hình xăm của Lăng Khiêm đã biến mất.

Anh như bị dìm vào vạc nước sôi vùng vẫy giẫy đạp, dù thịt bong da tróc, vẫn cố sức dang đôi tay, nhưng cái gì cũng không thể níu giữ.

Anh trần truồng ở chung cùng Al Lawson, anh tủi nhục giải phóng dục vọng trong tay Al Lawson, hiện giờ, anh lại để Al Lawson được như ý nguyện, tại đây ngay trước mặt gã, phá hủy dấu ấn mà em trai gửi gắm trên bờ vai anh!

Al đứng ở bên giường từ trên cao nhìn xuống, dõi vào Lăng Vệ đang cuộn mình ở giữa giường, thống khổ run rẩy.

Con mồi dưới tầm mắt như lọt sâu vào tuyệt vọng, nỗi tuyệt vọng này, y cũng đã từng thấm nuốt qua, thậm chí cho đến tận bây giờ vẫn không thể giãy thoát.

“Đừng cậy mạnh.” Al khom người, bất chợt dang tay ôm lấy con mồi của y, quệt lau hai bờ má ướt đẫm, trong đôi mắt màu cà phê là biết bao yêu thương, “Khóc đi. Thứ cậu muốn níu giữ, đã không còn hiện diện. Hãy cứ khóc đi.”

Đôi mắt đen mịt mờ hơi sương của Lăng Vệ, ngỡ ngàng ngước lên nhìn y, tiếp đó cúi đầu, cắn mạnh lên bờ vai Al.

Răng nanh cách lớp vải quân phục, hung hăng nghiến vào bả vai.

Al chịu đựng đau nhức trên đầu vai, nâng một tay khác lên dịu dàng vuốt ve, vỗ về lưng Lăng Vệ.

Giọng nói của y trở nên ôn nhu mềm nhẹ, như là thôi miên, như là dỗ dành, “Khóc đi, tốt lắm. Tốt lắm. Cậu bây giờ, đã không còn bất cứ tỳ vết nào rồi.”

Lăng Vệ không khóc lả rồi thiếp đi như Al nghĩ.

Răng anh cắn ngập vào bả vai Al, để máu tươi xộc vào khoang miệng. Có lẽ xưa nay đối với nhân loại, mùi máu luôn là thứ mùi có tác dụng hữu hiệu trong việc sực tỉnh con người, thế nên sau khoảnh khắc ngây dại rồi đột nhiên phát điên giải tỏa, Lăng Vệ tỉnh táo trở lại.

“Anh đã đồng ý.” Anh chậm rãi dứt ra khỏi cánh tay Al, từ trong ngực Al ngồi dậy, “Tôi có thể minh oan cho Lăng Khiêm.”

“Sáng sớm ngày mai.”

“Không, ngay bây giờ!” Lăng Vệ kiên quyết.

Al rũ mi, buông tầm mắt trên bàn tay Lăng Vệ nắm lấy áo y.

Cảm thấy nhộn nhạo khác thường.

Lăng Vệ từ khi bị giam cầm, vẫn một mực bài xích Al hệt như bản năng, không bị ép buộc, Lăng Vệ tuyệt đối không bao giờ tiếp xúc chân tay với Al. Song, vừa rồi, Lăng Vệ lại vùi mình vào bờ ngực của y, tuy rằng dữ tợn cắn y một ngụm.

Còn bây giờ, Lăng Vệ thậm chí chủ động túm lấy ống tay áo của y.

Có điều gì đó, đang biến hóa trong nội tâm Lăng Vệ.

Al nghiền ngẫm, nâng cằm Lăng Vệ lên, “Cho dễ dàng như vậy sao?”

“Anh đã đồng ý.” Vẫn là một câu này.

Không như trước quay ngoắt đi chỗ khác, khi bị người đàn ông nâng cằm, tầm mắt quật cường của anh ngước lên dõi thẳng vào y.

“Hôn tôi một cái.” Al cười ra lệnh.

Một chút do dự chợt lóe trên gương mặt Lăng Vệ.

