Trực Tiếp Hàng Ngày Của Manh Sủng Đế Quốc

chương 35: chương 35

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bom plasma trong phòng đã hoàn toàn hết năng lượng, Khương Khả mở lá chắn bảo vệ ra, lúc này mới nhìn vào tấm gương duy nhất trong phòng.

Người trong gương có đôi lông mày mảnh, mũi nhỏ và cao, mái tóc màu bạc xõa xuống, rõ ràng trên ngũ quan có thể thấy được hình dáng khuôn mặt của Khương Khả lúc trước, nhưng tất cả giống như được một ánh sáng nhu hòa phủ lên, làm cho khuôn mặt càng thêm tinh xảo như một tác phẩm được trưng bày.

Ngay cả bản thân Khương Khả muốn cảm thán một câu, nếu kiếp trước cậu có nhan sắc như này, còn liều mạng đọc sách làm gì, không chừng có thể trực tiếp làm minh tinh.

Tuy nhiên, lớn lên có đẹp thế nào đi chăng nữa thì cũng chẳng giúp ích gì trong hoàn cảnh này.

Khương Khả giật giật quần áo, tức giận gõ lên bảng điều khiển trong suốt của hệ thống: "Có phải tôi nên cảm ơn vì vẫn nhớ cho tôi bộ quần áo không."

[Không cần cảm ơn, thuốc biến thân mà ký chủ rút được đã được thêm trong cửa hàng, mỗi viên yêu cầu . điểm tích phân, thời gian biến thân có thể duy trì trong phút sau mỗi lần sử dụng.

Mong ký chủ sử dụng một cách thận trọng.

Đã được thêm vào cửa hàng hệ thống?

Khương Khả kinh ngạc: "Nói cách khác, chỉ cần tôi đủ điểm, liền có thể tùy ý mua thuốc biến thân, đúng không?"

[Đúng, thuốc biến thân có thể sử dụng chồng lên, số lượng chồng lên không giới hạn.

Khương Khả gật đầu, nếu nó có thể được sử dụng cộng dồn không giới hạn, thì cũng coi như có ích.

"Được rồi, tôi đã thử thuốc biến thân, bây giờ đổi lại được không?"

Tuy rằng dạng người có thể làm được rất nhiều chuyện, nhưng hiện tại cậu đang ở trạm trung gian, nếu bị lính gác phát hiện, Khương Khả cũng không biết phải giải thích ra sao.

[Xin lỗi, thuốc biến thân một khi đã sử dụng thì không thể hủy bỏ giữa chừng.

Nếu ký chủ muốn trở lại dạng Bạch Linh Miêu, có thể đợi phút để viên thuốc tự động hết tác dụng.

Khương Khả: "Tôi nói cậu có thể không hố tôi một lần hay không hả?"

[Xin lỗi, đồng thời mong ký chủ khi ở nơi không an toàn không nên sử dụng công năng bốc thăm trúng thưởng của hệ thống, để tránh những phát sinh ngoài ý muốn.

Khương Khả nuốt một búng máu, thì ra lỗi lầm vẫn là tại cậu đúng không? Trách cậu ở bên ngoài dùng chức năng bốc thăm trúng thưởng...!mà thôi quên đi.

Khương Khả nhìn quanh, hiện tại chuyện đã xảy ra, không có điều tra xem ai là lỗi của ai nữa, điều quan trọng nhất bây giờ là cậu phải tìm cách thích hợp để an toàn sống sót qua thời gian phút biến hình.

Còn hơn tiếng nữa phi thuyền sẽ rời khỏi trạm trung gian, nhưng cũng không thể ở lại chỗ này, đầu tiên cậu không chắc bên ngoài có tiếp ứng của người đàn ông trung niên kia không, chưa kể bây giờ trong phòng còn có người đang hôn mê, nếu bị người khác phát hiện, Khương Khả cũng không giải thích được.

Phải rời khỏi đây.

"Bật chức năng tìm kiếm theo phạm vi để giúp tôi đánh dấu vị trí của tất cả lính canh trong trạm trung gian.

Nhân tiện, nếu có thể, hãy giúp tôi đánh dấu vị trí của các camera giám sát trên hành lang, tìm một tuyến đường có thể rời khỏi đây một cách an toàn nhất có thể", Khương Khả nói.

[Ok, các lính canh đã được đánh dấu, tuyến đường an toàn đã được tải vào trang hệ thống, mong ký chủ chú ý an toàn.

