Trừng Phạt Quân Phục Hệ Liệt

quyển 7 chương 15

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Liên Bang, Thường Thắng Tinh.

Trụ sở Quân bộ.

Đẩy cửa phòng họp R tầng thứ bốn mươi hai, Al Lawson quét mắt nhìn một vòng, bắt gặp bóng dáng tuấn lãng cao ngất cả người không ngừng tỏa ra hàn khí, nhếch miệng cười lạnh.

Quả nhiên, không ngoài dự đoán.

“Ủy ban Quân bị cấp cao, đúng không? Nghe nói ngươi và con gái chủ tịch Ủy ban rất thân thiết với nhau, chẳng ngờ con người cao ngạo như ngươi mà cũng nhục nhã đi lấy lòng đàn bà. Dựa vào vẻ ngoài điển trai tranh đoạt quyền thế, đúng với phong cách gia tộc họ Lăng lắm.” Al Lawson một bên mỉa mai, một bên nhấc đôi chân thon dài ung dung đi vào phòng.

“Gia tộc họ Lăng không dám so với gia tộc Lawson, lấy việc bắt cóc cùng tra tấn bằng những thủ đoạn bẩn thỉu đoạt đi cốt nhục kẻ khác.”

Người đang chờ đợi y, chính là Lăng Hàm một thân quân phục, biểu tình lạnh lùng.

“Ngươi lấy danh nghĩa Ủy ban Quân bị gọi ta đến đây, chính là để đấu võ mồm?” Al Lawson ngồi vào ghế sô pha bằng da mềm mại, ngông nghênh bắt chéo chân.

“Thiếu tướng Al Lawson, đây là nghị quyết mới nhất của Ủy ban Quân bị cấp cao.” Lăng Hàm cầm văn kiện đã được chuẩn bị đưa cho y, ra hiệu cho y nhìn thấy rõ ràng số hiệu quyền hạn đóng trên đó “Đây là quân lệnh!”

Al Lawson lướt mắt nhìn vài dòng nội dung, ngẩng đầu.

“Giao bản vẽ thiết kế cùng tất cả phương trình kỹ thuật của Ngân Hoa Hào?”

“Phải! Tu La tướng quân đã phái người đến căn cứ Tucson thu hồi Ngân Hoa Hào, gửi đi làm mẫu nghiên cứu, song Ủy ban Quân bị còn yêu cầu ngươi cung cấp bản số liệu thiết kế chi tiết.”

“Lý do là gì?”

“Đây là yêu cầu của Quân bộ Liên Bang. Nếu ngươi sở hữu bản thiết kế kỹ thuật chiến cơ chiến đấu công nghệ tiên tiến, chẳng phải nên trình lên Quân bộ sao?”

“Trình lên Quân bộ? Ta thấy nói là giao vào tay ngươi thì đúng hơn nhỉ.”

“Bất kể ngươi nghĩ thế nào, đây là quân lệnh!” Giọng điệu Lăng Hàm lạnh lẽo đến nỗi không khí cũng ngưng kết thành băng “Chống đối quân lệnh, ta có thể lập tức bắt giam ngươi!”

Hắn cho rằng Al Lawson sẽ không đời nào chịu giao ra bản thiết kế Ngân Hoa Hào.

Thiết kế chiến cơ chiến đấu loại hình mới là một công trình khổng lồ đầy rẫy gian nan khổ cực, gia tộc Lawson chịu đầu tư nguồn lực lớn vào nó, chính là vì một khi nắm trong tay kỹ thuật thiết kế thành công sẽ giúp bọn họ chiếm được ưu thế chiến lược, tin rằng không có khả năng sẽ giao bản vẽ ra.

Huống hồ, quá rõ ràng, Ngân Hoa Hào còn có ý nghĩa sâu xa hơn rất nhiều trong lòng Al Lawson.

Cỗ chiến cơ chiến đấu này, nhất định tượng trưng cho một điều gì đó giữa Al và Vệ Đình.

Hiển nhiên, đây chỉ là những suy đoán của Lăng Hàm, hắn cũng không nắm chắc một trăm phần trăm.

Chẳng qua, vì hiện giờ anh đang bị giam giữ trên tay Al Lawson, dù chỉ là một phần trăm cơ hội, cũng phải nắm bắt chặt chẽ không cho phép để vuột.

