Vốn tính thu thập đủ chứng cứ rồi mới tính đến kế hoạch khác, nhưng bây giờ ổn rồi.
Với một đống linh sủng quý hiếm như vậy ở đây, về cơ bản không cần thu thập chứng cứ khác.
Trạch Duy Á trực tiếp liên lạc với Jomon, kêu cậu ta đem người tới đây tiếp ứng mình.
Khương Khả lấy sữa bột và nước ấm của mèo con ra, ngâm thức ăn cho mèo, cho mèo con ăn một chút bữa tối.
Ngay khi chú mèo con ăn miếng thức ăn cuối cùng, lính viễn chinh nhanh chóng đến đã bao vây toàn bộ khu đấu giá dưới lòng đất.
Quản đốc lúc trước còn vô cùng kiêu ngạo, bây giờ lại vô cùng chật vật, thậm chí còn bị mất cả giày bị quân linh áp giải vào phòng.
Vừa vào liền phòng bị đẩy ngã xuống đất, quản đốc dùng sức chống người dậy mắng về phía binh lính, "Nơi này là tư nhân, các người không thể như vậy, hơn nữa quân viễn chinh là quân biên giới, không được phép không thể tùy tiện ở bên ngoài hành động, các người đây là đang vi phạm pháp luật.
"
"...!Nói đi, các người là trực thuộc của ai? Ta đây liền đi khiếu nại!"
Phốc.
Không biết người lính nào cười trước, sau đó tất cả binh lính đều cười đến nghẹn thở.
Ngay cả Khương Khả đang giúp mèo con lau miệng cũng không nhịn được cười.
Người quản đốc thấy mọi người đều cười liền vô cùng nghi hoặc, đột nhiên có một dự cảm xấu này sinh trong lòng hắn.
“Ông muốn khiếu nại tôi sao, được thôi,” Trạch Duy Á gật đầu, đưa tay cởi món đồ ngụy trang sau tai ra.
“Nếu muốn, ông có thể khiếu nại tôi bất cứ lúc nào, mong là ông sẽ khiếu nại thành công."
Nhìn thấy bộ dạng thật sự của Trạch Duy Á, sắc mặt của người quản đốc lập tức tái đi.
Đương nhiên hắn biết người trước mặt là ai, Zevia Igman - Trạch Duy Á, là nguyên soái trẻ tuổi nhất trong lịch sử đế quốc, ba năm trước, anh đã dẫn đầu đoàn quân thám hiểm tiêu diệt toàn bộ Trùng tộc, kết thúc hoàn toàn cuộc chiến đấu dài đến hơn năm với trùng tộc.
Có thể nói, người trước mắt này còn nổi tiếng hơn bất cứ minh tinh nào trên thủ đô, thậm chí có thể nổi danh hơn cả hoàng đế đế quốc.
“Chỉ là, cho dù cậu là nguyên soái, cậu cũng không thể làm xằng bậy,” quản đốc thở dốc, tâm tình rối rắm, cũng không biết mình đang nói cái gì.
”Đây không phải, không phải là biên giới, giữa quân viễn chinh và vệ binh cũng đã có thỏa thuận từ lâu, muốn xuất binh ở Thủ đô tinh thì phải được hội nghị cho phép, bằng không chính là ….."
“Nếu không chính là vi phạm pháp luật của đế quốc.” Gặp người đối diện nói quá gian nan, Trạch Duy Á hảo tâm giúp hắn nói thêm, “Ông nói đúng, quân viễn chinh là quân biên giới, đúng là không thể xuất binh ở thủ đô.
Nhưng không phải không có ngoại lệ, ví dụ, nếu ai đó bắt và bán đấu giá một số lượng lớn linh sủng quý hiếm ở gần căn cứ viễn chinh.
"
"...!À đúng rồi, cũng không cần lo lắng về chuyện khiếu nại, đến lúc đó chúng tôi sẽ tự mình báo cáo lên cấp trên, trong đó nói rằng gần đây có rất nhiều linh sủng của các sĩ quan bị thất lạc, chúng tôi hoài nghi bị các người bắt tới phòng đấu giá, vạn bất đắc dĩ mới phải xuất binh bao vây nơi này …..
Kết quả không cẩn thận tìm thấy chứng cứ các người bán tư linh sủng quý hiếm."
Trạch Duy Á cười nói, không đợi đối phương phản ứng, binh lính đã trực tiếp đập tan bức tường mà Khương Khả chỉ ra trước đó.
Người quản đốc mặt không còn chút máu.
Đặc biệt muốn nói rằng các người là người vu khống, bọn họ mới không điên đến nỗi chạy tới căn cứ viễn chinh để ăn cắp linh sủng.
Đáng tiếc hiện tại hắn không nói được câu nào.
Bức tường nhanh chóng bị phá tung, hàng chục chiếc lồng chứa linh sủng quý hiếm bị lộ ra ngoài.
Đã hết.
Mắt người quản đốc tối sầm lại, lắc lư vài cái, cuối cùng yếu ớt ngã xuống đất.
