Thái Hậu thật sự thích Luyện Nguyệt Sênh, điều này, Luyện Nguyệt Sênh nhận thấy được, Cảnh Diễm cũng là nhìn ra cho nên hắn sẽ không để Thái Hậu buồn bực bởi vì chuyện về Luyện Nguyệt Sênh.
Muốn nói ra thì Thái Hậu thích nàng đến thế nào, có thể nói thế này, Thái Hậu chán ghét Hoa Thiên Bạch bao nhiêu, vậy thì sẽ thích Luyện Nguyệt Sênh bấy nhiêu.
Thái Hậu cũng chỉ hơn bốn mươi tuổi, dung nhan bảo dưỡng cực tốt, ngoại trừ nơi khóe mắt có vài nếp nhăn thì căn bản nhìn không ra tuổi tác. Từ khi tiên đế đi, sau Cảnh Diễm đăng cơ, bà đều ngày ngày trong tiểu Phật đường thuộc Từ Ninh cung dốc lòng tu phật, cầu nguyện điềm lành.
Lần này chuẩn ra Luyện Nguyệt Sênh có hỉ mạch, thì Thái Hậu vô cùng vui vẻ.
Thái Hậu tươi cười thoải mái, vẫy tay bảo Luyện Nguyệt Sênh lại đây, nàng nắm chặt tay Luyện Nguyệt Sênh, quan sát nàng vài lần, liền nói: “Vẫn quá gầy, không thể để như vậy được, hiện tại có thai, cần phải ăn nhiều mới tốt.”
Luyện Nguyệt Sênh ngồi cạnh Thái Hậu nói, “Mẫu hậu đừng nói nữa, hiện tại nhi thần ăn gì đó đều tăng gấp đôi so với trước đây, nếu tiếp tục ăn nữa, nhi thần sẽ béo thành thế nào nữa đây.”
Nghe vậy, Thái Hậu cười duỗi tay chọt chọt đầu mũi của nàng, “Con đấy.” Bà nắm nắm tay của nàng, nói: “Ngự y kê thuốc dưỡng thai, còn có những đồ ăn bổ dưỡng, ngươi phải dùng hết.”
“... Mẫu hậu yên tâm đi, nhi thần đều có dùng.” Luyện Nguyệt Sênh hơi do dự, cười dịu dàng đáp. Thật ra ngoài thức ăn bổ dưỡng thì những thứ như thuốc dưỡng thai, nàng đều tưới hết vào chậu hoa.
Thái Hậu cười vui vẻ, “Nguyệt Sênh, con đang mang thai đứa con đầu của Diễm nhi, cần phải chăm sóc rồi sinh ra mới được.” Giữa lông mày của bà có chút sầu lo, khuyên giải an ủi nói: “Diễm nhi hiện giờ còn trẻ, dễ dàng bị những thứ đâu đâu làm mê muội, con phải ở bên cạnh nó, chăm sóc nó, rồi sẽ đến ngày nó sẽ nhìn thấy những điểm tốt của con.”
Chuyện nàng không hòa thuận cùng Cảnh Diễm, Thái Hậu đều biết, sao có thể nói hòa thuận thì lập tức hòa thuận đây. Ý cười trên mặt Luyện Nguyệt Sênh không giảm, trong lòng lại là âm thầm oán thầm hành vi của Cảnh Diễm.
”Nguyệt Sênh, ai gia biết Ninh quốc công phủ trước nay trung thành và tận tâm, nhưng mà là đứa bé Diễm nhi kia...” Thái Hậu có phần buồn bã thở dài một hơi, “Nguyệt Sênh, ai gia có mấy câu muốn công đạo con.” Thái Hậu đột nhiên nói.
Luyện Nguyệt Sênh ngẩn ra rồi nói, “Mẫu hậu cứ nói ạ.”