Lúc này, Lăng Khiêm đang đối phó với tên Hoàng thái tử Hunt Feller mặt mày trơ tráo ở Vương cung.

Trước khi cái quy định chó má kia bị xóa bỏ hoàn toàn khỏi hệ thống pháp luật, vô luận thế nào hắn cũng phải cho thứ ung nhọt trước mặt nếm trải mùi đòn!

“Nể tình ngươi là người thừa kế gia tộc Lawson, ta cho ngươi năm phút đồng hồ suy nghĩ kỹ càng!” Lăng Hàm từng bước uy hiếp, vẻ mặt một bộ giải quyết việc chung “Hành động trái với quân lệnh, cho dù là Lawson tướng quân cũng không thể cầu tình giúp ngươi! Giao bản thiết kế, hoặc bị tống vào tù, ngươi hãy liệu mà chọn!”

Al Lawson cũng không vì những lời của hắn mà trở nên nao núng.

Ngược lại còn muốn khơi mào lửa giận của Lăng Hàm, cố tình ra vẻ chẳng màng đến câu chữ ghi văn kiện kia là gì, khóe miệng mỉm cười đầy châm chọc.

“Ngươi đã ra đề cho ta chọn lựa, thì ta sẽ cũng đưa lại một đề cho ngươi lựa chọn. Ta đảm bảo, đề của ta sẽ hấp dẫn hơn đề của ngươi rất nhiều, Thiếu tướng Lăng Hàm ạ.” Ngón tay Al lướt dọc mặt trên văn kiện, chậm rì rì nói “Lựa chọn thứ nhất, ngươi hãy xử lý quân lệnh ngớ ngẩn này khiến nó biến mất, sau đó, ta sẽ tiết lộ tình hình gần đây của anh trai yêu quý cho ngươi hay.”

Lời nói của Al, làm cho nỗi nhớ đến quay quắt trong lòng thoắt chốc tràn ra nhức buốt, song mặt mày Lăng Hàm vẫn lạnh tanh, không lộ tia sơ hở nào.

“Chỉ dựa vào tình hình gần đây của anh ấy, đổi lấy quyền sở hữu kỹ thuật chế tạo chiến cơ chiến đấu, tham vọng của ngươi cũng lớn quá.”

“Vậy thì ngươi dựa vào đâu? Ta tuyệt đối không bao giờ giao món quà ta đã dành tặng Vệ Đình cho ngươi.”

“Biết điều, thì tốt nhất nên giao ra lập tức. Bằng không, ta không cam đoan sau khi ngươi bị bắt sẽ phát sinh chuyện đáng hối tiếc nào.” Lăng Hàm đều giọng “Đám quan thẩm vấn Quân bộ ưa thích lạm dụng cùng xâm phạm phạm nhân của bọn chúng thế nào, ta nghĩ, điểm này ngươi nắm rất rõ.”

“Ta sẽ không để ngươi bắt ta.”

“Tốt lắm, hãy giao tất cả tài liệu về Ngân Hoa Hào ra.”

“Chà.” Al Lawson vỗ nhẹ lên trán “Ta quên chưa nói xong đề của mình. Vừa rồi ta chỉ mới đưa ra lựa chọn thứ nhất, vẫn còn lựa chọn thứ hai…”

Y ngừng một chút.

Ánh mắt thẳng tắp chĩa vào tầm mắt của Lăng Hàm, tia lửa điện không tiếng động văng khắp nơi.

Một cuộc chiến im lặng nổ ra, không ai bảo ai nhưng dường như cả hai đều muốn dùng ánh mắt của mình giết chết đối phương!

“… Ta sẽ giao ra tất cả tài liệu về Ngân Hoa Hào, vậy thì ngươi sẽ không thể bắt ta. Sau đó, ta mang một bụng oán khí trở về, vì ngươi đã chiếm đoạt toàn bộ công sức lẫn thành quả của ta một cách khốn nạn. Để trút giận, ngươi đoán thử, ta sẽ làm điều gì với vật sở hữu của mình?”

“Anh ấy không phải là vật sở hữu của ngươi!” Hàng mày kiếm bén nhọn của Lăng Hàm cau chặt.

“Tất cả mọi quyền lợi công dân của hắn đều ở trong tay ta, thế nên, hắn là vật sở hữu của ta. Hơn nữa còn bị giam hãm trong trang viên gia tộc Lawson, kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng thưa, ta muốn đối xử với hắn thế nào, chỉ cần dựa vào tâm trạng của mình.”

