Trục Vương

quyển 5 chương 35

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương :

Lúc cầu kiến Tạ Trung Nhân, Yến Tư Không có mang theo quà biếu. Đó là xương đùi của một con hổ vương hơn ba mươi tuổi, thô to chắc khỏe, đen óng tự nhiên, dùng nó ngâm rượu có thể giúp tráng gân kiện xương, kéo dài tuổi thọ, giá trị ngàn vàng.

Yến Tư Không nắm sở thích của Tạ Trung Nhân rõ như lòng bàn tay. Tạ Trung Nhân phú khả địch quốc, vàng bạc tài bảo gì cũng khó vào mắt lão, nhưng lão lại cực kỳ tiếc mệnh, rất thích thu thập các dược liệu quý hiếm. Rượu xương hổ còn có một công hiệu lợi hại nữa là tráng dương cố tinh. Tuy rằng lão là hoạn quan nhưng càng là hoạn quan thì lại càng bỏ nhiều công sức để bồi bổ cái ấy, lấy đó để chứng minh rằng mình tạm thời vẫn còn là một nam nhân.

Mới đầu Tạ Trung Nhân cực kỳ lạnh lùng nhìn Yến Tư Không, có lẽ là vì chuyện Lưu Ngạn và ra đề nên giận chó đánh mèo với y. Nhưng sau khi thấy được món quà này, sắc mặt lão liền dịu đi đôi chút: "Yến chủ quản không cần phải khách sáo như vậy đâu."

"Không dối công công, từ sau chuyện Lưu đại nhân, không đêm nào vãn bối được tròn giấc." Yến Tư Không cố nén hận ý mãnh liệt, gắng gượng nói: "Hổ thẹn trong lòng đến nay vẫn chưa hết nguôi ngoai."

Tạ Trung Nhân nhíu mày: "Hửm, ngươi có thẹn gì?"

"Vãn bối...vãn bối không ngờ lão sư sẽ vì Phong gia mà ngang nhiên xúc phạm bệ hạ."

Tạ Trung Nhân hừ lạnh: "Nhac các lão bất chấp hậu quả, tùy hứng làm bậy vì một tên phản tặc như thế, quả khiến bệ hạ đau lòng."

Yến Tư Không nghe được hai chữ "phản tặc" kia mà hai mắt trố ra như sắp nứt. Y chỉ có thể cúi đầu mới giấu được đi dữ tợn trong khoảnh khắc ấy, thanh âm y khẽ run: "Công công...nói có lý."

Tạ Trung Nhân nghiêng người về phía Yến Tư Không: "Yến chủ quản không phải hổ thẹn vì chuyện này, nhắc đến trái lại gia ta đã khiến ngươi thất vọng. Cũng may sau này..." Lão cười âm hiểm: "Phong Dã vào tù, cuối cùng ngươi cũng xả được cơn giận."

"...Cái vãn bối tức chính là Phong gia bày mưu làm loạn, đại nghịch bất đạo. Chút oan ức của vãn bối sao sánh được thất vọng và đau lòng của bệ hạ."

"Đúng lắm." Tạ Trung Nhân ra vẻ than thở: "Bệ hạ tin tưởng và coi trọng Phong Kiếm Bình hơn bất kỳ ai trong triều, cho hắn ba mươi vạn trọng binh, ban thưởng phong hầu, hưởng vinh hoa phú quý cả đời. Hắn chẳng những không cảm kϊƈɦ trong lòng, mà còn lấy oán trả ơn, ý đồ mưu phản, thật là lòng tham không đáy. Loạn thần tặc tử như thế, tội đáng lăng trì!"

Yến Tư Không giận đến run người, móng tay phải cắm sâu vào trong thịt, đau đớn mới kϊƈɦ thích bản thân bình tĩnh lại. Bằng không một khi mất khống chế, y sợ mình sẽ ngay lập tức xé xác chó hoạn quan này ra.

Mà cái làm y thống khổ vạn phần chính là, y phải hư tình giả ý với con chó ấy.

