Hắn gọi Triệu Hoài Sinh vào, “Ngươi trở về Tuyên Chính điện, kiểm tra trong bát canh do Thiên tiệp dư đưa đến có vấn đề hay không.” Nhỏ giọng phân phó, “Lúc đi phải cẩn thận, đừng để người khác chú ý.”
Triệu Hoài Sinh rón ra rón rén tiến vào, nghe phân phó này thì hơi sững sờ, sau đó tuân lệnh đến. Hắn chờ ở bên ngoài, ở trong này động tĩnh ở trong này lớn như vậy, hắn cũng nghe thấy được, hắn thấy vài người Hồng Tư Thanh Linh xấu hổ sắc mặt đỏ bừng, liền để cho các nàng đi ra bên kia ngồi, nơi này để hắn trông giữ là được, nào ngờ hắn còn chưa nói gì, bệ hạ đã gọi hắn vào.
Ngọn đèn trong điện hơi tối, hắn cúi đầu nhìn trộm; vẫn nhìn thấy rõ trên mặt bệ hạ đã lui sóng tình.
Triệu Hoài Sinh vừa đi, ngay sau đó Cảnh Diễm đi đến suối nước nóng tắm nước lạnh đến.
Thủ đoạn nữ nhân hậu cung mời sủng, hắn cũng biết, những phản ứng vừa rồi của hắn, hắn cũng đã nhận thấy có rất nhiều chỗ không bình thường.
Bỏ thuốc cho hắn có lẽ nào là Thiên tiệp dư? Như bị một chậu nước lạnh dội lên đỉnh đầu, Cảnh Diễm kinh ngạc đồng thời sắc mặt cũng khó coi, nàng làm sao có thể sử dụng thủ đoạn thấp kém này?
Luyện Nguyệt Sênh ở bên trong trong điện mặc quần áo, làm tổ trong ổ chăn, nàng nghe thấy tiếng bước chân vang lên ở bên ngoài, dường như còn có tiếng người nói khe khẽ.
“Bệ hạ... Kia canh lý có chút ít thuốc thúc tình. Bởi vì lượng quá ít, cũng sẽ không để người dùng thì bị phản ứng ngay, trong khoảng hai khắc sẽ có phản ứng.”
Triệu Hoài Sinh trên đường trở về Tuyên Chính điện, mơ hồ phát hiện ra có điểm bất thường, cầm canh vẫn còn một nửa đi tìm Thúy Đình hiểu vài phần y lý, sau một phen kiểm tra, tra ra trong canh có thêm dược liệu.
Canh là do Thiên tiệp dư đưa đến, cũng chính là Thiên tiệp dư có âm mưu hạ dược! Trong lòng Triệu Hoài Sinh ngầm nghĩ nữ nhân này ăn gan hùm mật gấu.
Cảnh Diễm trầm ngâm chốc lát, thấp giọng nói: “Ngươi lại đi dò tra chỗ Thiên tiệp dư, sau khi đưa canh này đến, nàng đang làm cái gì.”
Triệu Hoài Sinh đáp một tiếng, quay người lui ra.
Bên ngoài tĩnh một lúc, rồi lại vang lên tiếng bước chân. Luyện Nguyệt Sênh quấn trong tấm chăn, nhìn thấy người nọ khép bộ nguyệt sắc trường bào lại, mái tóc đen bị ướt một nửa xõa xuống, từ ngọn tóc nhỏ xuống những giọt nước, thấm ướt áo choàng. Hắn sắc mặt trắng tinh, đôi mắt trong sáng, khóe mắt xếch mang theo tối tăm như ẩn như hiện.
Luyện Nguyệt Sênh căng thẳng, hắn sẽ không thật sự muốn tính sổ với nàng chứ!
Cảnh Diễm giả bộ lơ đãng ngắm nàng; ngồi ở trên mép giường, “Vừa rồi...” Ngừng lại hồi lâu, không nói nốt câu.
