Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trước khi xuống máy bay, Thang Vu Tuệ không ngờ mình sẽ nôn dữ đến vậy.
Quyết định đến Cam Tư vừa đưa ra vào tuần trước, trước khi lên máy bay cũng chẳng biết gì cả, ngay đến chiếc áo khoác dày duy nhất cũng là Kha Ninh cho cậu mượn vào đêm qua, nói rằng Xuyên Tây[] dù đến mùa xuân cũng rất lạnh, bảo cậu nhất định phải cẩn thận chuyện phát sốt cảm mạo.
[] Xuyên Tây: chỉ vùng đất phía Tây của Bồn địa Tứ Xuyên.
Thật ra cái áo khoác này cũng không đủ dày, lúc ở trên cầu Thang Vu Tuệ đã cảm thấy lạnh.
Cậu nhớ buổi sáng Kha Ninh tiễn cậu đến sân bay im lặng nhìn cậu, nói là hay bây giờ cậu đến cửa hàng mua một cái áo lông đi.
Thang Vu Tuệ lắc đầu, cậu cảm thấy mua nhu yếu phẩm ở sân bay là một chuyện rất thảm hại, nó khiến cậu có vẻ thiếu suy nghĩ, không có ai quan tâm, không có chuẩn bị, mà còn chồng chất vết thương.
Vốn chỉ là cái áo, không đến mức như thế, nhưng quần áo chống lạnh mùa đông của cậu đã mang hết về nhà vào kỳ nghỉ đông rồi.
Nếu cậu có thể về nhà, vậy cũng không cần đến Xuyên Tây nữa.
Đương nhiên cũng chẳng có hướng dẫn gì hết, Thang Vu Tuệ vốn dĩ cũng không phải đi chơi.
Cậu thậm chí không nhớ mình mua vé máy bay như thế nào, tại sao lại muốn tới đây.
Cậu nhớ loáng thoáng bước ngoặt có lẽ là ở một kỳ nghỉ rất dài, cậu tự giam mình trong phòng thí nghiệm thu thập số liệu, cách giải trí duy nhất đó là xem ké TV ở nhà ăn vào giờ cơm tối.
Lúc ấy TV luôn chiếu kênh CCTV, thế nên Thang Vu Tuệ cũng xem mấy tập phim phóng sự, có một tập chương trình ghi hình phong cảnh Tứ Xuyên rất đẹp, trong hình dãy núi vờn quanh, nước trong tuyệt đẹp.
Thang Vu Tuệ nuốt không trôi, chỉ có thể ăn rất chậm.
Trong TV vang lên âm thanh giới thiệu: Tỉnh Tứ Xuyên bốn mùa ẩm ướt, vùng phía Tây vô cùng đẹp, nước trong núi xa, mây rất cao, rất dày.
Thế là sau khi quyết định sẽ rời đi một thời gian ngắn, Thang Vu Tuệ mù quáng lựa chọn điểm đến, ngay lập tức đã nghĩ đến nơi đây.
Cậu chưa bao giờ đến nơi khác ngoài nhà và trường, bản đồ Trung Quốc chỉ phân biệt được một phần nhỏ phía đông và chếch phía bắc.
Lúc chờ máy bay cậu xem một lát, mình sẽ đến Cam Tư tiếp giáp Tây Tạng, Khang Định – nơi cậu bay đến cao hơn mặt biển nhiều, Đạo Thành[] phải cao hơn năm ngàn mét.
[] Đạo Thành là một huyện thuộc Châu tự trị dân tộc Tạng Cam Tư, tỉnh Tứ Xuyên, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.
Đạo Thành nằm ở phía nam của Cam Tư.
Nhưng Thang Vu Tuệ sinh ra và lớn lên ở vùng đất phì nhiêu, không có khái niệm gì về cao nguyên, nên cậu đã quá khoan dung cho sự tự tin liều lĩnh của mình.
Thời gian bay không dài lắm, nhưng Thang Vu Tuệ rất buồn ngủ, gần đây cậu cứ ngủ mãi không dậy, mỗi giấc ngủ đều như muốn an nghỉ.
