Thì ra sự kiên trì của mình không đổi được sự vĩnh hằng. Nàng không muốn đi cân đo đong đếm tâm tư của Y Vận Hàm cũng như tâm tư hay sự khó xử của cô khi đưa ra quyết định đó. Nàng không biết khó khăn gì có thể ép Y Vận Hàm thoả hiệp. Nỗi uỷ khuất lẫn không cam lòng tràn đầy tâm trí, nàng muốn hỏi cho rõ ràng!
Hạ Đông Noãn vừa nghĩ vừa chạy xuống lầu vào phòng khách, cầm điện thoại lên, cũng không màng ánh mắt kinh ngạc của Diệp Văn Phương và Hạ Lập, bắt đầu bấm dãy số làm cho lòng mình thắc thỏm kia. Chỉ tiếc, nó đã không giống mười lăm ngày trước, có một thanh âm ngọt ngào mà ôn nhu ở đầu bên kia, nỉ non thâm tình, không còn là một thứ môi giới chuyên trở tình yêu.
Số điện thoại đã không còn hoạt động, cái gì cũng không lưu lại. Y Vận Hàm giống như biến mất khỏi thế giới. Diệp Văn Phương và Hạ Lập không lay chuyển được Hạ Đông Noãn, đành gọi đến Y gia. Sau khi báo tên Hạ Đông Noãn, người nghe máy lại là thanh âm già cả của Y Thịnh.
"Tôi muốn gặp Hàm." Hạ Đông Noãn mặc kệ đối phương là ai, nàng chỉ có một mục đích, đó là phải gặp được Y Vận Hàm. Mặc kệ Y Vận Hàm đưa ra quyết định gì, kết cục cuối cùng là gì, đều phải tự chị ấy nói cho mình biết, người khác nói gì cũng không tính.
"Con bé đi rồi." Thanh âm Y Thịnh chậm rãi truyền đến từ ống nghe, mang theo uy nghiêm không thể nghi ngờ.
"Đi nơi nào, dù thế nào tôi cũng muốn gặp chị ấy, hoặc nghe được tiếng chị ấy."
"Con bé sẽ không gặp cô."
"Ông không phải chị ấy, ông dựa vào cái gì để quyết định cho chị ấy? Dựa vào cái gì khoa tay múa chân với cuộc đời chị ấy? Cho dù chia tay, tôi cũng muốn tự chị ấy nói!"
Y Thịnh nghe được lời chất vấn của Hạ Đông Noãn, trầm mặc thật lâu, nhưng không trách cứ nàng vô lễ. Ngày hôm đó, ông cũng bị hành vi của Y Vận Hàm doạ rất nhiều, cũng làm một chuyện khiến đời này mình hối hận nhất.
"Được, để ta khiến cô thật sự hết hy vọng." Ông lão ở bên đầu kia điện thoại gắt gao siết quải trượng trong tay, sống đến ngần này tuổi, trải qua nhiều sóng to gió lớn đến thế, nhưng lại thấy được sự quật cường cùng chấp nhất vô cùng trên hai cô bé này.
Chuyển tiếp điện thoại phải chờ gần ba bốn phút, nhưng đối với Hạ Đông Noãn mà nói, thời gian dài đằng đẵng không chỉ có hàm nghĩa trên mặt chữ. Nàng khẩn trương, khẩn trương đến tột đỉnh, Đây là cơ hội đầu tiên sau nhiều ngày như vậy tới nay rốt cục có thể nghe được tin tức lẫn thanh âm của Y Vận Hàm. Tay nắm điện thoại đều căng thẳng đến đổ mồ hôi. Ánh mắt nhìn chằm chằm điện thoại, giống như muốn thông qua đường dây điện thoại nhìn được Y Vận Hàm ở đối diện.
Nàng không chú ý tới Diệp Văn Phương và Hạ Lập bất đắc dĩ lẫn không đành lòng, không nhìn thấy bàn tay nắm chặt với nhau của bọn họ. Bởi vì bọn họ đã sớm biết được đáp án, nhưng đáp án tàn khốc này nếu như do chính miệng người mà Hạ Đông Noãn yêu nhất nói ra, tổn thương người nhất định thăng thêm theo lũy thừa lớn vô cùng.
Hạ Đông Noãn nghe thấy điện thoại được cầm lên, một tiếng thở dài rất nhỏ truyền tới từ một đầu ống nghe.