…
Tất cả cấp cao của nhà đấu giá dưới lòng đất đều nhanh chóng bị lấy đi, Khương Khả đợi một hồi mới thấy người từ Trung tâm nhận nuôi linh sủng tới.
Chắc là họ đã nhiều lần đối phó với những tình huống tương tự, cho nên nhân viên của trung tâm nhận nuôi di chuyển rất nhanh, không mất nhiều thời gian để họ nhận hết những con linh sủng ở đây.
Mọi chuyện diễn ra tốt đẹp, cho đến khi có người định đem con mèo con trong tay Khương Khả đi, cuối cùng lại gặp phải một vấn đề nhỏ.
Nhân viên tới đem mèo con đi là một cô gái rất trẻ với mái tóc dài, đang ngồi xổm xuống, cố gắng nói chuyện với chú mèo con trong vòng tay của Khương Khả bằng giọng nói nhẹ nhàng nhất.
"Đừng sợ, bây giờ em đã an toàn rồi.
Tôi đến đón em.
Ở chỗ chúng tôi có rất nhiều Bạch Linh Miêu như em.
Em đến đó chơi với chúng, được không?"
Đáng tiếc là mặc dù thái độ của cô gái dịu dàng nhưng mèo con xám lại rõ ràng không cảm kích, nó dùng chân đánh vào bàn tay đang dang ra của cô gái, sau đó ngửa đầu ra sau, mếu máo hướng về phía Khương Khả: "Meo meo."
Khương Khả hơi xấu hổ, đặc biệt muốn nói cậu hiện tại không phải mèo, cho nên thật sự sự không hiểu nó đang nói cái gì.
Phát hiện Khương Khả không có phản ứng, mèo con càng kêu thảm thiết: "Meo meo."
Khương Khả đau đầu, không khỏi nhìn về phía Trạch Duy Á cầu cứu.
“Nó không muốn tách khỏi em.” Trạch Duy Á liếc nhìn con mèo con màu xám trong vòng tay của Khương Khả, miễn cưỡng đoán.
Chắc là không phải đâu.
Bọn họ mới bên nhau có mấy tiếng, lúc trước cũng chưa từng gặp qua, liền tính chim non liền cành cũng không nhanh như vậy.
Như thể đáp lại những gì Trạch Duy Á vừa nói, con mèo con lại kêu lên một cách nhanh chóng.
Khương Khả: "..." Được rồi.
Tất cả các linh sủng trên cấp độ trung cấp đều có truyền thừa ký ức.
Truyền thừa ký ức này sẽ cho phép linh sủng biết rất nhiều kiến thức cần thiết để tồn tại ngay từ khi được sinh ra.
Bạch Linh Miêu là một linh sủng quý hiếm.
Cho dù mới là con non, chúng nó cũng có thể hiểu được một phần ngôn ngữ của con người.
Khương Khả đưa tay ra và nâng con mèo lên trước mặt và nghiêm túc hỏi: "Người ở trung tâm không giống người ở đây, họ sẽ chăm sóc cho em thật tốt, tôi còn rất nhiều việc phải làm, ngay cả khi em sống với tôi, tôi cũng không có nhiều thời gian chăm sóc cho em, như vậy, em còn muốn đi với tôi không? "
“Meo meo!” Mèo con hiểu được lời của Khương Khả, mạnh mẽ gật đầu.
“Cái này, cái này có lẽ không hợp quy định cho lắm.” Nhìn sự tương tác giữa mèo và Khương Khả, nhân viên của trung tâm nhận nuôi không khỏi lo lắng nói.
Linh sủng quý hiếm khác vật nuôi thông thường.
Muốn nuôi một con linh sủng quý hiếm phải đăng ký rất nhiều quá trình.
Dù muốn mua hay nhận nuôi cũng cần phải kiểm tra nhiều lần trình độ của người nhận nuôi, không phải muốn mang đi là có thể mang đi.
Trạch Duy Á suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi nhớ rằng theo quy định của trung tâm nhận nuôi, tất cả những người đã giải cứu linh sủng đều có thể quyền được ưu tiên nhận nuôi linh sủng mà họ đã giải cứu, đúng không?"
"Đúng, nhưng kể cả là ưu tiên, các anh cũng không thể trực tiếp mang nó về nhà mà không làm bất cứ thủ tục nào."
"Nhưng cô cũng đã nhìn thấy tình hình rồi đấy.
Bây giờ con Bạch Linh Miêu này không muốn rời đi người bạn của tôi.
Mà cô cũng không có cách nào mang nó đi,” Trạch Duy Á nói "Như vậy đi.
Tôi sẽ mang người tới làm các thủ tục sau, còn về con Bạch Linh Miêu này, nếu cô đồng ý thì sau này nó vẫn có tên trong trung tâm nhận nuôi, nhưng hiện tại nó sẽ được tôi nuôi dưỡng.
Khi tình trạng của nó ổn định hơn một chút, cô có thể đến và lấy lại."