Nhưng rất nhanh anh quỳ thẳng trở dậy, nghiêng người về trước hôn lên môi Al.

Cảm giác mềm mại khi đôi môi chạm vào nhau, khiến người đàn ông không khỏi ngỡ ngàng, đồng thời thoáng thất thần giây lát.

“Như vậy, đã được chưa?”

“Đột nhiên trở nên phối hợp như vậy, thật là không quen chút nào. Cậu định giở chiêu trò gì đây?”

“Nếu tôi phối hợp, anh sẽ buông tha cho họ?”

“Hửm?”

Al nheo con ngươi mị hoặc quan sát Lăng Vệ, như thể sẽ vạch ra bất kỳ sơ hở nào trên khuôn mặt anh.

Với cái nhìn xăm soi của y, Lăng Vệ không chút trốn tránh.

Chỉ là, tia sáng lấp lánh trong đôi mắt đen ngời như viên ngọc quý lúc này đã chẳng còn ánh lên nữa, hoặc nên nói đã bị giấu vào sâu thẳm, thần thái nội liễm, ngược lại càng thêm hút hồn.

“Tôi sẽ phối hợp, nhưng anh, không được gây rắc rối cho họ nữa. Người nhà của tôi, em trai của tôi, anh cần cam đoan sẽ không hãm hại bọn họ.” Lăng Vệ nói, “Muốn Vệ Đình xuất hiện trở lại, cần sự phối hợp của tôi, chuyện này đã từng xảy ra, đúng chứ?”

“Cậu có cách nào làm Vệ Đình xuất hiện?”

“Tôi không biết.”

Al mỉm cười thâm sâu.

“Nhưng tôi sẽ làm hết sức.” Lăng Vệ nói, “Tôi không giống con trai Tướng quân như các anh, giỏi lươn lẹo lừa dối, việc tôi đã bằng lòng, sẽ cố sức hoàn thành. Tuy nhiên, trước đó, anh cần thực hiện lời nói của mình, cho tôi một cơ hội giúp Lăng Khiêm làm sáng tỏ. Tôi sẽ thực hiện kết nối ra bên ngoài, tuyên bố với ngoại giới thông qua tần số nhìn.”

“Không chuẩn.”

“Anh đã đồng ý.”

“Tôi đồng ý cho cậu một cơ hội làm sáng tỏ, nhưng không phải bằng cách thức liên hệ với ngoại giới. Tôi sẽ không cho phép cậu có cơ hội, thình lình nói ra những lời khiến tôi phải khó xử ngay trên sóng trực tiếp. Cậu sẽ ghi một đoạn video ngắn, sau đó, tôi sẽ đăng tải đoạn video này lên hệ thống, để mọi người đều có thể xem nó.”

“Chỉ như vậy?”

“Dĩ nhiên, nội dung cậu trình bày, phải dựa theo văn bản đã được soạn sẵn.”

Al chạm vào một điểm nào đó trên bức tường, sau bước xác nhận vân tay, từ giữa bức tường mở ra một ô hình vuông. Y lấy từ trong ô vuông ra một văn kiện điện tử gần như trong suốt, đưa cho Lăng Vệ.

Đây là bản thảo phát biểu mà Al đã chuẩn bị sẵn sàng.

Lăng Vệ nhìn chằm chằm, cơ hồ muốn lao tới đập bốp tờ giấy vào bản mặt của Al, trong một khoảnh khắc run lên bần bật vì giận, anh dằn mình ép bản thân phải bình tĩnh trở lại.

Cái nóng trên làn da bả vai khi bị ép buộc xóa bỏ hình xăm hẵng còn nguyên đó, nỗi đau thiêu đốt có lẽ vĩnh viễn cũng không thể tiêu tán. Lăng Vệ cảm thụ rõ rệt cơn đau cháy phỏng, cảm thụ được mùi máu tanh nồng ngập tràn trong khoang miệng, dường như mệt mỏi khép mắt lại.

Mọi thứ đã chấm dứt.

