Trứng Gà Yêu Tảng Đá

chương 60

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương : Tình cảm - thanh kiếm này, rốt cuộc có thể đồng thời tổn thương mấy người?

Cứ như vậy một khắc, đầu óc Cảnh Đằng trống rỗng, sau thoáng kinh ngạc hoảng hốt đau lòng không rõ lại là một thoáng thở dài nhẹ nhõm không biết tên, tựa như một kết quả đã rõ ràng biết trước, sau nhiều năm phập phồng lo sợ, trốn tránh, đập nồi dìm thuyền, vài lần đều đã nghĩ muốn từ bỏ, lại vẫn không hiểu vì sao tiếp tục. Đợi đến ngày hôm nay, đáp án này rốt cục gặp được ánh mặt trời, mà tâm tình lúc lên lúc xuống cũng hạ xuống.

Không đau lòng hay bi thương thống khổ như mình nghĩ, bỗng nhiên có cảm giác như mình thay thế biến thành một người bạn cũ lâu năm, đó là một cảm giác rất kỳ diệu. Giống như bạn trong tâm lý vẫn ám chỉ mình yêu người này, kết quả lại phát hiện, thì ra không hiểu mình không phải là người khác, mà chính là bản thân mình.

Không phải không đau, chỉ là suy nghĩ không thể chấp nhận cũng không nghiêm trọng như mình tưởng tượng. Thích một người nhiều năm như thế, là sự yêu thích đối với cô bé lớp dưới ngây ngô, cùng với sự luyến tiếc không nỡ khi trưởng thành. Cảm giác tim đập rộn ràng khi còn trẻ, là khúc biến tấu vĩnh hằng. Không nỡ, khổ sở, có đau lòng, nhưng không hận.

Ngược lại có một người, ở trong sinh mệnh của Cảnh Đằng đã để lại cho hắn một nỗi hận. Hắn bỗng nhiên sáng tỏ, hận là sự thăng hoa của tình yêu. Không yêu đến khắc cốt khi tâm, lại làm sao hận đến tận trời. Trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của hắn tràn đầy đau thương, không biết là không nỡ một đoạn tình yêu mà không phải tình yêu này, hay vẫn là do sầu vì nỗi tương tư trong lòng.

Lương Sơ Lam thực áy náy, nàng có được một người đàn ông khoác lên mình xiêm y hoàn mỹ nhất, tâm hồn hoàn mỹ nhất, mang theo chìa khoá đến gần trái tim mình, nhưng đáng tiếc là, không đúng chính là không đúng, chiếc chìa khoá không mở được cửa thì dù có dùng sức thế nào cũng không vào được.

"A, anh rất mừng vì em nói thật với anh."

Cảnh Đằng quay mặt đi, một giọt nước mắt của người đàn ông lặng yên rơi xuống bụi cỏ trong đêm tối, chỉ có đầu vai run rẩy là nhìn ra được hắn khổ sở. Đợi đến khi quay đầu, gương mặt tuấn lãng đã khô nước mắt, như lúc ban đầu, thật giống như một màn thương tâm vừa rồi chưa từng tồn tại. Chỉ là, vô số hạt nước lấp lánh trong suốt nơi khoé mắt lại bán đứng vẻ kiên cường nguỵ trang của hắn.

"Em xin lỗi." Lương Sơ Lam lặp lại lần nữa, lại biết dù mình có nói một vạn lần cũng không thể chuộc lại sai lầm. Thanh âm trầm thấp mang theo giọng mũi dày đặc, nàng tháo chiếc nhẫn tượng trưng cho tình yêu thuần khiết trên ngón út ra, kéo tay Cảnh Đằng, đặt vào lòng bàn tay dài rộng của hắn, bàn tay của người đàn ông mà nàng cho dù không thương, lại quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.

Mọi lời nói ở khoảnh khắc này đều mất đi công dụng của nó, mặc người tìm kiếm từ ngữ xác thực nhất cũng không thể giải nghĩa được tâm tình của hai người hiện tại. Sự im lặng vô tận theo bọn họ một đường về nhà, thế nhưng lại cứ như vậy mơ mơ màng màng đi tới cuối. Mà suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, không bởi vì đoạn đường dài dòng đã đi qua mà trở nên rõ ràng.

