“Khụ khụ khụ khụ khụ...” Tô Ngọc Tuyết dường như bị nước bọt của mình sặc chết, “Chàng nói gì, nói lại lần nữa?” Nàng không phải nghe lầm chứ? Không phải chứ?
Dương Tiễn lại trưng ra dáng vẻ vô cùng tự tại, “Dương lão gia có một đệ đệ sinh đôi, nhưng vì nguyên nhân gì đó, bị thái lão gia Dương gia bỏ đi đứa con yếu ớt hơn. Năm đó hạ nhân biết chuyện đều đã bị giết, cho nên Dương gia không ai biết chuyện này.”
“...” Tô Ngọc Tuyết không biết nên trào phúng thế này, đây không phải là vở kịch máu chó trong giới nhà giàu sao, “Chàng đến từ khi nào vậy?”
“Khi đứa nhỏ này sinh ra.” Dương Tiễn tóm lược, “Nó vốn chết rồi, vì ta đến đây nên mới tiếp tục duy trì sinh mạng. Chẳng qua ta vốn cho rằng nàng đến rồi đương nhiên cũng ở bên ngoài tìm nàng, đối với những chuyện khác ta cũng không để tâm cho lắm.”
Không ngờ Tô Ngọc Tuyết lại đến trễ như thế, trễ hơn hai mươi mấy năm. Nếu không phải trong linh hồn nàng có dấu ấn của hắn, hắn vẫn chưa chắc có thể nhanh như thế liền tìm được nàng. Trong lòng Dương Tiễn tự đắc ý, lúc ấy hắn hạ ấn kí vào trong linh hồn của hai người thật sự là một quyết định lý trí.
Nếu không, hắn không biết làm sao mới có thể tìm được nương tử thích chạy lung tung này nữa.
“Thế, Dương lão gia kia?”
“Chết rồi.” Vẻ mặt Dương Tiễn lạnh nhạt, “Chẳng qua là gieo gió gặt bão mà thôi.”
“Hả?” Tô Ngọc Tuyết tò mò, “Chuyện này rốt cuộc là sao thế, chàng kể cho ta nghe đi.” Trong kí ức của nguyên chủ về cái chết của Dương lão gia thật sự không có bao nhiêu, vì đến cả bản thân nguyên chủ cũng mơ hồ, cho nên nàng sao biết được chứ?
Nhưng, Tô Ngọc Tuyết thông qua kí ức của nguyên chủ phát hiện ra Dương lão gia có rất nhiều chỗ dị thường, Ví dụ như nếu gã yêu thương thân chủ tại sao lại không cho nàng có cơ hội sinh con, lấy danh hay chính là vì lo cho sức khỏe của nàng. Nguyên chủ tin nhưng Tô Ngọc Tuyết không tin. Còn có thái độ kì lạ của Ngân Túc và con trai, theo lý mà nói hắn phải quan tâm ái thiếp và ái tử nhiều hơn nhưng Dương lão gia hình như càng chán ghét họ hơn.
Tóm lại là có rất nhiều chỗ quỷ dị.
Dương Tiễn ôm Tô Ngọc Tuyết ngồi lên giường, sau đó ôm cả người nàng ngồi lên đùi mình. Thái độ của Tô Ngọc Tuyết tự nhiên ôm lấy cổ hắn, còn tự điều chỉnh tư thế để ngồi thoải mái hơn.
“Những chuyện này ta đều đã điều tra qua.” Dương Tiễn cười lạnh, “Vẫn sẽ luôn có người không biết đủ, luôn tham lam muốn nhiều hơn, sau đó liền rước họa vào người.”
Hóa ra, Dương gia vốn chỉ là một hộ nông bình thường mà thôi. Tổ tiên Dương gia vì có năng lực làm bẫy, nên thường săn chút thú về, để lót bụng. Một hôm tổ tiên Dương gia lúc săn bắn bắt được một con hồ ly. Con hồ ly kia biết nói tiếng người, nó mở miệng xin tha mạng, sẽ báo đáp ông ta.
Tổ tiên Dương gia giật mình nhưng tốt xấu vẫn thả hồ ly đi. Hồ ly biết nói chuyện, chắc chắn đã thành tinh rồi, ông cũng không muốn được báo đáp gì. Hồ ly được thả đi thật sự báo đáp tổ tiên Dương gia, ngậm vàng bạc châu báu đến cho ông.Những thứ này đối với hồ ly mà nói không có tác dụng gì nhưng đối với tổ tiên Dương gia lại rất hữu dụng. Ông ta dùng số vàng bạc châu báu này đi xây nhà cưới vợ, còn sinh con. Hồ ly thỉnh thoảng lại mang thứ tốt đến cho tổ tiên Dương gia, cuộc sống sau đó của ông ta luôn rất tốt.
Nhưng mà, lòng tham của con người không cách nào lấp đầy cả. Đương nhiên tổ tiên Dương gia càng lúc càng muốn nhiều hơn, sau đó hồ ly không cách nào thỏa mãn ông ta nữa, ông ta liền tìm cách tìm đạo nhân xấu xa bắt hồ ly, sau đó lột da lóc xương chế thành tượng hồ ly bằng bùn.