Lăng Hàm lặng lẽ siết chặt tay, hung hăng đến độ khớp tay trắng bệch.

Hắn thế nhưng, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh rơi vào nanh vuốt của gã khốn kiếp này!

Hình ảnh anh vẫn chưa lành lặn thương thế đã phải tiếp tục hứng chịu những tra tấn tàn nhẫn, ngã gục yếu ớt trong phòng thẩm vấn, vẫn cứ in rõ trong trí óc không tài nào xua tan đi nổi. Vậy mà, đến một cơ hội ở cạnh bên chăm sóc bảo vệ cho anh hắn cũng không có!

Quỷ tha ma bắt!

“Ngươi sẽ không tổn thương anh ấy!” Lăng Hàm phảng phất như phải dùng hết khí lực toàn thân, mới có thể kiềm chế tức giận, lạnh như băng nói “Tổn thương anh ấy, chính là tổn thương Vệ Đình!”

“Vệ Đình sẽ không nề hà chuyện làm tình với ta. Về phần anh trai ngươi…” Y buông đôi chân bắt chéo, chậm rãi thu liễm nụ cười, dùng giọng điệu lạnh lẽo không kém đáp trả Lăng Hàm “… Ta không quan tâm sống chết của hắn thế nào!”

Lời còn chưa dứt, tiếng gió đã xé vút tới đây.

Nắm đấm của Lăng Hàm chỉ còn cách một phân nữa sẽ tống thẳng vào mặt y.

Al Lawson đang nói chuyện vẫn đề cao cảnh giác, lập tức nghiêng đầu né cú đấm đủ khiến y vỡ mặt, sau đó nhảy vụt lên ghế sô pha.

Hai thân thể cao lớn hằn học giằng co.

Không khí giữa bọn họ đông đặc như khối băng rét buốt.

Bốn ánh mắt ra sức chĩa vào nhau.

“Thả anh trai của tao ra, tao sẽ thu hồi quân lệnh, bằng không, tao sẽ khiến mày phải rục xác trong nhà giam!”

“Mày đừng ảo tưởng có thể bắt được tao. Nếu cứ nhất quyết bức ép, tao sẽ giao mọi tài liệu về Ngân Hoa Hào ra, sau đó, người gánh chịu thịnh nộ chính là anh trai mày!”

“Tao không tin mày sẽ không giao tài liệu ra!”

“Mày có thể thử, Lăng Hàm. Dù gì đây cũng không phải lần đầu mày đẩy anh trai mình rơi vào thế hiểm. Chuyện xảy ra tại căn cứ Tucson, tao vẫn còn nhớ in. Sai lầm đồng dạng, tao sẽ không phạm phải lần hai!”

Lăng Hàm âm trầm.

Hắn không thể đảm bảo tuyệt đối, hắn không thể lấy an nguy của anh ra mà đặt cược.

Nếu cứ cương quyết buộc Al Lawson phải giao tài liệu về Ngân Hoa Hào ra, đến khi y trở về, làm nên chuyện tàn nhẫn gì với anh, làm sao hắn có thể chịu đựng nổi?

Ngân Hoa Hào dẫu sao cũng chỉ là một cỗ chiến cơ chiến đấu, Al Lawson có thể chấp nhận đánh mất nó.

Mà hắn, lại không thể chấp nhận anh bị ngược đãi giày vò dù chỉ là một phân.

Mẹ kiếp!

Vì anh, hắn không thể không nhượng bộ gã đàn ông bỉ ổi vô liêm sỉ ngay trước mặt!

Lúc này mong muốn đoạt được anh trở về là điều không thể, đành phải lùi để tiến, đặt an nguy của anh làm ưu tiên hàng đầu.

“Mày có thể giữ lại Ngân Hoa Hào, nhưng phải cam đoan tuyệt đối, không được phép gây tổn thương cho anh ấy! Tổn thương thân thể, chính là tổn thương tinh thần!” Lăng Hàm đè giọng gằn.

“Chà chà, tham vọng của mày mới thật là lớn đấy.”

“Người mày yêu là Vệ Đình, nhưng người mày cướp đoạt, là Lăng Vệ. Mày đừng quên, anh của tao cũng có ý chí và suy nghĩ riêng của mình!”