Tất cả đã chấm dứt thật rồi.

Anh giống như con chuột bị nhốt trong lồng kín, vì muốn phá hủy bức tường giam cầm chết tiệt, đưa chân lên cào cắn đến bật móng rỉ máu, liều lĩnh bất chấp cả mạng sống, nhưng cuối cùng chỉ hoài công vô ích.

Sau cơn giận dữ, Lăng Vệ cảm thấy cả người như bị mắc kẹt trong vũng bùn lầy lội, tất cả trở nên chậm chạp ngu ngốc, sau một hồi ngu ngốc chậm chạp, lại phát hiện bình tĩnh đến lạ.

Có lẽ cũng không phải là bình tĩnh, mà là sắp sửa phát điên mất rồi.

Dây cung bị Al lạnh lẽo tuyệt tình kéo căng hết cỡ, sau nhiều ngày chịu đựng, cuối cùng đã giãn căng đến độ chỉ cần kéo nhẹ một chút nữa thôi là đứt phựt, tâm trí rốt cuộc đã sụp đổ, hay vẫn đang chực chờ sụp đổ đây?

Lăng Vệ nhắm nghiền mắt, trầm mặc không nói, vẻ xanh xao lẫn mệt nhoài tràn ra khắc ở đáy mắt Al.

Đây có thể xem như khởi đầu.

Dưới tác dụng của thuốc, dưới đả kích tình cảm nặng nề, thế giới tinh thần của cậu quân nhân trẻ tuổi trước mắt đang lung lay chực đổ.

Al thử thăm dò đưa tay xoa vuốt bờ vai của anh, Lăng Vệ cũng không hề có bất kỳ phản ứng. Tình trạng của anh không ổn định, sau khi đọc hết một lượt bản tuyên bố, anh cứ ngây dại ra, giống như đứa trẻ ngơ ngác vừa mới tỉnh dậy.

Al vòng tay qua lưng anh kéo người anh lại, để anh đổ tựa vào lòng mình.

Nhẹ nhàng và đầy thương xót thì thầm.

“Hãy xuôi theo tự nhiên đi thôi. Nếu cậu không thương bọn họ, thì cứ cố chấp mà có nghĩa lý gì? Nếu cậu thương bọn họ, thì việc gì phải liên lụy người ta? Cậu là một bản phục chế, một khi bí mật này bị vạch trần ở Liên Bang, cậu có mường tượng ra mình sẽ phải đối mặt với những điều gì không?”

“Để toàn Liên Bang biết được chân tướng sự thật, làm sao cậu có thể lo liệu nổi cho Lăng gia bây giờ?”

“Lỡ như bọn họ chỉ xem cậu là một nhân bản không hơn không kém, cậu sẽ đau đớn đến chết mất.”

“Nhưng nếu bọn họ thật sự yêu thương cậu, vẫn đối xử với cậu như một thành viên trong gia đình, thì bọn họ phải trả giá bằng việc chống đỡ với làn sóng áp lực vô cùng lớn. So với sức ép Lăng Khiêm đang phải hứng chịu, còn dữ dội hơn cả trăm ngàn lần.”

“Nhân bản, tuyệt đối không được phép có ý chí độc lập, lại càng không thể nắm quyền chỉ huy quân đội Liên Bang trong tay.”

“Vậy nên, xuôi theo tự nhiên đi thôi.”

Màng nhĩ Lăng Vệ không ngừng vang vọng những lời rủ rỉ bi thương liên tục nhè nhẹ rót vào tai.

Anh nỗ lực lắng nghe cẩn thận những lời này, nhưng bên tai lại có một âm thanh khác, cất tiếng gọi “Anh.”.

Anh, sự thật vốn đều vô cùng nhơ nhớp.

Chúng ta là con cháu gia tộc họ Lăng, là quân nhân chân chính.

Khi tính mạng bị đe dọa, chúng ta cần đứng lên và chiến đấu, ngoan cường sống sót.

Anh, hãy ghi nhớ lời thề của chúng ta!

