Chương
Thượng Kiệt ngồi trong quán ăn đêm với hình tượng nữ nhân ngoan ngoãn kia có chút không thích hợp. Nhưng là cô mở to đôi mắt tò mò nhìn xung quanh, không có kháng cự hay thích ứng.
Thật là một nữ nhân làm người ta nhìn không thấu.
Những người anh em kia của ta nhanh chóng xuất hiện, có chút bất ngờ khi thấy ta dẫn theo người.
Tiểu nha đầu Hứa Phi kia không phân biệt nặng nhẹ đã chạy đến đánh giá Thượng Kiệt một phen, mở miệng nói một câu làm cho người ta choáng váng – “Ngươi là T hay P?”
“Cái gì?” Kiệt mỉm cười ngây thơ nhìn về phía Hứa Phi.
“Đứa nhóc này! Cút đi cho ta!” Đau đầu đẩy Hứa Phi ra, ta đem Kiệt che chở ở phía sau.
“Nga~” Phó Tĩnh đứng bên cạnh phát ra quái thanh, sau đó hướng Thượng Kiệt cúi chào, “Chị dâu hảo!”
“Chưa chính thức sao?” Hứa Phi không biết sống chết tiếp tục nói lung tung, tiến đến gần Kiệt. “Chị dâu này so với Phi Yến trước kia thật không giống nha…”
“Đừng nói bừa!” Ta sợ Thượng Kiệt sinh khí, vội vàng chạy tới che miệng Hứa Phi không cho nó nói lung tung. Bộ dáng tên Hứa Phi chết tiệt kia bị ta ôm giãy giụa đối với người ngoài nhìn vào phi thường buồn cười, mặc dù đương sự không hề hay biết…
Thượng Kiệt bỗng bật cười một tiếng…
Ta hơi giật mình nhìn lại. Lúc cô cười thật dễ nhìn. Thuần khiết, cô gái có bộ dáng vô tà. Nhìn thấy ta, đôi mắt kia miết lại, phát hiện một kiểu quyến rũ mới a. “Nhìn cái gì?”
Ta buông tên nhóc kia ra, “Em nghĩ tôi nhìn cái gì?”
Thượng Kiệt không hề báo trước đi ngang qua ta, bước tới quầy bar.
“Miss, cô muốn uống gì?” Bồi bàn hỏi.
“Tôi thế này, đương nhiên uống Bloodymary.” Nói chuyện thật chuyên nghiệp. Ở đây cô vẫn mang mặt nạ nghiêm túc, mặt lạnh dọa mọi người, thật giống đại tỷ giang hồ.
Giống nhau đều là băng sơn, Kiệt so với cô ấy thì đáng yêu hơn.
Bất quá đây cũng chỉ là cách nhìn của ta. Trong mắt Phó Tĩnh khẳng định sẽ không có chuyện như vậy…
Trong sàn nhảy ồn ào xôn xao…
Một nữ nhân vóc người cao ráo mặc tây trang màu đen đúng trên đài cao. Nhạc thay đổi liền thay đổi nhảy điệu Latin.
Mắt Thượng Kiệt như sáng lên. “Hảo suất. Đó là ai?”
Hứa Phi trả lời “Nữ hoàng khiêu vũ Chris. Có hứng thú với cô ta ? ”
Kiệt hé miệng cười, cũng không đáp, chỉ yên lăng chuyên chú theo dõi.
Đám người kia vong ngã cuồng hoan (). Mỗi người đều tự nghĩ ra một tư thế vặn vẹo khó coi nhất để nhảy. Bỗng nhiên cảm thấy không muốn chơi nữa. Ta đi qua chắn trước mặt Kiệt.
" Cô làm gì vậy ? " Cô muốn đẩy ta ra, ta vẫn đứng yên không suy chuyển. Kiệt nhìn ta, thấy ta không nói gì liền thở dài một tiếng ," Người kì lạ ", đem ly rượu đỏ như máu một hơi uống cạn.
Ta chợt nhận ra khát vọng độc chiếm nàng cao tới nhường nào. Quả thực không muốn nàng trong mắt có người khác. Đây là tật xấu trời sinh ? Hay là chính mình lấy cớ để biện hộ ?
"Thú vị sao?" Ta nhìn xuống cô hỏi.
Cô nhìn ta cười thật tươi, sau đó từ trên ghế nhảy xuống ôn nhu tới gần ta, dùng ngón tay vuốt dọc má ta . "Cô như thế này… một chút cũng không đáng yêu."
Hô hấp ta cứng lại. "Em nói cái gì ?" . Cô trở nên kỳ lạ. Ta chỉ vừa mở miệng hỏi, cô đã cười đẩy ta ra chạy thẳng vào sàn.
Ta trơ mắt nhìn Kiệt đi từ sàn tới đài cao, có chút e lệ lại thêm chút phóng túng mà vặn vẹo thân mình. Đài cao kia là để vũ công chính biểu diễn. Ta không tin vào mắt mình, Kiệt bắt đầu múa thoát y.
Hứa Phi đứng cạnh ta không tự giác lên tiếng. "Thật đoán không ra a…"
Ta quay đầu nhìn.
"Thuốc đó hiệu lực nhanh như vậy…"
"Cái gì ?!"
Đứa nhỏ này thu mắt nói tiếp. "Ta có bỏ chút thuốc vào ly rượu của nàng." Nói xong, cười đến vẻ mặt thiện lương.
"Ngươi dám bỏ thuốc cô ấy ?" Ta kinh ngạc nói.
"Đều vì chị a ! Uy….Thành, uy !"
Không quan tâm Hứa Phi nói gì nữa, ta xông thẳng vào dám người chạy nhanh tới đài cao…
Cô từ từ nhắm hai mắt. Dáng người hấp dẫn không hề cố kỵ bại lộ trước đám người nhìn chăm chú trắng trợn. Bàn tay ngọc ngà tùy ý vuốt ve từng bộ phận mê người trên cơ thể mình. Động tác kia dù không hề có kỹ xảo nhưng chính là cũng muốn đòi mạng người.
Ta lớn tiếng hô to. "Kiệt ! Kiệt !!!"
Cô rốt cục cũng chú ý, đong đưa thân mình mỉm cười nhìn ta.
Ta cảm giác trán của mình đã ướt đẫm mồ hôi. "Xuống mau !"
Cô dừng lại, nhìn ta chằm chằm.
"Nhảy xuống !" Ta giơ hai tay. "Nhảy xuống ! Tôi sẽ tiếp em !"
Không biết có phải do thuốc kia tác dụng không, ta vừa nói xong. Kiệt liền lập tức nhảy xuống. Hai người song song cùng té trên mặt đất. Không may là ta làm cái đệm thịt, lưng đau muốn vỡ ra nhưng lại chỉ nhớ xem xét cô gái trong lòng như thế nào…
Thượng Kiệt nằm trên người cười ngây ngô nhìn ta, đôi mắt diễm lệ. "Thành…" Khuôn mặt kia ngày càng gần, hơi thở ngọt ngào lướt nhẹ trên mặt ta.
Thanh âm ồn ào bên tai bỗng chốc an tĩnh lại. Ta nghe thấy trái tim mình đang đập điên cuồng.
Hiện tại. Ngay bây giờ. Ta chính là hảo muốn nàng…
Mạnh mẽ đứng dậy, ta kéo cổ tay cô đi thẳng ra ngoài. Lưu lại đám người sau lưng nghi hoặc khó hiểu, bộ dạng muốn chờ xem kịch vui.
Hết chương
() vong ngã cuồng hoan : điên cuồng thác loạn (hình như vậy ^^)