Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thái Uyển Vân không ngờ được Hoàng hậu nương nương lại đuổi Tang Chi ra ngoài! Có điều, tâm tư của chủ tử, cho dù khó hiểu thật đấy, nhưng là nô tài cũng không thể hỏi tại sao.
Huống hồ, đến bản thân chủ tử của nàng cũng khó mà hiểu được chính mình đấy.
Tố Lặc không biết đến tột cùng là mình bị làm sao vậy.
Ngay khi Tang Chi vén tay áo của nàng lên, nàng đã lập tức cảm thấy khẩn trương, đây rõ là một thứ cảm giác kỳ quái.
Nàng thầm để ý Tang Chi, lại thấy nét mặt người kia điềm nhiên như không có chuyện gì, càng cảm thấy bản thân mình hồ đồ rồi.
Chẳng qua là, một sự kiện nho nhỏ này cũng chẳng khiến một nữ tử Khoa Nhĩ Thấm tính cách vốn hào sảng phóng khoáng như Bát Nhĩ Tề Cát Đặc Tố Lặc để tâm quá lâu.
Một ngày vẫn trôi đi như bình thường, ngủ một giấc, hôm sau thức dậy liền đối đãi với Tang Chi như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Còn về phần Tang Chi, nàng cũng hết sức để ý mà giữ khoảng cách vừa phải với Tố Lặc, nhưng cũng vô cùng chú ý không khiến người kia cảm thấy mình đang cố ý xa lánh.
Khi hai người chung đụng sẽ có những lúc bầu không khí đột nhiên trở nên vô cùng mờ ám thiếu tự nhiên, nhưng Tố Lặc không để tâm suy nghĩ quá nhiều, mà dù có suy nghĩ, Tố Lặc cũng nghĩ không ra ngọn nguồn.
Lúc này tiết trời đã ấm áp hơn nhiều, trong nội cung cũng tạm thời yên bình, mỗi người tự bảo vệ lấy cuộc sống của chính mình.
Tang Chi nghĩ thầm, cứ như thế này không phải rất tốt đấy sao, cớ gì phải hao tổn tâm tư, bày mưu tính kế hãm hại nhau chứ?
Thời gian này Khôn Ninh cung cũng vô cùng yên bình.
Thái Uyển Vân đứng bên ngoài, tâm tình thả lỏng, mở miệng nói mấy câu chuyện phiếm, "Thần tiên quả nhiên không hổ là thần tiên, từ khi Quốc sư đại nhân tiến cung, nội cung cũng đã an ổn hơn nhiều rồi." Tiểu cung nữ phía sau phụ họa, "Thái ma ma nói phải, không hiểu vì sao bây giờ trong nội cung như thể là cũng có tiên khí đấy!"
Có thể cũng là vì thế, bệnh tình của Đổng Ngạc phi cũng đã không còn nghiêm trọng nữa, sức khỏe tốt lên mấy phần rồi.
Tang Chi đứng bên cửa sổ trong điện, đối diện với án gỗ.
Trước án, Hoàng hậu tay cầm bút lông luyện chữ, chăm chú mà an tĩnh.
Một ngày kia, Tố Lặc bỗng nhiên nổi lên hứng thú hỏi Tang Chi về thư pháp, đến khi tường tận rồi thì thú tiêu khiển duy nhất của nàng ngoài đọc sách ra, chính là luyện chữ.
Bản thân Tố Lặc cũng không nhịn được mà thầm tán thưởng Tang Chi người này cái gì cũng biết đấy, khiến cho một ngày của Hoàng hậu trở nên vô cùng bận rộn, mỗi ngày ngoài những chuyện bắt buộc phải hoàn thành ra thì chính là đọc sách và luyện chữ.
Nghe thấy tiếng bàn tán của các cung nữ phía bên ngoài, Tang Chi khẽ cười, "Có phải là nâng lão đạo trưởng lên quá cao rồi hay không đây?"
Tố Lặc luyện viết chữ Hán, vô cùng tỉ mỉ kiên nhẫn, lúc này nghe Tang Chi nói thế liền đáp, "Không phải chính ngươi cũng từng công nhận lão thần tiên là cao nhân hay sao? Bây giờ lại châm chọc bọn họ nâng ông ấy lên mây?"
"Hai chuyện này rõ ràng không thể so sánh." Tang Chi thu ánh mắt, đi vòng qua án, tới bên Tố Lặc.
Quan sát nàng viết, lại dùng ngữ điệu nghiêm túc mà nói, "Dùng lực ở cổ tay, đừng để khuỷu tay chạm giấy.
Đúng thế, chính là như vậy..." Rồi nàng lại nói, "Đúng là ta đã từng công nhận lão đạo trưởng là cao nhân, nhưng ta chưa hề nói vì sự xuất hiện của vị cao nhân này mà cả Tử Cấm Thành tràn ngập tiên khí."
Tố Lặc vừa tập trung luyện chữ, vừa không quên đáp lời người kia, "Nhưng quả thật đúng là thời gian gần đây trong nội cung bình an vô sự.