Tạ Trung Nhân trông cực kỳ vui vẻ, cười hỏi Yến Tư Không: "Nghe nói Nhan Các lão không khỏe lắm?"

"Lão sư...bây giờ bị bệnh liệt giường."

"Ha ha..." Tạ Trung chỉ vào xương hổ kia: "Vậy bảo bối này sao không mang tặng Các lão ấy?"

"Tuy rằng thứ này quý hiếm, nhưng suy cho cùng cũng không phải thuốc thần, chỉ có thể kéo dài tuổi thọ, không thể...không thể..." Yến Tư Không chần chừ.

Trong mắt Tạ Trung Nhân lóe sáng, mắt lão híp lại: "Ngươi đang muốn nói, cứu không được người sắp chết?"

Yến Tư Không cúi đầu, giống như mất tự nhiên.

Nụ cười trêи mặt Tạ Trung Nhân thậm chí còn lười cả che giấu: "Người đời tự cổ ai không chết, tuổi tác Các lão cũng đã cao, chỉ là thuận theo đạo trời thôi mà."

Yến Tư Không chợt quỳ rầm trêи đất. Trong nháy mắt đầu gối chạm đất đó, y chỉ cảm thấy trong thân thể vang lên tiếng thứ gì đó vỡ vụn. Y dập mạnh trán xuống sàn, đôi ngươi như sắp trừng ra máu, nhục nhã và ý hận khôn nguôi cơ hồ nhấn chìm y, y nói giọng khàn khàn: "Cầu công công...làm chủ cho vãn bối."

Tạ Trung Nhân nhướn mày: "Ha ha, gia ta có thể làm chủ gì cho ngươi?" Lão nhìn Yến Tư Không từ trêи cao, tựa như đang nhìn một con chó đói khát.

"Bệ hạ mãi không định ngày thành thân cho vãn bối và công chúa, vãn bối sợ mình khó thể bình an, chỉ lo...chỉ lo bệ hạ vì lão sư mà giận lây sang vãn bối rồi hủy bỏ hôn ước."

Tạ Trung Nhân dùng tay áo che miệng, cười khúc khích, đùa cợt: "Yến chủ quản không hổ là người thông minh, nghĩ cũng chu toàn quá nhỉ."

Yến Tư Không trừng mắt nhìn sàn nhà, đem tất cả khuất nhục hóa thành quyết tâm phải báo thù, ép từng câu mình nói ra phải trái với lương tâm: "Vãn bối ngưỡng mộ công chúa, có phúc ba đời mới có thể dùng thân phận học trò nghèo đính hôn với công chúa. Từ ngày tứ hôn đến nay, vãn bối khao khát ngày đêm được kết tóc se duyên với công chúa, nhưng hôm nay..." Y run rẩy nói: "Vãn bối cầu công công làm chủ."

Tạ Trung Nhân cười hai tiếng, nói khẽ: "Yến Tư Không, ngươi quả biết người biết mình."

"Công công đang nói..."

Tạ Trung Nhân đứng dậy, từ từ đi tới trước mặt Yến Tư Không. Lão ngồi xổm xuống, nhìn đỉnh đầu y mà lạnh lùng nói: "Nhan Tử Liêm bệnh nặng nằm giường, mắt thấy đại nạn sắp tới, vậy mà ngươi còn đến cầu ta, không sợ bị nước bọt nhấn chìm à?"

Thanh âm Yến Tư Không tỏ ra hoảng loạn: "Vãn bối...vãn bối quả thực cùng đường, vãn bối từng nhiều lần khuyên nhủ lão sư đừng thân thiết quá với Phong gia, ai ngờ lão sư cứ mắt điếc tai ngơ, để giờ rơi vào hoàn cảnh này. Vãn bối thật sự...oan uổng lắm."

Tạ Trung Nhân vươn tay, ngả ngớn vỗ đầu Yến Tư Không: "Gia vẫn luôn tán thưởng ngươi, ngươi không giống mấy tên hủ nho cứng nhắc và ngu muội, cô danh mại trực, luôn kiên trì đến cùng mà không để ý đến hậu quả. Quân tử không đứng dưới tường thành sắp đổ mới là kẻ đại trí, ngươi quả nhiên không khiến gia thất vọng."