Khương Khả gật đầu, còn chưa kịp hoàn toàn yên tâm thì chợt nghe thấy sau lưng có tiếng cọt kẹt, cửa kho được mở ra, ngoài cửa có một bóng người quen thuộc.

Khương Khả quay đầu lại, trong chốc lát, hai người nhìn nhau.

Trạch Duy Á: "..."

Khương Khả: "..."

...!

Khoảnh khắc nhìn thấy Nguyên soái xuất hiện ngoài cửa, trong đầu Khương Khả chỉ còn lại một suy nghĩ - chết chắc rồi.

Trong hoàn cảnh hiện tại, cậu không biết mình nên giải thích cái nào trước.

Trước tiên cậu nên giải thích lý do tại sao một người không có bất kỳ giấy tờ tùy thân nào lại xuất hiện tại trung gian hay trước tiên giải thích tại sao hai người trong phòng lại đều bị bom plastic đánh hôn mê, mà cậu thì vẫn còn đứng đây.

[...!Kí chủ chuẩn bị phá vòng vây xông ra ngoài sao? 】 Ngay cả hệ thống cũng cảm thấy tình huống hiện tại hiển nhiên có chút khó giải quyết.

"Phá vòng vây, làm thế nào để phá, đây là trạm trung gian, tôi xông ra ngoài chạy tới không gian sao?"

Hơn nữa chưa nói đến chuyện chạy đi đâu, Khương Khả cảm thấy cho dù cậu có hệ thống, cũng không phải là đối thủ của Trạch Duy Á.

Kẹt một tiếng, cửa lại bị đẩy ra, Trạch Duy Á không nói gì, mà chỉ bình thản đánh giá cậu, sau đó quay lại phía Hàn Nghiêu nói: "Tôi tìm được rồi, cậu trở về trước đi."

"Hả?" Hàn Nghiêu không hiểu chuyện gì đang xảy ra, muốn đẩy cửa vào, nhưng lại bị Trạch Duy Á dùng tay chặn lại, cho nên gật đầu, "Nếu như ngài tìm được rồi vậy tôi trở về phi thuyền trước.

Trước đó, quan sát viên phát hiện một phi thuyền không đăng ký đang lang thang gần trạm trung gian, tôi đi tìm người điều tra một chút xem có vấn đề gì không."

Trạch Duy Á gật đầu nhìn Hàn Nghiêu dẫn mọi người rời đi, lúc sau đi vào phòng đóng cửa lại.

Trong nháy mắt trái tim Khương Khả như nhảy lên tận cuống họng, cậu nhịn không được lùi về sau một bước, nhưng lại nghe thấy đối phương nói một câu hoàn toàn không liên quan.

"Tên cậu là gì? Tên id trong phòng phát sóng trực tiếp là tên cậu sao, vậy cậu tên là Bạch Miêu Miêu?" Trạch Duy nhìn cậu hỏi, trên mặt không có nhiều biểu cảm.

"Không phải, Bạch Miêu Miêu là...!Tôi tùy tiện đặt tên thôi."

Kỳ thật Bạch Miêu Miêu là tên gọi tắt tiếng Anh của con mèo mà Khương Khả nuôi kiếp trước, nhưng đây rõ ràng là chuyện không thể nói ra ở đây, Khương Khả vội vàng dừng lại, cẩn thận ngẩng đầu nhìn người đối diện: "...!Tôi tên là Khương Khả."

"Khương Khả, tôi vẫn luôn nghe nói linh sủng quý hiếm nếu dị biến ở một mức độ nhất định, có thể biến thành hình người.

Tôi cứ tưởng là tin đồn, nhưng không ngờ lại là sự thật." Trạch Duy Á gật gật đầu, vẻ mặt hiểu rõ, "Cho nên về sau cậu vẫn có thể biến trở về, hay là vẫn duy trì hình dáng hiện tại."

Phải nói rằng cậu thiếu niên trông rất ưa nhìn, đặc biệt là đôi mắt linh động kia, giống hệt con mèo trắng nhỏ, làm cho Trạch Duy Á đang vô cùng tức giận, cũng trong nháy mắt biến mất hoàn toàn.

Khương Khả chán nản, người này đã đoán được cậu là ai rồi: "Không, tối đa chỉ có thể kéo dài phút...!Cái kia, làm sao mà anh đoán được tôi là con mèo trắng nhỏ kia."

"Máy phiên dịch," Trạch Duy Á chỉ vào máy phiên dịch mà Khương Khả thường đeo trên cổ, "Hẳn là cậu đột nhiên trở thành hình người, cho nên không có thời gian để cởi bỏ thứ này."

