Trần Mặc cảm thấy khoảnh khắc xấu hổ nhất trong cuộc đời cũng chính là thế này, hai cô gái như hoa như ngọc, tất cả mọi người trên một dọc con đường ngay khi nghe nhân viên phục vụ cao giọng hô to "chưa trả tiền" nhất tề xoạt xoạt quay qua nhìn chằm chằm cô và Hạ Đông Noãn, từ trong mắt bọn họ có thể rõ rành rành đọc ra được sự khinh bỉ, kinh ngạc, kỳ quái, trào phúng.......Đủ loại cảm xúc tập hợp, dưới ánh mắt đầy chỉ trích cùng khinh miệt của người bán hàng, hai người xám xịt lại quay trở về quầy thu ngân trả tiền, mặt hai người lập tức hồng như quả cà chua, chút sĩ khí vừa mới gom lên trong nháy mắt bay hơi như quả bóng bị xì hơi.
"Ngoài ý muốn, ha ha, chỉ là ngoài ý muốn thôi mà." Trần Mặc có phần ngượng ngùng xấu hổ, cười khan hai tiếng với Hạ Đông Noãn, trả tiền xong liền lôi kéo Hạ Đông Noãn đi như chạy, có lẽ từ nay về sau sẽ không bao giờ đến quán này ăn cơm nữa.
"......Cậu, thật đúng là doạ người mà!" Hạ Đông Noãn nhìn nhìn Trần Mặc, nửa ngày sau mới bật ra một câu, trong lòng vang lên một tiếng chuông, đột nhiên cảm thấy như vậy thật sự là điềm xấu, đây chẳng phải đại biểu cho việc xuất sư chưa thành đã chết trước sao. Từ sau khi gặp gỡ Y Vận Hàm, Hạ Đông Noãn liền mê tín.
"Cậu có thôi đi không! Không phải chỉ quên trả tiền thôi à, còn chẳng phải bởi vì sốt ruột lo lắng cho cậu chắc." Trần Mắc trợn mắt lườm.
"Được được được, tôi sai rồi. Cậu nói xem tôi phải nói với Y Vận Hàm thế nào? Rốt cuộc nói gì đây?"
Hạ Đông Noãn đau đầu nhất vẫn là chuyện này, lúc nãy xúc động lên liền leo lên xe Trần Mặc, giờ thì hay rồi, trong đầu loạn thành một đống, cũng không biết nên mở miệng thế nào, chưa thấy người mà mình đã lòng dạ rối bời rồi. Thứ cảm giác nhớ nhung thấp thỏm lại rụt rè sợ sệt này vẫn quanh quẩn trong lòng Hạ Đông Noãn, khiến nàng khẩn trương lại có chút tâm phiền ý loạn. Nàng không biết mình đột nhiên đến thăm có thể khiến Y Vận Hàm cảm thấy mình không hiểu chuyện, tuỳ hứng quá không. Đủ loại giả thiết tiêu cực làm giảm đi lòng tin của Hạ Đông Noãn, làm cho khuôn mặt xinh đẹp của nàng nhuốm một tầng lo lắng.
"Yên tâm, tiểu Noãn, tôi chỉ cho cậu một chiêu, đảm bảo cậu dùng được......."
Trần Mặc tới sát bên tai Hạ Đông Noãn, cười tà ác, xì xào nói một đống, vừa nói vừa có thể nhìn thấy vẻ mặt Hạ Đông Nãi trở nên vô cùng kinh ngạc, càng nghe mắt mở càng lớn, nghe xong Trần Mặc thao thao bất tuyệt, vẻ mặt sùng bái nhìn cô, trong lòng thầm ngượng ngùng, cũng ngầm thừa nhận Mặc Mặc quả nhiên là cao thủ tình trường, chuyện đó quả thật cũng chỉ cậu ấy làm được, mà bản thân mình có vẻ hơi không phù hợp với tác phong bình thường. Đương nhiên, bây giờ Hạ Đông Noãn còn không thừa nhận, mỗi một chiêu Trần Mặc dạy nàng kỳ thật nàng đều sẽ tự mình thử thực hiện một lần.