Luyện Nguyệt Sênh nghiêng người nằm ở bên trong, thấy người nọ nghiêng người ngồi, khẽ cúi đầu, con ngươi lấp lóe, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
“Trước khi Trẫm đến đây, có uống một chung canh.” Hắn từ từ mở miệng, mái tóc ướt rơi từ trên đầu vai hắn xuống dưới, “Nghe Triệu Hoài Sinh nói ngươi nhìn thấy thi thể được vớt lên khỏi hồ Bồng Lai, trẫm lo lắng ngươi bị dọa thì nghĩ là đêm nay ở lại đây cùng nàng, chuyện vừa phát sinh, trẫm thực sự rất xin lỗi nàng.”
Hắn nói một câu có lời mở đầu mà không có đoạn sau, cứ để Luyện Nguyệt Sênh nghe không hiểu, nhưng Cảnh Diễm thẳng thắn như thế, vẫn làm cho nàng cực kỳ kinh ngạc. Theo thông thường thì lúc này đây, hắn đáng lẽ phải có thái độ cứng rắn với nàng kèm theo châm chọc khiêu khích mới đúng chứ?!
Luyện Nguyệt Sênh không nói chuyện, sau một lúc Cảnh Diễm do dự, chần chờ nói: “Nếu cả hai đều từng nói muốn chung sống hòa bình, Trẫm cũng không dấu nàng...” Giọng nói của hắn hơi trầm xuống, “Trước khi đến đây, Thiên tiệp dư sai người dâng lên một bát canh, Trẫm dùng mấy ngụm, khi đến chỗ nàng thì có chút...” Hắn im lặng; hình như có chút ngại ngùng xấu hổ.
Cảnh Diễm nói úp mở, Luyện Nguyệt Sênh ngay lúc này không hiểu là hắn đang muốn nói tới điều gì, nhưng sau một phen suy nghĩ, vẫn có thể hiểu đôi chút.
Hành vi quái lạ của Cảnh Diễm có liên quan đến bát canh của Thiên tiệp dư. Nàng đảo mắt, thử thăm dò mở miệng, “Canh đó có vấn đề...”
Cảnh Diễm hơi giật mình, nhắm mắt gật gật đầu, “Trẫm đã phái Triệu Hoài Sinh đi tra xét, bên trong canh đó có dược vật trợ hứng.”
Nàng tĩnh một chút, nghi vấn: “Không thể nào, Thiên tiệp dư không có ở bên cạnh ngài, vì sao lại muốn thêm dược này?”
“Thuốc này sẽ phát tác sau hai khắc chung, tính thời gian từ lúc Trẫm dùng canh kia, đi đến chỗ nàng, thời gian cũng khoảng đây.” Cảnh Diễm hơi nghiêng mắt nhìn nàng, “Trẫm phái Triệu Hoài Sinh tiếp tục đi tra sau khi đưa canh này đi thì Thiên tiệp dư đang làm gì.”
Luyện Nguyệt Sênh trầm mặc, vươn tay cài mấy sợi tóc ra phía sau tai, nói: “Nếu là như vậy, bệ hạ cũng không cần quá tự trách.”
Cảnh Diễm nghe vậy liếc mắt nhìn nàng, đôi mắt hơi chút kinh ngạc.
“Bệ hạ không chủ định làm thế, đó là chịu sự khống chế của thuốc, cũng quên sự việc vừa xảy ra đi.” Nàng nhìn hắn, chậm rãi nói hết, đôi mắt trong veo, khuôn mặt bình tĩnh.
Cảnh Diễm cảm giác được nàng có dáng vẻ thở phào nhẹ nhõm, không biết vì sao có chút mất mát, hắn ngượng ngùng mở miệng, “Nàng có thể nghĩ như vậy... Thực là tốt quá.” Dừng một chút, “Bằng không Trẫm không biết nên đối mặt với nàng như thế nào.”