A a!" Nàng dừng lại, kéo kéo cổ tay Tang Chi, dáng vẻ mất kiên nhẫn "Tang Chi, sao nét bút của ta cứ bị run như thế chứ?"
"Mới bắt đầu luyện thư pháp sẽ đều như vậy." Tang Chi cười nói, "Như ngươi đã là rất lợi hại rồi đấy."
Tố Lặc bĩu môi, đưa bút lông cho Tang Chi, "Ngươi viết đi."
Tang Chi khiêu mi, nhìn bộ dáng ương ngạnh không chịu thua của người trước mặt, cũng đành cầm lấy bút, hạ xuống một chữ Tố trên nền giấy Tuyên Thành.
Nàng còn chưa viết xong đã thấy Tố Lặc đứng gần sát lại, bàn tay trượt theo ống áo nàng, ngón tay điểm một cái rất nhẹ trên cổ tay của nàng, khiến cho nét mực trên giấy chệch ra khỏi hình dạng mà nàng muốn.
Tố Lặc nghiêng đầu cười, "Thấy không, ta chính là muốn nhìn xem chữ ngươi viết có run không đấy!"
"Ngươi..." Tang Chi không thể tức giận, chỉ có thể quay ra trừng mắt, "Ngươi...!sao ngươi lại như thế chứ!" Tố Lặc vẫn đứng sát cạnh Tang Chi, gần như là cả người đã thiếp sát lên người nàng, lại vô thanh vô sắc mà bắt lấy cổ tay của nàng, ngón tay như có như không giữ lấy mạch đang loạn nhịp.
"To gan! Ai cho phép ngươi nói bổn cung như vậy!" Tố Lặc bày ra bộ dáng cả giận.
"Ôi chao..." Tang Chi tỏ vẻ chê cười, mà thật ra là cảm thấy Tố Lặc thực quá sức đáng yêu rồi.
Cuối cùng nàng không nhịn được cười, đành quay đầu đi, để lại bờ vai khẽ run lên.
Tố Lặc đỏ mặt, thả tay người kia ra, cũng lùi lại một bước, nghiêm mặt nhìn nàng.
Tang Chi để ý thấy thế, ho nhẹ một tiếng, "Này...!ta cũng không phải đang cười ngươi đâu..."
"Ngươi đứng im đó." Tố Lặc trừng mắt, "Không được phép nhúc nhích."
"Cái gì?" Tang Chi không biết người kia lại muốn làm gì.
Tố Lặc nhướn mày, "Tang Chi, bổn cung lệnh cho ngươi không được phép nhúc nhích."
Đoạn, đã thấy Tố Lặc đoạt lấy bút lông từ tay mình, rồi đầu bút từ từ hướng đến trên mặt.
Ánh mắt Tố Lặc lấp lánh, khóe môi lại câu ra nét cười bất hảo, còn Tang Chi lúc này lại luống cuống, "Không phải là ngươi muốn..."
Nhưng Tang Chi chưa kịp hỏi xong, đầu bút còn ướt mực mà Tố Lặc đang cầm trên tay đã gần như chạm lên mặt nàng.
Tang Chi vội vàng ngả ra sau, tránh né, "Tố Lặc!"
"Không được động đậy!" Tố Lặc nắm lấy vạt áo của Tang Chi, dáng người gầy mà sức lực thì chẳng hề nhỏ.
Tang Chi hoảng hồn, "Tố Lặc...!Tố Lặc ngươi...!đừng hồ đồ bát nháo có được hay không..."
Tố Lặc chép miệng, nhướn mày mà cười giễu một tiếng rõ chẳng có thiện ý, "Ngày trước a mã cũng đã mời phu tử tới dạy ta luyện thư pháp đấy, mà ta a, từ ngày ấy đã mong sao tới một ngày có thể làm chuyện này rồi."
Tư thế này khiến Tang Chi còn càng khó xử hơn.
Lúc này nàng muốn trốn tránh đầu bút kia, nhưng sau lưng là án gỗ, phía trước là Tố Lặc đã ép sát đến đây.
Người kia, một tay cầm bút lông, một tay giữ lấy đầu vai nàng, cả người lại thiếp sát lại bên, Tang Chi chỉ có thể cố hết sức mà ngả ra sau, hai tay chống trên án gỗ.
Dường như Tố Lặc không để tâm, nhưng tâm tư Tang Chi đã có chút lung lay rồi.
"Ngươi...!đừng..." Tang Chi dở khóc dở cười.
Khoảng cách giữa nàng và Tố Lặc càng gần, hai người càng gần gũi, Tố Lặc càng trở nên khó đoán, càng bộc lộ bản tính cường ngạnh nghịch ngợm, vô pháp vô thiên.
Phóng khoáng mà kiêu ngạo, cá tính mạnh đến bậc này, ấy thế mà bị khuất lấp sau bức hồng tường.
