"Đi tắm trước đi." Lương Sơ Lam nhìn thoáng qua Trần Mặc nói, những lời thoái thác vốn rất bình thường, chẳng qua rơi vào tai Trần Mặc lại biến thành nũng nịu dục cự hoàn nghênh, toàn thân như được chích máu gà, liên tục đáp "ừ".
Đầu Lương Sơ Lam đã nặng nề vô cùng, cầm áo ngủ cùng đồ lót sạch đưa cho Trần Mặc, rồi ngã ngồi lên sô pha thở gấp, ngay cả sức để bật tivi cũng không có.
Phản ứng do bị mẫn cảm ngày càng nặng, vốn còn đang nghĩ, còn khẩn trương vì chuyện đã xảy ra vừa rồi, có chút chờ mong lại phi thường không xác định, trái tim nặng nề đập, giống như các cơ trên mặt cũng run rẩy theo. Suy nghĩ trong óc đều bị cảm giác mơ hồ choáng váng thay thế, dù muốn lo lắng cũng không có sức để lo.
Tóc tai hỗn độn, khuôn mặt hơi ửng hồng, Lương Sơ Lam lúc này đã không còn bộ dáng lạnh như băng bình thường, giống một đoá hoa mai nở trên nền tuyết, mạt hồng kia thật sự làm cho người ta tâm động. Đáng tiếc Trần Mặc không nhìn thấy, bởi vì cô đang ở trong phòng tắm ngân nga hát, vẻ mặt vui sướng tắm rửa, đủ loại ý tưởng kích động lòng người quay cuồng trong lòng.
Vừa thoa sữa tắm lên người, vừa tưởng tượng đây giống như ngón tay Lương Sơ Lam chạy trên người mình. Cho dù chỉ tưởng tượng, thân thể đã bốc cháy như củi lửa. Câu nói kia của Lương Sơ Lam có ý nghĩa khác biệt rất lớn, qua Trần Mặc lý giải thì chính là mình nên đi tắm rửa sạch sẽ, nhưng kỳ thật ý của Lương Sơ Lam chẳng qua là muốn uyển chuyển từ chối một chút, có thể trì hoãn được bao lâu thì trì hoãn.
Đợi Trần Mặc tắm sạch sẽ đến hai lần, toàn thân còn dùng sữa dưỡng da bôi lên, trơn bóng thơm ngào ngạt đi ra, mặt đỏ bừng, đầy cõi lòng chờ mong đi đến phòng khách, nhìn thấy Lương Sơ Lam đã mặt đỏ rực như quả táo, khoác áo tắm ngủ trên sô pha. Nàng cuộn tròn trên ghế, kính mắt cũng rơi xuống một bên, trên da thịt trắng nõn phiếm một tầng hồng nhạt mê hoặc lòng người, sống mũi cao thẳng còn hơi lấm tấm chút mồ hôi, hàng lông mi như trăng rằm phác hoạ đường cong động lòng người.
"Lam?...Lam?"
Trần Mặc ngồi xổm xuống bên cạnh Lương Sơ Lam, đẩy đẩy, nhẹ nhàng gọi. Nhìn gần gũi như vậy, toàn thân đều bị dáng vẻ không còn lạnh lùng băng giá trong dĩ vãng mà lại mê người của Lương Sơ Lam khi say ngủ làm kinh diễm. Tựa như một đứa trẻ, một đứa trẻ thiếu cảm giác an toàn, căn bản không có cảm giác cường thế.
"Uhm~"
Nghe có người gọi, cảm nhận được hơi nóng bên tai, Lương Sơ Lam theo tiềm thức đáp lại. Giọng mũi dày đặc tràn ra từ đôi môi, làm như bất mãn vì bị quấy rầy, lại thụt lùi rúc vào góc sô pha.
"Chết tiệt, không nên cho chị uống rượu mới phải."
Trần Mặc chưa từ bỏ ý đinh, thử vài lần, lại thất bại phát hiện thấy Lương Sơ Lam khi uống rượu căn bản giống tính một đứa con nít, kêu không dậy. Cuối cùng cô đành phải nhận mệnh đứng lên, đem hai tay Lương Sơ Lam vòng lên cổ mình, ôm nàng lên.
