Từ Đại Nguyên thôn ngồi mã xa đến thị trấn Tam Phường, tốc độ có nhanh cũng cần đến gần hai ngày. Nông trang của Thái Kinh Vân so với thị trấn thì gần hơn một chút, vì vậy sau khi xuất phát đến chạng vạng ngày thứ hai, Tiểu Tam liền thấy được nơi cần đến.
Nông trang bao gồm ruộng dốc bên cạnh, cùng một mảng ruộng đồng lớn bằng phẳng, giữa ruộng dốc và ruộng đồng là một vùng thấp trũng, dòng suối từ trên núi chảy xuống chỗ trũng đó hình thành một đầm nước sâu hình dạng hẹp dài. Phạm vi phân chia theo như lời Điền bá, lại còn khoa tay múa chân mô tả địa hình một chút, vẫn là cảm thấy nơi này thật rất lớn, phải biết rằng diện tích lớn như vậy thế nhưng đều là của tư nhân nha.
Địa mạo (hình dạng bề mặt đất) ở đây cùng Đại Nguyên thôn không hề tương đồng, nhưng phong cảnh điền viên vẫn là như nhau. Tại ruộng dốc cách đó không xa mơ hồ có một thôn trang nhỏ được cây cối che phủ, quy mô thoạt nhìn so với Đại Nguyên thôn thì nhỏ hơn rất nhiều, nhìn những mái nhà lẻ lẻ tẻ tẻ cũng có hơn mười hộ gia đình, nghe Điền bá nói, đa phần đều là các tá điền thuộc về nông trang này.
Một tòa viện tử kết cấu gạch ngói xây ở nơi sườn núi tương đối bằng phẳng, viện tử tọa Bắc hướng Nam, tường vây cao ngất. Trong ngoài viện có thể thấp thoáng thấy được một ít cây cối. Đó chính là tư trạch của Thái Kinh Vân.
Điền bá một đường dẫn Tiểu Tam trực tiếp đi vào trong viện. Tiểu Tam tuy rằng bởi vì thời gian dài ngồi mã xa mà có chút choáng, nhưng vẫn đang có chút hiếu kỳ đánh giá mọi thứ trong trang viên. Dọc theo con đường đá, vừa vào cửa viện, đầu tiên là đình viện gạch xanh rộng lớn, trong viện trái phải mỗi bên là một gốc mộc tê đang sinh trưởng thập phần tươi tốt. Tường trắng ngói đen kiến trúc cũ kỹ làm cho toàn bộ sân trông có vẻ kín đáo, an tĩnh.
Băng qua viện tử thẳng bước, liền trực tiếp tiến vào tiền thính. Thái Kinh Vân đang ở trong đại sảnh tiếp kiến mấy người quản sự trong trang, lúc này vùng giữa lông mày có chút nhẹ cau, thấy Điền bá và Tiểu Tam đột nhiên xuất hiện ở ngoài cửa, hơi chút sửng sốt.
“Điền quản sự!” Mấy vị quản sự ở trong sảnh, vừa nhìn thấy Điền bá thì lập tức chào hỏi.
Điền bá đương nhiên là từng tới nông trang này, mấy vị quản sự tự nhiên cũng là nhận ra lão. Hơn nữa, tính ra Điền bá còn là cấp trên dẫn đầu bọn họ, mặc dù đều xưng là quản sự, nhưng quản sự Điền bá này ở đằng trước còn tăng thêm một chữ ‘tổng’. Các quản sự trong nông trang cùng hiệu buôn đều phải dưới quyền lão tùy theo phân phó mà làm việc.
“Thiếu gia! Tiểu nhân tự ý làm chủ, đưa Tiểu Sam công tử đến đây!” Điền bá đơn giản gật đầu đáp lại các vị quản sự, ngay sau đó cung kính hướng Thái Kinh Vân khom mình hành lễ.
“Là ta tự mình muốn tới, chỉ là đến xem coi có thể giúp đỡ gì hay không!” Tiểu Tam theo sau tiếp lời. Có thể là bởi vì thời gian dài ngồi mã xa, hắn bị xóc nảy đến sắc mặt có hơi tái nhợt, nhìn qua có chút mệt mỏi.
Mấy vị quản sự đang ngồi ở đây đều ở trong nông trang này, còn chưa thấy qua Tiểu Tam, thấy Điền bá nói như thế, đều âm thầm dùng nhãn thần đánh giá hắn.