”Con biết đấy, ở trong mắt Diễm nhi, sự tồn tại của Ninh quốc công phủ tuy rằng nguy hiểm, nhưng trong thời gian ngắn nó sẽ không động vào nhà con, con phải lợi dụng khoảng thời gian này, để Diễm nhi nhận rõ sự trung thành của Ninh quốc công phủ, như vậy mới có thể bảo trụ của vị trí Hoàng Hậu của con cùng nhà mẹ đẻ, biết chưa?”
Trong mắt Cảnh Diễm thì Ninh quốc công phủ có địa vị gì, không có ai có thể rõ ràng hơn Thái Hậu, hơn nữa bà có cảm giác, Luyện Nguyệt Sênh có năng lực cùng con trai bà dắt tay nhau cả đời.
Thái Hậu nói thẳng thắn như vậy, quả thật làm cho Luyện Nguyệt Sênh chấn động, Thái Hậu là người phái cầu hoà, nàng biết rõ, lại không đoán được, bà sẽ nói ra những lời như vậy, nàng luôn cho rằng Thái Hậu là vì có thể kiềm chế Luyện gia, đổi lấy bình an mới để Cảnh Diễm cưới nàng.
”Còn đồ đĩ Thiên Bạch làm Diễm nhi mê đến thần hồn điên đảo, tuyệt đối không thể giữ lại!” khẩu khí Thái Hậu lập tức trở nên nghiêm nghị, vẻ mặt cũng dẫn theo nhè nhẹ hàn khí, có thể thấy chính là cực kỳ không thích Thiên tiệp dư, “Ngay từ đầu ai gia cũng không để ý, Diễm nhi lấy nàng khai trai cũng không có chuyện gì, nhưng là hiện tại nàng là càng thêm càn rỡ, Diễm nhi cũng càng ngày càng không thể rời khỏi nàng, ai gia rất hối hận, lúc trước thời điểm ở Đông cung sao không giết chết nàng!”
Luyện Nguyệt Sênh chấn động.
Thái Hậu thở phào một cái, nắm tay Luyện Nguyệt Sênh, “Nguyệt Sênh con phải biết rằng, nữ nhân đang ở hậu cung, nhất là ở vị trí Hoàng Hậu, có quá nhiều bất đắc dĩ. Địa vị, quyền thế, con nối dòng, những này đều là thiếu một thứ cũng không được, về phần tình yêu...” Nàng ngừng lại thoáng chốc, giống như nghĩ tới điều gì, “Tục ngữ nói, cá cùng tay gấu không thể cùng có được, giống như hậu vị cùng tình yêu, ngươi nhất định phải bỏ đi một thứ.”
”Nhưng là ai gia vẫn luôn không tin, vì sao hậu vị cùng tình yêu không thể cùng có.” Ánh mắt bà kiên định, nhìn Luyện Nguyệt Sênh chăm chú, “Đứa trẻ ngoan, bản tính Diễm nhi rất tốt, con hãy dụng tâm tiếp xúc với nó, sẽ phát hiện những điểm tốt của nó.”
Ý ở ngoài lời là tin tưởng nàng sẽ kiếm được cá cùng tay gấu cùng lúc.
Sau khi trở về Phượng Tê cung, trong đầu Luyện Nguyệt Sênh còn vẫn luôn nấn ná tại lời Thái Hậu nói. Tuy rằng Thái Hậu vẫn luôn dốc lòng lễ Phật, nhưng trong nội tâm cũng không trầm tĩnh đạm bạc như vậy, nếu không sao có thể lôi kéo nàng nói những lời như vậy.
Nàng tuy rằng không thích Thiên tiệp dư, nhưng lại không giống như Thái Hậu, ý Thái Hậu là muốn Thiên tiệp dư biến mất, nhưng Luyện Nguyệt Sênh lại là không nghĩ đến việc này.
Nàng là nàng, Thái Hậu là Thái Hậu, nàng không cần vì lời Thái Hậu nói mà ảnh hưởng đến mình, cái này không có bất cứ quan hệ gì đến việc nàng cùng Thái Hậu ở chung có tốt hay không tốt.
