Đầu xuân, Tiểu Tam vốn tính toán cứ như năm rồi, theo chân Hạ Tứ Lang bắt đầu công việc đồng án. Trước khi còn chưa gieo hạt, mảng đất cần phải chỉnh lý mấy lần, cày sâu cuốc nông, đồng thời cũng phải bón thêm phân xuống đất. Công việc này là việc khiến người ta mệt mỏi nhất!
Kế tiếp còn phải gieo giống ươm cây, tính ra tựa hồ không thể ngừng nghỉ trong chốc lát. Bất quá năm nay vườn rau mà Tiểu Tam một lòng muốn chuyên tâm trông nom cũng không được rồi, ‘Chuyện ngươi cần làm còn rất nhiều!’ đây là lời mà Liên Sinh nói với hắn, Tiểu Tam nghe mà sau lưng rét run.
Trong tràng gà hiện tại không cần người trông, Hạ Hổ bắt đầu từ năm ngoái cũng đã nhờ người đến hỗ trợ. Liên Sinh dẫn dắt những người đó làm chút việc, hiện tại đa số sự tình bọn họ đều có thể làm. Còn như nuôi giun vẫn là do người trong nhà trông coi. Những kỹ thuật chính yếu cũng coi như là không giống bình thường, vẫn là để người khiến mình yên tâm đi làm.
Hiện tại trong tràng gà mỗi một bước phải làm gì, cũng cử đi một người chạy tới tìm Liên Sinh hoặc Tiểu Tam hỏi hỏi, khi thực sự có phiền phức thì Liên Sinh và Tiểu Tam mới chạy qua nói nói, đương nhiên, loại tình huống này cũng không nhiều.
Việc phân bổ này là do Hạ Hổ kiên quyết triển khai. Cũng tốt, nơi đó chuẩn bị lớn như thế, thật khiến mọi người trong nhà vội vàng đến quá mức mà! Liên Sinh cùng Tiểu Tam đều mừng rỡ có thể không cần bận bịu mấy việc này.
Có thời gian, Liên Sinh dứt khoát ở nhà cùng Tân Hà đợi đến lúc sinh đẻ. Có thể là bởi vì gần đến lúc hài tử ra đời, Tân Hà gần đây khẩn hơn trương hơn rất nhiều. Hơn nữa, hôn lễ của Hạ Hổ cùng Văn Thanh được định vào thời điểm vụ xuân, bao chuyện phải làm thật khiến người ta da đầu tê dại.
Liên quan đến Văn Thanh, cũng không biết Hạ Hổ làm sao lừa dối hai vị gia trưởng, Tiểu Tam tìm hai người họ hỏi thăm, lại bị họ hi hi ha ha bưng bít đi mất. Dường như lại là bịa một câu chuyện kỳ kỳ cục cục mà lừa người vậy. Tiểu Tam trong lòng không vui, lúc này cũng không thể làm rõ mọi chuyện với Liên Sinh bọn họ.
Có thể phá hủy mười ngôi đền, chứ không thể phá hủy một cuộc hôn nhân, mặc dù có nói ra hết những việc này, cũng không hẳn sẽ hủy đi hôn sự của họ, nhưng cũng sẽ tương đương như thế, hắn cũng không cần phải nói ra mấy chuyện khiến hai vị trưởng bối trong nhà ấm ức. Huống chi, nhìn hai người Hạ Hổ cùng Văn Thanh cũng là rất xứng đôi, ngươi tình ta nguyện, cần gì phải nhúng tay khiến người ta không thoải mái?
Hai tháng sau, mặt trời chan hòa, Tân Hà vào một ngày trời hạ cơn mưa nhỏ đột nhiên trở dạ. Liên Sinh khi sinh Tiểu Tứ, có cảm giác không quá bao lâu liền xong xuôi, nhưng lần sinh con này của Tân Hà thực khiến Tiểu Tam thể hội một phen cái gì là làm người sinh người dọa chết người!
Tuy rằng bởi vì vấn đề phong tục, Tân Hà ngay từ khi bắt đầu la to Tiểu Tam đã bị đuổi ra khỏi cửa, nhưng ở bên ngoài ngây người đủ một ngày, sau lại nghe người khác nói về những khổ cực của Tân Hà, tuy rằng không có tận mắt nhìn thấy, nhưng hắn vẫn là hết hồn một phen.