Thái Kinh Vân tự nhiên là cắt ngang sự tình bọn họ đang bàn luận, trước tiên rời chỗ ngồi đem Tiểu Tam giản đơn giới thiệu cho nhóm quản sự nhận thức, lại bảo những người đó về nhà trước, chuyện này đợi ngày mai tiếp tục thương nghị. Tiểu Tam vẻ mặt mệt mỏi, y nhìn mà có chút đau lòng, đương nhiên phải để hắn trước hảo hảo nghỉ ngơi một chút. Khiến cho các quản sự cất bước, lại bảo Điền bá cũng lui xuống nghỉ ngơi, tự mình cầm lấy gói đồ của Tiểu Tam dắt Tiểu Tam hướng nội viện mà đi.
Viện tử không lớn, gian nhà phía trước chủ yếu là dùng để tiếp kiến khách đến thăm cùng với xử lý công vụ, còn có một số phòng ở là cho mấy nô bộc trong viện. Nội viện thì nhỏ mà tinh tế hơn chút, đều là mấy căn phòng ở, là ngọa thất (phòng ngủ) và sương phòng của chủ nhân gia.
Lúc này sắc trời hôn ám, trong nhà đã có nô bộc điểm đèn, thuận tiện hỏi xem Thái Kinh Vân lúc này có muốn dùng bữa tối chưa. Tiểu Tam bị xóc nảy cả một ngày, thân thể có chút đau nhức, dạ dày cũng có chút cảm giác khó chịu như bị thắt lại, hơn nữa phong trần mệt mỏi, liền nói trước tiên muốn tắm rửa nghỉ ngơi một cái.
Không đến một hồi liền có một đại thúc mặc y phục màu nâu đến bảo đã chuẩn bị hảo vật dụng tắm rửa, mấy thứ kia kỳ thực đã sớm chuẩn bị, vốn là để Thái Kinh Vân dùng. Lúc này nghe theo phân phó của Thái Kinh Vân mà trước tiên cấp cho Tiểu Tam dùng. Nô bộc cũng tuân thủ quy củ, sau khi chuẩn bị tốt mọi thứ cũng không nhiều lời, trực tiếp lui xuống. Tiểu Tam nghe thấy Thái Kinh Vân còn ở một bên dặn dò gì đó.
Thân thể mệt mỏi ngâm ở trong dòng nước ấm, có thể trong khoảng thời gian ngắn khiến thể xác và tinh thần đều trầm tĩnh lại. Tiểu Tam ngâm toàn bộ cơ thể vào trong nước cảm thụ loại cảm giác lỗ chân lông toàn thân đều dãn nở, sau đó thở dài nhẹ nhõm, thoải mái nha ~~~~
Mấy năm qua, địa phương xa nhất mà hắn đi chính là Nam Hà trấn. Một mặt là tự hắn không muốn chuyển ổ, mặt khác cũng là bởi vì hắn hoàn toàn không có lý do chuyển ổ. Hiện tại tính ra, giao thông bất tiện cũng là một trong những lý do đó. Ngồi mã xa thật sự là có chút mệt người, mới hai ngày liền thành cái dạng này, tưởng tượng nếu ngồi mã xa đến kinh thành, vừa đi chính là hơn một tháng, này còn không phải là ngồi chết người ta sao nha! Tiểu Tam âm thầm nghĩ, chính mình quả nhiên là người không thích đi du lịch!
Ngâm mình xong, Tiểu Tam đội mái tóc ướt sũng đi đến cách gian. Trong ốc góc bên phải bố trí bình phong, sau bình phong bày ra một cái bàn tròn nhỏ, hiện ở trên bàn đã dọn xong cơm nước. Thái Kinh Vân đang ngồi ở bên bàn nương theo ánh nến xem văn kiện, nghe thấy âm thanh liền ngẩng đầu lên.
“Lau tóc khô chút nữa, nhanh nhanh ăn cơm đi!” Thái Kinh Vân thu dọn một số thư từ giấy tờ bên cạnh bàn, lại tỏ ý kêu Tiểu Tam sang đây ngồi.