"Hàm." Dây thanh quản của Hạ Đông Noãn rung lên, nàng biết đối diện là Y Vận Hàm, đó là một loại cảm giác mãnh liệt, cho dù không nói một câu, nàng cũng biết người kia là Y Vận Hàm.
"......"
Y Vận Hàm không tiếp lời, sự trầm mặc dài lâu khiến người ta nóng vội lan tràn giữa hai người.
"Hàm, em là tiểu Noãn đây." Hạ Đông Noãn rốt cục nhịn không được lại một lần nữa ôn nhu đến không thể ôn nhu hơn lên tiếng. Nàng che miệng, sợ mình kích động một chút, sẽ khóc không thành tiếng.
"Ừ, tiểu Noãn."
"Hàm, em yêu chị, rất nhớ chị, em muốn gặp chị, hiện tại muốn gặp chị." Hạ Đông Noãn sợ vĩnh viễn không kịp nói ra, nên nói toàn bộ. Trong đôi mắt to tràn ngập nỗi chờ mong làm người ta thương tiếc.
"Không cần, tôi đã rời khỏi thành phố này rồi...chúng ta...chúng ta không cần...gặp lại." Thanh âm ở đối diện tựa hồ phải dùng khí lực rất lớn mới nói hết câu, nhưng sự kiên định trong giọng nói lại là điều ai cũng có thể nghe ra được.
"Hàm, chị có nỗi khổ riêng phải không, em biết chị có nỗi khổ riêng, chỉ cần chị nói chị có, em sẽ chờ chị, mặc kệ dù cho vĩnh viễn đến thiên hoang địa lão em cũng sẽ chờ chị." Hạ Đông Noãn không tin người yêu mới hơn mười ngày trước còn ngọt ngào quấn quýt với mình, chỉ trong thời gian ngắn ngủi liền có thể buông tay mình. Nàng hiểu, nàng thật sự biết điều đó.
"......"
"Không có nỗi khổ riêng, tiểu Noãn, tôi nhận ra hai chúng ta thật sự không thích hợp, ở bên nhau không có tương lai, còn không bằng gặp gỡ vui vẻ, chia tay yên bình. Không cần dây dưa...lẫn nhau."
Y Vận Hàm nói có chút vội vàng, giống như lời kịch phải luyện rất nhiều lần, một hơi đọc ra hết, nhưng những câu cuối cùng lại làm cho lòng cô đau đớn như bị lăng trì.
"Hàm, chị bị ép buộc nên mới nói thế với em, phải không? Chị nói đi, nói đi." Nước mắt đã lăn dài trên má Hạ Đông Noãn. Khi nàng nghe câu " gặp gỡ vui vẻ, chia tay yên bình" kia, cảm xúc đã bắt đầu không khống chế được.
"Tôi..." Y Vận Hàm nghe được tiếng khóc nức nở cầu xin, giây tiếp theo như muốn nói ra tình hình thực tế, lại vẫn nhẫn nhịn nuốt trở về trong bụng, tuyệt vọng tiếp tục nói, ngữ khí cũng trở thành tàn nhẫn lạnh như băng: "Không ai ép tôi cả, thật sự đừng chờ tôi, tôi...thấy rõ được tương lai của chúng ta, thật sự cũng nghiêm túc nói, chúng ta...chia tay đi."
"Cho em một lý do, em không cần thứ ly do không đâu vào đâu, không có sức thuyết phục đó. Nếu lý do chị đưa ra mà em không hài lòng, em sẽ không chấp nhận." Hạ Đông Noãn lau nước mắt, bắt đầu đàm phán, làm bộ như không nghe được hai tiếng làm cho trái tim mình như đột nhiên ngừng đập kia. Nàng không tin lý do Y Vận Hàm dựng lên, không tin một chút nào, cho nên cũng không hài lòng.
"......Vốn nghĩ rất yêu em, nghĩ sẽ ở bên em suốt cuộc đời này, nhưng sau khi em bị giam lỏng, tôi rời xa em rồi, khổ sở mấy ngày, cũng suy nghĩ rất nhiều. Tôi nhận ra không có em, tôi cũng không đau khổ như vẫn tưởng, hơn nữa tôi...vốn thích đàn ông, yêu em, cũng chỉ vì muốn chữa vết thương lòng. Mấy ngày vừa rồi, tôi đã suy nghĩ thông suốt, tôi không thể chậm trễ em. Bởi vì...tôi nhận ra, em không phải duy nhất đối với tôi, cũng không phải tương lai của tôi. Tôi sẽ kết hôn với một người đàn ông, rồi...sinh con." Y Vận Hàm tận lực không gợn sóng nói xong, nhưng thanh âm lại vẫn run rẩy không kìm được. Cô biết sự quật cường cùng nhấp nhất của Hạ Đông Noãn, biết nếu lý do của mình quá gượng ép, tiểu Noãn vẫn sẽ chờ đợi. Cô không muốn kết quả này, cô muốn tiểu Noãn quên mình đi, quên đoạn tình này, buông tình yêu đó, cho dù kết quả ấy ngay chính bản thân cô cũng không thừa nhận nổi.