Không biết là do Trần Mặc từng học Không Thủ Đạo nên mạnh, hay là do Lương Sơ Lam gầy quá, ôm nàng vào trong ngực thế nhưng lại nhẹ đến vậy, nhẹ như giấy, tấm lưng mảnh khảnh, ôm ở trên tay sợ chỉ dùng sức một chút là gãy. Điều này làm cho Trần Mặc đau lòng Lam của mình vất vả quá, trong lòng thầm nghĩ sau này phải vỗ béo cô gái này ăn nhiều chút, để nàng có thêm chút thịt.
Trần Mặc ôn nhu ôm Lương Sơ Lam đến phòng ngủ ấm áp, đặt ở trên giường, đè ép xuân tâm rộn ràng rạo rực của mình, học Liễu Hạ Huệ () đổi áo ngủ cho Lương Sơ Lam, đồng thời phi thường kinh ngạc với dáng người rất không phù hợp với khí chất lạnh như băng của Lương Sơ Lam. Dáng người nóng bỏng kia nếu xuyên về thời cổ đại, căn bản có thể mê hoặc chết đám nam nhân. Thật sự không ngờ Lương Sơ Lam gầy như thế, dĩ nhiên lại điện nước đầy đủ.
Trần Mặc sửa soạn xong xuôi cho Lương Sơ Lam, rồi đi ra ngoài giống một hiền thê lương mẫu rửa chén bát, dọn bàn, thuận tiện làm giảm dục vọng vừa mới bị khơi mào trong lòng, hít sâu mấy lần mới xoay người tắt đèn vào phòng ngủ. Ánh mắt không lập tức thích ứng được với bóng tối, từ ngoài cửa sổ truyền đến ánh đèn tối mờ, cô nhìn thấy Lương Sơ Lam nằm trên giường.
Trần Mặc nhẹ nhàng chậm chạp trèo lên giường, chống tay tựa đầu, trong bóng đêm hôn ám thưởng thức cô gái trước mặt. Gió nhẹ buổi đêm xuyên qua cánh cửa sổ khép hờ, thổi bay bức màn hoa, ánh đèn ảm đạm mà tản mạn chiếu lên mặt Lương Sơ Lam, cảm giác được nàng thở đều đều cùng bộ dáng an tường mềm mại.
"Lam, khi nào thì ngay cả lúc tỉnh chị cũng có thể đối mặt với em như thế?" Trần Mặc nhìn Lương Sơ Lam như đoá hoa đào mê người trước mặt, không tự chủ được thì thào lẩm bẩm.
Trần Mặc nằm song song trên giường, trong lòng lại không biết vì sao như có trăm ngàn con kiến đang bò, làm cho tâm tư cô bay đến vô số nơi khiến người ta mặt đỏ tim đập, hình ảnh đầy nhiệt tình này nọ thế nhưng có thể tự động bổ não. Nếu không thì, thân mật da thịt một chút được không nhỉ? Trong lòng Trần Mặc rất mâu thuẫn.
Sau khi đại chiến ba trăm hiệp, Trần Mặc vẫn thất bại trước ý tưởng không kìm chế được trong đầu, cô cởi sạch quần áo trên người, sau đó liền cởi quần áo Lương Sơ Lam, trực tiếp đem thân thể trắng nõn thon mềm của mình dính sát lại. Sau đó ôm Lương Sơ Lam, để nàng tựa vào cơ thể không mảnh vải của mình, rồi chậm rãi nhắm mắt.
Nhưng sau khi làm như vậy, Trần Mặc lập tức hối hận, bởi vì từ khoảnh khắc thân thể mình chạm tới Lương Sơ Lam, trong bụng như có một ngọn lửa bừng cháy, bàn tay nhỏ bé không kìm được một đường từ bả vai chạy dọc xuống. Sau khi nhắm mắt lại, mọi giác quan càng thêm sâu sắc, trong lòng Trần Mặc thầm mắng mình giậu đổ bìm leo, nhưng dục niệm vẫn thắng cảm giác tội lỗi trên mặt đạo đức này, dù sao cũng không chân chính "muốn" Lam, lén kiểm tra một chút chắc không quan trọng.