Tiểu Tam tắm xong đi ra cách gian liền thấy Thái Kinh Vân, ngược lại có chút xấu hổ, trên mặt cũng không biết là bởi vì ngâm nước, hay là vì nhìn thấy Thái Kinh Vân mà cảm thấy khó xử, khiến cho nó hơi hơi đỏ lên.
Đi tới bên bàn ngồi xuống, Thái Kinh Vân thuận lợi tiếp nhận bố khăn trong tay Tiểu Tam, không quá thuần thục mà giúp hắn lau tóc. Kỳ thực Tiểu Tam muốn kháng nghị một chút, Thái Kinh Vân đem tóc hắn kéo tới kéo lui, kéo đến hắn có chút phát đau. Nhưng cuối mấy lời này chính mình cũng không nói ra, mặc cho Thái Kinh Vân cứ kéo đi.
Sau đó hai người cùng nhau dùng cơm, Tiểu Tam hỏi chút chuyện về hồng cà. Kỳ thực cũng không có gay go như trong tưởng tượng, chính là gây giống có chút vấn đề mà thôi. Hơn nữa hạt giống lúc đầu vốn có hạn, cho nên năm nay trồng trọt có thể sẽ có chút ảnh hưởng. Việc này Thái Kinh Vân sau đó cũng có xử lý, hồng cà không thể đúng hạn đúng lượng trồng xuống, mảng đất ấy liền trồng loại hoa mầu khác. Vào tháng năm này, cũng là khoản thời gian rất tốt để trồng các loại đậu giác, dù sao cũng không thể đem đất bỏ không ở đó.
Đối với chuyện Tiểu Tam có thể đến hỗ trợ vào lúc này, Thái Kinh Vân đương nhiên rất là cao hứng. Cao hứng của y không quá hiển sơn lộ thủy (hiển hiện rõ ràng), nhưng biểu tình so với hai ngày trước, rõ ràng là vui vẻ hơn nhiều.
Nội viện thực sự không lớn, tứ tứ phương phương trong đình viện trồng mấy khỏa mộc tê (), tán cây cao tới gần mười thước, bích chi lục diệp (cành xanh bích lá xanh lục), thơm dịu khiến người ta vui sướng. Tuy rằng hiện tại còn chưa tới mùa hoa nở, nhưng cành lá thường xanh vẫn là làm người ta cảm thấy đám cây cối này phong tư phiêu nhiên.
Tiểu Tam kéo ghế ngồi ở trước cửa sổ cùng Thái Kinh Vân tỉ mỉ nói chuyện. Ngày tốt cảnh đẹp, hai người ghé vào một chỗ thế nhưng chỉ là đang thảo luận về chuyện gieo hạt xuống đất, này coi như là không hiểu phong tình a! Bất quá, tự bọn họ đàm chuyện đến vô cùng thư thái, người khác nói gì cũng là vô ích!
Nhất định là do chạy hai ngày đường, thân thể Tiểu Tam có chút mệt mỏi, sau khi cùng Thái Kinh Vân nói một vài chuyện, hắn liền bắt đầu ngáp dài.
Thái Kinh Vân nhìn bộ dạng buồn ngủ của hắn, một cái ngáp mà khiến trong mắt thủy quang chớp động, trong lòng bất giác mềm mại. Bộ dạng Tiểu Tam nhát gan sợ sệt, dáng vẻ cần cù làm việc, kể cả những động tác nhỏ nhặt lơ đãng này, đều khiến y càng ngày càng thấy không đủ để ngắm.
Từng có người dạy y rằng, người cùng người qua lại đều là vì lợi ích. Nhưng hiện tại y lại biết, y vừa ý Tiểu Tam, tuyệt đối không phải do Tiểu Tam có thể đem lại cho y lợi ích gì.
Tất cả ngọn nguồn lúc ban đầu là một hồi lựa chọn. Không phải tận tâm, mà là tùy theo xung động từ nội tâm. Hiện tại xem ra, theo tâm niệm suy nghĩ, không suy xét đến lợi ích, cũng là có thể đạt được kết quả tốt đẹp. Chí ít y hiện tại có một loại cảm giác mỹ diệu chân chân thực thực, Tiểu Tam vì y mà đến, khiến lòng y dâng lên cảm giác vô hạn mỹ diệu.
“Mệt thì đi ngủ đi!”