“Tao không cần biết.”Al Lawson lạnh lẽo vô tình chẳng khác nào sắt đá “Tao đã nói, tao không quan tâm đến sống chết của Lăng Vệ!”

Lăng Hàm siết chặt nắm tay.

Nếu không nhờ dây cương lý trí cực lực căng ra ghìm lại, hắn chắc chắn đã lao vào đấm tan nát bản mặt kia.

Hắn hít sâu một hơi.

“Không được xâm phạm anh ấy.” Đây là điểm mấu chốt cuối cùng.

Hắn biết Al sẽ không làm nguy hại đến cơ thể anh, vì dù gì anh cũng đang chịu tải phần ý thức chết toi của Vệ Đình.

Song!

Đúng như lời Al Lawson nói, ý thức của Vệ Đình sẽ không bài xích việc giao hợp với Al, nhưng đối với anh, lại là nỗi nhục nhã bị đàn ông cưỡng bức.

Mường tượng ra những điều có thể phát sinh, Lăng Hàm rét run cả người.

Bằng không, lúc này nổ súng bắn chết Al Lawson?!

Ý niệm điên cuồng bỗng xẹt lên trong đầu Lăng Hàm!

Bắn chết y, hắn nhất định cũng sẽ bị quân pháp xử tử, nhưng anh sẽ không bị tên chó chết Al Lawson nhẫn tâm cường bạo.

“Được!”

Giọng nói của Al Lawson lọt vào tai, thình lình ngắt đứt ý nghĩ cuồng loạn chừng như không thể khống chế trong đầu óc hắn. Lăng Hàm có phần bất ngờ, đánh giá Al Lawson.

Hắn vốn tưởng đối phương sẽ không dễ dàng chấp nhận điều kiện này.

“Mày đảm bảo sẽ không xâm phạm anh ấy?”

“Tao-đảm-bảo-sẽ-không-xâm-phạm-cậu-ta!” Al trầm trọng nhấn mạnh “Trừ phi cậu ta tự nguyện, thì sẽ là chuyện khác.”

Thái độ Al Lawson thẳng thắn rõ ràng, làm cho kẻ khác tin tưởng lời y nói là hoàn toàn nghiêm túc.

Chính xác hơn là nói thật.

Lần đầu tiên trân quý kề cận cùng Vệ Đình, há có thể vớ vẩn gạt bỏ?

Nếu thực hiện điều đó khi Lăng Vệ đang kiểm soát cơ thể, thì cả quá trình chẳng khác nào hiếp dâm, sẽ là sự sỉ nhục to lớn đối với Vệ Đình!

Chỉ có khi Vệ Đình đã thành công chiếm cứ thân thể trẻ trung kia, chân chính sống lại giữa nhân thế, từ thân thể đến tâm linh đều hòa hợp, thì lúc đó mới là hoàn mỹ.

“Mày nghĩ rằng anh ấy có thể biến thành Vệ Đình? Đừng có mơ tưởng hão huyền! Anh của tao có nghị lực phi thường, anh ấy sẽ không đời nào cho phép một linh hồn méo mó không trọn vẹn đánh bại!” Lăng Hàm nhìn thấu ý đồ của đối phương, cười khinh bỉ.

Nhưng đồng thời, hắn cũng thấy may mắn.

Nếu Al Lawson thực sự nghĩ vậy, thì chí ít cam kết đảm bảo tuân thủ giao ước sẽ được nâng tầm đảm bảo lên rất nhiều.

“Một khi ý chí kiên cường của Vệ Đình tiêu tán, anh trai của mày sẽ biến thành tro bụi thổi phát là tan tành!”

“Trò đấu võ mồm vô vị này, ngưng ngay tại đây đi!” Lăng Hàm trầm giọng nói “Mày, hãy nhớ kỹ cam đoan của mày!”

“Đã nói là làm!”

“Tốt! Tao sẽ khiến Ủy ban Quân bị thu hồi mệnh lệnh yêu cầu mày giao bản thiết kế Ngân Hoa Hào, đổi lại mày phải cam kết không được xâm phạm anh ấy dưới tình huống anh ấy không chấp nhận. Thành giao?”

“Tao đang nghĩ.”

Hào quang lập lòe trong đôi con ngươi thâm thúy của Lăng Hàm bắn ra “Muốn đổi ý?”

“Chỉ là thêm chút điều kiện nho nhỏ.”