Cho đến khi máy bay vào biên giới Tứ Xuyên, không biết chao đảo một cái ở khu vực nào, đầu cậu đập vào cửa sổ, lúc này mới tỉnh táo lại.
Thang Vu Tuệ cúi đầu nhìn, vừa khéo thấy máy bay ổn định lướt qua giữa biển mây, có thể nhìn thấy núi tuyết được mây trôi vòng quanh dưới cánh máy bay.
Cậu đang cùng chiếc máy bay màu trắng bạc này đi qua vô số màn sương xanh trắng đan xen, trong nháy mắt cậu tưởng rằng mình đã đến bầu trời Nam Cực.
Thang Vu Tuệ ngẩn người nhìn một lát, thưởng thức mây trắng như bông ở tầng khí lưu gần một tiếng, mắt cậu bị ánh mắt trời rọi đau.
Sau khi máy bay hạ cánh, cậu loạng choạng mang theo tất cả hành lý của mình – một chiếc vali nhỏ inch ra khỏi cửa sân bay.
Mới đi được mấy bước đường cậu đã bước trở về một cách chậm chạp, đi vào trong nhà vệ sinh sân bay, sau đó bắt đầu nôn thốc nôn tháo, trời đất tối sầm.
Thang Vu Tuệ đau đầu như muốn nứt ra, cậu nhìn qua cửa kính của nhà vệ sinh thấy bầu trời trong trẻo bên ngoài, từng đám mây trôi qua bầu trời xanh như được tẩy.
Mình lại thiếu oxy đến mức không thở được trong cảnh đẹp thế này, đầu đau muốn chết, hơn nữa cảm thấy tai kêu ù ù, trước mắt nổi đom đóm, xém tí nữa tưởng là mình đã hôn mê.
Lần đầu tiên cậu rời khỏi đất bằng, hơi hoang mang khi gặp phải tình trạng cơ thể khó chịu.
Hỏi nhân viên ở sân bay, cô gái dân tộc Tạng xinh đẹp mỉm cười nói cho cậu biết đây là say độ cao, trong giọng điệu mang ý chế nhạo nói rằng chuyện này rất bình thường, có liên quan đến thể chất.
Người đến đây lần đầu tiên có thể thích nghi sau một thời gian dài, nếu quá khó chịu thì cũng có thể đi mua thuốc, hoặc là đến bệnh viện để thở oxy.
Thang Vu Tuệ khó chịu đến nỗi mặt trắng bệch, nhưng nhìn tất cả mọi người thấy tình trạng thảm thương của cậu đều mang theo trêu chọc thiện ý, cũng giảm bớt cảm giác lo lắng của cậu, Thang Vu Tuệ bèn ngồi một lát ở cửa sân bay.
Nhưng sau khi ngồi mấy phút, cơ thể khó chịu vẫn không thuyên giảm, vậy nên Thang Vu Tuệ chỉ có thể thay đổi kế hoạch ban đầu của mình, cũng đồng nghĩa với chẳng có kế hoạch gì.
Ban đầu cậu định bụng hạ cánh một cách gặp sao yên vậy, nước chảy bèo trôi rời khỏi sân bay, lại tùy cơ ứng biến lựa chọn phương tiện giao thông đến khách sạn homestay cậu đặt một tháng.
Thang Vu Tuệ âm thầm thở dài, Xuyên Tây “lệch” hơn tưởng tượng của cậu, dường như không để lại cho du khách xa lạ quá nhiều không gian phát huy bản thân.
Sân bay không lớn hơn sân bóng của trường là mấy, được xây dựng trên sườn núi cao thật, vừa ra khỏi cửa là con đường vòng quanh núi bằng phẳng rộng lớn, nhưng rất ít xe cộ, mười phút mới có vài chiếc đi qua, càng khỏi nghĩ đến giao thông công cộng.
Thang Vu Tuệ lấy điện thoại ra tìm kiếm, phát hiện từ sân bay vào thành phố phải đi bốn mươi chín cây số, và cách thị trấn cậu muốn đến bốn mươi tám cây số.