Xuân tâm đong đầy cảm xúc ngây thơ, khẩn trương, nỗi nhớ nhung chờ mong, còn có chút đau lòng ngũ vị tạp trần, cảm tình gì gì đó cũng trộn lẫn vào. Hạ Đông Noãn cứ như thế ở quãng đường "dài lâu" ngồi trên xe đi tới toà cao ốc của tập đoàn Kim Thành, nhìn toà nhà chọc trời kia, không hiểu sao nàng có chút khiếp đảm, nhưng rất nhanh lại bị Trần Mặc nhiệt tình như lửa kéo vào đại sảnh tiếp khách, nhất thời cũng không rảnh để chỉnh trang lại tâm tình của mình.
"Xin chào, cho hỏi Y Vận Hàm, Y tiểu thư có ở công ty không? Phiền cô có thể báo dùm được không? Nói Hạ Đông Noãn có việc muốn gặp cô ấy." Trần Mặc hướng tới vị tiểu thư trước quầy lễ tân trong đại sảnh dò hỏi.
"Ngại quá, giám đốc Y đang họp, quý khách có cần tôi thông báo không?" Cô gái trước quầy lễ tân nho nhã lễ độ nói.
"Giám đốc Y?" Trần Mặc và Hạ Đông Noãn choáng váng, từ khi nào thì giáo sư Y biến thành giám đốc Y rồi? Mới ba ngày thôi mà Kim Thành thay đổi đúng là nghiêng trời lệch đất. Các nàng đều nghĩ người tiếp quản Kim Thành hẳn là Y Vận Hiền mới đúng, để cho một giáo sư tiếp nhận chức vụ này, thật đúng là khéo quá mà.
Kỳ thật các nàng không biết Y Vận Hàm tốt nghiệp từ một trường [Quản trị kinh doanh] cực kỳ nổi tiếng, nếu không phải tính tình tản mạn, thật sự không muốn làm mấy chuyện kinh doanh gì đó thì chỉ sợ Kim Thành đã sớm là vật trong tay cô. Chẳng qua hiện tại là thời kỳ đặc thù, Y Đông Huy đột nhiên trúng gió, vị Chủ tịch cũ mở kim khẩu, khâm điểm để Y Vận Hàm nhận chức làm Chủ tịch, dù cô muốn từ chối cũng không có cách nào.
"Tiểu Noãn, chúng ta đây hiện tại làm gì? Muốn ở đây chờ không?" Trần Mặc suy nghĩ, viết lại phương pháp liên lạc còn không bằng trực tiếp để Hạ Đông Noãn gọi điện thoại, vì thế liền lôi kéo Hạ Đông Noãn đi đến khu chờ, có phần rối rắm hỏi.
Thật ra ban đầu cô đã nghĩ tới khả năng sẽ không dễ dàng có thể gặp được Y Vận Hàm, chẳng qua không ngờ Y Vận Hàm đã biến thành giám đốc Y. Một khi biến thành nhân vật trung tâm của công ty, chỉ số lượng công việc sẽ tăng trưởng như bom nổ, huống chi đang trong thời kỳ đặc thù như vậy, Y Vận Hàm hẳn bận đến tối tăm mặt mày, theo lẽ thường mà nói hẳn không có thời gian lo đến việc nữ nhi tình trường.
Nhưng cô muốn muốn nghe ý kiến của Hạ Đông Noãn. Làm bạn tốt, cô đều sẽ ủng hộ mọi quyết định của Hạ Đông Noãn vô điều kiện. Nếu Hạ Đông Noãn muốn gặp, cô nhất định sẽ nghĩ cách để cậu ấy có thể gặp được người kia. Đây là "nghĩa khí" mà Trần Mặc tin tưởng, tuy rất không có đạo lý, nhưng chính là phải làm vậy.
"......." Ngay khi Hạ Đông Noãn đang cau mày lo lắng rốt cuộc có nên chờ hay không, một thân ảnh quen thuộc đi băng ngang qua trung ương đại sảnh.
"Đó là....anh Vận Hiền!" Hạ Đông Noãn cái khó ló cái khôn, mặc kệ mình kêu nghe ghê tởm đến mức nào, nàng bày ra bộ dáng ngọt ngào đáng yêu, dáng điệu loli đầy khẩn trương tiến lên kéo Y Vận Hiền đang rảo bước theo sau hai thư ký về phía thang máy.