Không biết khi nào lại đã đến nhà Lương Sơ Lam. Hai người nhìn nhau, Cảnh Đằng do dự thật lâu, rốt cục nói ra. Dọc đường, hắn suy nghĩ rất nhiều, có những chuyện trước kia không dám nghĩ, hiện tại lại cảm thấy mình ngu xuẩn. Sắc mặt hắn có chút chán nản, lại phi thường bất ngờ đem nhẫn lại một lần nữa đặt vào tay Lương Sơ Lam: "Anh không biết, nhưng có lẽ em sẽ cần chiếc nhẫn này."

Nụ cười còn khó coi hơn khóc hiện lên mặt Cảnh Đằng. Sau khi nói rõ sự tình, hắn ngược lại trở nên sâu sắc rất nhiều, với cá tính trước kia của Lương Sơ Lam, căn bản không có chuyện gì nàng bận tâm trong lòng, mà chuyện có thể làm nàng khổ sở hay cư xử khác thường như vậy cũng chỉ có một, đó chính là nàng gặp một người chân chính mở ra trái tim nàng.

Trước kia không dám đoán, hiện tại lại rõ ràng giống như đặt ngay trước mặt. Lương Sơ Lam cũng không lộ ra biểu tình gì thái quá, cũng không đáp lại, chỉ là thời điểm nghe cái tên kia, rõ ràng hơi run một chút, sau đó lại khôi phục vẻ trầm mặc thật sâu. Nàng không giỏi giải thích, cũng chưa bao giờ giải thích. Chỉ là, bị hành động Cảnh Đằng đưa nhẫn lại làm cho thoáng kinh ngạc. Nàng cũng không hiểu Cảnh Đằng rốt cục có ý gì.

"Em đi lên đi, chuyện này chúng ta cần bàn bạc kỹ hơn, dù sao cha mẹ hai bên cũng không dễ nói chuyện. Em đừng lo, mọi chuyện cứ giao cho anh, anh tôn trọng sự lựa chọn của em."

Cảnh Đằng kéo tây trang đang khoác trên người Lương Sơ Lam sát lại, tỏ ý nàng không cần cởi ra trả lại. Từ sắc mặt của Lương Sơ Lam và phản ứng của nàng cũng đủ để tìm được đáp án, chỉ là mọi người đều là người trưởng thành, cha mẹ không thể so với chính mình, không phải dùng lời nói là có thể giải quyết được hết thảy vấn đề.

Một tiếng thở dài cực nhẹ tiến vào tai Lương Sơ Lam, so với lời quở trách còn làm nàng khó chịu hơn, áp lực trầm trọng cùng lời chất vấn đè nặng trong lòng, mọi tội lỗi đều do một mình nàng. Lương Sơ Lam bỗng nhiên cảm thấy mình là một kẻ tội ác tày trời. Nàng có lỗi với cha mẹ, có lỗi với Cảnh Đằng, có lỗi với cha mẹ anh ấy, có lỗi với Mặc Mặc. Làm tổn thương Cảnh Đằng, tổn thương Trần Mặc, cũng làm tổn thương chính mình. Có lẽ tương lại sẽ còn làm tổn thương càng nhiều người hơn nữa.

Cảnh Đằng cố gắng nặn ra một nụ cười trấn an Lương Sơ Lam, từ nhỏ đã được giáo dục về cách cư xử của một người đàn ông, cũng như quán tính chăm sóc Lương Sơ Lam từ trước tới nay làm cho Cảnh Đằng cứng rắn nhịn xuống đau lòng, miễn cưỡng cười vui giống như không có việc gì, có lẽ đây là lần cuối cùng. Cứ để cho hắn tốt bụng một lần đi, cũng sẽ không có lần tiếp theo.

Lương Sơ Lam cảm kích gật đầu, lại nói không ra lời cảm ơn, nàng thật sự áy náy với Cảnh Đằng, nhưng hiện tại nàng lại chỉ có thể siết chặt áo khoác trên người, bất đắc dĩ xoay người, không quay đầu lại đi lên cầu thang. Khoảnh khắc nàng xoay lưng lại, nàng không thấy được vóc dáng cao lớn của Cảnh Đằng lại đột nhiên rũ xuống, hết thảy mặt nạ nguỵ trang đều ứng theo cũng rớt rơi. Hắn trơ mắt nhìn nàng Công Chúa vốn dĩ sẽ biến thành Hoàng Hậu của mình lại biến mất trong tầm mắt mình, biến mất khỏi thế giới của mình.