Cậu thở dài một hơi thiếu oxy hơn.
Ở cổng sân bay cũng có vài tài xế xe dù kéo khách, nhưng Thang Vu Tuệ không hiểu tiếng phổ thông của họ, cũng không dám ngồi.
Du khách ngoại lai của chuyến bay này chỉ có một mình cậu, những người khác đã tản đi từ khi máy bay hạ cánh rồi, bây giờ ngoài sân bay không có lấy một bóng người.
Mặt trời giữa trưa nắng đến mức Thang Vu Tuệ hơi choáng.
Cậu đột nhiên nghĩ, tại sao mình lại ở đây?
Trước khi quyết tâm chạy đến một nơi lạ lẫm cách hơn hai nghìn cây số mà không có kế hoạch gì, Thang Vu Tuệ không biết đã bị Kha Ninh trách cứ và phàn nàn bao nhiêu lần.
Nhưng cậu như nước đổ đầu vịt, trong xương cốt vừa lẫn lộn vừa mù mịt lại không sợ hãi một cách phi lý.
Nhưng lúc này, cậu hít thở không khí loãng mang theo hơi lạnh của cao nguyên, đứng ở dưới góc đồi có tia tử ngoại mạnh mà cũng không thể sưởi ấm này, Thang Vu Tuệ cuối cùng cảm thấy hơi sợ hãi rồi.
Cậu mơ hồ mà đứng đực ra tại chỗ một lúc, tài xế xe dù thấy cậu không đi cũng không bắt chuyện, chỉ nở cụ cười thô kệch với cậu, đứng cách hơi xa, nói thứ ngôn ngữ Thang Vu Tuệ không hiểu với một bác tài dân tộc Tạng lái xe hàng dừng bên cạnh, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười không biết tốt hay xấu.
Thang Vu Tuệ thấy không được tự nhiên, nhưng cho dù cậu cảm thấy mình kỳ lạ lại gai mắt, lại còn ngẩn người không rời đi khiến người ta khó chịu, nhưng không hiểu sao cậu cảm thấy bác tài chắc không nói xấu cậu.
Cho dù thân thể khó chịu không thể xem nhẹ, nhưng Thang Vu Tuệ đã yêu nơi này trong giây phút xuống máy bay.
Một sự vui vẻ trống rỗng mà tự do, thậm chí kích thích phản ứng run rẩy của cơ thể cậu nhanh hơn cả tia sáng.
Núi thật sự rất cao, bầu trời vừa dày vừa xanh, ánh nắng khiến cậu híp mắt lại.
Cậu thấy rất yên tĩnh.
Thang Vu Tuệ chậm rãi lấy điện thoại ra, tìm cả buổi mới tìm được trang đặt hàng của mình.
Lúc này cậu mới nhìn thấy homestay mình đã đặt hơn một tháng thế mà tiêu tốn của cậu sáu nghìn tệ, cũng mới nhìn rõ tên của homestay này – Gió thổi bốn mùa.
Hầy.
Thang Vu Tuệ thở dài trong lòng, vừa đắt vừa hơi quê mùa.
Ai chọn vậy? Kha Ninh hay là mình, sao chẳng có tí ấn tượng nào? Chắc là Kha Ninh tìm giúp cậu, còn tiền khẳng định là do mình chi… Bởi vì phải nhập mật khẩu… Nhưng sao không nhớ gì cả?
Thang Vu Tuệ ngẩn người nhìn giao diện điện thoại, kéo xuống dòng số điện thoại homestay ở dưới cùng, từ từ bấm nút gọi.
Điện thoại vang lên mấy tiếng, Thang Vu Tuệ ổn định hơi thở, thậm chí cảm thấy tần suất cố định vang lên tiếng tút tút có vẻ như cũng chậm lại.
“Alo? Xin chào?”
Thang Vu Tuệ sững sờ.
Người nghe điện thoại có giọng nam trầm, nghe không giống chị nhân viên lễ tân hòa ái dễ gần cho lắm.