"Ồ? Đông Noãn? Sao em lại ở đây?" Y Vận Hiền nghi hoặc hỏi, bất ngờ khi gặp Hạ Đông Noãn ở nơi này, trong nhất thời không nghĩ ra mục đích nàng tới đây,
"Chuyện đó...em muốn gặp chị...Y Vận Hàm, anh có thể giúp em chuyển lời cho chị ấy được không?"
"Muốn gặp chị anh à? Em tìm chị ấy có chuyện gì thế? Giờ chắc hẳn chị ấy đang họp." Y Vận Hiền có chút mất mát nho nhỏ, thì ra không phải đến tìm mình, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ tươi cười thân thiện.
"Dạ tìm chị ấy có chút việc ạ." Hạ Đông Noãn chu môi, có chút lấy lòng lại có phần đáng thương nhìn Y Vận Hiền. Trần Mặc đứng bên cạnh cho tới giờ cũng không biết thì ra tiểu Noãn lại biết đóng kịch như thế, trong lòng thầm nghĩ thật đúng là đã coi thường cậu ấy mà, người đàn ông tên là Hiền gì gì đó kia vừa nhìn là đã cảm thấy sẽ thua trước mỹ nhân kế rồi.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, Y Vận Hiền nhìn Hạ Đông Noãn tỏ vẻ đáng thương, đôi mắt to trong veo như nước chờ mong nhìn mình, lập tức liền mềm lòng, huống chi chị gái mình cũng chẳng phải ở chỗ nào khó gặp người: "Em đi theo anh, đến văn phòng chờ chị ấy một lúc, để anh nói với chị ấy dùm em." Y Vận Hiền gật đầu đáp ứng.
"Dạ dạ, cảm ơn anh." Hạ Đông Noãn nghĩ đến rốt cuộc có thể nhìn thấy Y Vận Hàm, trái tim liền thình thịch nhảy dựng lên, trên mặt cũng ửng hồng. Y Vận Hiền nhìn thấy liền khí huyết dâng tràn, chẳng qua cũng may dù sao cũng là người lăn lộn thương trường, ở bên ngoài cũng không nhìn ra được gì, chẳng qua ý cười nơi đáy mắt lại bán đứng tâm tư hắn.
Y Vận Hiền lúc này mới phát hiện bên cạnh Hạ Đông Noãn còn có một cô nữ sinh nhìn có chút rực rỡ loá mắt, nhìn kỹ nhưng lại không kém hơn Hạ Đông Noãn chút nào: "Đây là?"
"Bạn học của em, Trần Mặc." Hạ Đông Noãn giới thiệu qua loa. Hai người lịch sự bắt tay một cái.
"Vậy, tiểu Noãn, tôi về trước, nhớ kỹ lời tôi nói! Xong việc nhớ gọi điện nhé!"
Trần Mặc mập mờ cười cười, đã có sự giúp đỡ thì mình cùng đi lên sẽ biến thành bóng đèn công suất lớn mất, cho nên vẫn thức thời rời đi, để Hạ Đông Noãn tự mình phát huy. Về phần anh chàng tốt bụng lại có tâm tư khác này, đợi lúc về sẽ nhắc nhở Hạ Đông Noãn sau.
Chẳng qua làm cho cô đột nhiên cảm thấy kinh ngạc là vừa rồi trong một thoáng lơ đãng nhìn lướt qua, dĩ nhiên thấy được một thân ảnh đã lâu không thấy đến nỗi sắp sửa quên mất đột nhiên xuất hiện trong đại sảnh của Kim Thành. Trần Mặc ít nhiều có phần kinh ngạc, nếu trí nhớ của cô là đúng thì đó hẳn là cô gái ấy. Nhưng Trần Mặc lấy làm kỳ lạ là vì người đó dĩ nhiên lại đến Kim Thành, bởi vì trong ấn tượng của Trần Mặc, nữ nhân này gần như là thuộc về xí nghiệp của Khánh Thái Dược, là trợ thủ đắc lực của ba cô, tuổi còn trẻ mà đã ngồi lên chức tổng giám đốc, mà quan trọng hơn là cô ấy còn có một cô em gái song sinh mắc bệnh nặng vẫn do xí nghiệp Khánh Thái Dược trị liệu, để trao đổi với việc cô ấy vẫn bán mạng vì công ty. Đây là do Trần Mặc ngày trước tình cờ biết được.