Chỉ cần có huyết mạch chính hệ của Dương gia, liền có thể chiêu tài vận về. Nhưng cũng có một khuyết điểm chính là mỗi đời Dương gia đều cần có một bé trai làm tế phẩm mới có thể bình ổn oán khí của tượng hồ ly.
Tổ tiên Dương gia cho rằng chẳng qua chỉ là một bé trai, có ngân lượng liền có thể nạp thêm nhiều thiếp, còn sợ không có con sao? Thế là đời này truyền đời khác, Dương gia đều chỉ có hai bé trai. Đến đời Dương lão gia, gã không muốn người mình yêu phải chịu loại đau khổ này nên nạp thiếp sinh con.
Nhưng lần này chỉ có một đứa con khiến Dương lão gia sợ rồi. Nếu không có tế phẩm, Dương gia bọn họ sẽ không thể nào tiếp tục giàu có được nữa. Nhưng nếu đem đưa con này thành tế phẩm, lại khó bảo toàn huyết mạch cuối cùng của Dương gia.
Nghĩ đi nghĩ lại, Dương lão gia không yên tâm. Sau đó, gã quyết định lại qua một khoảng thời gian nữa lại sinh một đứa hẵng nói. Chỉ là gã không ngờ gã đợi được nhưng tượng hồ ly không chịu đợi. Thế là Dương lão gia bị ép thành tế phẩm, chết trên đường về quê làm ăn.
Tâm tình Tô Ngọc Tuyết phức tạp, cô không biết phải hình dung thế nào. Con hồ ly kia cũng thật xui xẻo, báo ân còn báo cả thân mình, bị lột da lóc xương thành tượng bùn cũng thôi đi còn vẫn bị sai khiến. Nhưng những bé trai thành tế phẩm cũng rất đáng thương, dù sao đi nữa chúng cũng là người vô tội.
Nói thế, những người sống từng đời ấy làm theo lời của tổ tiên cũng chẳng phải là người tốt làm gì. Tô Ngọc Tuyết bất giác nghi ngờ, có phải tai họa diệt môn của Dương gia có phải là vì tượng hồ ly kia không, nếu không sao có thể thảm như thế chứ?
“Thật ra,” Dương Tiễn hôn lên mi tâm của Tô Ngọc Tuyết, “Dương Ninh không phải là huyết mạch của Dương gia, cho nên nó không phải là thai song sinh.”
“Hả?” Tô Ngọc Tuyết vẫn chưa khôi phục lại cảm xúc phức tạp khi nghe xong câu chuyện kia lại nghe thấy một tin tức chấn động, “Tại sao không phải?”
Vẻ mặt Dương Tiễn vi diệu, “Bởi vì Dương lão gia, hắn không có năng lực sinh con.” Hắn đến đây quá nhàn rỗi nên điều tra chuyện của Dương gia vô cùng rõ ràng, đồng thời cũng là vì trảm trừ hậu hoạn. Bây giờ xem ra lại tiện để hắn kể chuyện cho biểu muội hắn nghe, nếu không nói ra ngược lại khiến người ta cảm thấy đau đầu.
“...” Khóe môi của Tô Ngọc Tuyết giật giật, cho nên Ngân Túc đội mũ xanh cho Dương lão gia? Đợi đã, rốt cuộc nhiệm vụ này của cô có tính là nhiệm vụ hay không? Cô muốn hỏi lại hệ thống nhưng nhóc con Tiểu Ác kia chỉ cần cô ở trước mặt biểu ca, cô nàng dù đánh chết cũng không chịu xuất hiện, thật phiền.
“Sao thế?” Dương Tiễn đưa tay, chọc chọc mi tâm nhíu chặt của Tô Ngọc Tuyết, “Nàng hình như đang có điều nghi ngờ?”
Tô Ngọc Tuyết kể mọi chuyện ra, đương nhiên sẽ không nhắc đến nhiệm vụ của hệ thống, chỉ là nói mình nên làm những chuyện gì. Nếu không, sẽ bị thế giới nhỏ này bài xích. “Bây giờ, ta nên giúp đỡ người kia không?” Nàng dùng người kia để thay cho nguyên chủ.
Dương Tiễn đương nhiên nghe hiểu, hắn cười, “Không sao, dù sao bây giờ nàng cũng không rời đi được, chi bằng cứ dựa theo kế hoạch ban đầu, để xem cuối cùng thế nào.”
Tô Ngọc Tuyết nghĩ ngợi, sau đó gật đầu, “Vậy được rồi.” Cô cảm thấy tình cảm của nguyên chủ đối với Dương Ninh sâu như thế, điều không cam tâm lớn nhất sau khi chết đi là vì cậu bé, cho dù không phải là huyết mạch của Dương gia hẳn cũng không sao nhỉ? Chỉ là, có thể đến lúc đó điểm thiện ác và công đức có thể ít hơn một chút.
“Thật ra, nếu muốn Dương Ninh trở thành huyết mạch của Dương gia cũng không phải không có khả năng.” Dương Tiễn nghĩ ngợi, vẫn quyết định sẽ khiến chuyện này trở nên càng ổn thỏa hơn.