“Kẻ được một tấc lại muốn tiến một thước, kết quả cuối cùng, là hoàn toàn không đạt được!”

“Lập tức thả bác sĩ tâm lý của căn cứ quân sự là bác sĩ Minna ra. Mày đã đổ tội cho cô ấy, bây giờ cô ấy chắc chắn vẫn đang bị giam giữ tại trại giam Quân bộ, chịu thẩm tra không dứt. Lời yêu cầu phóng thích được gửi ra từ chính nguyên đơn, là lựa chọn thích hợp nhất.”

“Nếu tao không đồng ý?”

Al Lawson bị cái nhìn thiêu đốt lửa giận của Lăng Hàm xoáy chòng chọc, khóe môi dật ra châm biếm hứng thú “Sau khi nhìn thấy bác sĩ Minna khỏe mạnh không việc gì, tao sẽ gửi một bản tư liệu vào máy thông tín cho mày, nội dung là về tình hình khôi phục sức khỏe của anh trai mày, cùng thông tin về tình trạng hiện giờ. À, nếu tao thấy vui, có lẽ còn tặng thêm bức ảnh chụp cậu ta cho mày nữa đấy, để mày và anh trai sinh đôi của mày có thể giảm bớt nỗi buồn nhung nhớ anh trai. Trao đổi lời thế này, người thông minh như Thiếu tướng Lăng Hàm, sẽ từ chối sao?”

Ánh mắt Lăng Hàm sáng quắc nhìn chằm chặp y.

Lòng ngập tràn phẫn nộ!

Lại một lần bất lực đáng thất vọng!

Đúng vậy, không cam tâm!

Nhưng không thể từ chối!

Từ sau khi bị Al mang đi, anh đã không còn bất kỳ tin tức gì, hắn và Lăng Khiêm lòng nóng như lửa đốt, thần kinh lúc nào cũng như nhúng trong nước sôi, giờ giờ phút phút đều là hành hạ giày vò.

Mọi thứ về anh, tựa chiếc móc câu vô hình, rành mạch móc sâu vào tâm can Lăng Hàm, đã trở thành thói quen ngấm vào tận xương tủy của sinh mệnh.

Ngay cả bữa sáng ăn nhiều ít ra sao cũng muốn rõ, khi ra ngoài gặp gỡ những ai, trò chuyện về những vấn đề gì, thậm chí chỉ vừa ho khan một tiếng, giọng chỉ thoáng khàn hơn một chút, đều nghiêm túc cẩn thận tra xét một phen mới an tâm…

Vậy mà hết thảy những thói quen này, giờ lại đột nhiên biến mất, bị người nhổ tận gốc máu tuôn không ngừng.

Vết thương của anh đã bớt đau chưa?

Xương sườn gãy đến hai lần đã phục hồi đến đâu rồi?

Dù chỉ là biết anh có thanh tỉnh hay không, cũng đã quá tốt.

Làm thế nào có thể từ chối điều kiện Al Lawson đưa ra.

Lăng Hàm khát vọng được biết, vô cùng.

Để nắm được những tin tức ấy, dẫu có đổi mười, hay một trăm bác sĩ Minna đi nữa, cũng cực kỳ đáng giá!

Năng suất làm việc của Lăng Hàm quả không thể chê trách vào đâu.

Ngay khi Al Lawson vừa đặt chân xuống tầng hầm bãi đỗ xe, đã thấy bác sĩ Minna được hai tên lính hộ tống hai bên đứng ở vị trí phi thuyền của y chờ đợi.

“Thưa trưởng quan, xin hãy ký tên vào đây.” Binh lính cúi chào Al Lawson, cầm văn kiện kẹp dưới cánh tay thực hiện động tác tiêu chuẩn đưa tới trước mặt y.

Al Lawson ký tên.

Người được phóng thích – bác sĩ Minna – cũng đã ký tên vào mục của mình.

“Thủ tục hoàn tất, ngài có thể đưa cô ấy rời khỏi đây.” Binh lính sau khi nói xong câu đó, cúi đầu chào ly khai.

Al Lawson tự mình mở cửa xe.

Minna mỉm cười, nhẹ nhàng như một thiếu nữ bước lên, xoay người ngồi vào dãy ghế sau của khoang xe.

Động cơ khởi động, cỗ xe êm như ru dần cất khỏi mặt đất, sao đó dựa theo lộ tuyến đã được định vị lao vút vào không trung.

