Trúng Độc

chương 19: trẫm bắt đầu phạt ngươi [h]

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương

Chúng ta làm tình rất lâu, nhưng cả hai người đều chưa làm trận nào trên giường, dù chỉ một lần. Buổi tối ngày sau khi chị hai rời đi, Kiệt nằm cạnh ta khi cuộc kích tình đi qua bình yên ngủ. Tất cả diễn ra một cách tự nhiên, giống như định mệnh đã sắp đặt mọi thứ.

Thời gian trôi qua, chúng ta ngày càng chìm đắm trong dục vọng nguyên thủy, không cần kiềm chế, không cần kiêng nể, dĩ nhiên trừ bỏ việc ngoài ý muốn ở bờ biển.

“Mùa hè là mùa làm cho người ta tràn ngập dục vọng, có phải vì thế mà trẻ em ở phía nam trưởng thành nhanh hơn trẻ em phía bắc không?” Ta nói nhưng lời này khi cô đang ngồi trong lòng ta, mà ta thì đang ngồi trong bồn tắm…

[:ý là phía nam nóng hơn phía bắc nên trẻ em ở phương nam có dục vọng sớm hơn phương bắc.]

Nhẹ nhàng nâng cằm cô lại gần, môi trải dọc theo sườn mặt rồi dừng lại ở môi. Tay không an phận trên người cô làm loạn. Ở trong nước xúc cảm thật không tốt, không có sự chân thật, vì vậy ta bỗng cảm thấy ở ngoài vẫn tốt hơn.

“Ai biết… lý luận của cô kỳ quái…” Thượng Kiệt bắt đầu có phản ứng nho nhỏ. Đôi bồng đào nhẹ ma sát ta, cọ đến lòng ta ngập lửa.

Ta nắm lấy đôi tiểu bạch thố căng tròn chậm rãi xoa bóp. Nơi này của cô thật sự quá mẫn cảm, vừa đụng đến hô hấp đã muốn rung rẩy, giọng mũi phát ra âm thanh “Ân….ah….” không rõ tiếng vang.

Tiếng nước mê hoặc, thân thể nàng càng động lòng người…

Ta vươn đầu lưỡi tiến vào vành tai nàng, nhẹ tách đôi chân thon dài đang chặt chẽ khép lại, vuốt ve khu rừng bí ẩn kia. Hô hấp nàng bắt đầu dồn dập, thân thể quấn chặt lấy ta. “Thành….”

Ta biết thời điểm chín mùi nên từ từ đưa tay đi vào trong. Nàng nhắm hai mắt để thích ứng với sự xâm nhập của ta, chậm rãi hô hấp, một bàn tay tự giác nắm chặt lấy thành bồn tắm. Môi ta dời từ tai xuống hõm cổ, tinh tế hôn từng chút từng chút một. Tay kia di chuyển tới nơi to lớn mẫn cảm trên thân thể nàng….

Cái quạt trần quay quay tạo tiếng vang. Nàng rên rỉ, thanh âm hỗn loạn kia như con mèo nhỏ nức nở. Ta dùng sức ra vào nhanh hơn, cảm giác bức tường trong hố sâu kia trương lên. Ngón tay thon gầy vì nắm chặt mà nổi gân lên, nơi hạ thân chứa ngón tay ta ngày càng thu chặt. Ta biết nàng sắp tới….

Dòng nước ấm bùng nổ tràn ra. Thượng Kiệt xụi lơ nằm trong lòng ta. Ta vỗ về đem mái tóc ướt át vén qua, hôn lên má cô. “Thoải mái sao?”

Cô quá mệt mỏi híp mắt không tự giác tựa vào lòng ta, hồi lâu mới miễn cưỡng mở miệng trả lời. “…giống như đang nằm mơ…”

“Là thế nào?” Ta ôn nhu hỏi.

Kiệt cầm bàn tay vì ngâm nước mà trắng bệt của ta, dùng tay cô tương khấu cùng một chỗ. “Cảm giác như chính mình muốn chết mà không được.”

Ta ngẩn ra, lập tức ra vẻ thoải mái hỏi: “Em thấy kĩ thuật tôi được chứ?”

Mặt cô ửng hồng, buông tay ta ra, từ trong bồn tắm đứng dậy ra ngoài. Lưu lại cho ta bóng dáng mị hoặc.

Ta dựa vào bồn tắm nhìn cô đi ra ngoài, bỗng nhiên có cảm giác mình đã chiếm được thân thể của nữ nhân này, nhưng không có linh hồn. Người có thể phóng đãng giống gái làng chơi, lại kêu căng như một xử nữ -- hai loại khí chất cùng dung hợp trong một thân thể, làm cho người ta khồng thể nào đoán trước được….

Tiểu tam nhi ngày xưa là như vậy sao? Ta cố gắng nhớ lại, nhưng lại quá mơ hồ. Dù sao cũng đã quá lâu rồi, thay đổi cũng là chuyện bình thường thôi.

Thứ không thuộc về mình…..

Năm phút sau ta ra khỏi phòng tắm. Kiệt đã mặc xong quần áo, cô ngồi ở cửa sổ lầu một, vừa uống nước vừa ngắm biển. Tóc cô ướt sũng còn vài gọt rơi xuống.

Ta đi vào lấy một chiếc khăn lông giúp Kiệt lau khô tóc. “Cẩn thận kẻo sinh bệnh.”

Cô lắc đầu không phát ra tiếng động cười, đoạt lấy khăn tự mình lau.

Lòng ta rung lên, bắt lấy tay cô…

Cô ngẩng đầu nhìn ta, khóe mắt cùng đuôi lông mày nồng đậm ý cười, tỏa ra thâm thúy mê hoặc…

Ta rút tay về đem cô kéo qua. “Em gì đây?”

Thượng Kiệt ngẩng mặt cao ngạo nhìn về phía ta. “Cô muốn làm sao?”

Ta liếm liếm môi sau đó mỉm cười, tiến gần sát mặt nàng thấp giọng nói: “Thượng Kiệt, em học xấu nha.”

Cô cười khanh khách vùng khỏi tay ta chạy đến khung cửa kính trong suốt, xoay người dùng ánh mắt mị hoặc nhìn ta. “Cô nói bậy! Tôi không có.”

Ta tiến đến đem thân thể Kiệt đè vào mặt kính cửa sổ. “Tôi nói em có là em có. Em dám câu dẫn tôi, trẫm phán ngươi có tội.”

Nàng kề sát môi ta, đôi mắt đầy hàm ý ngạo nghễ. “Vậy bệ hạ định phạt em thế nào?”

Hô hấp ta cứng lại, ôm vòng eo mảnh khảnh kích thích nàng gần lại mình. “Trẫm phạt ngươi ngày mai bán thân bất toại, dưới thân trẫm cầu xin tha thứ.”

Mặt nàng nóng lên, lấy khăn đánh ta.

Ta đem khăn mặt ném qua một bên, bước thêm một bước đem nàng đặt lên cửa sổ. “Tiểu bại hoại… Ngươi dám mưu sát phu quân? Tội nặng thêm một bậc.”

“Dương Thành cô cố tình gây sự!” Kiệt cũng không thật sự giãy dụa, nói cứng mà oán trách ta.

Ta không để ý tới, đem quần cô ném ra, ngón tay đặt ngay cửa mình của nàng…

“Chuẩn bị sẵn sàng. Trẫm bắt đầu phạt ngươi….”

Hết chương

P/s: Có ai cảm thấy chương này ngọt đến lạ hơm???

Truyện Chữ Hay