Lương Sơ Lam hao hết một tia khí lực cuối cùng đi vào phòng mình, đóng cửa lại, thậm chí ngay cả sức lực để giải thích với cha mẹ vì sao mình thất thường đến thế cũng không có, liền kéo thân thể ngồi lên chiếc giường mà nàng đã từng cùng Trần Mặc ngủ chung. Khắp căn phòng, mọi ngõ ngách đều tràn ngập hơi thở của Trần Mặc, hiện tại muốn rút ra, nhưng lại đau đớn đến máu thịt toàn thân cũng nhức nhối theo.

Nàng lấy di động, vẫn không một tin nhắn hay cuộc gọi, ngay cả nhắc nhở sẽ có sau khi máy khởi động cũng không có, nỗi lo lắng ngập trời đã vượt qua nỗi đau xót, nàng chỉ muốn biết Trần Mặc có mạnh khoẻ không. Với tính tình cương liệt như Trần Mặc, có thể nào sẽ làm chuyện gì khiến người ta không dám tưởng tượng không.

Thời gian mỗi một giây một phút đều như lăng trì trái tim Lương Sơ Lam, nước mắt cũng biến tầm mắt trở nên mơ hồ, thân thể nóng lên, tế bào toàn cơ thể đều ngâm trong hồ nước tuyệt vọng. Nếu thế giới này có loại thuốc nào khiến người ta mất trí nhớ, Lương Sơ Lam hiện tại nhất định sẽ không cần nghĩ ngợi mà nuốt nó, quên hết thảy những chuyện khiến mình phiền lòng hay đau khổ, quên đi người con gái ở trong lòng mình nhấc lên ngàn tầng sóng.

Lương Sơ Lam rút quyển nhật ký trên bàn ra, nhìn tất cả những gì viết bên trong có liên quan đến Trần Mặc, khi nào thì bắt đầu, ngày qua ngày, những dòng chữ trong nhật ký bắt đầu từ chuyện cô học trò còn chưa thành thục lại khiến mình không yên lòng, lại đến từ khi nào mình bị sự nhiệt tình của em ấy làm cho cảm động, bị sự bảo hộ và quan tâm của em ấy hoà tan.

Thật muốn nghĩ tất cả mọi thứ xảy ra đều chỉ là giấc mộng, ước ao còn có thể tiếp tục tham lam hưởng thụ hết thảy cảm giác mới mẻ mà bất đồng Trần Mặc mang đến, mỗi ngày đều cảm thấy phong phú mà mỹ mãn, mỗi ngày đều chờ mong, cảm ngộ. Ít nhất nếu không có chuyện xảy ra ngày hôm nay, mình vẫn còn có thể ích kỷ cho rằng mình không biết. Lương Sơ Lam vốn biết sẽ có một ngày như vậy, chỉ không ngờ ngày đó lại đến nhanh đến thế.

Từng dòng từng chữ trên mỗi trang như đang chất vấn lương tâm của Lương Sơ Lam, giống như lại một lần nữa quay trở về khoảnh khắc mới gặp gỡ Trần Mặc, như sống lại một lần, lại ngọt lại đau đi qua quá khứ một hồi. Vừa ngốc nghếch cười vừa rơi nước mắt, nhưng lại cứ như vậy mất hồn đọc nhật ký, dần dần gục xuống bàn mê man ngủ thiếp đi, trên mặt còn vương đầy nước mắt, cho dù đi vào giấc mộng, đôi mày vẫn nhíu chặt.

Trong mơ là Trần Mặc tuyệt tình lẫn cười lạnh, bỏ lại cho mình thân ảnh khiến mình hối hận lại không níu giữ được. Đau đớn đến nỗi nàng ở trong mộng liều mình lắc đầu, liều mình níu kéo, lại vẫn không giữ được mạt tiếu dung tuyệt trần mà đi kia. Đợi đến khi chỉ còn lại một luồng hương quanh quẩn, trái tim đã tan nát.

Đợi đến ngày xôm sau khi ánh dương quang chói mắt xuyên thấu qua thuỷ tính, chiếu lên khuôn mặt đầy nước mắt đã khô, phiếm chút bạch quang của Lương Sơ Lam, một cú điện thoại của hiệu trưởng Mã kéo nàng từ vô biên vô hạn ác mộng bừng tỉnh dậy.