“Xin lỗi, đã khiến em chịu nhiều khổ cực.”

“Có gì mà khổ với cực, ngoại trừ thi thoảng thèm rượu trái cây Hạc Vũ ra, thì chỉ cảm thấy tự do mới đáng quý làm sao.”

Al búng đầu ngón tay một cái, một quầy bar lập tức được đẩy ra từ vách cabin trơn láng.

Y cầm lấy chai rượu Hạc Vũ, rót một ly, tao nhã đưa cho vị chuyên viên tâm lý giàu kinh nghiệm Minna ở phía đối diện.

“Anh vẫn luôn chu đáo và quyến rũ như vậy.” Minna đón nhận ly rượu thạch anh, nhìn y mỉm cười.

Bị giam trong trại giam và bị thẩm tra, nhưng diện mạo của cô vẫn mạnh mẽ không đổi. Ít nhất thì nụ cười vẫn như trước, đầy lả lơi ý vị; chỉ có sắc mặt vì ít tiếp xúc với ánh nắng mặt trời mà có phần tái nhợt không khỏe mạnh.

“Chúc mừng anh đã danh chính ngôn thuận chiếm được Lăng Vệ. Hiện giờ không chỉ là cặp anh em song sinh, mà em nghĩ Lăng tướng quân cao cao tại thượng, chắc cũng đang nổi cơn tam bành tới nơi. Cục diện bây giờ, hoàn toàn nghịch chuyển.” Minna nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu yêu thích, đi vào chuyện chính.

“Trại tạm giam cho phép tiếp xúc với tin tức ngoại giới sao? Anh còn nghĩ em bị cách ly tuyệt đối.”

“Tội em nhận là sai phạm trong hành nghề chuyên môn, không dính dáng đến vấn đề cơ mật, được phép theo dõi bản tin hằng ngày. Ngày nào em cũng nghe thấy tên của anh được nhắc đến, và tất nhiên, là cả quan chỉ huy Lăng Vệ nữa. Ha, truyền thông thật sự ưu ái Lăng Vệ, bọn họ đã trao danh hiệu quan chỉ huy Liên Bang lên đầu cậu ta, hệt như trao vòng hoa cho người anh hùng kính yêu của mình.”

Theo quy định của Quân bộ, quan chỉ huy chiến dịch sau tuyên bố kết thúc cuộc chiến, sẽ phải trao lại quyền chỉ huy mà bản thân đã được ủy quyền.

Căn cứ trên quyền hạn hiện tại của Lăng Vệ, tuyệt đối không được phép tiếp tục xưng là quan chỉ huy Liên Bang nữa.

Nhưng cánh truyền thông rõ ràng không bận tâm đến quy chế trên. Các đài truyền hình bình thường cạnh tranh nhau khốc liệt là thế, thời điểm này lại họa hoằn cùng chung chí hướng, một mực giữ vững danh xưng này cho Lăng Vệ. Thành thử, lúc này đây trên khắp các bản tin ở mọi kênh phát sóng Liên Bang, chỉ cần nghe năm chữ quan chỉ huy Liên Bang, là biết ngay đang nói tới Lăng Vệ, hung hăng đẩy những cái tên từng đảm nhận chức vụ quan chỉ huy các thời kỳ khác trôi xa thật xa.

Dễ dàng thấy được thanh danh của Lăng Vệ ở Liên Bang đã cao ngút ngàn đến mức độ nào.

“Về tuyên bố ở căn cứ Tucson, chuyện gì đã xảy ra?”

Đoạn video Lăng Vệ công khai tuyên bố dưới sự chứng kiến của hàng ngàn quân sĩ đã đẩy vụ việc trực tiếp chiến dịch những ngày cuối năm rơi vào dĩ vãng, lan truyền đầy rẫy trên các trang mạng với tốc độ chóng mặt, đồng thời cũng là nội dung trọng điểm trong các bản tin hằng ngày. Báo cáo thống kê cho thấy ngày đầu tiên phát sóng lượt tương tác đã vụt cao chót vót, đột phá với con số một trăm năm mươi tỷ. Do đó, Minna đang bị tạm giam hiển nhiên cũng nghe nhìn thấy.

Có điều, phía sau đoạn ghi hình kinh thiên động địa kia, là vô số những phỏng đoán về nguyên nhân sự việc, không ai có thể tưởng tượng được nội tình trong đó.