Thang Vu Tuệ vô thức cúi đầu một cái, đối phương kiên nhẫn chờ mấy giấy, cậu mới từ từ nói: “Chào cậu, tôi là khách đặt homestay nhà cậu… Phải… Là người đặt một tháng kia, tôi vừa xuống máy bay, hơi không khỏe, muốn hỏi xem các cậu có thể tới đón tôi không?”
Giọng nam đối diện nghe nhiệt tình hơn tí, nhưng Thang Vu Tuệ cảm thấy cũng chỉ là kiểu chuyển từ đang nằm sang lười nhác ngồi dậy, không phải kiểu nhiệt tình thật sự mang theo phấn khởi và chào đón.
Cậu nghe thấy giọng nam bình thản nói: “Bây giờ là mùa ế khách, cậu không gọi điện trước, bác tài cũng không muốn lái xe trống đi đón cậu.
Nếu cậu không ngại chờ, tôi sẽ tới đón cậu, nhưng hơi lâu, sân bay cách thị trấn hơn bốn mươi cây số.”
“Hơn bốn mươi cây…” Cho dù Thang Vu Tuệ đã biết rồi, nhưng vẫn lặp lại một câu vô nghĩa.
Cậu nghe thấy giọng trầm kia nói một đoạn dài như thế, cảm giác hơi buồn vô cớ, bèn đặt lỗ tai lại gần ống nghe, nhỏ giọng hỏi thăm: “Bao nhiêu tiền vậy?”
“Ba trăm.”
Thang Vu Tuệ dừng một lát, thật ra cậu cũng không có khái niệm gì về giá cả, nhưng vẫn vô thức nói: “Đắt thế.”
Nhưng bên kia có vẻ như cũng không định mặc cả: “Ừ.
Cậu cũng có thể ngồi xe dù ngoài sân bay tới đây.
Đám tài xế dân tộc Tạng đều biết nhau, sẽ không vứt cậu nửa đường.”
Thang Vu Tuệ im lặng một lúc, đầu tiên là “Ờ” một tiếng vô nghĩa, sau đó không nói gì, cũng không cúp máy, cầm điện thoại nhìn về phía ánh nắng.
Cậu nhìn thấy một đám mây to đùng đang bay tới từ sườn núi rất xa, mà đầu ngón tay của mình đã bị nắng chiếu đỏ lên trong chốc lát.
Núi non hình dạng khác nhau như thể đang di động lên xuống giữa bóng mây đứt quãng.
Thang Vu Tuệ dừng một lát rồi nói: “Ừm… vậy làm phiền cậu đến đón tôi với.”
Lời tác giả:
Bối cảnh truyện ở Khang Định, Cam Tư, và có thể còn có nơi khác của Xuyên Tây và Tây Tạng.
Công là người dân tộc Tạng.
Tác giả rất thiếu chuyên nghiệp, trình độ có hạn, điều lo lắng lớn nhất là câu chuyện này được dùng để khảo chứng, hy vọng độc giả có duyên đọc đừng quá xem trọng cách xử lý mạch truyện hư cấu hoặc nhiều hoặc ít của tôi, nếu như có chênh lệch với văn hóa và phong tục dân tộc, vậy thì đều là lỗi của tôi, sẽ lắng nghe tất cả ý kiến được chỉ ra với thái độ hòa bình để sửa đổi.
Nhưng vì động lực của tôi là viết cho vui, cho nên nếu như không ảnh hưởng toàn cục hy vọng mọi người bao dung nhiều hơn.
Vô cùng vô cùng thích Xuyên Tây, cũng rất thích nền văn minh của dân tộc Tạng, nhưng tư liệu đều đến từ Baidu không rõ nguồn và lời truyền miệng, dù sao cũng chưa từng tìm hiểu sâu vào nền văn hóa này, hy vọng có thể truyền đạt câu chuyện này một cách vụng về nhưng vẫn đủ chân thành.
À cuối cùng không chấp nhận nghi ngờ tình cảm của bên nào cả (có thể nghi ngờ nhưng đừng nói với tôi).
Trong lòng tôi đây chính là tình yêu, tự nhận là đã rất lãng mạn và lý tưởng rồi, thứ lỗi nếu nó không đủ cổ tích..