Tân Hà dùng thời gian một ngày một đêm để sinh ra một đứa bé nhỏ xíu như là con mèo nhỏ, là một tiểu ca, giữa trán dĩ nhiên là phúc ấn màu lam nhạt hiếm thấy. Hiện tiểu ca nhi ở trong nhà tuyệt đối là so với tiểu tử quý giá hơn nhiều. Hạ Tứ Lang cùng Liên Sinh thăng cấp làm gia gia, tuy rằng mỗi ngày bận rộn đến chân không chạm đất, nhưng vẫn rất vui vẻ mà cười toe tóe. Đứa bé như chú mèo con kia gọi là Hạ Lê, chính là nguyện cho nó có thể như ánh bình minh trong trẻo soi rọi người ta.
Tiểu Tam ngắm qua hài tử kia một lần, ngay sau đó nó liền bị ôm về phòng Tân Hà, nghe đâu nội trong một tháng không thể ra gió. Thỉnh thoảng đi ngang qua căn phòng kia có thể nghe được tiếng khóc như mèo nhỏ của nó, so với tiếng khóc rung trời của Tiểu Tứ năm đó văn tĩnh hơn không ít.
Tiểu Tam thật ra biết làm cách nào đút sữa cho hài tử, sau khi nghe được không biết vì sao ở trong lòng vui mừng không ít.
Chuyện của Tân Hà cùng hài tử còn chưa xong, lại phải chuẩn bị hôn lễ cho Hạ Hổ bọn họ.
Hai người đối với việc này cũng hoàn hảo, nhất trí đồng ý đơn giản hóa hôn lễ ở trong thôn, vì sao phải làm như vậy, hai người trong lòng tự hiểu rõ. Liên Sinh nghĩ Văn Thanh ‘song thân không tại’, cũng xác thực không hảo mà lo liệu tiệc lớn, liền dự định mang lên vài cái bàn mời mấy người trong thôn uống vài ngụm rượu mừng mà thôi.
Vì vậy Tiểu Tam bị đẩy đi hỗ trợ đặt mua các loại vật phẩm. Không có biện pháp, Hạ Tứ Lang phải bận rộn việc đồng án, Thạch Đầu phu phu đang vây quanh tiểu Hạ Lê, Liên Sinh cũng thế. Tiểu Tam ngoại trừ phải mua mấy thứ này nọ, hôm nay còn phải dẫn theo cái thằng nhóc Tiểu Tứ nghịch ngợm kia, đau đầu không ngớt.
“A ~~ nhân sinh a ~~” Tiểu Tam ghé vào trên mã xa của Thái Kinh Vân, thở dài nói.”~~ phiền phức!”
Những thứ cần mua hôm nay có rất nhiều, Liên Sinh sau khi nhắc nhở hắn, Tiểu Tam theo thường lệ một đường thật dài đi chọn mua chăn ra. Đương nhiên, không có khả năng để hắn một mình đi mua rồi, công việc của hắn chủ yếu là đem chăn ra kia tống qua cho nhị ca, rồi lại mang theo mấy thứ này nọ về nhà.
Vì vậy sáng sớm ngăn lại mã xa của Thái Kinh Vân để đi nhờ.
“Ta không thích ăn ma phiền (phiền phức) a, ta thích ăn ma đống (bánh mè)!” Tiểu Tứ ở trên đùi Tiểu Tam cùng Thái Kinh Vân mà bò qua bò lại, chơi rất là vui vẻ. Có thể là bởi vì vào thời điểm năm mới Thái Kinh Vân ở Hạ gia ngây người mấy ngày, Tiểu Tứ gần đây cũng không sợ y nữa.
(Ma phiền có nghĩa là phiền phức, ma đống là viên bánh mè, ở đây là lối chơi chữ, ăn ‘ma phiền’ với ăn ‘ma đống’ cho nên ở đoạn để như vậy cho thấy cách chơi chữ của Tiểu Tứ. )
“Ngươi chính là một ma phiền lớn nhất đó! Hảo hảo ngồi yên, đợi cho té ngã cũng đừng có mà khóc loạn với ta!”
Tiểu Tam vừa dứt lời, mã xa chấn động mà đông một tiếng, Tiểu Tứ liền từ trên đầu gối té ra ngoài, cái đầu đụng vào thùng xe phát sinh một tiếng cốp rất lớn.
Tiểu Tứ há mồm khóc to, nghe một tiếng cốp kia, tựa hồ thực sự rất là đau a! Hài tử này dù có nghịch ngơm lại không nghe lời, cũng là đệ đệ nhà mình, Tiểu Tam ngoài miệng mắng nó không nghe lời, nhưng tay thì vươn ra ôm lấy nó mà dỗ dành.
Thanh âm sợ hãi của xa phu ngoài bố liêm vang lên: “Tiểu nhân đáng chết, có làm té bị thương tiểu thiếu gia hay không ạ?”
