Chương
Ngày mới lại đến, ta ngồi ở sô pha lầu một ngắm mấy ngón tay của mình. Trắng noãn chỉnh tề. Móng tay ngắn cắt sát vào da. Ta bẻ bẻ khớp xương rồi lại vuốt ve nó. Bỗng nhiên có cảm giác tự đắc...
Cô xuống lầu lấy báo. Lúc đầu ta không nhìn thấy cô, đến khi phát hiện thì cô đã đứng đó nhìn ta thật lâu.
Ta cong khóe miệng cười, từ sô pha nhảy xuống...
“Tôi đẹp lắm sao, em nhìn mà ngây người kìa.”
Cô liếc mắt trừng ta một cái, giọng khe khẽ: “Tự kỷ.”
Ta ôm chầm lấy thắt lưng của cô. “Em không thể nói dễ nghe một chút sao?”
Cô không hề đẩy ta ra. “Uy...”
Ta cúi đầu nhìn cô. “Biết tại sao tôi ngắm nhìn ngón tay của mình không?”
Cô nâng mắt liếc ta sắc lẻm. “Ai biết cô... đồ cuồng tự kỷ!”
Ta cười thành tiếng, tự hỏi lại tự trả lời tới gần. “Bởi vì tôi nhớ em a...”
Cô quay đầu định trốn. “Uy... Cô chú ý một chút...”
Hương thơm trên người Thượng Kiệt từng cơn từng cơn truyền lại đây, trêu chọc ta cả người choáng váng. Ta lần tay vào thân thể nàng. “Mặc nhiều như vậy làm gì? Không sợ nóng sao?”
Cô vừa nghe liền biến sắc đẩy ta ra. “Còn không phải do cô!”
Ta nhớ lại chuyện trong xe đêm đó, trên người cô đều là ấn kí của ta, xanh xanh tím tím. Ngày hôm sau tỉnh dậy thấy cô mặt ngoài thanh tỉnh không có phản ứng gì nhưng ta lại sợ hết nửa ngày.
Về sau cũng không biết cô làm cách nào che dấu được. Chẳng lẽ lúc thay quần áo liền trốn anh ba sao?
Đột nhiên tiếng chị hai phía sau vang lên. “Do nó cái gì?”
Ta quay đầu lại...
Chị hai cười cười, cầm trong tay một quyển tạp chí.
“Không có gì.” Kiệt thấp giọng trả lời.
Chi hai đi tới sô pha ngồi xuống, nói với chúng ta. “Lại đây xem chị phát hiện cái gì.”
Ta giả bộ trấn định, di chuyển thân mình tới ngồi vào kế bên. “Phát hiện cái gì?”
Chị hai đem cuốn báo đặt lên bàn trà, trong lúc mở ra Kiệt đã đi tới, không ngồi cạnh ta mà chỉ đứng đó cúi người xuống xem. Ta vụng trộm nhìn cô một cái, cô khồng hề hay biết...
“Nhìn đi.” Chị hai nói xong, lấy ra tấm ảnh ta chụp lúc trong nhà trẻ.
“Làm sao vậy?” Ta hỏi, hoàn toàn không hiểu được gì.
Chị hai hé miệng cười. “Lần đầu tiên nhìn thấy Kiệt liền cảm thấy quen thuộc nhưng chỉ nghĩ là do chúng ta hợp nhau thôi. Không nghĩ tới hôm nay lúc thu dọn này nọ liền phát hiện cái này.” Chị chỉ chỉ vào cô bé đứng cạnh ta trong tấm hình tập thể, ngẩng đầu hỏi Kiệt. “Đây là em phải không?”
Thượng Kiệt cất giọng “A” một tiếng...
Ta cũng ngây cả người. Nhìn cô bé để đầu dưa hấu trong bức ảnh mà ngây ngốc một trận, trong đầu một luồng ánh sáng lóe lên!
“....Thành ở trong nhà ta là con thứ ba, Kiệt lại có cái nhũ danh là Tam nhi. Hai người các ngươi thật có duyên nha.”
Trong lần đầu tiên gặp mặt, lời nói của anh ba hiện lên trong tâm trí. Ký ức ngủ say nhiều năm bỗng dưng thức tỉnh.
Tiểu tam nhi!
“Bây giờ ngẫm lại, Thành Thành trước đây trong nhà trẻ luôn có một cô bế đi theo bên cạnh. Mấy lần chị đi đón Thành Thành đều thấy các ngươi cùng chơi đu dây… Có phải không? Chị không nhớ lầm chứ?”
Thượng Kiệt trên mặt biểu tình vi diệu, thực phức tạp. Ta đoán không ra. Nhưng ta quả không nghĩ tới…
Mới trước đây ở nhà trẻ ta quen được một cô bé tên Tiểu Tam nhi. Bởi vì tên nàng có quá nhiều nét phức tạp nên ta không nhớ rõ tên nàng là gì. Thời điểm vừa quen biết nàng luôn ngơ ngơ ngác ngác, không nói chuyện nhiều, bộ dạng cũng không đáng yêu nên cô giáo và học sinh khác không thích nàng, xem nhẹ nàng. Nhưng không biết vì cái gì ta lại rất thích nàng, luôn nguyện ý đưa cho nàng món đồ chơi mình thích. Mỗi khi có tên con trai nào ức hiếp nàng ta cũng bênh vực, thậm chí có mấy lần vì nàng mà đánh nhau.
Sau đó Tiểu Tam nhi luôn ỷ lại vào ta. Nói chuyện với ta nhiều hơn những người khác, hai người chơi cùng nhau cười thật vui vẻ. Bỗng nhiên một ngày nàng biến mất, cô giáo nói rằng nàng chuyển nhà nên chuyển trường. Vì thế ta khóc rất nhiều. Hiện tại ngẫm lại, cứ nghĩ là cô gái lúc học phổ thông ta quen là mối tình đầu, không ngờ…
“Năm ấy ba mẹ tôi ly hôn, ba ba đem ngôi nhà cho mẹ xong liền mang tôi nơi khác…” Sau một lúc lâu trầm mặt, cô rốt cuộc lên tiếng.
Chị hai kéo đôi tay cô qua, gắt gao nắm chặt. Cười nói: “Kết quả em bây giờ gả đến nhà chúng ta làm vợ, cùng Thành Thành gặp lại, hơn nữa càng thêm thân thiết. Cho nên mới nói, duyên phận đã sắp đặt, dù muốn tránh cũng không tránh được.”
Câu này của chị hai làm ta suy nghĩ thật nhiều…
Hết chương