"..."
"Hy vọng, chúng ta...sau khi chia tay còn có thể tiếp tục làm bạn bè." Y Vận Hàm cảm thấy mình đã đem những lời trái lương tâm nhất trong đời đều nói cả, tim đau cũng đau rồi, còn lại đơn giản chỉ là thể xác. Trong lòng trống rỗng như có một cái động, nhìn máu của mình từ trong chậm rãi chảy ra khắp nơi, mà cảm giác đau cũng đều chết lặng.
"Bạn bè? Ha ha ha ha."
Hạ Đông Noãn nhẹ bẫng lặp lại, đột nhiên không để ý hình tượng bật cười to với ống nghe. Tiếng cười rơi vào tai thê lương thảm thiết đến thế, rợn cả người. Thật đúng là một tiếng châm chọc biết bao, người đã dạy cho mình tình yêu cùng được yêu, đã ôm hôn làm tình, giờ lại còn nói sau này gặp lại sẽ chỉ là bạn bè.
Nàng sao có thể tin tưởng đây là những lời Y Vận Hàm nói ra, nhưng thanh âm này lại quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, không ai có thể làm giả. Nàng đột nhiên hiểu ban nãy Y Thinh nói hết hy vọng là có ý gì. Thì ra, bản thân mình sau khi nghe cha mẹ nói, vẫn chưa từ bỏ ý định, nhất định phải bị coi thường, lại tìm nhục một lần nữa mới gọi là hết hy vọng.
Mà những lời vừa rồi, quả thực chính là sự vũ nhục cũng như khinh bỉ lớn nhất đối với mình. Nàng dâng hiến trái tim, thầm mong đổi lấy một tình yêu linh lung trong trẻo. Ước nguyện ban đầu lại là kết quả như thế, động cơ vậy đó. Nàng đột nhiên nghĩ tới nụ hôn sau khi say năm ấy, nghĩ tới mình thì ra chỉ là cái bóng của một người, chỉ là vật thay thế.
Là mình diễn trò quá lâu, quá nhập tâm đến quên cả thân phận của mình, nàng ban đầu vốn không tin lý do Y Vận Hàm nói, nhưng câu nói "tôi vốn thích đàn ông" kia lại cảnh tỉnh nàng, làm cho Hạ Đông Noãn hoàn toàn tin những lời này. Thì ra là thế, thì ra, mình chỉ là đồ dự bị. Đồng dạng thanh âm, từng ngân nga những lời ngon tiếng ngọt đưa mình bay tới thiên đường, hiện tại cũng là đao phủ đẩy mình xuống địa ngục.
Từng nghĩ không rời không bỏ, không mất không quên, chẳng qua lại chỉ là một âm mưu, một liều thuốc chữa thương. Dùng qua rồi chỉ còn là bã thuốc, đương nhiên bã thuốc phải đổ bỏ, ai còn giữ lại làm gì. Bệnh nhân được chữa khỏi có được tương lai hạnh phúc khoẻ mạnh, mà phần bã thuốc đó cũng chỉ có thể bị đổ vào thùng rác.
Đột nhiên bị mọi người xa lánh, ngay cả cột trụ chống đỡ cuối cùng cũng bị lấy đi, đáng kiếp để trái tim sụp đổ đúng không. Hạ Đông Noãn tuỳ ý cất tiếng cười to, tuỳ ý mình điên cuồng rơi nước mắt. Cảm giác đau đớn như độc dược lan tràn lồng ngực, muốn đào trái tim ra, lại vẫn không kìm được gân mạch đau đớn làm cho Hạ Đông Noãn tình nguyện lập tức chết đi.