Lăng Hàm…

Lọn tóc đen mềm rũ lòa xòa trước trán được người ôn nhu gạt qua, hàng mi Lăng Vệ rung rung hấp hé, mở mắt ra, bắt gặp một đôi con ngươi màu cà phê sâu thẳm.

Đôi mắt ma quỷ, thế nhưng cũng chất chứa bao yêu thương.

Say đắm nồng nàn.

“Tôi có chút thấu hiểu rồi, về tình cảm của anh.” Lăng Vệ bỗng nhiên mỉm cười lơ đãng, “Anh yêu một người, mong mỏi người đó quay trở về bên anh, ngoại trừ điều đó ra, anh không còn khát khao nào khác. Tôi vẫn cho rằng tình yêu của một người như anh, chỉ đầy rẫy tà ác điên cuồng. Nhưng có lẽ, tình yêu, vốn là thứ không phân biệt tà ác hay chính nghĩa.”

Anh khẽ ngọ nguậy trong lòng Al, nói nhỏ, “Đỡ tôi.”

Từ sau màn thẩm vấn tàn nhẫn, anh chưa bao giờ từng nói nhiều và ôn hòa như vậy với Al.

Al không khỏi nhíu nhíu mày.

Lăng Vệ cầm bản thảo rải vương lộn xộn trên giường lên, đọc lại một lần, “Tôi đã thuộc. Bây giờ, có thể bắt đầu ghi hình được chưa? Hy vọng đoạn video có thể được mau chóng công khai trên hệ thống dữ liệu.”

Ghi hình là một vấn đề đơn giản, trong phòng đã vốn đã lắp đặt đầy đủ thiết bị.

“Gượm đã.” Al lại dùng vân tay ra mật lệnh, lấy từ tủ âm tường một bộ quần áo đầy đủ quân trang, ném cho Lăng Vệ, “Mặc vào. Tôi không muốn thân thể của Vệ Đình bị đủ kẻ dòm ngó.”

Nhìn đăm đắm bộ quân phục, cảm giác nhục nhã dường như đã sắp sửa tan biến, hốt nhiên lại ào ào trở lại. Lăng Vệ vuốt ve tấm vải dệt quen thuộc, tiếp theo dùng tốc độ nhanh nhất mặc quân phục vào.

Trong nháy mắt, anh lại trở thành hạm trưởng đầy khí khái của Lăng Vệ hạm.

“Bắt đầu đi.”

Lăng Vệ xuất hiện trên màn ảnh, rõ ràng thuật từng câu như trong bản thảo mà Al đưa, không sai một chữ. Anh rõ hơn ai hết, chỉ cần sai một chữ, cũng có thể khiến đoạn video duy nhất có thể minh oan, xóa tan mọi áp lực dư luận cho Lăng Khiêm, không thể xuất hiện trước mặt công chúng.

“Thưa toàn thể công dân Liên Bang, ta là Lăng Vệ. Liên quan đến lời đồn xuất hiện gần đây cho rằng trên người của ta có vết sẹo do bị người em trai không cùng chung huyết thống là Lăng Khiêm hành hạ ngược đãi, ta xin phép được lên tiếng. Ta ở Lăng gia chưa bao giờ từng bị bạo hành thể xác, trên vai càng không có vết sẹo nào.” Quay lưng về phía màn ảnh, Lăng Vệ cởi áo khoác quân phục, cởi cả áo sơ mi, để lộ bả vai trơn nhẵn rắn chắc, “Đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng, ta làm rõ những tin đồn xằng bậy phi lý, mong rằng từ nay về sau sẽ không tiếp tục tái diễn hay xảy ra sự việc tương tự nữa.”

Sau một khoảng thời gian tạm ngừng, anh tiếp tục nói thuộc lòng, “Mặt khác, ta đồng thời muốn xác nhận lại một lần, những tuyên bố mà ta từng đưa ra tại căn cứ Tucson, vẫn có hiệu lực như cũ. Ta ủy thác toàn quyền công dân cho Thiếu tướng Al Lawson, để Thiếu tướng Al Lawson trở thành người giám hộ của bản thân, là nguyện vọng chân chính, thể hiện quyền tự do của bản thân…”

“Ngừng.” Al đột ngột ngắt ngang.