Hiện tại ở đây nhìn thấy cô ấy, Trần Mặc ít nhiều có chút hồ nghi, trong lòng vòng vo nghĩ đi nghĩ lại, suy nghĩ vài khả năng, nhưng bởi vì khoảng cách rất xa, cô cũng không nhìn rõ, chẳng qua nhìn cô gái kia qua mấy năm không gặp nhưng lại vẫn như ngày trước, không già đi chút nào, vẫn dáng vẻ như được điêu khắc, chỉ hơn một phần thành thục ý nhị, làm cho Trần Mặc không kiềm được phải nhìn thêm mấy lần.
Bất quá cô cũng không nghĩ nhiều, dù sao xí nghiệp Khánh Thái Dược cũng không liên quan chút nào với cô, tất cả mọi ký ức về công ty này của cô đều không có giá trị gì đáng giá giữ lại, cho nên cô cũng chỉ tuỳ ý nhìn vài lần liền thu hồi tầm mắt.
"Cũng được, Mặc Mặc, cậu về trước đi, trên đường cẩn thận, sẽ gọi cậu sau." Hạ Đông Noãn suy nghĩ, cũng hiểu Trần Mặc ở lại đây cũng không làm được gì, để cô về sớm nghỉ ngơi cũng tốt, cho nên liền nói với Trần Mặc.
"Ừ, bye bye." Trần Mặc sáng lạn cười cười với Hạ Đông Noãn, nói lời tạm biệt. Ngay khi cô xoay người rời đi, nữ nhân ở phía xa xa kia dường như trong lòng có linh tê, quay đầu thoáng nhìn hướng Trần Mặc, khựng lại thoáng nhìn bóng lưng cô, hơi nhíu nhíu mày, rồi quay đầu lại tiếp tục cuộc trò chuyện dang dở.
Hết thảy thật giống như không có gì xảy ra, cảm giác vi diệu cứ như vậy tiêu tán trong không khí. Có một số người, sẽ có một ngày gặp mặt, chẳng qua chưa tới thời điểm mà thôi.
Dưới sự dẫn đường của Y Vận Hiền, Hạ Đông Noãn đi tới văn phòng của Y Vận Hàm, cũng chính là nơi trước kia Y Đông Huy dùng, ở tầng cao nhất của Kim Thành, có một vẻ xa hoa kín đáo, mọi đồ dùng đều bằng gỗ thật, những đường điêu khắc tinh xảo cùng đường viền hoa tơ vàng, thiết kế theo kiểu cổ làm cho cả căn phòng thoạt nhìn trầm ổn lại không mất sức sống. Văn phòng này tuyệt đối có thể dùng như nhà ở, đẩy một cánh cửa ở chỗ kín đáo ra, bên trong chính là một kiểu phòng khách loại nhỏ cùng một phòng ngủ khá lớn. Điều này làm cho Hạ Đông Noãn nghĩ đến văn phòng của ba mình, cũng thiết kế giống vậy, xem ra sở thích của những người trung niên đều kha khá giống nhau.
Y Vận Hiền dù bận rộn cũng muốn tiếp Hạ Đông Noãn một lát, nhưng công việc của công ty mấy ngày nay thật sự rất nhiều, làm cho hắn sứt đầu mẻ trán, chuyện cần làm cực kỳ nhiều, cho nên chỉ có thể để Hạ Đông Noãn ở lại văn phòng chờ một mình, còn bản thân thì rời đi trước mở mấy hội nghị. Hạ Đông Noãn thật ra lại rất mừng khi Y Vận Hiền đi, như vậy nàng cũng có thể thoải mái một chút, nàng không quen cũng không thích có ai đó đi qua đi lại bên cạnh.
Đợi Y Vận Hiền đi rồi, Hạ Đông Noãn ở trong phòng bắt đầu chậm rãi khám phá. Trên bàn trong phòng, liếc mắt một cái liền thấy một bức ảnh gia đình được lồng trong một khung kính bằng gỗ lim, trên đó có hình của Y Vận Hàm khi còn rất nhỏ.
Hết chương