“Ân!” Tiểu Tam có chút tính khí trẻ con mà nhu nhu mắt. Hắn xác thực rất mệt mỏi, đối Thái Kinh Vân cũng không cần phải khách khí gì, không nói hai lời liền trực tiếp đứng dậy đến ngọa phòng lên giường đi ngủ.
Sáng sớm chim hót uyển chuyển, sương mù thanh lãnh. Tiểu Tam có chút mơ mơ màng màng mà mở hai mắt, trừng mắt nhìn màn trướng thanh sắc ám văn thật vất vả mới nhớ được bản thân ở phương nào. Đồng thời cũng cảm thấy trên lưng có chút trọng lượng, quấn đến hắn có chút không quá thoải mái, không khỏi động động thân thể.
“Tỉnh?” Một thanh âm thô ách vang lên bên tai, Tiểu Tam cả kinh cấp tốc quay đầu nhìn lại. Sau đó ’đông’ một tiếng, sau ót đụng phải vật gì đó, đau đến nước mắt đều muốn rơi ra.
Này thế nhưng hoàn toàn đau đến tỉnh. Tiểu Tam xoa ót hô đau. Thái Kinh Vân ngủ ở một bên cũng không dễ chịu, hoàn toàn không nghĩ vừa sáng sớm mới nói hai chữ thôi liền có được âm hưởng lớn như vậy, đầu Tiểu Tam đụng vào quay hàm của y, y cũng cảm thấy rất đau, nhưng chung quy không thể khiến y nước mắt lưng tròng mà xoa xoa nơi bị thương như Tiểu Tam a!
“Ngươi ngủ ở chỗ này làm gì!” Tiểu Tam bị đụng đau, khi lên tiếng tự nhiên như tạt nước người ta!
Thái Kinh Vân không nói gì, nông trang tuy nhỏ, nhưng hoàn toàn là địa bàn của y, y đương nhiên là muốn ngủ ở đâu thì ngủ ở đó! Huống hồ, tính ra y cùng Tiểu Tam ngủ cùng một chỗ cũng không phải lần đầu tiên!
Tiểu Tam nhìn thần tình phớt lờ của y chỉ biết mình ở chỗ này phẫn nộ không công rồi. Người nọ muốn làm gì, mình chính không ngăn được. Hơn nữa, đây cũng không tính là lần đầu tiên, còn có thể nói cái gì nha?! Chỉ có thể không hả giận mà duỗi chân ở trong chăn đá qua một cước.
Sau khi hai người cùng nhau rửa mặt lại dùng qua bữa sáng. Kế tiếp liền phải bắt đầu công việc của một ngày.
Tiểu Tam chạy tới chủ yếu cũng là muốn đến hỗ trợ, tuy là nói những thứ hắn biết không nhiều, có vài điều còn là theo Hạ Tứ Lang học được. Nhưng hắn cũng có ưu thế hắn, đó chính là đối các loại sự vật có biết trước. Có vài thứ tuy rằng không tính là quá hiểu rõ, nhưng ban đầu khi đọc sách có nhắc tới vấn đề tương quan. Có mục tiêu minh xác, muốn nghiên cứu thì tự nhiên là sự bán công bội (). Cũng bởi vậy, hắn mà so sánh cùng nhóm nông dân thời đại này, đương nhiên là muốn xuất ra nhiều hơn một chút những thứ có tính kỹ thuật.
Ra khỏi đại môn trang tử, liền thấy đồng ruộng thành phiến. Những ruộng đồng này đều đã được phân thành các mảng trật tự, ngoại trừ một số đường dẫn kênh thiết yếu, những cái khác đều đã là những khối ruộng hình chữ nhật bố trí đều đặn. Đầm nước sâu dưới sườn núi là sự trợ giúp lớn nhất cho việc tưới tiêu ruộng nương.
Tiểu Tam hôm qua đã nghe Thái Kinh Vân nói qua vài chuyện, hôm nay liền đến ruộng đi lòng vòng. Dọc theo đường đi cũng gặp mặt một số nông hộ, mặc kệ là già hay trẻ Tiểu Tam đều nhất nhất mỉm cười chào hỏi, khiến mọi người rất có hảo cảm ——
_____________________
() Mộc tê (hoa mộc):
()sự bán công bội: Tiêu tra không ra nghĩa là gì, huynh đệ tỷ muội nào biết thì giải thik giúp Tiêu nhé