Mùa du lịch đẹp nhất ở Xuyên Tây là mùa hè – thu, nếu như bạn mở tất cả các phần mềm du lịch ra, gần như đều sẽ đánh dấu như thế.
Nắng mùa xuân ở cao nguyên thực sự quá ngắn ngủi, hơi thở ấm nồng kia trong nháy mắt sẽ bị gió hè chưa chín muồi thổi tan.
Nhưng cho dù đến tháng bảy, tháng tám, buổi sáng và ban đêm ở Khang Định vẫn rất lạnh, nói gì là mới vừa bước vào đầu hạ.
Mỗi ngày Thang Vu Tuệ từ trường về, cơm nước xong xuôi còn muốn lên mái nhà ngắm sao một lát.
Khang Giả sợ cậu bị cảm, mặc dù không đồng ý nhưng cuối cùng cũng không ngăn cản cậu.
Truyện Tổng Tài
Tấm thảm màu đỏ kia không biết bị Khang Giả cất đi đâu rồi, nhưng dù cho vẫn còn, Thang Vu Tuệ cũng rất khó để thản nhiên khoác nó lên lần nữa.
Khang Giả “lùi lại mà cầu việc khác”, về nhà thêm lần nữa lấy một tấm thảm màu xanh lam, nhưng cũng có thể là vì tác dụng tâm lý, Thang Vu Tuệ cứ cảm thấy không ấm bằng tấm thảm trước.
Mùa rét lạnh vừa qua, người đến Xuyên Tây du lịch ngày càng nhiều, phòng trong khách sạn gần như không còn trống, cha Khang mẹ Khang đã rất ít khi về nhà, trực tiếp ở lại trong khách sạn, tiện thể quản lý công việc trong khách sạn.
Ban ngày Thang Vu Tuệ đến trường dạy, Khang Giả đưa cậu đi xong sẽ trở về giúp cha Khang mẹ Khang lo liệu việc trong khách sạn.
Nhưng dựa vào việc cha Khang ngày nào cũng lên án vào giờ cơm tối, Thang Vu Tuệ suy đoán hơn phân nửa là Khang Giả hay làm biếng, lại đi ngắm con dê hắn yêu thương nhung nhớ hoặc là đi cưỡi ngựa, sau đó nằm trên sườn núi cả buổi chiều.
Cho đến khi lại đến trường đón Thang Vu Tuệ tan học về.
Chính vì tình huống như vậy, Thang Vu Tuệ vô cùng trân trọng thời gian nằm sóng vai với Khang Giả trên mái nhà mỗi khi trời tối.
Cậu hiểu mùa hè của mình rất ngắn, chẳng mấy chốc sẽ kết thúc.
Sau vài ngày quan sát, Thang Vu Tuệ phát hiện, cha Khang mẹ Khang rất ít quan tâm Khang Giả đang làm gì, thậm chí rất ít hỏi đến chuyện của Khang Giả.
Nhưng cảm giác cũng không phải không quan tâm, mà là cho Khang Giả tự do đầy đủ và tối đa.
Ví dụ nói về chuyện lười biếng này, phàn nàn thì phàn nàn, nếu như không phải cha Khang thực tế ngầm đồng ý với thái độ thờ ơ, Thang Vu Tuệ cảm thấy Khang Giả cũng sẽ không thường làm như vậy.
Gần đây Khang Giả đối xử với Thang Vu Tuệ có thể nói là trên cả dịu dàng.
Mặc dù Khang Giả cũng không nói gì, nhưng Thang Vu Tuệ luôn cảm thấy, từ sau cái đêm lần trước ở thảo nguyên, Khang Giả như sinh ra một thứ từa tựa tinh thần trách nhiệm đối với cậu.
Nhiều khi Thang Vu Tuệ cảm thấy trong lòng Khang Giả có lẽ đang chửi người, nhưng vẫn không nói gì cả, cố gắng dành thời gian ở cùng Thang Vu Tuệ làm một vài chuyện vô nghĩa.
Giống như không thể thả Thang Vu Tuệ một mình vậy, so với trước đó trên mặt toàn là “tránh xa tôi ra” thì đã có thay đổi rất lớn.
Gần như mỗi đêm, hai người sóng vai nằm trên mái nhà, gối lên một tấm thảm, nhìn chăm chú vào bầu trời trên đỉnh đầu.
Lúc ngắm trăng Khang Giả im lặng và ảm đạm, lúc ngắm sao Khang Giả lóa mắt và tươi sáng, nhưng đều không ngoại lệ, từ đầu đến cuối hắn đều vô cùng trầm lặng.
Cũng không phải không nói gì hay là không giao lưu với nhau, trái lại Khang Giả nói chuyện rất thú vị.
Chỉ là Thang Vu Tuệ cảm thấy, lúc Khang Giả bị che phủ dưới bầu trời đêm xa xôi, hết thảy sự vật ở bên cạnh hắn sẽ mang một ý nghĩa rất nhẹ nhàng.
Mọi người thường nói khi người yêu nhìn về phương xa là xa nhau nhất, nhưng Thang Vu Tuệ thì nghĩ ngược lại, khi trong mắt Khang Giả không có bất kỳ ai, mới là gần cậu nhất.