Vừa tìm được lý do cho mình, bàn tay đã theo cánh tay nhẵn nhụi như tơ lụa, lướt qua xương quai xanh tinh xảo như cánh bướm, dừng lại bên cạnh khối tròn trịa kia. Hoàn cảnh không có ánh sáng tựa hồ càng tăng thêm một phần cảm giác kích thích kỳ lạ, làm cho nhịp tim Trần Mặc cũng phóng đại lên.
Toàn thân cô căng thẳng như cương thi, trừ mấy ngón tay ra toàn thân đều giống như trong quân đội, thẳng tắp. Tất cả mọi cảm giác đều tập trung lên đầu ngón tay, lỗ chân lông bởi vì hương rượu mà nở ra, da thịt mềm mại ẩm ướt, xúc cảm trơn trượt nơi đầu ngón tay làm cho ý tưởng vốn đã nhịn xuống trong đầu Trần Mặc lập tức lại đạt tới đỉnh. Cô cảm thấy Lương Sơ Lam nhất định sẽ làm cho mình dục cầu bất mãn chết mất. Cứ tiếp tục tra tấn như thế, sẽ tổn thương thân thể lắm đó.
Bởi vì ngón tay Trần Mặc đùa giỡn, Lương Sơ Lam cảm thấy ngứa ngứa, bất an vặn vẹo vòng eo, trong lúc ngủ thân thể tản ra cảm giác kỳ lạ, làm cho nàng vừa khó chịu lại cảm thấy có chút thoải mái. Trần Mặc trêu chọc thành công làm cho hai khoả anh đào đứng thẳng dậy, tuy rằng không nhìn thấy. Cảm giác khi sờ lên cùng hình dáng trong tưởng tượng, gần như thế này khiến cho Trần Mặc hơi ướt. Vuốt ve cái bụng kích thước vừa vặn, lại nắn bóp cực kỳ giống như màn dạo đầu của mỗi đôi tình nhân.
Nếu Lương Sơ Lam cử động lớn hơn một chút, hoặc thanh tỉnh một ít, Trần Mặc khẳng định sẽ bất chấp tất cả, ăn trước rồi nói sau, nhưng hiện tại cô còn sót lại một tia lý trí cuối cùng chống đỡ đạo đức đang lung lay sắp đổ.
Nhịn xuống một hơi cuối cùng, Trần Mặc nhanh chóng kéo chăn ở một bên qua, phủ lên người cả hai, còn đặc biệt lấy một cái gối nhét vào giữa bụng hai người. Chỉnh chăn lại rồi, cô vươn tay ôm eo Lương Sơ Lam dưới chăn, trong lòng mặc niệm Chú Đại Bi (), nghĩ hẳn không ai càng thêm siêu phàm thoát thánh so với mình, dĩ nhiên ôm người con gái mình thích, quan trọng là trần trụi không mảnh vải, thế mà vẫn nhịn được.
Suốt tối đó, Trần Mặc cũng quên không biết mình có ngủ không, giống như mỗi lần tâm viên ý mãn đều phải hung hăng cắn đầu lưỡi mình một chút mới có thể hơi tỉnh táo, ép buộc bản thân thật lâu không ngủ. Lương Sơ Lam thì ngược lại, người vốn nên khẩn trương lại ngủ an tường vô cùng, trong lúc đó còn làm nũng cọ cọ lên người Trần Mặc, tìm một vị trí càng thoải mái, phà hơi thở nóng hổi lên cổ Trần Mặc, biến thành cô toàn thân bốc hoả lại không biết làm sao phát tiết.
Cứ như vậy, Trần Mặc một mình diễn kịch một vai, vẫn ép bản thân đến khi trời sắp sáng mới bởi vì thật sự chịu không nổi mệt mỏi mà mơ màng ngủ thiếp đi.
Mặt trời từ từ mọc lên từ hướng đông, bầu trời cũng tờ mờ sáng, ánh nắng xuyên thấu qua bức màn, loang lổ chiếu lên mặt hai người, hai cô gái xinh đẹp giống như nữ thần trong thần thoại Hy Lạp.
Lương Sơ Lam chậm rãi mở to mắt, tối qua bởi vì tác dụng của chất cồn, làm cho nàng ngủ ngon kỳ lạ, đặc biệt mấy ngày gần đây bị kẹt giữa áp lực từ Cảnh Đằng, cha mẹ và Trần Mặc làm cho nàng thường xuyên mất ngủ. Chỉ là ngực nặng nề, giống như có vật nặng gì đó đè lên.