Không đợi Thái Kinh Vân trả lời, Tiểu Tam liền tiếp chuyện: “Không có gì đáng ngại, là do hài tử này nghịch ngợm, ngươi tiếp tục đi là được.”
Tiếng khóc của Tiểu Tứ rất lớn, nhưng nín thì cũng nhanh. Khi Tiểu Tam đồng ý cho nó một số món ăn vặt cùng với một bộ cờ năm quân, nó liền nín khóc úp sấp trong lòng Tiểu Tam cười hì hì, trên mặt bọt nước còn chưa có khô, Tiểu Tam nhìn mà dở khóc dở cười.
Thái Kinh Vân nhìn Tiểu Tam, lấy tay nhẹ xoa lên tóc của hắn, thần tình ấm áp.
“Nhìn cái gì?” Tiểu Tam quay đầu lại hỏi.
“Có một đứa cháu nhỏ từng ở trên mã xa xây xát rách chút da, xa phu kia gần như bị đánh đến chết!” Thái Kinh Vân coi như là có cảm xúc nảy sinh, kỳ thực gần đây y có thể chậm rãi nói nhiều chuyện hơn rồi, cả người cũng tựa hồ không còn lạnh như trước nữa.
Tiểu Tam che hai tai Tiểu Tứ lại, trừng Thái Kinh Vân: ” Đồ gia tộc xã hội cũ đại gian ác!”
Hắn không thích địa phương rộng lớn đó, chính là bởi vì có mấy thứ thế này tồn tại. Tuy rằng không biết quá nhiều lịch sử, nhưng ở trong TV nói về mấy thứ kia vẫn là từng thấy qua. Hắn không có tâm tư đi phê phán xã hội phong kiến các loại, chỉ là đối với chút sự kiện nhìn không quá quen mà thôi. Cũng may bản thân ở tại nơi tiểu địa phương này, quy củ này nọ không nhiều lắm, cũng không có địa chủ ác độc này kia đè đầu bức bách nhân dân lao động. Có thể thảnh thơi sống trên mười năm thật sự là quá tốt!
“Ở trước mặt tiểu hài tử đừng nói mấy loại chuyện loạn thất bát tao này!” Tiểu Tam cau mày, quyền lực cùng tài phú là điều tốt, nhưng là thứ có khả năng phát sinh mặt nhân tính u ám nhất. Cho nên mới nói, có chút tiền là tốt rồi!
“Hảo!”
Tiểu Tứ ở trong ngực đẩy đẩy mấy cái, cũng không dám nơi nơi bò loạn nữa, liền nhõng nhẽo Tiểu Tam đòi hắn kể chuyện xưa. Tiểu Tam vào mùa đông cũng có đọc chút sách, liền chậm rãi kể cho Tiểu Tứ nghe. Bất quá trí nhớ của hắn thực sự không được tốt lắm, loại sự tình cắt xén sửa đổi câu chuyện này cũng rất dễ xảy ra, đằng trước đang nói chuyện tiểu hồ ly, đằng sau liền chạy đến trên người thổ địa gia rồi.
Tiểu Tứ còn nhỏ, được nghe kể chuyện liền vui tươi hớn hở, mới mặc kệ cái gì mà trước sau không hòa hợp. Đến cả Thái Kinh Vân ở một bên nghe xong thỉnh thoảng sẽ nhẹ giọng mỉm cười.
Mã xa chạy đến cửa hàng, Tiểu Tam Tiểu Tứ cũng theo Thái Kinh Vân cùng nhau xuống xe. Ngoại trừ muốn mua sắm hàng hóa, Tiểu Tam còn muốn đem hạt giống của hồng cà đã được thu thập tốt giao cho Điền bá, cùng lão nói chút sự vật có tương quan.
Có người nói trang viên của Thái Kinh Vân ở trong Tam Phường huyện có đến hơn mười khoảnh. Tiểu Tam biết năm mươi mẫu là một khoảnh, nghĩ đến mấy mẫu đất nhà mình, không khỏi líu lưỡi, cho rằng đó là một địa phương tương đối lớn rồi. Không ngờ Điền bá sau đó còn có lòng thuyết minh, đó là một ‘tiểu trang viên’, cũng làm không ra đại thành tích gì, cho nên dự định đi theo con đường mới. Lão rất xem trọng sinh ý của hồng cà sau này!