Bởi vì lúc này dường như Khang Giả quên đi tất cả hững hờ, cuối cùng thẳng thắn thừa nhận trước mặt Thang Vu Tuệ rằng trong mắt hắn thực sự không có gì cả.
Ngay cả bản thân cậu cũng không có.
Không nói được là tại sao, Thang Vu Tuệ luôn cảm thấy, Khang Giả có lẽ rất cô đơn.
Khang Giả không tự đắc vì sự cô đơn của hắn, đương nhiên càng không xấu hổ vì sự cô đơn của hắn.
Từ đầu đến cuối hắn luôn kiêu ngạo, cũng không phải là kiểu kiêu ngạo ngẩng đầu ưỡn ngực, chống thẳng sống lưng, mặt mày rạng rỡ.
Mà là kiểu kiêu ngạo bình tĩnh, tình nguyện một mình tỉnh táo, lạnh nhạt và im như hũ nút.
Đương nhiên Thang Vu Tuệ không tính là ngốc nghếch, hơn nữa kinh nghiệm trưởng thành đã cho cậu học được cách bảo vệ bản thân từ khi còn nhỏ.
Khứu giác đối mặt với nguy hiểm, lo trước tính sau từ chối đau lòng, thậm chí mỗi sáng sớm mở mắt ra suy nghĩ đầu tiên Thang Vu Tuệ thầm nhắc trong lòng là – trước sau gì mình cũng phải rời đi.
Bạn có thể yêu một đám mây, ngắm một vầng trăng, gần gũi nó, mến mộ nó, nhưng bạn không đuổi kịp, cũng không mang nó đi được.
Đương nhiên Thang Vu Tuệ hiểu lý lẽ này, cậu có thể mơ hồ nhận ra Khang Giả hẳn là thích cậu, có lẽ rất thích, thậm chí là cái thích động lòng duy nhất.
Nhưng Khang Giả là người ngay cả bản thân mình cũng có thể không yêu, điều này đã định trước từ lúc bắt đầu, là họ sẽ đứng trên hai con đường khác biệt, cũng không giao nhau, hơn nữa có lẽ không cần phải dừng lại.
Và Thang Vu Tuệ đang miêu tả Khang Giả trong cuộc hành trình ngắn ngủi ngày này qua ngày khác một cách sâu sắc hơn, sau đó tìm kiếm một khoảng thời gian tương tự trong vô số “có thể sau này” của mình.
Hơn nữa cậu cũng nhận thức được, so với yêu thương khắc sâu mình dành cho Khang Giả, sự lưu luyến đang dần hình thành càng khiến cậu sợ hãi hơn.
–– Nhất là sau khi quan hệ của hai người tiến thêm một bước.
Thang Vu Tuệ không biết mình có phải là “” trời sinh hay không, bởi vì so sánh với thể xác, thứ khiến cậu hoảng sợ hơn cả là sự yếu ớt của mình ngày càng tăng lên từ “ngày ấy”.
Thật sự là cậu đang trở nên yếu mềm mà không thể kháng cự, tình cảm của cậu tỉ mỉ và triền miên hơn, cậu không muốn xa Khang Giả, luôn muốn thỉnh thoảng đến gần hắn.
Thang Vu Tuệ biết điều này đáng sợ hơn tình yêu sắp sửa nghiền xương thành tro.
Bây giờ những gì cậu bỏ ra là yêu thương, là tình cảm, không sao, cái này không đáng sợ, cũng không phải tất cả mọi người đều phải dựa vào tình yêu mới có thể sống tiếp.
Thang Vu Tuệ bằng lòng làm chất dinh dưỡng không có hồi đáp, dù sao từ xưa đến nay cũng không chỉ có một phần của cậu.
Thời gian như tách rời, trăm đời khách qua đường, tất cả mọi người có lẽ đều đã từng hy vọng nuôi dưỡng hiện tượng sinh mệnh hợp tan vô thường mà bây giờ cậu dốc sức tập trung vào.
Nhưng không muốn rời xa thì hoàn toàn là một chuyện khác.
Nó có nghĩa là chiếm hữu, tin tưởng, có nghĩa là luôn có sự đau khổ, ly biệt trong tình yêu, cầu không được bôn ba mà đến.
Hầy, Thang Vu Tuệ nhìn bầu trời đêm bất lực thở dài, nghĩ thầm mình nên làm gì đây?
“Sao vậy?” Khang Giả nằm bên cạnh nghe thấy cậu thở dài, bèn nghiêng đầu sang.
“Không có gì,” Thang Vu Tuệ có phần tổn thương tinh thần đáp, “Em nên cách xa anh thì tốt hơn.”
“Hửm?” Khang Giả tỏ ra không hiểu.
Hắn lại nằm xuống, hình như đang nghiêm túc suy nghĩ, rồi nói: “Phải chăng gần đây anh nuông chiều em quá rồi?”
Từ lâu Thang Vu Tuệ đã nhìn ra hắn không hề để ý, bởi vì Khang Giả sẽ không kéo theo cảm xúc vì chuyện nhỏ nhặt này, cậu hơi nản lòng nói: “A Giả, nếu anh thật sự nuông chiều em thì tốt rồi.”