Trong điện nghỉ ngơi trong chốc lát, bên ngoài người liền đến thông báo ngự y đến chuẩn mạch bình an.
Trước đây chính Chương ngự y chẩn ra nàng có thai, tuy rằng không có chẩn đoán chính xác, nhưng thai này vẫn là để Chương ngự y đến kiểm tra.
Luyện Nguyệt Sênh thu tay về, nhìn thấy hắn giữa chân mày như có vẻ buồn rầu, liền hỏi: “Có phải là bản cung cũng không mang thai.”
Chương ngự y nhíu mày lại, nói thẳng, “Lúc trước vi thần nói rằng nương nương tháng còn thấp, cũng không thể chẩn đoán chính xác, cho nên không dám nói lung tung.” Nhưng hiện giờ cả hậu cung đều đã biết việc này, “Hiện theo xem mạch tượng của nương nương, rất là kỳ lạ...”
Kỳ lạ... đôi mày thanh tú của Luyện Nguyệt Sênh nhíu lại, trong lòng cũng hiểu từ này có nghĩa là gì, nói: “Bản cung trong lòng kỳ thật cũng biết, Chương ngự y không phải lo lắng hãy kê thuốc điều trị cho bản cung.”
”Cái này...” Chương ngự y hơi khó xử, tuy nói chưa chẩn đoán chính xác, nhưng cũng không chắc chắn là không hoài thai? Tùy ý uống thuốc điều hòa, vạn nhất xảy ra chuyện lớn thì xử lý như thế nào? Đến lúc đó hắn sẽ lãnh đủ.
Thấy sắc mặt do dự của Chương ngự y, Luyện Nguyệt Sênh lập tức cho hắn phiếu đảm bảo, nếu có gì sơ suất xảy ra, nàng sẽ đảm bảo hắn bình an.
Cứ như thế, Chương ngự y cũng đồng ý.
Chương Ngự y hỏi thời gian nguyệt tín mỗi tháng của Hoàng Hậu chuẩn hay không, lại hỏi thời gian này có phải là ăn quá nhiều đồ ăn lạnh không, trong lòng Chương ngự y đã nhận ra, kê thuốc uống cho Thanh Linh, để nàng cùng hắn đồ đệ đi xuống bốc thuốc.
Sau đó, Chương ngự y chuẩn mạch lại cho Hoàng Hậu.
”Nương nương, thứ lỗi cho vi thần nói thẳng, mạch tượng của nương nương mơ hồ có vẻ giống với trượt mạch, nhưng mạch tượng cũng không rõ ràng. Chẩn mạch cẩn thận thì lại phát hiện mạch này không giống các dạng trượt mạch khác...” Chương ngự y nhíu mày, “Thần không dám kết luận lung tung.”
Luyện Nguyệt Sênh cũng hiểu được sự việc này nghiêm trọng, mặt mày ngưng trọng, nhìn về phía Chương ngự y, “Ngươi cứ nói đừng ngại.”
Chương ngự y nghe vậy, cũng không nói ngay mà nói câu “Thần đắc tội” với Hoàng Hậu, để Hoàng Hậu kề tai rồi mới nói nhỏ cho nghe. Luyện Nguyệt Sênh thấy thế cũng liền khom người xuống, Chương ngự y kề bên tai nàng rồi khẽ nói một câu, nàng nhíu mày ngay lập tức.
Thanh Linh đã về đến nơi sau khi lấy thuốc xong, Luyện Nguyệt Sênh trầm tư, rồi cho Chương ngự y lui.
”Nương nương...” Thanh Linh khẽ gọi nàng.
Luyện Nguyệt Sênh biết nàng muốn nói gì, phân phó Thanh Linh mỗi ngày đều mang thuốc này cho nàng uống, Thanh Linh còn muốn nói, nhưng ánh mắt Luyện Nguyệt Sênh lại ngăn cản.
Nếu như những gì Chương ngự y nói đều là sự thực, ai là người đã hại nàng?
Có phải là Cảnh Diễm không?