Trong trang viên có núi có nước, lại có kênh nước lớn mới xây, phương tiện tưới tiêu điều kiện sản xuất tương đối hảo, hơn nữa từ năm ngoái bắt đầu quy hoạch tổng thể một lần nữa. Nông cụ của tá điền cũng đều được chỉnh lý hoàn tất, hiện tại vạn sự sẵn sàng, chỉ còn chờ gió đông thôi!
Giới thiệu xong tình hình của trang viên, Điền bá theo sau thuyết minh: “Đây chính là thiếu gia nhà ta một tay lo liệu đó!”
Tiểu Tam tiếp tục cắn miệng.
Sau đó trong lòng không biết vì sao nảy lên chút chán nản, thứ gì y cũng đều làm tốt, cũng không có chuyện gì của mình a…
“Tiểu Sam công tử, nhìn kìa!”
Điền bá từ sau khi Tiểu Tam tặng qua vài lần sốt cà chua cho lão, liền thừa nhận Tiểu Tam. Nhìn nhiều chút đứa nhỏ tâm tư kín đáo này, Tiểu Tam không thể nghi ngờ là một luồn thanh phong, thổi cho người ta nhân tâm sảng khoái. Hơn nữa, đủ loại biến hóa của thiếu gia nhà mình, lão cũng đều thấy ở trong mắt. Vứt bỏ thân phận gia thế, hai người có thể cả đời dắt tay cùng tiến, không thể nghi ngờ là điều tuyệt nhất!
Tiểu Tam hướng về phía cửa sổ đang mở rộng nhìn qua, vừa lúc thấy được bên trong thư phòng của Thái Kinh Vân, bắt đầu nhộn nhạo một đạo tư vị không biết là gì!
Thái Kinh Vân đang chăm chăm chú chú làm việc, nhưng bên người còn có một hài tử xinh đẹp thanh mảnh hồng tụ thiêm hương ni!
“Tiểu ca kia là hài tử của tiên sinh gia phòng thu chi, năm ngoái thì theo tới! Sách! Thiếu gia chưa từng để ý nó, nó còn một mình sáp qua đến rất là vui vẻ a!” Điền bá kề bên cạnh Tiểu Tam lên tiếng, lời này thật có chút ý vị châm ngòi thổi gió.
Tiểu Tam liếc liếc mắt, đứng dậy ly khai
“Tiểu Sam công tử? Làm sao vậy?”
“Còn có thể làm gì? Đi chỗ của nhị ca ta một chuyến nha.”
“Ách… Ngươi không định đến thư phòng thiếu gia nhìn chút?”
“Có cái gì đẹp chứ? Ta hôm nay nhìn hắn cả buổi sáng! Nhìn đến chán rồi!”
Đang khi nói chuyện, người đã chạy tới trong viện, xách theo Tiểu Tứ còn đang ở một bên chơi với cây sáo trúc, hai người đi ra cửa.
Trong lòng niệm: có bản lĩnh ngươi liền thực sự làm ra chuyện gì đó đi, ta sẽ vừa lúc ‘thương tâm gần chết’‘một đời này không lấy chồng’! Ai thèm nha…
Đầu tiên không nói tới Tiểu Tam có đúng hay không thực sự yêu thích, nhưng lòng hắn căm tức có chút ghen tị khẳng định là không sai!
Hai người tính ra, cũng là qua lại một đoạn thời gian rồi. Tâm của Tiểu Tam cũng không phải làm từ sắt thép, chung quy vẫn có thể bị kích động mấy cái. Tuy là nói có một số chỗ còn cảm thấy không được tự nhiên, nhưng ít ra cũng không có kháng cự như trước đây.
Ở trong tư duy truyền thống của Tiểu Tam, nam nhân yêu nữ nhân đó là bình thường. Nhưng ở nơi này, nam nhân yêu ‘nam nhân’ mới là bình thường.
Hiện tại mặc kệ là từ bản năng sinh vật của thế giới này mà nói tới, hay là từ nhân tố di truyền mà suy xét, Tiểu Tam cũng đều có khả năng rất lớn là sẽ yêu thích một nam nhân. Huống hồ, ở thế giới trước đây, nam nhân thích nam nhân cũng không là chuyện mới mẻ gì, còn có điều tra cho thấy mỗi người trong xã hội đều có khuynh hướng song tính luyến ni!
Kết quả là… Tiểu Tam kỳ thực đã bắt đầu yêu thích người nào đó a…
_______________
() Hồng Tụ Thiêm Hương: Câu này là câu thành ngữ cổ,Nghĩa ban đầu là thi sĩ trong thời gian dùi mài kinh sử có hồng nhan giúp đốt thêm hương. Hiểu ngắn gọn là “Hồng nhan thêm hương”