“Có sự hiểu lầm, thần thiếp vẫn phân biệt được, tuyệt đối không trách tội bệ hạ.”
Sau khi biết rõ chàng không có ý định đó, Luyện Nguyệt Sênh thở phào nhẹ nhõm, nàng thấy trên mặt hắn có vẻ phiền muộn, liền nói: “Bệ hạ không cần để ý, đều là hiểu lầm, hai chúng ta coi như không có sự tình gì xảy ra là được rồi.”
Nàng càng là không để ý như vậy, hắn càng không hiểu vì sao có cảm giác mất mát. Nhớ tới lúc viên phòng mấy tháng trước, cả hắn cùng nàng đều là tâm không cam tình không nguyện, cho tới bây giờ, nàng vẫn là dáng vẻ đấy, nếu không phải thế thì đã không đá hắn xuống giường. Nhưng còn hắn, không hiểu vì sao lại mất mát đồng thời còn cảm thấy không cam lòng, chẳng lẽ nàng cứ chán ghét bị hắn chạm vào sao!
Suy nghĩ vốn không có tồn tại này làm Cảnh Diễm chợt cả kinh, hắn đứng dậy, quay lưng về phía Luyện Nguyệt Sênh, “Nàng ngủ trước đi, Trẫm đi lau tóc.” Hắn muốn nhanh chóng đến một nơi không nhìn thấy nàng!
Luyện Nguyệt Sênh nhìn bóng lưng hắn, “Đợi đã.” Dừng lại, “Bệ hạ, thần thiếp vừa rồi đã quên hỏi, nếu như chuyện này đúng là do Thiên tiệp dư gây ra, bệ hạ định làm sao?”
Cảnh Diễm ngẩn ra, trầm mặc một lát sau nói: “Loại chuyện ti tiện này, Trẫm sẽ tự phạt nàng.” Hắn quả thật chưa từng nghĩ nếu có chuyện do Thiên tiệp dư gây ra thì xử lý như thế nào.
Luyện Nguyệt Sênh im lặng, âm thanh mơ hồ trầm xuống, “Phạt như thế nào?”
“Cấm túc...” Hắn quay đầu, “Nàng cảm thấy thế nào?”
“Vì sao lại hỏi thần thiếp.” Luyện Nguyệt Sênh giả bộ kinh ngạc, “Thiên tiệp dư là phi tử bệ hạ, trừng phạt nàng như thế nào, bệ hạ có thể tự quyết định thôi, không cần hỏi thần thiếp.”
Cảnh Diễm sửng sốt, liền hỏi: “Nàng lo lắng Trẫm sẽ bao che cho Thiên tiệp dư?”
Luyện Nguyệt Sênh không nói chuyện, mắt hơi chuyển động, liền nghe Cảnh Diễm nói tiếp: “Công và tư rõ ràng, Trẫm tuyệt đối không bao che cho nàng ấy.”
“Không phải Bệ hạ rất thích Thiên tiệp dư sao?” Nàng nhìn hắn, “Thật sự có quyết tâm phạt nàng ấy?”
“...”
Mái tóc đen vẫn còn ướt che một bên mặt của hắn, Luyện Nguyệt Sênh không nhìn rõ vẻ mặt của hắn, thì nghe hắn trầm giọng nói: “Trẫm thích nàng ấy, phần lớn xuất phát từ thiện lương ôn nhu của nàng, sự thông tình đạt lý khéo hiểu lòng người của nàng, nàng ấy ở bên cạnh Trẫm nhiều năm như vậy, sao có thể nói là không có cảm tình?”
Một khi loại thiện lương ôn nhu thông tình đạt lý xuất hiện một chút chênh lệch, sẽ làm cho hắn không chấp nhận được, hắn sẽ có phát hiện, Thiên tiệp dư hiện tại so với trước kia, có sự khác biệt, dường như là muốn quấn hắn vào bên cạnh mình vậy. Nàng càng lúc càng trắng trợn, được sủng mà kiêu, quả thực là không thể lên được mặt bàn.