Nàng không oán trách bất luận kẻ nào, mọi oán hận vào khoảnh khắc này đều biến mất hầu như không còn. Nàng chỉ hận chính mình, hận mình nhảy xuống vực sâu, hận mình chuẩn bị sẵn sàng cả đời bên nhau lại đổi lấy cũng chỉ là tình duyên như sương sớm. Hận mình tin người, kết quả tất cả mọi người lại dùng lá thư phản bội đến viết nên kết cục, nói cho mình biết để trưởng thành cần phải trả giá đắt.
Nhưng cái giá này thật sự quá đắt, chẳng lẽ không ai nghĩ tới nàng thật sự sẽ cứ thế chết đi sao? Có lẽ cũng không ai để ý tới mình. Trái tim Hạ Đông Noãn lạnh lẽo như băng, cảm xúc tiêu cực ăn mòn nội tâm nàng, từng điểm từng điểm, dùng sự rời đi của Y Vận Hàm để dạy nàng một mặt xấu xí của mình.
Hàn ý toát ra từ chỗ sâu thẳm nhất trong đáy lòng, lạnh đến phát run, lạnh đến làm lòng người như tro tàn, không thể chống đỡ. Nàng không rõ tại sao Y Vận Hàm lại bỏ mình đi, không rõ vì lý do gì toàn bộ sự tình bất tri bất giác rơi vào ngõ cụt. Khi nàng và Y Vận Hàm trong thời kỳ lớn gan yêu đương cuồng nhiệt không để tâm hậu quả nếu bị phát hiện, khi nàng phấn đấu quên mình cứu người đó không hề đắn đo động cơ của mình bị nghi ngờ, càng không ngờ thân phận và gia thế của hai người sẽ là lực cản lớn nhất.
Hạ Đông Noãn cảm thấy mình nghĩ mọi chuyện quá đơn giản, những ngày qua cân nhắc thật lâu, hối hận rất nhiều, giác ngộ cũng nhiều lắm. Nhưng làm cho nàng không thể chấp nhận, dĩ nhiên là sự thống khổ khi mất đi. Nàng thật sự không thừa nhận nổi, nàng tình nguyện nghênh đón hình phạt tàn khốc nhất, cũng không nguyện trái tim mình cứ thế bị tươi sống khoét mất một khối.
Không phải nói thất tình là một loại sai lầm, mà sau khi thật lòng chân thành yêu rồi, đổi lại kết cục như thế, sẽ làm cho con người ta đánh mất tất cả hy vọng sống, ngay cả ý niệm sinh tồn cũng nhanh chóng biến mất hầu như không còn.
Hạ Đông Noãn cười mình thật đáng buồn, cười mình không biết, càng cười mình si tâm vọng tưởng.
"Tiểu Noãn." Y Vận Hàm không kìm được gọi nàng, bởi vì tiếng cười tuyệt vọng kia, thật sự cười đến nỗi trái tim mình cũng phát run, giống như tiếng rít gào từ địa ngục, làm cho người ta nghe mà kinh hồn táng đảm.
"Đừng gọi tôi! Tôi không giống chị, sau khi chia tay còn có thể làm bạn bè, tôi không làm được! Tôi không làm được, chị nghe rõ rồi chứ hả? Y Vận Hàm tiểu thư!!! Không phải tình nhân...thì chính là người xa lạ!!!" Hạ Đông Noãn nghiến răng nghiến lợi nói, tàn nhẫn dùng sức đập tay cầm điện thoại xuống thân máy, kết thúc cuộc gọi. Lại dường như không nỡ, cúp máy rồi lại đem cả chiếc điện thoại bàn ôm vào lòng, dùng sức siết chặt trong ngực, giống như ôm tình yêu vụn nát của mình. Nước mắt từng giọt từng giọt, qua khoé mắt đỏ ửng rơi xuống.
Y Vận Hàm nghe tiếng cắt đứt cuộc gọi từ ống nghe, trái tim giờ khắc này như vứt bỏ mọi cảm giác thuộc về nhân loại. Không đau, không yêu, không cần. Nước mắt cũng không có, chỉ là đôi mắt nhức nhối, tay nhẹ nhàng đưa lên ôm hai mắt, thì ra, đôi mắt đã không nhìn được, nay ngay cả nước mắt cũng keo kiệt không thể rơi.
Trước mắt một mảnh tối đen, cho dù dụng tâm nhìn, cũng bị hắc ám cắn nuốt hết thảy.
Hết chương
-----------------------------------
Bách Linh: Sao cái truyện nào của mình cũng phải ngược tới ngược lui mới chịu được thế nhỉ :)) Tình hình là thấy chắc ngược dai dẳng hết cặp này tới cặp kia còn lâu lắm :))