Lăng Vệ dừng lại, khó hiểu nhìn về phía Al đang tựa vào thành giường, trong tay cầm màn hình giám thị ghi hình.

“Đoạn thứ nhất nói rất tốt, đoạn thứ hai thiếu chân thật.” Al dùng giọng điệu chỉ đạo, không nặng không nhẹ ra lệnh, “Nhìn thẳng vào màn hình, nói nghiêm túc, chân thành.”

Tiếp tục quay một lần nữa.

Song tiến triển rất không thuận lợi.

Đoạn thứ nhất luôn rất tốt, đoạn thứ hai liên tiếp bị Al bắt dừng.

Y tựa như một đạo diễn nghiêm khắc, hơn nữa hết mực tỉ mẩn săm soi từng tiểu tiết, trong quá trình hình thành nên kiệt tác không ngừng dõi vào camera, lặp đi lặp lại với Lăng Vệ.

“Ngừng.”

“Ngừng.”

“Ngừng!”

“Cậu phải thuyết phục toàn bộ Liên Bang tin tưởng lựa chọn của cậu, giao tất cả mọi thứ của cậu, kể cả là tính mạng cho tôi.”

“Nếu cậu thật sự muốn phối hợp, thật sự muốn tôi buông tha cho đám em của cậu, thì biết điều mà nghiêm túc lại.”

“…”

“Nhìn thẳng vào camera, nói từng câu dứt khoát, xác nhận từ bỏ bản thân.”

“Muốn giúp Lăng Khiêm, trước tiên, cậu phải khiến tôi hài lòng.”

Không biết kéo dài bao nhiêu lâu.

Đến cả trăm cũng nên.

Lăng Vệ đối mặt với camera, chết lặng nằm lòng tuyên bố… Ta ủy thác toàn quyền công dân cho Thiếu tướng Al Lawson, để Thiếu tướng Al Lawson trở thành người giám hộ của bản thân, là nguyện vọng chân chính…

Đầu đau quá.

Giống như có người cầm búa ra sức thô lỗ đập vào trong óc, giống như lại ngửi được mùi máu tươi phảng phất khuếch tán trong phòng thẩm vấn.

Muốn ngất đi cho rồi, nhưng phải kiên trì đến cùng.

Anh phải trả giá bằng hình xăm trên vai mới đổi được cơ hội quý giá này, anh nhất định phải làm được.

Tuy rằng, chính anh cũng không biết hà cớ gì mà bản thân lại cố chấp đến thế, dù cho vấp phải bao nhiêu trở ngại khó dễ.

Anh chỉ muốn về nhà.

Muốn được ở bên ba và mẹ, bên hai đứa em của anh.

Chúng ta là con cháu gia tộc họ Lăng, là quân nhân chân chính.

Khi tính mạng bị đe dọa, chúng ta cần đứng lên và chiến đấu, ngoan cường sống sót.

Anh, hãy ghi nhớ lời thề của chúng ta!

“Dừng ngay! Làm lại một lần nữa! Cậu phải thể hiện lời tuyên bố bằng thái độ kiên quyết, như thể những lời này được moi từ trong tâm cậu mà ra, được móc từ đáy lòng cậu mà ra! Thân xác này hiện tại đã thuộc về tôi, tôi mong nó sẽ chứa đựng linh hồn mà tôi mong muốn. Cậu không cần phải tồn tại, buông bỏ chính mình đi!”

“Anh chẳng qua là muốn bức tôi đến cùng. Tôi đã đảm bảo sẽ phối hợp, nhưng anh, vẫn ép nát tôi như vậy.”

“Câu này không phải là lời tôi đã chuẩn bị cho cậu. Tiếp tục, đến khi ra được kết quả khả quan, em trai của cậu có thể rửa sạch oan khuất.”

Lăng Vệ đưa tay lên, day ấn thái dương.