Luyện Nguyệt Sênh không tiếp lời, thấy Cảnh Diễm xuyên vào tầm mắt của mình, lập tức nhắm hai mắt lại.
Hôm sau, trước khi Cảnh Diễm lâm triều, Triệu Hoài Sinh đến đây báo cáo, xác định sau khi Thiên tiệp dư đưa xong chung canh, liền thu thập xong dung nhan đi Tuyên Chính điện, nhưng khi nàng đến Tuyên Chính điện, Cảnh Diễm đã đến Phượng Tê cung.
Theo cung nhân đang canh ở bên ngoài Tuyên Chính điện, vẻ mặt Thiên tiệp dư biến đổi như màu sắc, cuối cùng phất tay áo rời đi, bước đi khó giấu được sự tức giận.
— — — — —
Lúc lâm triều, Cảnh Diễm nhắc chuyện Cao Vĩ, sau khi sáng tỏ sự việc hành thích Luyện Ngọc Hành, Cảnh Diễm bắt hắn tống vào tù, lại chậm chạp không có đề cập xử trí hắn như thế nào. Sau này Cao Ti tự sát, Cảnh Diễm cũng không có đề cập đến chuyện Cao Vĩ.
Chuyện của Cao Vĩ cũng không đơn giản chỉ là hành thích, phía sau hắn còn có người thao túng hắn.
Lời này vừa nói ra, cả triều ồ lên.
Cho dù là Luyện Minh Hiên cũng kinh ngạc.
Ý của Cảnh Diễm là, trước tiên giam giữ Cao Vĩ, Bệ hạ còn muốn tiếp tục tra án, tra ra người đứng phía sau tất cả những việc này.
Thời điểm việc này truyền đến tai Luyện Nguyệt Sênh, nàng còn đang rầu chuyện của Cao Ti. Không thể không nói, nàng cùng Cảnh Diễm được tính là cr hai đều bận rộn.
Người cung nữ chết thuộc cung Đức phi tên là Băng Dao, là nội thị cung nữ, có quan hệ tốt với Đại cung nữ Hương Mai bên cạnh Đức phi, theo lời Hương Mai nói, Băng Dao gan nhỏ, người thành thật, nói chuyện đều không dám lớn tiếng, ở trong cung Ngọc Trinh làm việc rất là nghiêm túc. Mấy ngày nay Băng Dao cũng không có điểm khác thường nào, nàng đột nhiên mất tích, chết ở hồ Bồng Lai, Hương Mai có nằm mơ cũng sẽ không nghĩ đến.
Bởi vì Băng Dao thật sự chỉ là một người quá thông thường, tuy nói là cũng hơi thanh tú, nhưng nhát gan đến mức nói chuyện cũng không dám nói to, thì có thể đắc tội người nào? Hoặc nên nói là nàng giết Cao Ti?
Hai chuyện tuy rằng ở phát sinh cùng một khoảng thời gian, khéo léo lồng vào nhau, cho người khác hai việc này có quan hệ với nhau. Nhưng Luyện Nguyệt Sênh vẫn cảm thấy việc Băng Dao chết không có bất cứ quan hệ nào đến việc Cao Ti chết.
Ngay thời điểm Luyện Nguyệt Sênh trầm tư suy nghĩ, Cảnh Diễm đang ở Tuyên Chính điện duyệt án tông tuyên đem Thiên tiệp dư đang chờ ở bên ngoài vào điện.
Hôm nay một cái nhăn mày một nụ cười của Thiên tiệp dư đều mang theo một cỗ mềm mại đa tình, trên tay nàng bưng khay, bước sen, khéo léo cười tươi đi đến phía trước bàn, đặt khay lên bàn.
Khuôn mặt Cảnh Diễm lạnh lùng, khóe môi khẽ nhếch lên thành nụ cười, nhìn nàng dâng cho mình bát canh hạt sen, múc một muỗng nhỏ.