Đợi cho nàng dùng cặp mắt cận nặng kia ghé sát vào nhìn, rốt cục nhìn thấy rõ thứ đang đè lên ngực mình chính là cánh tay của người nào đó, mà mình dĩ nhiên toàn thân không mảnh vải, nàng mới đột nhiên nhớ lại vấn đề còn chưa nói xong đêm qua, lựa chọn giữa việc làm "chuyện đó" hay không làm.
Lương Sơ Lam kinh ngạc sợ hãi tới mức bật dậy từ trên giường.
"Mặc Mặc~!"
"Lam ~ uhm ~"
Trần Mặc vốn ngủ không sâu, liền bị động tác hơi lớn của Lương Sơ Lam làm tỉnh, chỉ là vừa mới ngủ thoải mái làm cho cô thật muốn ngủ tiếp một lát.
"Mặc Mặc, chuyện này ~ chúng ta..."
Dù với trình độ ngữ văn của Lương Sơ Lam đi nữa, giờ khắc này cũng không biết nên nói gì cho phải, mặt nàng đỏ còn hơn uống rượu. Nghĩ đến mình còn trần trụi, vừa rồi động tác hơi quá tay, dùng sức hơi nhiều, kéo chăn lại che trên người, che cho mình thì tốt rồi, lại kéo chăn trên người Trần Mặc xuống.
Thân thể trẻ tuổi hoàn mỹ cứ như vậy lập tức bại lộ trong không khí. Dáng người tuyệt mỹ không mảnh vải làm cho Lương Sơ Lam hoàn toàn không dám nhìn, mà Trần Mặc lại vẻ mặt chẳng sao cả nhìn nàng, cũng không cảm thấy có gì không ổn.
Thẹn thùng lẫn khẩn trương làm cho Lương Sơ Lam tay chân luống cuống đem chăn phủ lên người Trần Mặc.
"Chúng ta...chuyện đó...em..."
Lương Sơ Lam sắp khóc đến nơi, thầm nghĩ không phải dưới tình huống không tỉnh táo bị ăn đó chứ? Chỉ là lý trí duy nhất còn sót lại nói cho nàng biết hình như trên người không có cảm giác gì. Đau đớn của lần đầu tiên trong miệng người khác nói cũng không có, xương sống hay thắt lưng đau cũng không có, chỉ cảm giác giống như vừa ngủ dậy thôi. Sẽ không, sẽ không đâu.
"Lam ~ chị sẽ chịu trách nhiệm với người ta nha! Xấu hổ, xấu hổ quá ~"
Trần Mặc hơi tỉnh táo, nghe Lương Sơ Lam lắp bắp nói thế, Lam có kinh nghiệm trên phương diện tình yêu bằng quả thật hiểu lầm rồi, mình thật hiểu chị ấy quá. Bất quá Lương Sơ Lam bối rối khẩn trương như vậy đáng yêu thật, đáng yêu hơn nhiều so với bản mặt ngày thường.
"Nha" cái rắm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đầu óc Lương Sơ Lam vận động hết cỡ, lại không nhớ nổi từng chi tiết, vẻ mặt hoá đá. Nhưng nhìn bộ dáng thẹn thùng của Trần Mặc, còn có động tác kia, trong đầu đột nhiên loé lên một ý niệm, sẽ không phải mình "ăn" em ấy đấy chứ? Giờ chỉ số thông mình của Lương Sơ Lam hoàn toàn biến mất, nếu không thì sao lại có thể không nhìn ra hành động như diễn kịch đó của Trần Mặc.
"Tôi, tôi làm gì em? Hay là, em làm gì tôi?" Lương Sơ Lam lôi kéo chăn, tựa lên tường, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Trần Mặc, đã sớm không còn vẻ bình tĩnh hay lạnh như băng bình thường, khi nói cũng lắp bắp đứt quãng, nhưng vẫn muốn làm rõ ràng vấn đề này.
"Chị nói xem, người ta, người ta nói không nên lời thôi!"
