Chương
Ta chở Thượng Kiệt về thành phố.
Rời xa biển xanh cùng bờ cát, mồ hôi đổ như tắm, những đóa hoa phượng đỏ rơi khắp đường đi, đài radio phát mấy bài hát nước ngoài, một tay cầm lái, tay kia tùy ý giờ ra ngoài xe, lòng ta trống rỗng. Có một loại cảm xúc phức tạp tràn ngập trong đầu…
Cô ngồi cạnh ta, vuốt vuốt cằm, hai tay để cùng chỗ, móng tay sơn màu xanh nhạt.
Không khí thật kỳ lạ. Trán ta lại chảy tiếp thêm giọt mồ hôi.
“Em có muốn… trước khi về nhà làm cái gì đó…?” Ta lên tiếng, đánh vỡ cục diện trầm mặc.
“Cũng được.” Cô thản nhiên đáp lại.
Từ cửa sổ, một trận gió nóng thổi vào. Ta bỗng nhiên nhớ là, mình mở máy lạnh nhưng lại để cửa kính mở, vậy mà Kiệt lại chẳng thèm nhắc ta.
Nhấn cái nút điều khiển, cửa kính xe từ từ đóng lại, âm thanh thật thoải mái. Khí lạnh từ máy phà vào. Cô bỗng dưng quay đầu qua, mở miệng nói: “Đổi vị trí hướng được không?”
Ta nghe thế liền nhìn lại, thấy hướng tỏa lạnh của máy chỉa thẳng vào cặp đùi thẳng tắp của cô.
Nhỏ giọng nói xin lỗi, ta lập tức điều chỉnh lại.
Cô ngồi đó, thủy chung giữ nguyên một biểu cảm, rồi từ từ thả lỏng, chớp mắt một cái, hơi ướm vể sầu bi. Dư quang lan đến mắt, lòng ta một trận buồn bực, nhưng lại không biết phải nói cái gì…
Một ngày trước, lúc ở trong sân nhà, thật đáng sợ….
Lúc này, ta nhớ lại nhưng vẫn đổ cả trận mồ hôi lạnh.
Hai người chúng ta ‘bận rộn’ đến gần chạng vạng, mặt trời muốn lặn gần hết. Tác dụng thuốc qua đi, ngón tay ta cũng muốn rụng. Kiệt khi tình táo lại nhìn thấy ta vùi đầu vào giữa hai chân cô, dùng đầu lưỡi giúp cô thoải mái. Vì thế xấu hổ bị vức sang một bên, bọn ta đem thể lực chính mình bức đến mức cực hạn.
Khoái cảm qua đi, ta buông cô ra. Đùi cô đã tê rần, muốn khép lại nhưng vô lực. Ta ngồi sang bên cạnh, đem cô ôm vào lòng. Mấy giây trước, cô còn ẩn nhẫn kiềm nén, thế mà mấy giây sau, nước mắt cô đã trào ra. Cô vùi mặt vào cổ ta, tay kia tưởng chừng vô lực thế nhưng đánh vào vai ta. “Vì sao vậy?! Tại sao mỗi lần đều như thế, vì cái gì?”
Ta không biết cô đang nói về cái gì, chỉ có thể ôm cô, kìm chặt cô vào lòng, vuốt mái tíc mềm mại, như một cách trấn an.
Cô thấy ta không nói lời nào, vì thế gào khóc to hơn. “Cô đáng ghét muốn chết! Dương Thành, tôi chán ghét cô…ghét nhất là cô!!”
Ta biết, cô là tức giận, mới nói vậy, nhưng vẫn bị đau lòng.
Từ trước đến giờ, bất kể là bạn bè hay bạn gái, ta đều có mối quan hệ rất tốt. Không hề có ai tức giận hay chán ghét ta, cũng chẳng có ai làm ta phát cáu được. Nhưng từ khi gặp Kiệt, tất cả đều rối loạn. Chỉ vì mối quan hệ này, ta đi đâu, làm chuyện gì đều cũng phải cẩn thận. Vậy rốt cuộc cảm giác của Kiệt đối với ta là gì? Nói không chừng, đúng nhưng lời cô nói, cô thật sự chán ghét ta đi? Buông tay ra, ta đứng dậy trở về phòng mình. Bỏ lại đằng sau, cô biểu tình thế nào, ta không biết
Hết chương
= = = = = = = = = = = = = = = = = = = = = = = = = = = = = = = = = = == = = == = = = = = = == = = = == = = ==
P/S: Chương này khó edit, cả chương ngắn mà khó hiểu, làm editor phải tự lực cánh sinh, toàn chém gió. Haizzz....Số phận của người nghiệp dư là thế!!