Ai nấy đều rất mực tò mò lý do tại sao quan chỉ huy Liên Bang đưa ra quyết định như vậy.

Minna cho rằng, lắng nghe đương sự tiết lộ là đáng tin nhất.

Kỳ thực, đối với động thái khác thường của Lăng Vệ, Minna từng có thời gian làm bác sĩ tâm lý của anh, trong lòng cũng có ít nhiều suy đoán.

“Vệ Đình đã tỉnh lại, là Vệ Đình phát biểu, thực hiện đoạn video.” Al Lawson nhẩn nha.

Quả nhiên.

“Anh dành rất nhiều tâm huyết vào chuyện này, cuối cùng đã đạt được ước muốn.”

Al khẽ cong khóe môi, bật ra ý cười chua chát “Chỉ duy trì được chốc lát ngắn ngủi, sau đó cậu ấy lại hôn mê. Anh ngay cả một li cũng không rời khỏi cậu ấy, cầu nguyện khi cậu ấy tỉnh dậy sẽ là Vệ Đình của mình. Cho đến tối hôm qua, cậu ấy rốt cuộc cũng tỉnh.”

“Là Lăng Vệ?”

“Ừ, là Lăng Vệ.”

Al Lawson hờ hững trả lời, tự rót cho mình một ly rượu mạnh, ngả về sau, ngửa đầu uống một ngụm.

Con ngươi màu cà phê trong suốt, chỉ khi tỉ mỉ tinh tế nhìn chăm chú, mới có thể khai quật tận sâu trong đó là tầng bi ai tịch mịch nhường nào.

Làm cho người ta không kìm được buông tiếng thở dài.

“Chớ nên quá thất vọng, điều này vốn đã nằm trong dự liệu.” Minna nhỏ nhẹ nói “Dẫu sao cũng là thân thể của Lăng Vệ, Lăng Thừa Vân đã cho phép cậu ta sống một cuộc sống thực sự từ khi cậu ta còn rất nhỏ, cậu ta có đủ ý thức tự chủ để khống chế khối thân thể đó. Thẳng thắn mà nói, ý thức sót lại của Vệ Đình phụ thuộc vào cậu ta, sức lực hiển nhiên yếu ớt hơn nhiều.”

“Vệ Đình mới là chủ nhân chân chính của thân thể này!” Al Lawson gằn giọng phản bác.

Phát hiện giọng điệu của mình quá mức sắc bén, y có phần áy náy quét mắt nhìn Minna, thấp giọng nói “Vệ Đình, mới là nguồn gốc sức mạnh của cơ thể đó. Không có Vệ Đình, căn bản không thể có Lăng Vệ.”

Minna nhìn người đàn ông khôi ngô cao lớn trước mặt, ngoảnh qua phía khác.

Cô không muốn để Al nhận ra vẻ thương xót nơi đáy mắt mình.

Người đàn ông này thông minh như thế.

Y hẳn vô cùng thấu hiểu, ý thức của người yêu đã chết chỉ là một sợi khói nhẹ mỏng manh chực chờ tan biến bất cứ lúc nào, nhưng y vẫn nhất quyết không bao giờ chịu buông tha chút hy vọng mong manh ấy.

Im lặng gượng gạo lan tràn trong xe.

Mãi một lúc thật lâu sau, Minna mới nhẹ nhàng mở miệng “Al, em không muốn tranh cãi với anh về chủ đề vô dụng nguồn căn sức mạnh này. Nếu chúng ta nghiêm túc nhìn nhận sự thật một chút, anh tối thiểu cần thừa nhận, ý thức của Lăng Vệ mạnh mẽ hơn ý thức của Vệ Đình. Tình trạng hiện tại của Vệ Đình không phải là mất trí nhớ, phải nhận định rõ như thế anh mới có thể lo liệu đúng đắn mọi thứ. Ý thức của Vệ Đình lúc này, không tồn tại trong cuộc sống thực sự của Lăng Vệ.”

“Anh hiểu.”

“Lăng Vệ có nhân sinh của cậu ta, có quá trình trưởng thành, có người thân của mình. Những điều này đều do ý thức mạnh mẽ của Lăng Vệ đem lại, giúp Lăng Vệ nhận biết được sự hiện hữu của mình. Mà ý thức của Vệ Đình, anh ta…”

“Cậu ấy vì anh mà tồn tại.”