Khang Giả nghe xong, kiềm chế lại ý cười, nghiêm mặt nói như thể rất chân thành: “Nuông chiều ở phương diện nào?”
Hễ là cho Thang Vu Tuệ mượn chút dũng cảm, cậu nhất định sẽ gào thét với bầu trời đêm rằng Khang Giả anh đủ rồi đấy a a a a a, nhưng dù biết có lẽ Khang Giả cũng chẳng buồn phản ứng, Thang Vu Tuệ vẫn không nỡ thật sự nói ra.
Thang Vu Tuệ cẩn thận nói: “Dù sao không phải phương diện anh nghĩ… Tạm thời không phải… Hầy, anh mặc kệ em, em cảm thấy có lẽ em thiếu tình yêu quá.”
Khang Giả không nói tiếp nữa, đến khi Thang Vu Tuệ lại bắt đầu ngẩn người, hai người lại rơi vào khoảnh khắc im lặng.
Khang Giả đột nhiên lật người sang, hai tay chống hai bên Thang Vu Tuệ, đặt cậu ở phía dưới.
—— Lại là nụ cười mà như không cười phạm quy, mang theo sự ngọt ngào, Khang Giả hơi híp mắt lại nhìn cậu, “Thiếu bao nhiêu? Trên đời này vẫn chưa đủ nhiều người yêu em à?”
Thang Vu Tuệ lẳng lặng ôm lại hắn, “Không phải loại đó, anh biết mà, ý em không phải thế.”
Thật hạnh phúc khi có thể ôm người mình thích dưới bầu trời sao, Thang Vu Tuệ có chút sầu nhìn khoảng không bao la im lặng ôm lấy cậu.
Nụ cười của Khang Giả không thay đổi, như thể cách một lớp sương mù luôn luôn không thể nhìn thấu, mãi mãi đứng trong một khoảng cách nhìn về phía cậu, “Vậy khó lắm.”
“Chắc vậy,” Thang Vu Tuệ im lặng một lát, cũng cười, “Nhưng mỗi ngày có cách vui vẻ của mỗi ngày, anh nói xem, A Giả?”
Khang Giả nhìn cậu một cái, hình như hơi bất ngờ, đoạn gật đầu bảo, “Ừ, cứ cho là thế đi.”
Lời này như lọt vào trong sương mù, nhưng Thang Vu Tuệ biết, Khang Giả hiểu hết.
Thang Vu Tuệ đã có thể hiểu được, kể từ ngày mình yêu Khang Giả, hoặc là sớm hơn, lúc ở sân bay trên cao nguyên, Khang Giả lao nhanh đến bên cạnh cậu, cho cậu một cuộc gặp gỡ bất ngờ trời quang mây tạnh.
Khi đó Thang Vu Tuệ đã cảm nhận được, nỗi đau âm ỉ mơ hồ kia, bắt đầu từ ngày mới gặp, thì chưa từng biến mất khỏi tình yêu của cậu.
Mình chính là tên lừa đảo ngoài mạnh trong yếu, cậu sợ nhất Khang Giả hiểu hết, sợ Khang Giả không cần.
Thang Vu Tuệ đúng lúc đổi chủ đề: “A Giả, ngày mai anh dẫn em vào trong huyện nhé.”
Khang Giả hơi ngạc nhiên nói, “Anh cho rằng em sẽ không đi nữa.”
Thang Vu Tuệ không nhìn hắn, cong mắt cười một cái với bầu trời đầy sao, “Dù sao cũng nên đi một lần chứ.”
Khang Giả dừng một lát, “Em đi làm gì?”
“Em không biết, đi loanh quanh thôi.” Thang Vu Tuệ nói, “Trên thị trấn chẳng có gì cả, muốn đến mua vài cuốn sách cho đám trẻ trong lớp, còn muốn mua hai bộ quần áo cho hai ngày này.”
Cậu im lặng một lát, sau đó mới chậm rãi nói: “Còn muốn mua chút quà cho bạn bè.”
Lúc này hai người đều ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm mà không nhìn nhau.
Ánh mắt Khang Giả dường như dừng một lát trên người Thang Vu Tuệ, nhưng nó quá xa, quá nhẹ, Thang Vu Tuệ cũng không chắc chúng có xảy ra hay không.
Giọng Khang Giả không hề nghe ra sự do dự, nỗi đau âm ỉ mơ hồ của Thang Vu Tuệ càng to lớn hơn.
Cậu đã có được một câu trả lời khẳng định, như lẽ đương nhiên.
—— Lời nói của Khang Giả không khác gì bình thường, xa xôi và mang theo ý cười như lúc mới gặp nhau.
“Được, ngày mai dẫn em đi.”
——————
Lời tác giả:
Dù bất kỳ hoàn cảnh hay là người nào, lần đầu gặp mặt đã dự cảm được nỗi đau âm ỉ lúc ly biệt, bạn nhất định đã yêu người ấy.
Trích “Dọc theo sông Seine đến Firenze” – Hoàng Vĩnh Ngọc..