“Em nghĩ thế nào?” Trạch Duy Á quay đầu nhìn về phía Khương Khả.
“Được.” Khương Khả vội vàng gật đầu.
Mặc dù cậu đã cứu con mèo con này, nhưng dù sao nó cũng không phải là em mèo nhỏ của cậu, cậu không thể thực sự nuôi nó hết quãng đời còn lại.
Cậu cũng đã từng nghe Hàn Nghiêu nói qua, để đảm bảo cậu và các em mèo không bị người khác bắt mất, Trạch Duy Á đã bỏ rất nhiều công sức, lại để anh nuôi thêm một con Bạch Linh Miêu nữa, thì cơ hồ là không có khả năng.
Các nhân viên dù bực bội, nhưng vì ngại thân phận của người đối diện, chỉ có thể chạy đi tìm cấp trên, cuối cùng đành miễn cưỡng đồng ý đề nghị của Trạch Duy Á.
Cuối cùng quyết định, chú mèo này vẫn có tên trong trung tâm nhận nuôi vật nuôi linh sủng, trong một tháng cần có nửa thời gian để trung tâm nuôi, thời gian còn lại tạm thời được đặt tại nhà Trạch Duy Á, anh phải chịu hoàn toàn về sự an toàn của mèo con và tất cả các vấn đề về ăn uống.
Biết rằng mình sẽ không bị bắt đi ngay lập tức, con mèo con gục vào lòng bàn tay của Khương Khả như thở phào nhẹ nhõm.
Khương Khả thích thú gãi gãi cằm: "Được rồi, đừng lo lắng, tương lai em sẽ sống cùng tôi, nhà tôi còn có bốn con mèo con.
Mong các em hòa thuận đừng tranh giành."
…
Bởi vì Trạch Duy Á vẫn còn có việc tiếp theo phải bận rộn, Khương Khả chỉ có thể về nhà trước với chú mèo con trên tay.
Ban đầu, cậu hơi lo lắng khi gặp mẹ của Trạch Duy Á, cậu thật sự không biết phải giải thích thế nào, kết quả là mẹ của Trạch Duy Á không có ở nhà, mà không biết Hàn Nghiêu tới khi nào lại là người chạy ra trước.
“Tạ ơn trời, coi như các cậu đã trở về,” Hàn Nghiêu ban đầu còn bày vẻ mặt may mắn, sau đó phát hiện chỉ có Khương Khả đứng ở bên ngoài, trong lòng không khỏi kinh ngạc nói: “Không đúng, nguyên soái đâu, tại sao không có quay lại với cậu? "
"Anh ấy đi giải quyết chuyện của phòng đấu giá, lát nữa sẽ không về", Khương Khả ôm mèo con vào nhà, "Anh tìm anh ây có chuyện gì?"
Phòng đấu giá?
Hàn Nghiêu ngẩn ra một hồi mới nhận ra phòng đấu giá là chỉ nơi nào: "Không phải, hai người không phải đi xem phim sao? Tại sao lại tới địa điểm đấu giá ngầm."
Khương Khả xấu hổ, đúng là cậu đi xem phim, ai biết sau này lại xảy ra nhiều chuyện lộn xộn như vậy, cậu vô tình cứu được một đám linh sủng quý hiếm, nhân tiện đánh rớt một nhà đấu giá chợ đen, một ngày hôm nay quả nhiên phong phú.
Nghe Khương Khả nói sơ qua về chuyện này, Hàn Nghiêu lập tức tỏ vẻ hài lòng: "Tốt lắm, địa điểm đấu giá ngầm kiểu này, tôi đã không vừa mắt từ lâu, lúc trước ỷ vào chúng ta là quân đội viễn chinh không nhúng tay vào được, liền vô cùng phách lối làm ra việc vi phạm pháp luật dưới mũi chúng ta, chỉ cần tùy tiện nêu một cái tội danh liên đủ để xử bắn phút, bây giờ thì tốt rồi có thể ném những người này ra tinh hà xa xôi làm bạn với Trùng tộc."
"Đúng vậy," phát hiện đối thoại đã chạy có chút xa, Khương Khả nhanh chóng đem đề tài quay trở lại, "Anh tìm chúng tôi có chuyện gì sao?"
"Ồ, tôi suýt nữa thì quên mất" Hàn Nghiêu mở cửa chỉ vào phòng "Thực ra không có gì đâu.
Bốn con mèo của Nguyên soái đã bị đuổi khỏi Trường Linh Sủng vì chúng nháo quá dữ, bên kia họ bảo sẽ không bao giờ nhận giữ chúng nữa.
"
Khương Khả sửng sốt một chút, bị Trường Linh Sủng đuổi về là sao?
Có lẽ cảm nhận được hơi thở của Khương Khả, vừa mở cửa nhà, bốn con mèo nhỏ đều chạy ra ngoài, kêu meo meo bên chân Khương Khả, vô cùng đáng yêu.
Khương Khả: "..." À, có lẽ cậu đã đoán được chuyện gì đã xảy ra..