Trúng Độc

chương 37: bơ có béo không?

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bảo bối của ta là viên đường, vừa nhìn đã ngọt, nếm còn ngọt hơn.

Lúc này nàng đang ngồi cách ta không xa nói chuyện với ai đó. Nhìn qua ta, chỉ nhẹ liếc mắt một chút lại dời đi, khóe miệng yêu kiều khẽ nhếch lên tạo thành đường cong hoàn hảo, ánh mắt sâu thẳm.

Ta lười nhác dựa vào ghế lẳng lặng nhìn nàng. Chỉ với một cái liếc mắt đó, tâm ta rúng động.

Thượng Kiệt nướng bánh ngọt, đang cùng bảo mẫu nói chuyện.

Trong nhà mọi người đều lên phòng khách đánh bài hay nói chuyện phiếm. Ta đứng lên. "Trần ma ma, đem bánh ngọt lên cho bọn họ đi, tôi ở đây ăn được rồi."

Trần mẹ ừ tiếng bưng bánh ngọt ra ngoài.

Thượng Kiệt xoay người mở tủ lấy hồng trà. Biết ta tiến lại cũng chẳng thèm xoay người, tay không ngừng bận bịu.

Ta từ sau lưng ôm lấy nàng.

Nàng xuy xuy cười rộ lên.

"Từ hồi nào trở nên hiền lành quá vậy?" Ta hướng lỗ tai nàng thổi khí.

"Thật ra người ta vẫn luôn rất hiền..." Thượng Kiệt tâm tình có vẻ tốt lắm, còn có hứng thú nói đùa cùng ta. Nói xong còn quẹt ngón trỏ đưa vào miệng.

Ta nhíu mày. "Bẩn ghê..."

"Làm sao vậy?" Kiệt quay đầu nhìn ta.

Ta liếc mắt nhìn ngón trỏ còn bóng loáng vì nước bọt. "Không béo sao?"

Người kia quết thêm khối khác, đưa ngón tay tới trước mặt ta. "Chị nếm thử."

Ta ngậm lấy ngón tay nàng ăn bơ. Nàng vừa định thu tay lại thì bị ta ngậm chặt không cho rút về. Ta không cho nàng bỏ ra, ăn hết bơ chuyển qua mút ngón tay nàng.

Thượng Kiệt cố gắng rút, ta càng ra sức giữ. Ta liều chết lôi kéo, như đứa trẻ ngoan cố không cho người khác cướp kẹo của mình. Nàng bắt đầu rung rẩy, phản ứng lan truyền từ ngón tay đến bàn tay, sau đó lại tới khắp thân thể. Nàng xấu hổ nhìn ta, hai gò má đỏ ửng.

Ta cuối cùng buông tha nàng, lại nhìn thật sâu vào mắt. "...nhạy cảm quá nha."

Thượng Kiệt đỏ mặt càng lợi hại hơn, cụp mắt xuống xong lại trừng lớn liếc ta cảnh cáo.

Ta không khống chế được bật cười, nâng cằm Kiệt hung hăng hôn xuống.

Kiệt, Kiệt, Kiệt, rốt cuộc em có ma lực gì vậy? Có thể làm tôi trải nghiệm cái cảm giác mà trước đây tôi chưa từng gặp. Thứ tình cảm này có lẽ từ lâu đã vượt qua chữ thích, phải là yêu đi?

Suy nghĩ hơi phân tâm, bơ thì béo mà khoang miệng của Thượng Kiệt lại đang nóng dần.

"Thành..." Nàng nhẹ nhàng đẩy ta ra nâng mí mắt. "Ăn bánh ga tô kìa.."

Ta tìm thấy môi nàng tiếp tục hôn lên. "Tôi muốn ăn em...."

Thượng Kiệt ỡm ờ mặc ta hôn, thân thể từ lâu sớm không chống đỡ nổi, phân nửa tựa vào cạnh bàn.

Người này càng ngày càng mẫn cảm, chỉ cần một động tác kích thích nhỏ đã phản ứng như vậy. Nghĩ tới việc muốn áp nàng dưới thân, cơ thể cứ rộn rạo cả lên.

Mút lấy đầu lưỡi, tay ta dần lần mò xuống tham quan cảnh vật. Cách cấm huyệt một tầng vải, nhiệt độ cơ thể xuyên thấu ta cảm giác nàng nóng rực. Nhẹ ma sát nhanh hơn, Thượng Kiệt hô hấp càng gấp gáp, ngực phập phồng miệng vô thức bật ra thanh âm rên rỉ. "A~ Thành...đừng như vậy...ở đây không được...."

Ta cũng biết không được, nhưng đã bắt đầu thì muốn dừng thì...

May mà ta không phải nam nhân, bằng không với thời điểm hiện tại kêu ta dừng lại, chi bằng lấy mạng ta cho xong. Ta từ từ ổn định bản thân, thu hồi kích tình ôm lấy nàng.

Thượng Kiệt bị kích thích đến mụ mẫm đầu óc, lúc này cả người mềm nhũng ngồi trong lòng ta. Ta biết, Kiệt bây giờ so với ta chẳng khá hơn bao nhiêu, vì vậy trong lòng có chút tự trách.

Phòng khách truyền đến tiếng chị hai thúc giục mang trà lên. Ta thừa cơ buông ra nàng. "Đi thôi."

Thượng Kiệt gật gật đầu. Ta giúp nàng nhanh chóng sửa lại quần áo cho chỉnh chu, còn nàng lấy tay lau đi vệt bơ còn dính trên miệng.

Sau đó Kiệt bưng trà cụ ra ngoài. Lúc sắp đi còn nhìn ta một cái, ánh nhìn mang nhiều ý vị sâu xa.

Ta hiểu nàng ham muốn, kỳ thật ta cũng vậy. Nhưng giờ đang ở trong nhà, bọn ta vĩnh viễn chỉ có thể núp trong tối vụng trộm hôn nhau, thỉnh thoảng nhiều hơn một chút. Chưa nói tới muốn KIệt thuộc về ta, thậm chí ngay cả yêu cầu lập trường trách nhiệm còn không có, làm sao dám yêu sách đòi độc chiếm nàng đây?!

Từ khi ý nghĩ này xuất hiện trong đầu, ta bỗng phát hiện bản thân thì ra thời điểm nào cũng mong nhớ tới nàng rồi.

Phòng bếp vẫn còn lưu lại chút triền miên dư vị, giở phút này một số vấn đề cấm kị linh tinh hiện lên quấy nhiễu tâm tình của ta.

Hết chương

Truyện Chữ Hay