Minna đột nhiên ngừng lại, xót xa ngắm nhìn kỹ lưỡng khuôn mặt người đàn ông mà mình si mê đắm đuối suốt bao năm.

Anh ấy vẫn trẻ trung như thời còn trẻ, khuôn mặt điển trai, góc cạnh ngũ quan sắc nét như một tác phẩm nghệ thuật mà ông trời đã tỉ mỉ đẽo gọt, đồng thời thổi vào đó khí chất độc đáo đặc biệt.

Nhưng, cũng thống khổ nhường đó.

“Anh, cũng là vì cậu ấy mới tồn tại.” Al Lawson nốc cạn phần rượu cháy bỏng còn lại trong ly thủy tinh lạnh lẽo, cảm giác chất lỏng trượt theo yết hầu, sau đó nóng ran bốc lên như thiêu như đốt “Thế nên, anh sẽ dùng mọi cách gạt bỏ sạch sẽ ý thức của Lăng Vệ! Song, điều kiện tiên quyết là không thể tổn thương đến thân thể cùng tinh thần Vệ Đình, Minna, anh cần sự trợ giúp từ em.”

“Em?”

“Em là chuyên gia tâm lý hàng đầu Quân bộ, đồng thời rất hiểu biết về tình huống của Lăng Vệ. Anh mong em có thể cung cấp cho anh những ý kiến chuyên môn hữu dụng.”

“Cho anh hay làm thế nào để bóp chết ý thức của Lăng Vệ?”

“Không được sao?”

Nhất thời, lại là khoảng dài im lặng…

“Nếu điều này khiến em cảm thấy tội lỗi, anh sẽ không cưỡng ép. Xe có thể quay ngược, đưa em trở về nhà tại Thường Thắng Tinh.”

“Đi thẳng đến dinh thự Lawson đi.” Minna rốt cục thở ra một hơi thật dài, dường như mệt mỏi vô biên vô hạn “Em sẽ làm hết sức.”

Cô ngoảnh mặt đưa mắt ra nhìn ngoài cửa sổ xe.

Phi thuyền tốc độ cao đã rời khỏi thông đạo tầng tiếp giáp, xuyên thẳng qua những tầng mây, tình cờ lao qua một khối đám mây, chung quanh nhất thời bừng sáng, ánh sáng mặt trời nhân tạo chói lọi giống như những mũi tên ánh sáng thi nhau bắn tung tóe vào thân xe.

Chẳng mấy chốc sau đó, lại lần nữa lọt vào một đám mây bồng bềnh khác, nhưng lần này lại êm ái chẳng khác nào cả người ngã vào một cục bông gòn khổng lồ mềm mại.

Minna chợt nhớ về khoảnh khắc lần đầu tiên được ăn kẹo bông gòn.

Cha luôn luôn bộn bề quân vụ, rất khó có khi nào ở nhà săn sóc vợ con. Đó là một lần hiếm hoi cả nhà đi chơi cùng nhau, thế nên cô đã rất vui. Ngày hôm ấy họ tham gia hội chợ triển lãm phát triển văn hóa Trái Đất cổ, có người đã áp dụng kỹ thuật phục hồi chế tạo nên máy làm kẹo bông gòn.

Đám mây giống như kẹo bông gòn, trắng tinh tươm bồng bềnh.

Cha cô mua cho cô một chiếc, cô thích thú nhảy cẫng lên như một chú chim sơn ca, cứ luyến tiếc mãi không nỡ ăn.

Thời bé con đã trôi qua tự lúc nào, mà cô vẫn nhớ như in cảm giác sung sướng khi được cha mua cho chiếc kẹo bông gòn đó, tựa như cô vẫn nhớ rõ khoảnh khắc hai mươi năm trước ở dinh thự Lawson, lần đầu tiên gặp mặt trưởng công tử trẻ măng kiêu ngạo mà tràn trề hào hoa phong nhã gia tộc Lawson.

Đây là nhân sinh của cô, do cô đan kết lại từ vô số ký ức cùng muôn vàn cảm nhận cuộc sống mà thành.

Thế nhưng có một người…

Nhân sinh của cậu ta, chẳng mấy chốc nữa sẽ bị nhẫn tâm tàn phá hoàn toàn.

Truyện Chữ Hay