“Hả? Biểu ca, chàng có cách sao?” Tô Ngọc Tuyết vui mừng không nói, đôi mắt nhìn Dương Tiễn trở nên sáng lấp lánh, “Chàng mau nói đi, rốt cuộc là cách gì?”
Dương Tiễn nhếch môi, đáy mắt lóe lên một tia ranh mãnh, “Nàng nếu đáp ứng điều kiện của ta, ta sẽ giúp nàng, thế nào?” Thật ra hắn sẽ giúp nàng nhưng nếu như có thể tranh chút ích lợi cho mình cũng chưa chắc không thể, không phải sao?
Tô Ngọc Tuyết dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn Dương Tiễn, “Điều kiện gì thế?”
Dương Tiễn chồm đến, thấp giọng nói bên tai cô điều kiện của hắn.
“Lưu manh!” Tô Ngọc Tuyết vô thức đánh lồng ngực Dương Tiễn một cái, “Ta không đồng ý!” Cô hung hăng trừng hắn một cái, nhưng gò má ửng đỏ lại bán đứng lòng nàng.
Dương Tiễn vô cùng tự nhiên, “Thế được, nàng không chấp nhận, ta cũng chịu thôi.”
“Ôi, đợi đã.” Tô Ngọc Tuyết ấm ức, sau đó cam chịu nói: “Được rồi, được rồi, ta đồng ý chàng là được.”
“Được, một lời đã định.” Dương Tiễn còn đưa tay, đợi tay Tô Ngọc Tuyết vỗ vào tay hắn.
Tô Ngọc Tuyết há hốc, tại sao cô lại cảm thấy nam thần của mình càng lúc càng buông thả thế này? Chẳng lẽ, vì bây giờ chỉ có cô biết được thân phận của hắn ư?
“Hửm?” Dương Tiễn nhướng mày nhìn Tô Ngọc Tuyết.
“Biết rồi mà,” Tô Ngọc Tuyết giận dỗi, sau đó vỗ vào tay hắn ba cái, “Vỗ tay như thề, ta sẽ không hối hận đâu. Thế bây giờ chàng nói cho ta biết làm thế nào để biến Ninh ca nhi thành huyết mạch Dương gia?”
Dương Tiễn: “Ta dùng pháp lực để đem một nửa huyết mạch Dương gia trên người ta vào trong cơ thể của Dương Ninh, như thế, nó liền trở thành hậu nhân của Dương gia.”
“Hả...?” Tô Ngọc Tuyết không dám tin, “Cách này thật sự được sao?”
“Đương nhiên, trước đây có người dùng qua.” Dương Tiễn vén mũi Tô Ngọc Tuyết, “Dù để nàng đồng ý điều kiện của ta đi nữa, ta cũng sẽ không nói dối đâu.”
Tô Ngọc Tuyết sắp quên mất lại bị hắn nhắc lại, cô lần nữa trừng mắt nhìn Dương Tiễn, sau đó cô từ trên đùi hắn trượt xuống, “Cơm tối đến rồi, ta đói rồi.”
Dương Tiễn bắt lấy tay Tô Ngọc Tuyết, “Vừa khéo, vi phu cũng đói rồi, để hạ nhân mang thức ăn vào đây, ta và nàng cùng dùng bữa.”
“Không thèm, ta muốn ăn cùng Ninh ca nhi!”
“Cả nhà ba người cùng ăn mới đúng.”
Nói đi nói lại, Tô Ngọc Tuyết vẫn là bại dưới Dương Tiễn tự mình buông thả, đồng ý ba người cùng ăn cơm tối. Tô Ngọc Tuyết giận dỗi nhưng Dương Tiễn vô cùng vui vẻ. Còn Dương Ninh, cậu nhóc vô cùng vui vẻ, cậu có thể cùng phụ thân mẫu thân cùng nhau dùng cơm rồi!
Ngân Túc trong phòng củi, hừm, tạm thời bị lãng quên. Dù sao không ăn một bữa cũng không thể chết người, không sao, không sao cả.
Màn đêm buông xuống, thành Cô Tô cũng chìm trong yên vắng. Trong đêm có một đạo bóng trắng và một đạo bóng xanh lóe qua, chỉ là tốc độ quá nhanh nên dù cho có ai đó vô tình nhìn thấy cũng sẽ cho rằng là ảo giác.
“Thanh Nhi, ở đây ư?”
“Đúng vậy, tỷ tỷ, đây chính là Dương gia.”
“Được, chúng ta vào thăm dò một lược. Chú ý, nghìn vạn lần không thể làm bị thương người vô tội, biết chưa?”
“Tỷ tỷ yên tâm là được, muội biết rồi.”
Dương Tiễn đang trong phòng dỗ dành Tô Ngọc Tuyết thực hiện lời hứa đêm nay bỗng nhíu mày, sao cứ khăng khăng đến vào lúc này chứ?
Tô Ngọc Tuyết lại thở phào nhẹ nhõm, may mắn tạm thời thoát khỏi một kiếp, “Biểu ca, mau đi xem là ai xông vào đi.”