“Gần đây Bệ hạ quá vất vả rồi, thiếp đặc biệt chưng hạt sen canh cho ngài, mời ngài nếm thử.” Thiên tiệp dư cười, âm thanh kiều mỵ.
Cảnh Diễm nhìn nàng, “Nàng có tâm rồi.” Hắn cười nhạt, uống một ngụm trên nàng tay, sau lại nói: “Những ngày này thân mình nàng không tốt, không phải Trẫm đã dặn dò nàng nghỉ ngơi cho khỏe sao?”
Nàng thấy nụ cười trên mặt Hoàng Đế, cũng không dịu dàng như trước, cảm thấy bất an nhưng vẻ mặt không đổi nói: “Đó đều là bệnh cũ, chỉ là lần này nghiêm trọng hơn, ở trên giường nằm lâu như vậy, đến cả việc đi săn đều không có đi được.” Đôi mi thanh tú hơi nhăn lại, “Có đôi khi thiếp vô cùng chán ghét cái cơ thể yếu đuối này.” Vừa nói vừa múc một muỗng đưa đến miệng Hoàng Đế.
Cảnh Diễm không tiếp tục dùng, hắn thoải má mở án tông lục, giống như không chú ý hỏi đến: “Nghe cung nhân nói, hôm qua nàng đến đây; thế là có chuyện gì cần tìm Trẫm.”
Nghe vậy, tim Thiên tiệp dư đập mạnh, giương môi mỉm cười, “Vâng, thiếp có đến.” Dừng lại trong thoáng chốc, “Trước đó thiếp đã sai người đưa một chung canh đến đây, sau đó thì thiếp muốn tới đây hỏi xem có hợp khẩu vị của bện hạ không mà thôi.”
Cảnh Diễm im lặng, mắt nhìn sang nàng, cười cười, “Thực hợp khẩu vị Trẫm, ái phi thật có tâm.”
Không biết có phải là nàng bị ảo giác không, Thiên tiệp dư cứ cảm thấy hiện tại khí thế quanh cơ thể Hoàng Đế không đúng; khóe mắt nụ cười trên môi đều có chút lạnh lùng, tay nàng run run, dịu dàng cười nói: “Bệ hạ thích là tốt quá rồi.”
Mắt Cảnh Diễm nhìn về phía án tông, khuôn mặt lạnh lùng, “Thiên Bạch, Trẫm có phải là quá mức sủng ngươi hay không?”
Thiên tiệp dư sửng sốt, “Bệ hạ?” Hắn gọi nàng là Thiên Bạch? Nàng không có nghe lầm chớ!
“Trẫm thật sự là quá mức sủng ngươi, sủng ngươi đến mức ngươi thị sủng mà kiêu, không biết kiêng nể gì.” Hắn liếc nhìn nàng, “Có nhớ chuyện ngươi đã làm gần đây không?”
Lần này Thiên tiệp dư sững sờ thật sự.
“Đừng tưởng rằng Trẫm không nhắc đến tức là trẫm không biết, chẳng qua là dung túng ngươi.” Khuôn mặt hắn hờ hững, “Cấm túc ngươi trong Quảng Lăng cung, suy nghĩ thật kỹ gần đây mình đã làm những chuyện gì.”
Tác giả có lời muốn nói: Đã nói muốn cho Cảnh Diễm một điểm phúc lợi, khổ nỗi đụng phải nghiêm trị
Tạo sao, hiện tại liên chuang đều không thể viết! Phía dưới như có cái này chữ, ta hội tự động thay thế vì ——[ gạch đi ] bọn họ lên thuyền, nàng ở trên giường lò nằm [ gạch đi ] oa nhóm còn có vạn năng giường! Bọn họ thượng giường!
Chúng ta kế tiếp ăn mấy tháng thức ăn chay đi kịch tình lưu làm sao, ta hội tận lực ngược gây án [ nơi này nên có tiếng vỗ tay