Trần Mặc đúng là diễn thành nghiện, chăn che nửa mặt, chỉ lộ ra đôi mắt to, ngượng ngùng nhìn Lương Sơ Lam. Kỳ thật che mặt vì rất muốn cười, đành phải dùng chăn chặn lại. Nhìn bộ dáng như chú thỏ nhỏ bị doạ sợ của Lương Sơ Lam, Trần Mặc cảm thấy không hiểu sao tâm tình tốt lên nhiều, cũng không buồn ngủ nữa.
"Tôi làm em?"
Hỗn độn trong gió, vẻ mặt rất "thụ" của Trần Mặc, trong thoáng chốc chỉ số thông minh của Lương Sơ Lam quả thật chưa kịp khôi phục, đặc biệt bị doạ như vậy, nàng lại tin là thật, cứ nghĩ mình sau khi say rượu làm gì Trần Mặc cho nên mới làm em ấy trở nên khác thường như thế. Dáng vẻ kia, giống một cô bé mới lớn cực kỳ.
"Thật sự không nhớ sao?"
Thanh âm ai oán của Trần Mặc bay tới, bởi vì không nín được cười, nghe vào tai thoạt có điểm làm cho người ta nổi da gà. Chẳng qua lọt vào tai Lương Sơ Lam lại giống như lời oán trách giữa tình nhân.
"Em chờ đã...Em chờ đã!"
Lương Sơ Lam cắn môi dưới, cực kỳ nghiêm túc tự hỏi, mặt mày cũng nhăn nhúm lại một chỗ. Tình huống này thật sự hoàn toàn không đoán trước, trong ký ức dừng lại ở chỗ mình để Mặc Mặc đi tắm, rồi sau đó hoàn toàn không nhớ gì cả, nhưng nhìn Trần Mặc lại giống như có chuyện gì đó thật.
Trời ạ, say rượu làm loạn, còn "công" luôn học trò của mình? Lương Sơ Lam xem như bị hành vi không ngờ của mình doạ sợ. Chẳng lẽ đêm trăng tròn, mình vốn tính tình bảo thủ lại hoa hoa lệ lệ biến thân thành cầm thú? Nhưng vì sao không có chút ký ức nào nhỉ, thế nào cũng phải có chút cảm giác gì chứ?
"Nghĩ ra chưa?"
"Tôi thật sự không nhớ gì cả, chẳng qua...Tôi...Tôi sẽ chịu trách nhiệm với em."
Trần Mặc ngồi đó, nhìn vẻ mặt Lương Sơ Lam viết đủ loại cảm nhận, rất giống đang xem phim. Sau đó, Lương Sơ Lam nhấc chăn, chậm rãi choàng lên người Trần Mặc, đột nhiên phi thường nghiêm túc mà thâm tình nói, thần sắc đó trịnh trọng giống như năm ấy tuyên thệ sư đức.
(lời thề trước khi ra làm giáo viên)
"Còn có, cái kia, em...em đau không?"
Vốn Trần Mặc cảm động dâng tràn định nói cho nàng biết thật ra hai người cũng chưa làm gì, vấn đề Lương Sơ Lam đặt ra ngay sau đó làm cho Trần Mặt trong nháy mắt hiện ra ba vạch đen trên trán.
Hết chương
———————————————
Chú thích:
() Liễu Hạ Huệ: (tiếng Hán: 柳下惠, TCN- TCN), tên thật là Triển Cầm (展禽), tên tự là Quý (季), người đất Liễu Hạ (柳下), nước Lỗ, thời Xuân Thu, nổi tiếng là một chính nhân quân tử.
Liễu Hạ Huệ một hôm dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có một phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bị cảm lạnh rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởi áo mình ra khoác lên người cô ta rồi ôm vào lòng để cô ta hết lạnh, mà trong lòng không hề có một chút tà tâm.
Lại có lần Liễu Hạ Huệ ngồi xe ngựa với đàn bà, đi cả quãng đường dài mà mắt ông chỉ nhìn thẳng chứ không hề liếc ngang lần nào.
() Chú Đại Bi: hay Đại Bi Tâm Đà La Ni (Maha Karunika citta Dharani), là bài chú căn bản minh họa công đức nội chứng của Đức Quán Tự Tại Bồ Tát
(nguồn: wiki)