"Giáo sư Lương, phiền cô mau chóng đến trường một chuyến, ở trường xảy ra một chuyện cực kỳ khó tin. Có một sinh viên nhảy lầu tự tử, bây giờ ở trường đang mở cuộc họp khẩn cấp. Người chết là..."

"Lạch cạch ~"

Còn không nghe xong hiệu trưởng Mã nói, bàn tay Lương Sơ Lam đã run rẩy đến nỗi không cầm được di động. Từ khoảnh khắc nàng nghe nói có sinh viên nhảy lầu tự sát, không biết vì sao cả người lại hoảng hốt, theo bản năng hiện lên nụ cười tuyệt vọng của Trần Mặc khi em ấy tuyệt trần mà đi. Trái tim co rút, giống như có một đôi tay bóp chặt trái tim, khiến cho nó trong nháy mắt ngừng đập. Toàn thân như bị rót đầy một chậu nước lạnh, lạnh từ chân đến tận đáy lòng.

Thời điểm nàng giật mình phát hiện, trên mặt đã ướt đẫm, mà trong lòng bàn tay lẫn trên lưng đều lạnh lẽo, có chút mồ hôi lạnh thấm ra. Chờ nàng phản ứng lại nhặt di động lên muốn hỏi rõ ràng, hiệu trưởng Mã đã tắt máy, muốn gọi lại, nhưng sợ hãi phải nghe cái tên đó. Nàng không biết hiện tại có tâm tình gì, chỉ là thời điểm còn không kịp tự hỏi, đã tự hung hăng tát mình một cái. Đánh đến cực kỳ vang dội, biến thành lỗ tai lùng bùng.

"Không phải, nhất định không phải. Chỉ là nằm mơ mà thôi." Lương Sơ Lam có chút như bị thần kinh thì thào lẩm bẩm. Nàng luôn luôn lý trí, cái gì cũng coi thường lại cũng có một khắc không khống chế được cảm xúc như thế, sợ hãi đến nỗi chỉ có thể tin tưởng thần linh, chỉ có thể khẩn cầu phù hộ. Chỉ là, có một thanh âm khủng bố tương phản lại, như ma chú lặp đi lặp lại tên Trần Mặc. Lương Sơ Lam như hoá tâm thần tranh cãi với nó trong lòng, lại cũng không nói ra lời một câu, trái tim đã lạnh đi một phần.

Dọc đường đi, Lương Sơ Lam gắt gao siết chặt di động, vô số lần bấm số Trần Mặc, vô số lần nghe thanh âm lạnh như băng, vô số lần tự nhủ không phải, cho dù như vậy, cõi lòng nàng cũng đã rơi vào đầm lầy thật sâu, bóng tối vô hận cắn nuốt niềm tin duy nhất của nàng. Nàng không chịu nổi loại tử vong này, nàng thậm chí bắt đầu ảo tưởng, liệu có phải mình sẽ phát điên không.

Khi nàng tới trường học, địa điểm tự sát đã bị người xem bao vây ba tầng trong ba tầng ngoài. Cảnh sát căng dây cảnh giới ở hiện trường, tất cả mọi người không có quan hệ với vụ án không thể phá hư hiện trường. Bởi vì là giáo sư, Lương Sơ Lam xuyên qua đám người đông đúc, bất chấp ánh mắt của người khác, trực tiếp chen đến phía trước giới tuyến cảnh giới.

Thi thể đã bị đưa đi, này nọ cũng đều được rửa sạch, chỉ có vết máu ghê người trên đất cùng một đống cảnh sát đang ghi chép điều tra nhân chứng. Lương Sơ Lam sốt ruột nhìn chung quanh, muốn tìm một người biết sự tình, nhưng không phát hiện thân ảnh hiệu trưởng Mã, cũng không có giáo sư khác. Gọi mấy lần, không ai bắt máy.

Bỗng nhiên, Lương Sơ Lam không để ý hình tượng, túm một sinh viên bên cạnh hỏi: "Em có biết người chết là ai không?"

Sinh viên bị túm bị vẻ mặt dữ tợn cùng lo lắng của Lương Sơ Lam doạ chết khiếp, run rẩy nói: "Em cũng không xác định, nghe nói hình như là một nữ sinh tên là...Trần Mặc."

Hết chương

Truyện Chữ Hay