Khương Khả sờ cái vòng trên cổ, trong lòng xúc động gật đầu.

Chẳng qua là cậu đột nhiên trở thành người thôi mà.

Thân phận của cậu đã hoàn toàn bại lộ, Khương Khả cũng không căng thẳng như vậy nữa, thản nhiên tìm một chỗ ngồi xuống.

Bất quá, Trạch Duy Á cũng không dễ dàng bỏ qua cho cậu, thay vào đó anh nhìn quanh, liếc qua quả bom plasma, bỏ qua Phạm Lâm, cuối cùng đáp xuống người đàn ông trung niên vẫn đang nằm bất tỉnh trên mặt đất.

"Không nói tới mục đích của hai người này, tôi chỉ hỏi cậu một chuyện, cậu cố ý để Phạm Lâm bắt tới nơi này đúng không?"

"Ách..." Khương Khả không biết nên trả lời như thế nào.

Kỳ thật là do hệ thống yêu cầu cậu phải tìm ra người đứng sau, nên vậy cậu không thể không liều mạng chạy tới chỗ này mạo hiểm.

Nhưng điều này không thể nói được.

"Vậy chuyện hắn muốn giết người diệt khẩu cậu cũng biết trước sao?"

"Không, làm sao có khả năng." Khương Khả vội vàng lắc đầu, nếu đã biết đối phương muốn giết mình, cậu liền mang thêm kiện phòng hộ.

Trạch Duy Á cau mày và định nói thì đột nhiên bị cắt ngang bởi một tiếng bụng kêu.

Khương Khả ôm bụng, muốn đào một cái hố để chui vào, "Ừm, buổi tối nay tôi chưa ăn."

Không chỉ buổi tối, hẳn là buổi trưa cũng không lo ăn uống đàng hoàng, chỉ gặm có mấy miếng snack mèo cho qua bữa.

Trong giây lát Trạch Duy Á không nói nên lời, cuối cùng lắc đầu: "Được rồi, còn lại để ngày mai nói tiếp.

Bây giờ tôi kêu người đưa cơm tới."

...!

Không đợi Trạch Duy Á gọi người, Khương Khả liền từ chối lời đề nghị.

Đồ ăn ở thế giới này hoàn toàn khác so với thế giới trước đây của cậu, hơn nữa mùi vị cũng rất lạ, so với ăn đồ ăn ở đây, thà rằng cậu tự nấu một vài món còn hơn.

Còn hai mươi ba phút nữa mới kết thúc quá trình biến đổi, sau khi được sự đồng ý của Trạch Duy Á, Khương Khả liền thu dọn sạch sẽ một cái bàn, đặt một số dụng cụ bếp cùng gia vị lên.

Sau khi thu xếp xong, cậu mới nhớ ra rồi quay đồi lại hỏi: "Nguyên soái chắc vẫn chưa ăn cơm tối, vậy ăn cùng tôi đi."

"Cậu định làm gì?" Trạch Duy Á hỏi, nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười.

Thật muốn nói con vật nhỏ này tâm cũng thật lớn, rõ ràng không lâu trước đó còn lo lắng vấn đề danh tính bị lộ, lúc này phát hiện nguy cơ đã được giải quyết, tức khắc lại rối rắm chuyện tối nay ăn gì.

"Đơn giản một chút đi." Khương Khả cúi đầu nghĩ, cơ hội hiếm có, lúc này cậu rất muốn ăn rát nhiều đồ ăn vặt.

Ví dụ như gà Cung Bảo, hay như sườn xào chua ngọt, thịt dê kho tàu, nộm thịt bò, đặc biệt là món bò luộc, thịt bò tươi mềm, kèm với nước súp đậm đà và thơm ngon, đổ một thìa phủ lên cơm nóng, mùi vị thì khỏi phải nói, quả thật là mỹ vị nhân gian.

Sau nhiều ngày ăn thức ăn cho mèo, Khương Khả gần như quên mất hương vị thức ăn bình thường của con người là như thế nào.

May mắn thay, thuốc biến thân trong cửa hàng của hệ thống không giới hạn, chỉ cần đủ điểm là có thể mua và sử dụng bất cứ lúc nào.

Bất quá, lúc này mà làm món thịt bò luộc thì cũng không kịp.

Từ bỏ món thịt bò luộc, Khương Khả nghĩ kỹ rồi nói: "Vậy thì làm cơm chiên thập cẩm đi."

Dù sao món đó mau lẹ lại ăn ngon..

Truyện Chữ Hay