Dõi thẳng vào máy quay, gắng hết sức mình tập trung tiêu cự.

Anh có thể làm được.

Căm hận bị Al Lawson biến thành dê cừu mà cắn xé, căm hận bị mắc kẹt tại đây trong nông nỗi tuyệt vọng, anh nhất định phải làm được điều gì đó. Chỉ cần làm được một chuyện, thì anh sẽ có hy vọng làm được điều thứ hai, điều thứ ba…

“…để Thiếu tướng Al Lawson trở thành người giám hộ của bản thân, là nguyện vọng chân chính…”

Lăng Vệ dốc hết tinh lực cùng khí lực còn lại, kiên định nhả những lời giả dối.

Anh

Em thật lòng yêu anh.

Bất kể đã làm bao nhiêu chuyện sai trái… bất kể em xấu xa cỡ nào…

Anh.

Nếu em dối gạt anh, anh có tha thứ cho em không?

Có.

Có chứ, đứa em ngốc nghếch của anh.

Thật lâu trước kia, mấy đứa đã từng nói với anh.

Sự thật, vốn vô cùng nhơ nhớp.

Nói dối, đôi khi chỉ vì quá yêu.

Giờ phút này, đối mặt với màn ảnh, nói ra những lời dối trá đến không thể tưởng tượng, anh cuối cùng mới vỡ vạc, hóa ra chúng ta có thể vì bảo vệ những người thân yêu mà không tiếc đi ngược với nỗi lòng.

Thật lâu trước kia, chúng ta cũng từng thề nguyện với nhau rằng — Tình yêu của chúng ta, gắn kết từ thân thể đến tâm linh, cho dù là bất cứ chuyện gì, bất cứ kẻ nào, cũng không thể chia rẽ.

Bất cứ chuyện gì, là những lời nói dối.

Bất cứ kẻ nào, là Al Lawson, là Vệ Đình, là toàn bộ những kẻ muốn ngăn cách chúng ta.

“Ừm, lần này thực hiện tốt lắm. Dừng tại đây đi.”

Những lời này của Al Lawson vừa lọt vào tai, Lăng Vệ kiên trì suốt một đêm cuối cùng khép mắt lại, đổ ập xuống thảm sàn nhà.

Mơ màng cảm nhận được Al Lawson ôm siết lấy anh, hết mực cẩn thẩn bế anh đặt lên giường.

Anh muốn mở to mắt, thúc giục gã lập tức đưa đoạn video công khai lên mạng, không chần chờ dù chỉ một giây mau chóng gột rửa oan khuất cho Lăng Khiêm, nhưng anh không tìm nổi một tia sức lực.

Đầu đau quá, đau lắm.

So với lần đầu tiên ở đại hội khen ngợi, lần đầu tiên nhìn thấy Al Lawson, còn nhức nhối hơn rất nhiều.

Anh có thể cảm nhận rõ rệt bản thân vô cùng suy yếu, mà linh hồn vùi tận hố sâu của người kia đang nhân đó ra sức rục rịch, bất cứ lúc nào cũng chực chờ phá tan gông cùm, trồi lên khỏi mặt biển.

Anh chịu đựng mùi máu tanh nồng bắt đầu khuếch tán trong vòm miệng, mùi máu dấy lên nhàn nhạt quanh chóp mũi, giúp anh hung dữ áp chế nó, áp chế Vệ Đình.

Xin lỗi, ngươi không thể xuất hiện.

Có lẽ việc ta ngăn trở ngươi và Al Lawson, đối với ngươi mà nói là đành đoạn và nhẫn tâm nhường nào.

Nhưng đây, là thực tế.

Ra sức tranh đoạt, mưu toan, buông lời dối gian, vận đủ thủ đoạn hèn hạ, hay áp dụng bất cứ phương thức vô đạo đức nào đi chăng nữa…

Chúng ta cũng chỉ vì người mình yêu mà chiến đấu, không ai hơn ai.

Vì tình yêu, vốn là thứ không phân biệt tà ác hay chính nghĩa.

Truyện Chữ Hay