Cô danh mại trực: Mua danh bán trực, ra vẻ đạo mạo để có danh.

Yến Tư Không chậm rãi ngẩng đầu lên. Ánh mắt hai người giao nhau trong không khí. Mỗi người trong họ đều có mục đích riêng phải đạt thành và đều muốn đọc nhiều suy nghĩ sâu xa hơn từ trong mắt đối phương. Đó là một cuộc tỉ thí trong thầm lặng, chỉ là trong khoảnh khắc ấy, vô số chiêu được tung ra, mỗi một suy nghĩ đều ẩn chứa sát cơ phải giết người!

Tạ Trung Nhân cười lạnh: "Gia cũng không gạt ngươi đâu, kỳ thực bệ hạ đã sớm bàn bạc với ta chuyện này."

"Bệ hạ..."

Tạ Trung Nhân phất tay bảo y im lặng: "Bệ hạ cực kỳ tán thưởng ngươi, nếu không lúc trước đã không chấp nhận gả công chúa cho ngươi. Nhưng bây giờ không còn giống trước nữa, Nhan Tử Liêm đã không còn là Đại học sĩ, ngươi không chỉ là học sinh của lão, mà còn là giảng sư của Thái tử, bệ hạ ấy, đau đầu lắm đó."

Yến Tư Không yên lặng nhìn lão, chờ lão nói tiếp.

"Ngươi muốn cưới công chúa, không có gì đáng trách cả." Tạ Trung Nhân cười âm hiểm: "Nhưng bệ hạ không muốn gả Hoàng nữ mà mình yêu thương cho một "người ngoài" đâu."

"Vãn bối trung thành với bệ hạ, thỉnh công công minh xét."

"Yên tâm, ta chắc chắn sẽ truyền đạt tấm lòng trung trinh của ngươi đến thánh thính." Tạ Trung Nhân nheo mắt lại: "Vua không nói chơi, bệ hạ cũng không muốn hủy hôn công chúa để tự dưng bị người ta trách móc."

Trêи mặt Yến Tư Không lộ vẻ vui mừng.

"Yến chủ quản hiểu chuyện như thế, gia sẽ không bạc đãi ngươi...Ôi trời, gia vừa nghĩ lại, ngươi đã sớm không còn là chủ quản, mà là lang trung rồi."

"Vô luận vãn bối có thăng quan đến đâu, cũng nguyện đi theo làm tùy tùng cho công công."

Tạ Trung Nhân cười ha hả: "Bây giờ ngươi đã là Chuẩn Phò mã, sao gia nhận nổi đây?"

"Công công đề cao vãn bối rồi."

Tạ Trung Nhân nắm chặt cánh tay Yến Tư Không, nâng y từ dưới đất dậy: "Yến phò mã, gia sẽ đích thân nhắc nhở bệ hạ chọn ngày lành tháng tốt thành thân cho ngươi và công chúa."

"Đa tạ công công..."

"Ài." Tạ Trung Nhân khoát tay: "Gia cũng muốn nhắc nhở Yến phò mã, cũng không phải chỉ nói suông thôi đâu. Nếu ngươi cưới công chúa, bệ hạ vừa là quân vừa là cha, là người một nhà với ngươi, ngươi phải tận trung tận hiếu với ai, không cần phải gia nói đấy chứ!"

"Vãn bối nguyện xông pha khói lửa, máu chảy đầu rơi vì bệ hạ!"

Tạ Trung Nhân thỏa mãn gật đầu.

Hai nắm tay giấu trong tay áo của Yến Tư Không siết chặt, trong lòng có một giọng nói không ngừng vang lên, một ngày nào đó, y phải đem kẻ thù không đội trời chung trước mắt này, băm vằm từng mảnh, từng mảnh!

Chương :

Truyện Chữ Hay