Người này, mới vừa sáng sớm hôm nay còn đang ngồi trên chủ vị, phong phạm Trung cung vẹn toàn không khuyết điểm, mang bộ dáng của một chính cung Hoàng hậu, ấy thế mà hiện tại – nhìn xem, đây không phải là một học trò cậy cường quyền mà trêu đùa bắt nạt phu tử của chính mình, thì còn có thể là cái gì? Nhìn bộ dạng cắn răng chịu đựng của Tang Chi, Tố Lặc cắn môi nén lại tiếng cười, mà cõi lòng lại ấm áp như vừa tắm gió xuân – dường như chỉ có Tang Chi mới nhẫn nại dung túng mình tới như thế.
Ánh mắt lưu chuyển trên gương mặt Tang Chi, nhìn người kia vẫn đang nhắm mắt chờ đợi trò đùa của mình, Tố Lặc lại chẳng hạ bút.
Tang Chi cắn răng chờ đợi, đột nhiên thấy sườn mặt mình ngưa ngứa, liền theo bản năng ngả người sâu hơn.
Lại nghe tiếng cười khe khẽ của Tố Lặc, "Bổn cung nói ngươi không được nhúc nhích!"
"..." Tang Chi phẫn nộ, chữ thoát ra từ kẽ răng, "Tố Lặc...!ngươi...!ngươi ngang ngược cậy quyền!"
Đuôi mắt Tố Lặc cong lên, lấp lánh ý cười, lại toát ra tia kiêu ngạo, "Đúng vậy, bổn cung chính là đang ngang ngược cậy quyền."
Tang Chi nghe ngữ điệu đắc ý của người kia, dường như đã không còn biện pháp, "Tiểu tổ tông của ta, tốt xấu gì ngươi cũng là Hoàng hậu, có thể nào cho ra dáng Hoàng hậu một chút được hay không? Ôi trời ơi..." Vừa nói xong đã liền cảm thấy động tác trên mặt mình ngừng lại.
Nàng từ từ mở mắt, nhìn thấy ý cười trên mặt Tố Lặc đã tắt, lập tức căng thẳng trong lòng.
"Tố Lặc..."
Nhưng chỉ trong một khoảnh khắc, Tố Lặc đã đưa tay che đi đôi mắt Tang Chi, môi son kề tới bên tai Tang Chi mà nói khẽ, "Nhưng mà, chính là...!ta lại không muốn có bộ dáng của một Hoàng hậu."
Cõi lòng Tang Chi tê dại đi, hàng mi của nàng run run dưới lòng bàn tay Tố Lặc.
Nàng cũng hạ giọng, thanh âm trầm thấp mà ôn nhu vô vàn, "Được.
Vậy ở đây...!ở đây không có Hoàng hậu." Chỉ có hai ta – Tang Chi lại tự nói thêm trong lòng.
"Ta biết." Tố Lặc đáp, rồi ngữ điệu lại trở về như trước, "Ngươi không được mở mắt!"
Tang Chi vốn tưởng nàng còn muốn viết tiếp, chẳng ngờ được bỗng nhiên vòng eo mình lại có một vòng tay ôm lấy, cả người Tố Lặc nép vào lòng mình.
Cả người Tang Chi đông cứng lại rồi.
"Tang Chi." Tố Lặc ôm lấy Tang Chi, ngửa đầu nhìn lên, ánh mắt mang theo mê hoặc như có như không, "Nói cho ta biết, ngươi là người thế nào?" Tang Chi nuốt xuống, chợt, lại nghe người kia nói tiếp, "Ta thì nghĩ...!ngươi chính là một món quà ông trời ban xuống cho ta."
Những lời này khiến Tang Chi rung động sâu sắc, lại không thể không thấp thỏm không yên.
Tố Lặc tiếp lời, "Nếu không vì sao ngươi lại đối xử với ta tốt đến như vậy chứ? Ngay cả chính bản thân ta cũng dần trở nên quá mức kỳ lạ rồi..." Nàng dừng một lát, khẽ khàng, "Tang Chi, cho ta biết, ngươi là người như thế nào? Vì sao ngươi lại hiểu nhiều như vậy, biết nhiều thứ như vậy? Vì cái gì mà ngươi đối với ta tốt đến như thế?"
"Tố Lặc..." Tang Chi đứng thẳng lên, vòng tay qua ôm lấy người trong lòng.
Tố Lặc lại không để nàng nói hết, "Thái Lan đã ra đi, ta cũng chỉ còn có ngươi.
Tang Chi, chi bằng chúng ta kết nghĩa kim lan đi! Trước kia ta từng nghe qua sách vở, từ lâu đã muốn thử đấy, nhưng a mã và ngạch nương không cho phép ta tùy hứng...!Tang Chi a, có lẽ trong lòng ta, ta đã sớm xem ngươi như tỷ tỷ."
Tang Chi bị những lời này đánh tỉnh.
—- Còn tiếp —-
Editor lảm nhảm:
Vừa hay chương về bút nghiên, có ảnh bút nghiên thời Thanh từ "Như Ý truyện", save về máy đã lâu.
Nếu có một ngày kia Trung Cung Lệnh được chuyển thể thì tui đảm bảo rằng tình tiết của chương này nếu xử lý tốt thì sẽ ngọt đến phát khóc lên luôn đó hời ơi khóc
.